No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2055 / 10
Cập nhật: 2016-04-30 18:00:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
êm đó Phong khó ngủ. Câu chuyện hồn ma sơn nữ ám ảnh anh đến mức anh không ngờ. Anh tắt đèn nhìn trong phòng chờ đợi nghe tiếng mái chèo khua nước, thậm chí một giọng hát, nhưng không có gì cả. Phong chìm vào giấc ngủ không hay.
Sáng ra, việc đầu tiên là Phong ra bến nước kiểm tra chiếc thuyền. Hai mái chèo ướt đẫm sương đêm. Người nào đó hay là hồn ma đã không trở lại.
Phong đặt giá vẽ trên đồi, nơi anh có thể quan sát trọn vẹn ngôi nhà và hồ nước. Anh bắt đầu vẽ.
Phong quan sát thật kỹ những chi tiết anh muốn đưa vào tranh, rồi anh nhắm mắt tập trung tư tưởng. Anh bắt đầu vẽ phác thảo, anh vẽ say mê đến nỗi không nhận thức được không gian và thời gian.
Anh xong việc lúc chiều tà vàng vọt trên ngọn cây. Anh nhìn lại bức tranh và giật mình.
Anh không vẽ hồ nước, không vẽ ngôi nhà của dượng Ba mà anh vẻ Quyên.
Đúng là Quyên. Anh đã vẽ một bức tranh chân dung của cô bằng tiềm thức. Anh ngồi bệch xuống đất ngắm cô trong tranh. Anh muốn gào lên một tiếng thật to nhưng có cái gì đó tắc nghẽn trong anh.
Quyên trong tranh rất đẹp, nụ cười lúng liếng và đôi mắt long lanh. Bức tranh sống động và có hồn như thật. Phong muốn xé nát bức tranh nhưng rồi anh không nỡ.
Đêm đó Phong lại thao thức, trằn trọc đến khuya, đến nỗi ngày hôm sau anh không dậy nổi. Anh không thể kiểm tra chiếc thuyền và lúc anh dậy đã là quá trưa, mọi dấu vết không còn nữa.
Chiều hôm đó Phong lại lên đồi, nhưng không mang theo giá vẽ. Thời tiết rất tốt, bầu trời trong veo không một gợn mây. Mặt trời xuống dần chiếu những tia sáng màu tím nhạt lên mặt hồ sóng sánh.
Phong nằm dài trên cỏ, ngước nhìn những chú chim chao lượn như đang đùa giỡn với những gợn mây hồng trôi nhanh về phía cuối trời.
Và... anh thiếp đi lúc nào không hay. Anh đã nằm mơ và trong giấc mơ anh lại thấy Quyên. Cô mặc váy đầm màu tím, mái tóc xõa dài tung tăng chạy trên sườn đồi xanh đậm cỏ non. Cô gọi anh đuổi theo cô, giọng cười của cô trong rất giòn tan như pha lê.
Chợt hình ảnh cô nhạt nhòa, gương mặt cô thay đổi và đó không phải là Quyên nữa. Đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, mờ nhạt như sương khói. Là một cô sơn nữ tóc xõa dài, mặc chiếc áo màu trắng rộng thùng thình. Cô đi như lướt trên cỏ non, tà áo phất phơ. Cô đi ra bờ hô, và không một chút ngần ngại đi thẳng xuống hồ. Phong cố gọi cô nhưng giọng anh không phát thành lời. Anh cố gắng hết sức, nhưng có một cái gì đó chận trên ngực anh làm anh khó thở. Rồi dường như có ai đó dội nước vào mặt anh.
Anh giật mình bừng tỉnh. Trời đang đổ mưa, những giọt nước là có thật.
Một cách máy móc, Phong nhìn xuống hồ nước, rồi anh tự cười mình. Màn đêm đã xuống từ lâu, Phong đã ngủ một giấc dài, nếu không có những giọt nước đánh thức thì không chừng anh ngủ luôn tới sáng.
Mưa không lớn lắm, chỉ là những hạt nhỏ li ti lất phất nhưng cũng đã làm cho Phong ướt nhem. Một cơn gió thổi qua, Phong rùng mình, bấy giờ mới cảm thấy lạnh.
Anh uể oải đứng dậy đưa tay vuốt nước mưa trên mặt. Đêm nay vì mưa nên không có sương. Mặt hồ phủ một màu nước mưa trắng xóa. Bất chợt... trái tim Phong giật thót.
Anh căng mắt nhìn xuyên qua màn nước, rồi anh dụi mắt để nhìn cho rõ hơn.
Trái tim anh vẫn đập thình thịch và anh không còn cảm thấy lạnh nữa mà ngược lại, người anh nóng ran.
Anh nhìn thấy một bóng trắng đang chuyển động trên hồ. Ban đầu anh không tin vào mắt mình, nhưng càng nhìn anh càng thấy rõ.
Rõ ràng là có một bóng trắng, nhưng vì khoảng cách hơi xa, lại bị màn nước mưa che khuất nên không thể phân biệt được cái bóng ấy là gì.
Hay là hồn ma? Phong nghe lạnh buốt sống lưng. Trời ơi! Chẳng lẽ hồn ma sơn nữ là có thật? Phong những muốn chạy bay về nhà nhưng chân anh nặng như chì.
Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! - Phong tự trấn an - mình là người ngay, không việc gì phải sợ.
Chợt một cơn gió thổi qua đẩy trôi đám mây đen đầy hơi nước, như có một bàn tay thần kỳ vén bức màn khổng lồ của vũ trụ, không gian bừng sáng.
Cơn mưa vụt tắt, mặt hồ sáng lên, và Phong đã nhìn thấy rất rõ cái bóng trắng ấy.
Không hẳn là một cô sơn nữ tóc xõa dài lướt trên mặt hồ như trong truyền thuyết. Cũng là bộ đồ màu trắng, cũng là mái tóc xõa dài của một cô gái, nhưng người này (nếu thật là con người) đang lênh đênh trên chính chiếc thuyền neo ở bến nước nhà Phong.
Phong đã nhìn thấy thủ phạm nhưng đến giờ anh vẫn không chắc lắm về phần người hay ma của cô? Nếu là người, họa có người điên mới chèo thuyền ra giữa hồ đêm khuya khoắt và trong thời tiết như thế này.
Rồi Phong tự nhủ:
"Chẳng phải giờ mình cũng đang điên đó sao?".
Mây đen trong thoáng chốc tan sạch và bầu trời bừng sáng, nhấp nháy những vì sao khuya. Phong từng nghe nói thời tiết cao nguyên đỏng đảnh như một cô gái, quả thật không sai. Mới mưa đó, mới tối sầm đó, giờ đã sáng rực, nếu không phải là người Phong vẫn còn ướt mem thì anh đã tưởng cách đây vài phút chẳng hề có giọt mưa nào.
Bấy giờ Phong không sợ nữa vì anh đã tin chắc cái bóng trắng dưới hồ nước kia không phải là hồn ma. Nếu là ma thì chẳng cần nhọc công cầm mái chèo khua nước làm gì.
Bây giờ trí tò mò trong Phong nổi lên. Anh theo triền dốc thoai thoải đổ ra bờ hồ, trong lòng tự hỏi cô gái kia tìm cái gì trong hồ nước mênh mông này?
Phong đứng trên bờ hồ nhìn ra thấy cô gái buông mái chèo cho thuyền trôi lờ lững. Bất ngờ cô cất tiếng hát, giọng cô đột ngột đến nỗi làm cho Phong giật mình. Đó là một giọng hát trong như pha lê của một cô gái, hẳn là còn rất trẻ.
Phong nghe loáng thoáng tiếng được tiếng mất, người cũng đoán ra cô đang hát một giai điệu về tình yêu. Bỗng Phong thấy cô đứng lên, tà áo trắng dang rộng, phất phới. Cô dang hai tay như muốn ôm vũ trụ vào lòng, đầu cô ngửa về phía sau, mái tóc xõa dài.
Cô giữ tư thế ấy thật lâu, đến nỗi Phong tưởng cô đã hóa đá. Cho dù không có truyền thuyết về hồn ma sơn nữ thì hình ảnh cô bấy giờ cũng đầy vẻ ma quái.
Một người con gái đang đêm chèo thuyền ra giữa hồ, hát một khúc tình ca rồi đứng im trong một tư thế kỳ lạ. Có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu Phong.
Một hình ảnh... Phải rồi, đây chính là hình ảnh mà một nghệ sĩ như Phong mơ ước được gặp một lần trong đời.
Phong đang miên man nghĩ làm sao đưa hình ảnh ấy vào tranh. Anh hình dung những gam màu cần thêm vào để bức tranh thêm sống động thì bỗng anh nghe ầm một tiếng.
Cô gái đã biến mất. Mặt hồ gợn sóng, con thuyền lắc lư. Phong căng mắt nhìn xuyên qua bóng đêm nhưng không hề có một dấu vết nào của cô gái:
Trời ơi! - Phong kêu thầm, một ý nghĩ vụt qua làm trái tim Phong như thắt lại. Anh nghĩ đến câu chuyện nàng sơn nữ trầm mình dưới nước. Không lẽ cô gái này cũng muốn kết thúc cuộc đời mình như thế?
Trái tim Phong đập thình thịch, còn nhanh hơn cả lúc anh vừa nhìn thấy bóng của cô. Và lần này anh sợ thật, không phải anh sợ ma mà sợ hồ nước này rồi lại có thêm một truyền thuyết, và thêm một hồn ma nữa trong câu chuyện truyền miệng của người đời.
Vẫn không thấy tăm hơi của cô gái. Trong lúc đó, Phong không suy nghĩ được gì, và như một phản ứng tự nhiên, anh để nguyên quần áo lao mình xuống hồ. Nước hồ lạnh như cắt da xé thịt.
Hồi còn đi học, Phong từng đoạt giải quan quân cấp huyện về môn bơi.
Nhiều năm sau này, anh không còn đến hồ bơi nữa những dẫu sao anh bơi cũng không tồi lắm.
Anh như con cá kình rẽ nước lao tới. Từ bờ hồ ra chỗ con thuyền chừng hơn một trăm mét. Vẫn không thấy dấu vết gì của cô gái, hệt như cô đã biến mất hoặc là cô không hề có thật.
Về sau nghĩ lại, Phong không hiểu sao hồi đó anh không hề có cảm giác sợ hãi. Bấy giờ câu chuyện về bóng ma sơn nữ dường như không hề có trong đầu Phong, anh chỉ nghĩ đến một việc duy nhất đó là cứu người.
Anh quan sát mặt hồ vắng tênh rồi hít một hơi thật sâu trước khi chúi xuống đáy hồ.
Hồ nước sâu hơn là Phong tưởng. Bên dưới tối như bưng, xòe tay không nhìn thấy ngón. Phong cố hết sức lặn, hai tay quờ quạng một cách tuyệt vọng.
Anh chỉ chạm phải những đám rong rêu vật vờ dưới đáy hồ.
Phong trồi lên, hít một hơi rồi lại lặn xuống. Anh bắt đầu tuyệt vọng. Anh nghĩ đến một cái chết! Một cái chết ngay trước mắt anh mà anh không thể làm gì được.
Phong trồi lên lặn xuống ba lần như vậy và bắt đầu cảm thấy kiệt sức. Đầu anh kêu ong ong, tay chân rã rời...
Nhưng Phong không bỏ cuộc. Anh trồi lên thật nhanh, há miệng nuốt lấy không khí, anh cảm nhận được sự sống tràn vào buồng phổi và tự nhủ mình phải cố gắng hết sức.
Giữa lúc anh định lặn xuống một lần nữa thì bỗng nghe một giọng thánh thót như chim:
- Này, anh ơi...
Phong quay lại và anh nhìn thấy cô gái. Suýt chút nữa thì anh ngất đi vì sợ và vì đuối sức.
Cô gái chễm chệ trên thuyền, đôi mắt mở to sáng rực như sao mai. Mái tóc ướt đẫm bên má cô, gương mặt đẫm nước và loang loáng một thứ ánh sáng huyền hoặc.
Bấy giờ Phong mệt đến nỗi suýt chút nữa anh chìm nghỉm. Và anh tức giận, cảm thấy mình như một thằng ngốc. Anh càng giận hơn khi cô gái cất giọng thơ ngây, đôi mắt cô tròn xoe hấp háy:
- Anh tìm cái gì dưới ấy vậy?
Phong gào lên:
- Cô điên rồi hay sao?
- Em à? - Cô ngơ ngác rồi nhoẻn miệng cười. - Anh điên thì có.
Thôi đi, Phong quả đến điên đầu vì cô. Nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ, anh phải quay vào bờ thật nhanh nếu không muốn chìm lỉm dưới đáy hồ này.
Anh chuyển mình hướng vào bờ nhưng chợt sợ hãi nhận ra tay chân mình cứng đơ không theo ý muốn nữa.
Cô gái nhận ra ngay điều đó và cô khua mái chèo lướt thuyền đến bên Phong, một tay cô chìa ra:
- Em kéo anh lên thuyền nhé!
Phong chẳng đợi mời đến tiếng thứ hai, lập tức nắm lấy tay cô. Mặc dù lúc đó anh gần như ngất đi nhưng cũng kịp nhận ra bàn tay cô nhỏ nhắn và mềm mại như nhung.
Cảm giác đó mãi về sau Phong vẫn nhớ, nhớ đến suốt đời.
Bấy giờ Phong nằm dài trên thuyền. Cô gái lại hỏi hết sức ngây thơ, gần như là ngờ nghệch:
- Anh ơi! Anh mệt lắm hả?
"Mệt ư? Tôi suýt chết vì cô đấy!". Phong muốn thét lên như vậy nhưng anh chẳng còn hơi sức. Giờ anh không chỉ lạnh mà còn rét run.
Cô gái ngồi dưới chân anh, tay gõ nhịp vào mạn thuyền hồn nhiên như sáo.
Cô thản nhiên nói:
- Được rồi, em không hỏi nữa. Chừng nào anh khỏe lại, em sẽ hỏi.
Phong hơi gắt:
- Cô muốn hỏi gì?
- Sao anh lại cáu với em như thế?
Phong cũng biết mình hơi vô lý, nhưng anh giận quá. Nhưng rồi anh nhận ra mình cũng hơi vô lý. Tại anh tự nguyện nhảy xuống hồ đi cứu người chứ có phải người ta giả vờ tự vẫn rồi kêu cứu đâu.
Cô gái lại hỏi:
- Sao anh không trả lời em?
- Trả lời chuyện gì?
- Chuyện anh giận em.
- Tôi có giận cô đâu.
- Có mà. Em thấy mặt anh đang giận.
- Bây giờ tôi không giận nữa.
- Nhưng hồi nãy anh có giận.
Trời đất! Sao lại có kiểu trò chuyện kỳ cục như thế này. Phong chợt tò mò muốn nhìn thật kỹ gương mặt con người kỳ lạ ấy. Anh chống tay ngồi dậy và nhìn thẳng vào cô.
Đó là một cô gái trẻ, rất trẻ. Cô không có vẻ đẹp lộng lẫy như Quyên, nhưng gương mặt cô có một cái gì đó thật đặc biệt. Một gương mặt sáng rực như trăng mười sáu. Đôi mắt cô mở to, tròn xoe, hồn nhiên và ngơ ngác.
Những giọt nước vẫn còn đậu trên má cô loang loáng như sao. Đó là một gương mặt mà chỉ cần nhìn vào sẽ cảm thấy bao ưu phiền, bực dọc đều tan biến.
Một vẻ đẹp hồn nhiên và thánh thiện như thơ.
Cô mặc váy áo màu trắng dài quá gối. Phong chợt đỏ mặt, nghe nóng ran cả người mặc dù trước đó anh lạnh đến phát run. Anh vội lái mắt nhìn xuống hồ như thể muốn tìm cái gì dưới ấy thật.
Chiếc váy áo mỏng của cô dính sát vào da thịt. Ngực cô vung đầy, nhô cao kiêu hãnh và phập phồng theo từng nhịp thở.
Nhưng cô có vẻ không nhận ra mình đang khỏa thân một cách lãng mạn và đầy khêu gợi. Cô vẫn cười rất tươi, vẫn hồn nhiên:
- Anh tìm gì dưới đó vậy?
Cô hỏi, mắt dõi theo ánh nhìn của Phong.
Anh đáp:
- Tôi tìm cô.
- Tìm em à?
Cô xoe tròn mắt, cặp mắt to như hai viên bi:
Phong cất giọng nghiêm nghị:
- Giờ đến tôi hỏi cô đây. Thế cô tìm gì dưới cái hồ nước này?
Cô ngơ ngác:
- Em có tìm gì đâu?
- Tôi thấy cô nhảy xuống hồ, đừng nói là cô tắm đấy nhé.
- Thì em tắm mà.
Phong dở cười dở khóc, mếu máo một chút cũng không được. Nhất là khi thấy cô ngơ ngác đầy vẻ chân thật. Cô ngây thơ đến nỗi không thể tin được, đến nỗi Phong tự hỏi mình gặp người hay ma?
Nhưng tất nhiên cô là người thật, thậm chí Phong còn nhìn thấy hơi nước phả ra từ chiếc miệng be bé xinh xinh của cô.
Phong gằn giọng hỏi:
- Cô tắm thật đấy à?
- Anh mà! Anh không tin em sao?
- Cách đây hai đêm, cô cũng tắm ở đây?
- Vâng ạ. Mà làm sao anh biết vậy?
- Cô trộm thuyền của người ta, chèo ra giữa hồ vào lúc nửa đêm chỉ để tắm thôi sao?
Cô la lên đầy vẻ oan ức:
- Em không có ăn trộm thuyền.
- Vậy thuyền này của cô à?
- Không phải của em. Nhưng em chỉ mượn tạm thôi, rồi em trả lại mà.
- Thế cô đã xin phép chủ nhân chưa?
Cô gái lắc đầu:
- Chưa ạ.
- Thế gọi là ăn trộm rồi còn gì.
Cô gân cổ lên cãi, đầy vẻ bướng bỉnh:
- Không đúng. Ăn trộm là khi nào em lấy thuyền luôn cơ. Cái này em trả lại đàng hoàng mà. Em chỉ mượn tạm thôi.
- Chừng nào cô xin phép chủ nhân mới gọi là mượn.
Cô chợt nghĩ ra điều gì, đôi mắt nhìn Phong hấp háy, rụt rè:
- Chẳng lẽ... anh là chủ thuyền?
Giọng cô ngập ngừng, vai cô co lại ra vẻ sợ hãi khiến Phong suýt bật cười.
Anh nghiêm giọng:
- Tôi không phải chủ thuyền.
Mặt cô lập tức hớn hở:
- May quá!
Rồi cô giải thích:
- Không phải em không muốn xin phép, nhưng tới lần nào, em cũng thấy nhà đóng cửa tắt đèn tối om.
Phải rồi, cô toàn vào giờ linh có ai mà còn thức chứ. Phong nghĩ nhưng không nói ra. Anh muốn hỏi vì sao cô có ý thích đi tắm lúc nửa đêm kỳ quái như vậy, nhưng anh chưa kịp mở miệng đã nghe cô hỏi:
- Anh ơi! Nhà anh ở đâu vậy?
- Tôi ở Sài Gòn.
- Em muốn hỏi hiện giờ anh ở đâu cơ?
- Tôi ở cái nhà mà lúc nào cũng đóng cửa, tắt đèn tối om ấy.
Cô gái lè lưỡi rụt cổ nhìn Phong:
- Vậy anh là chủ thuyền rồi, anh xí gạt em.
Rồi cô nói luôn, giọng liến thoắng như chim:
- Em xin lỗi vì mượn thuyền mà không xin phép anh. Lý do thì anh biết rồi đấy.
Phong nhận ra cô có vẻ ngây thơ của một thiên thần và không ai có thể giận cô được. Cô lại hỏi:
- Anh không giận em chứ?
Cô ngước mắt nhìn Phong chờ đợi. Phong hạ giọng nhỏ nhẹ:
- Thế em tên gì?
Cô reo lên như một đứa trẻ:
- Vậy là anh không giận em rồi.
Vẻ mặt cô hớn hở như vừa bắt được một điều may mắn ghê gớm lắm. Phong cảm động đến nỗi quên sạch chuyện vì cô mà anh phải dầm mình dưới nước lạnh buốt. Giọng cô rót vào tai Phong êm như gió thoảng:
- Tên em là Phù Du. Thế còn tên anh?
"Phù Du" Phong chợt nhìn cô ngẩn ngơ đến nỗi quên trả lời. Anh không tin có người lại đặt tên con mình như thế, nhưng vẻ mặt cô chân thật đến nỗi anh không thể nghi ngờ.
Phù Du... Phù Du... Phong lẩm bẩm tự nhủ. Cha mẹ nào lại đặt tên con mình như thế. Nhưng Phong không dám nói ra:
- Anh ơi!
Phong giật mình khi cô gọi, Phong nói:
- Anh tên Phong.
- Phong là gió, phải không anh?
Anh im lặng, chợt nhìn thấy Phù Du mơ mộng, cô nói:
- Em thích gió lắm. Gió được bay khắp nơi, nhìn thấy hàng nghìn cảnh đẹp.
Nếu em được là gió thì thật hay.
Phù Du nói với vẻ nghiêm túc hoàn toàn, như thể đó là ước mơ thật sự của cô. Lần đầu tiên Phong nghe có người ước mình được làm gió, thật không thể tin được.
Mà Phù Du cái gì cũng khác người, nhất là những ý thích của cô.
Vừa hay có một cơn gió thoảng qua lạnh buốt. Phong liếc mắt thấy Phù Du rùng mình, co người ôm lấy ngực. Phong không dám nhìn cô lâu vì bộ y phục chẳng che đậy gì của cô. Nhưng anh cũng kịp nhận thấy cô chợt nhỏ bé, yếu ớt và mỏng manh như cánh chuồn chuồn.
Anh dịu dàng nói với cô:
- Em lạnh rồi phải không?
Cô chối phăng:
- Em đâu có lạnh.
- Thôi đi, môi em tím ngắt kia rồi còn gì. Ta vào bờ thôi!
- Ở chơi tí nữa đi anh. - Giọng cô chợt mơ màng. - Em chưa nhìn thấy chị ấy mà.
Phong điếng cả người, da thịt anh mọc óc như gai nhím. Anh mở to mắt nhìn Phù Du, trong khi mắt cô như đang lang thang đâu đó trên mặt hồ mênh mông nước:
Trời ơi! - Phong thầm kêu. - Phù Du không phải đi tắm mà là đi tìm hồn ma.
Ý nghĩ đó làm Phong lạnh buốt sống lưng. Bấy giờ Phù Du như lạc vào một thế giới khác. Mắt cô thẩn thờ nhìn xa xăm, vẻ mặt mơ màng ngơ ngác. Giọng cô cũng khác hẳn. Như vọng đến từ một nơi nào đó rất xa... rất xa...
- Chị ấy đã tắm mình dưới dòng nước này. Nước hẳn sẽ rửa sạch mọi nỗi ưu phiền, đau khổ. Em ước gì được gặp chị, để hỏi xem thế giới của chị có vui không, hay cũng đầy những đớn đau phiền muộn như thế giới này?
Phong càng nhìn càng sợ hãi, càng nghe càng hoảng loạn. Anh muốn chạm tay vào Phù Du, muốn đánh thức cô khỏi giấc mơ kỳ lạ đến hoang đường của cô, nhưng anh có cảm giác nếu giờ anh chạm vào cô, lập tức cô sẽ tan biến. Cô sẽ tan thành nước, sẽ hòa vào hồ nước mênh mông này hoặc sẽ bốc hơi thành những đám mây lơ lửng trên trời cao, rồi theo gió thực hiện ước mơ phiêu lãng của cô.
Bầu trời bỗng tối sầm lại, mây đen kéo đến cuồn cuộn. Thời tiết ở đây quả giống như một cô gái đỏng đảnh. Phù Du có vẻ như không để ý đến thời tiết, cô vẫn mơ mơ màng màng, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn vào một nơi không có điểm tận cùng.
Phong bắt đầu chèo thuyền hướng vào bờ, lúc đó anh tự hỏi phải chăng Phù Du có vấn đề về thần kinh? Nhưng ngay lập tức, anh lắc đầu xua ý nghĩ ấy đi.
Không hiểu sao nhưng anh tin chắc rằng Phù Du không điên chút nào.
Cũng may hồi còn đi học, Phong có tham gia đội chèo thuyền của trường.
Chẳng mấy chốc con thuyền đã cập bến, cũng vừa lúc những giọt nước mưa đầu tiên đổ xuống.
Phù Du khẽ rùng mình, ngơ ngác kêu lên hệt như người vừa tỉnh giấc mơ:
- Ôi! Lại mưa rồi ư?
Cô nhìn Phong nhoẻn cười, nói như thể là nãy giờ cô chẳng hề mộng mị gì:
- Anh Phong thảy dây cho em.
Phong nắm một đầu dây thảy lên. Phù Du bắt lấy nhanh nhẹn cột vào cái cọc. Cô gạt nước mưa rồi khoanh tay ôm ngực, đứng co ro trên cầu tàu.
Phong cũng lên tới đứng cách cô một quãng. Anh vẫn không dám nhìn vào cô mặc dù lúc này bầu trời rất tối. Phong bối rối lên tiếng:
- Bây giờ... thế nào?
Anh nhớ Bạch Cúc nói nhà gần nhất cách đây cũng gần cây số, và anh nghĩ đoạn đường mà Phù Du phải đi qua nếu muốn trở về nhà. Trong thời tiết này, với tình trạng của cô thì thật là không tưởng.
Phù Du cất tiếng hỏi, lẫn cả tiếng răng khua lập cập, hẳn cô đang rất lạnh:
- Anh Phong ở nhà với ai?
- Anh ở một mình.
Trong lúc trả lời, Phong đã đoán được ý định của Phù Du. Anh nghĩ cô sẽ cảm thấy ngại khi biết anh chỉ có một mình, nhưng... Phù Du không phải như thế. Cô là hiện thân của sự kỳ lạ và cô không có những lý lẽ bình thường.
Cô vỗ tay reo lên:
- Ôi, thế thì hay quá! - Cô hớn hở nói - Anh Phong cho em ở nhờ một đêm nhé?
Thấy Phong không trả lời, cô cất giọng nỉ non van vỉ:
- Anh Phong ơi! Nhà em ở xa lắm, mà giờ này em lạnh ghê gớm. Chắc anh Phong không nỡ đuổi em về, anh Phong há.
Giọng cô trong vắt, hồn nhiên như dòng suối nhỏ. Phong chợt thẹn thầm nghĩ:
"Mình thật chẳng ra gì. Phù Du trong sáng và hồn nhiên không nghĩ đến những điều tệ hại, còn mình thì lại có những ý nghĩ xấu xa.".
- Ừ, thì đến nhà anh.
Phong gật đầu thật nhanh. Phù Du nhảy cẫng lên:
- Em biết anh Phong là người tốt mà.
Rồi cô tung tăng chạy trước như thể chính cô là chủ nhân dẫn Phong về nhà vậy. Phong lẽo đẽo theo sau, không hề ngạc nhiên khi thấy cô đi thẳng đến cửa nhà mình. Hẳn cô đã nhiều lần đến đây, trước cả khi Phong đến. Anh tự hỏi những người khách trước có gặp cô bao giờ không? Và họ nếu rơi đúng vào trường hợp của anh, đêm nay họ sẽ làm gì?
Phù Du từ nhà tắm đi ra, mái tóc ướt ủ trong khăn và bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Phong. Phong cũng đã thay đồ, đang ngồi bên lò sưởi, dùng que sắt bới than.
Phù Du đến ngồi cạnh Phong, hơ tay trước cửa lò xuýt xoa:
- Ôi, ấm quá!
Hai bàn tay cô nhỏ xíu, những ngón tay thuôn dài không sơn phết. Mắt cô long lanh, phản chiếu ánh lửa bập bùng. Giờ Phong mới thấy hết vẻ đẹp trong mắt cô. Đôi mắt có hàng mi dài, lúc nào cũng mở to, hồn nhiên và ngơ ngác.
Má cô ửng hồng, căng mịn. Dưới ánh lửa hồng, Phong nhìn thấy những sợi măng đi lún phún trên gương mặt đầy đặn và không một chút tì vết. Cô rất đẹp, tràn đầy nhựa sống.
Phong lên tiếng:
- Giờ anh có chuyện muốn hỏi em đây.
Cô nghiêng đầu nhìn Phong, đôi mắt hấp háy như sao:
- Anh muốn hỏi em gì cơ?
- Nhiều lắm! Nhưng trước tiên, em từ đâu đến?
Cô quay sang nhìn bếp lửa, môi cười chúm chím. Môi cô đầy, đỏ chót như son và loang loáng nước. Chợt cô ôm bụng nhăn nhó:
- Eo ơi! Em đói bụng quá.
Phong biết cô giở trò láu cá, nhưng chính anh cũng đói. Anh đứng lên:
- Có hai món:
bánh mì và mì gói. Em thích thứ nào?
Cô nheo mắt nhìn anh hỏi:
- Anh ở đây một mình thật à?
- Thì em thấy đó.
- Em thấy rồi. Trong nhà tắm không có quần áo phụ nữ, trong nhà cũng không có mùi hương của đàn bà. Mà sao anh phải sống ở đây một mình nhỉ?
- Thế em muốn ăn gì đây, mì gói hay bánh mì?
- Anh có hành lá không?
- Anh nghĩ trong tủ lạnh còn một ít.
- Thế còn trứng gà?
- Anh có hơn một tá.
- Vậy em ăn mì gói, cho em tiêu nhiều một tí nhé.
Phong ngạc nhiên khi thấy khẩu vị cô hoàn toàn giống anh, nhưng anh không nói ra điều đó. Anh quay lưng đi vào bếp, giọng cô đuổi theo:
- Anh có cần em giúp không?
- Em cứ ngồi đó.
- Vậy lần sau, em sẽ vào bếp làm món ăn đãi anh.
Phong chợt ngập ngừng, tự hỏi:
"Còn có lần sau ư?".
Phù Du thưởng thức tô mì Phong nấu với vẻ rất ngon lành. Cô đói bụng nên "tấn công" bát mì không chút khoan nhượng, loáng cái đã hết sạch. Cô giành phần đi rửa chén bát, bấy giờ đã gần một giờ sáng.
Lúc cô trở ra, Phong đang ngồi trên ghế xa lông hút thuốc. Cô đến ngồi cạnh anh, rất gần, đến nỗi anh nghe thoang thoảng mùi tóc cô dịu dàng.
Thân hình nhỏ bé của cô lọt thỏm trong bộ đồ ngủ rộng thênh của Phong, trông cô giống như một con búp bê dễ thương.
Trong đầu Phong có hàng đóng câu hỏi về cô. Cô giống như một dấu chấm hỏi lớn đầy bí ẩn và anh nóng lòng muốn khám phá những điều bí mật đó.
Nhưng anh chưa kịp mở miệng cô đã lên tiếng hỏi:
- Sao anh Phong không lấy vợ đi?
- Làm sao em biết anh chưa có vợ?
- Thì anh đang ở đây một mình đó thôi.
- Điều đó cũng chưa hẳn là anh chưa có vợ.
- Em không thấy anh đeo nhẫn cưới.
Bất giác, Phong nhìn xuống bàn tay mình. Anh chợt nhận ra Phù Du không đơn giản tí nào. Tuy cô có vẻ thơ ngây, hồn nhiên như trẻ con, nhưng cô thông minh và có cặp mắt quan sát tinh tế.
- Anh Phong trả lời em đi.
Cô giục. Phong ỡm ờ:
- Chuyện vợ con ấy à?
- Vâng!
- Thì... tại chưa có ai thương anh.
Cô nhăn mặt phụng phịu:
- Anh Phong nói dối.
- Anh đâu có nói dối.
- Anh có.
Cô nhấn mạnh, tỏ vẻ bất bình. Phong nhận ra cô đã hỏi cái gì thì nhất quyết hỏi cho đến cùng. Cô nói:
- Người như anh Phong thì có hàng tá con gái xếp hàng để được làm vợ anh.
- Anh có gì đặc sắc đâu nào.
- Ờ thì... anh Phong đẹp trai.
Phong suýt bật cười:
- Anh đâu có đẹp trai. - Rồi anh nhấn mạnh - Vả chăng, anh không lấy người thương anh chỉ vì anh... đẹp trai.
- Anh Phong còn là người tốt nữa.
- Làm sao em biết anh là người tốt?
- Ờ thì... anh đã nhảy xuống hồ cứu em.
Phong trợn mắt nhìn cô:
- Sao em biết anh nhảy xuống hồ cứu em?
- Em biết chứ. Lúc anh bơi đến gần, em đã biết. Em núp ở mạn thuyền theo dõi anh, thấy anh ngôi lên hụp xuống tìm em thật tội.
Phong gầm gừ:
- Hứ! Vậy mà em chẳng buồn gọi anh một tiếng.
- Thì em cũng đã gọi anh đấy thôi.
- Em đợi anh sắp hụt hơi mới gọi.
- Thế em mới biết anh là người tốt.
Rồi cô hạ giọng thì thầm hỏi:
- Anh tưởng em tự vẫn phải không?
Giờ Phong mới biết Phù Du cực kỳ thông minh. Cô biết hết mọi chuyện, từ việc anh nhảy xuống hồ cứu cô, cả những ý nghĩ trong đầu anh, thế mà cô có làm ra vẻ ngây thơ, ngơ ngác.
Phong vừa tức vừa buồn cười, những muốn cốc cô một phát nhưng rồi anh chỉ nói:
- Em là con bé ranh ma đáo để.
Cô kêu lên vẻ oan ức:
- Em đâu có.
Phong nghĩ đến cảnh cô ngồi chễm chệ trên thuyền làm ra vẻ ngơ ngác hỏi anh đang tìm gì dưới hồ. Cô biết rõ những gì anh làm trong khi anh hoàn toàn ngờ nghệch về cô.
Phù Du chống cằm, giương mắt nhìn Phong. Lửa hồng soi trên má cô những vùng sáng tối mập mờ huyền ảo. Cô cất giọng du dương:
- Anh Phong vẫn chưa tìm được người yêu lý tưởng, đúng không?
- Anh chẳng tìm kiếm.
Cô gật gù cái đầu xinh xắn:
- Đúng rồi, tình yêu là một điều kỳ diệu chẳng thể nào đi tìm được phải không anh?
Phong không đáp nhưng thầm đồng ý với cô. Anh đã tình cờ gặp Quyên và tình yêu nảy nở nhưng điều kỳ diệu vẫn chưa đến với anh.
Phong cất tiếng hỏi:
- Giờ em cho anh biết đi, nhà em ở đâu?
Cô chớp mắt, vươn vai, che miệng ngáp ngắn ngáp dài. Cô tảng lờ câu hỏi của Phong:
- Eo ơi! Em buồn ngủ quá.
Đã hơn hai giờ sáng. Phong biết cô né tránh câu hỏi của anh, điều đó càng làm Phong tò mò hơn và cô càng có vẻ bí hiểm hơn. Anh muốn khám phá cô, muốn phá vỡ bức màn bí ẩn mà cô đã dựng lên, nhưng rồi nhìn vẻ mặt thơ ngây của cô anh lại không nỡ thúc ép.
Anh đưa cô vào căn phòng nhìn ra ngọn đồi, mở tủ lấy chăn mền cho cô.
- Chúc em ngủ ngon!
- Thế anh ngủ ở đâu?
- Ngay phòng bên cạnh đây thôi.
Cô nhảy ngang lên giường, chợt nói bâng quơ:
- Hồi nhỏ, bà nội thường kể chuyện cổ tích dỗ cho em ngủ. Lớn lên một chút, mẹ hát cho em nghe. Lớn chút nữa thì em mở nhạc. Bao giờ cũng vậy, em phải nghe một cái gì đó trước khi ngủ.
Phong nói đùa:
- Em đừng bắt anh hát ru em ngủ đấy nhé.
Cô giương mắt nhìn anh, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Cô thì thầm:
- Chúc anh ngủ ngon!
Phong định đi ra, nhưng cô gọi giật:
- Anh Phong!
- Chuyện gì vậy?
- Anh tắt đèn giùm em.
Phong đùa:
- Em không sợ ma sao?
- Ma ấy à? Có phải ma chỉ về trong đêm tối không anh?
Phong trả lời lấp lửng:
- Chắc là vậy.
- Vậy anh tắt đèn giùm em đi.
Phong thoáng rùng mình khi nghĩ đến Phù Du mơ màng nói về "chị ấy". Chị ấy của cô hẳn là cô sơn nữ trong truyền thuyết.
Phù Du quả thật bất thường và bí hiểm vô cùng.
Phong với tay tắt công tắc điện, bóng tối lập tức bao trùm. Anh lại nghe giọng cô thì thầm:
- Anh Phong ơi!
Phong dịu dàng:
- Có chuyện gì vậy em?
- Em muốn nói là... anh Phong là người tốt, rất tốt...
Giọng cô chân thành, ngọt ngào đến làm Phong cảm động. Cô đã đặt lòng tin vào anh, không phải chỉ lúc này mà ngay từ khi cô theo anh về nhà.
Phong nhìn vào bóng tối nơi cô nằm và có cảm giác như mắt Phù Du sáng rực, lấp lánh như sao. Anh nhẹ nhàng khép cửa lại.
Phong ngủ một giấc đến sáng bét mới choàng tỉnh. Anh ngồi bật dậy và điều đầu tiên anh nghĩ đến là Phù Du. Anh đi như chạy ra ngoài, cánh cửa phòng Phù Du không đóng, căn phòng trống trơn, trên giường chăn màn được xếp gọn gàng đặt vào một góc.
Phù Du không có trong phòng khách. Phong tìm ở nhà bếp, liếc mắt qua nhà tắm, và anh nhìn thấy bộ quần áo ướt của cô trên móc.
Như vậy là cô vẫn khoác bộ đồ ngủ của anh. Với bộ đồ đó, cô không thể trở về nhà được, nghĩ như vậy Phong liền đi tìm cô.
Phù Du đã đi!
Phong chờ cô cả ngày hôm đó nhưng cô không trở lại.
Phù Du ra đi chỉ để lại một bộ quần áo mà nếu như không nhìn thấy nó, hẳn Phong sẽ nghĩ mình chỉ gặp cô trong mơ.
Quả thật đó là một cuộc gặp gỡ khó tin, có một chút gì đó mộng mị và ma quái. Khó tin vì những việc làm của cô, những hành động của cô hoang đường và đầy phi lý.
Ngày hôm đó, Phong sống trong cảm giác bần thần của một người chao đảo vì mất phương hướng. Phù Du xuất hiện như có như không, như thật như giả, như mơ như mộng. Và cô để lại cho anh muôn ngàn câu hỏi về những bí ẩn phía sau cô, những điều bí ẩn của cô mà anh không tài nào suy diễn để mà hiểu được...
Buổi chiều hôm đó Phong đi tắm sớm, và khi anh chuẩn bị giặt bộ đồ vừa thay ra anh mới sực nhớ đến bộ quần áo của Phù Du.
Phong không biết bao giờ cô mới trở lại, hoặc cô có trở lại hay không, anh đành giặt luôn bộ váy áo của cô.
Lúc anh lấy nó xuống, Phong thoảng nghe mùi hương da thịt của cô len vào khứu giác. Một thứ hương thơm dễ chịu mà cũng đầy xao xuyến.
Phong chợt ngây người và mặt anh đỏ bừng lên. Anh vừa nghĩ đến một điều.
Lúc ở trên thuyền giữa hồ, anh đã thoáng nhìn thấy bộ đồ lót màu hồng của cô, bây giờ không có nó. Đêm qua Phù Du không thể mặc đồ lót ướt mà đi ngủ, vậy có nghĩa là cô đã thay áo ra và chỉ mặc lại vào sáng nay. Nhưng tại sao cô không thay luôn bộ đồ này? Hay nó còn ướt nhưng cô bận nó ra ngoài dù sao vẫn dễ nhìn hơn là bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Phong.
Phù Du không thể không nhận ra điều đó. Vậy là cô cố ý để bộ đồ này lại vì sao? Cô muốn cho Phong một kỷ niệm ư? Có nghĩa là cô sẽ không trở lại nữa?
Đột nhiên có một cái gì đó như hụt hẫng trong Phong. Anh không thỏa lòng khi nghĩ anh không còn gặp lại cô nữa. Vì sao thì anh không giải thích được, nhưng nếu mọi chuyện chấm dứt ở đây thì câu chuyện về Phù Du... Đoản hậu quá, câu chuyện thật giống như cái tên của cô.
Chút Tình Cho Anh Chút Tình Cho Anh - Lê Duy Phương Thảo Chút Tình Cho Anh