Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Vĩ Ngư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 110 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1293 / 13
Cập nhật: 2017-09-25 06:55:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 18
hạc Phong có chút hoảng hốt, tiếp tục hỏi cô: “Đường Đường, em không sao chứ?”
Biểu cảm của Quý Đường Đường trong thoáng chốc bỗng trở nên căng thẳng, cô đẩy Nhạc Phong ra, tựa như phát điên kêu lên một tiếng: “Mẹ!”
Nhạc Phong bị cô đẩy một cái lảo đảo, mắt thấy cô giống như phát điên chạy xuống tầng dưới, không kịp nghĩ bất cứ điều gì, nhào tới kéo cô lại, bởi vì là cầu thang đi xuống, vồ phải chỗ thấp, hai tay túm được đầu gối cô, suýt nữa kéo ngã Quý Đường Đường, Nhạc Phong sợ cô bị va đập, vươn tay đỡ lấy cô, mới ngẩng đầu đã đối diện với một cặp mắt đỏ cạch, sợ đến mức giật thót, Quý Đường Đường ném Lộ Linh qua một bên, một tay bắt lấy bả vai anh, chỉ bằng sức lực của hai cánh tay, vậy mà có thể quăng một người đàn ông hơn một trăm mười cân* như anh ra ngoài!
* cân này là đv đo lường của TQ, bằng 1/2kg
Nhạc Phong không ngờ cô lại khỏe đến vậy, trong ấn tượng, nếu thực sự đánh tay đôi với cô, bản thân vẫn có thể chiếm thế thượng phong, cho dù cô đang phát điên cũng có thể cản được trong chốc lát, chưa từng bị xách lên như một con gà con rồi ném ra như thế này —- còn chưa phản ứng kịp, thân thể đã lao xuống, đầu va phải tay vịn, sao bay đầy trời, tất cả tối sầm.
Mẫn Tử Hoa đứng dưới lầu đã hoàn toàn ngây dại, anh ta tưởng cảnh tượng này chỉ có thể xuất hiện trong phim King Kong mà thôi, nhưng King Kong vừa to vừa khỏe, còn Quý Đường Đường thì nhỏ hơn Nhạc Phong hẳn một cỡ cơ mà? Hơn nữa, cái thứ vừa bay về phía anh ta là cái gì? Chuông?
Lúc cái chuông bay tới, Mẫn Tử Hoa vô thức tránh ra, trước mắt thoáng qua một bóng người — bên tai vọng đến tiếng sập cửa, lúc phản ứng kịp, quay đầu lại chỉ thấy cánh cửa còn đang khép ra khép vào, người đã không thấy tăm hơi.
Mẫn Tử Hoa lạnh cả người, sửng sốt mấy giây, nhanh chóng chạy lên xem Nhạc Phong, đầu tiên là là vỗ vỗ mặt anh, sau đó lại bấm huyệt nhân trung, Nhạc Phong nhanh chóng tỉnh lại, cho dù ánh mắt vẫn còn đờ đẫn —- anh bóp thái dương, liều mạng lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên túm lấy cổ áo Mẫn Tử Hoa: “Người đâu?”
“Chạy mất rồi.”
Nhạc Phong đẩy anh ta ra, đuổi theo, đến cửa lại dừng lại quát lên: “Bên nào?”
“Không biết….. Không, không để ý….” Mẫn Tử Hoa lắp bắp nói, “Chạy nhanh quá, như tên bắn ấy.”
Nhạc Phong lo đến mức toát mồ hôi, thoáng nhìn thấy tầng trên tòa nhà đối diện vẫn còn ánh đèn, chợt nhớ ra Tần Thủ Nghiệp nói Miêu Miêu chưa đi, liền lao thẳng sang tòa nhà đối diện, bịch bịch vài bước đã leo lên tầng, đạp cửa gian phòng đầu tiên có ánh đèn, có một gã chui ra từ trong chăn, kinh ngạc nhìn anh, chắc là người mà Tần Thủ Nghiệp để lại trông Miêu Miêu, Nhạc Phong không quan tâm đến anh ta, tiếp tục đạp cửa gian thứ hai, Miêu Miêu đang ngồi trong phòng, hình như đang khóc, khăn giấy đầy một sập trước mặt.
Nhạc Phong sửng sốt một chút, nhưng lúc này anh thực sự không còn tâm trạng nào mà để ý chuyện này, trực tiếp hỏi cô ta: “Cha em đâu?”
Miêu Miêu ngơ ngác nhìn anh, hỏi: “Anh đến tìm… cha em?”
Nhạc Phong không kìm được cơn nóng giận, gần như là quát cô ta: “Anh hỏi em, cha em đâu rồi?!”
“Đi… đi rồi…”
“Đi đâu? Đi đâu rồi?!”
Miêu Miêu bị anh quát cho ngơ ngẩn, nói cũng nghèn nghẹn, “Nhạc Phong anh đừng… dữ dằn như thế, anh cần tìm ông ấy, em sẽ gọi điện….”
Nhạc Phong lúc này chỉ muốn lật bàn, anh hít một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại: “Miêu Miêu, anh cần phải biết cha em đã đi đâu, trước khi ông ta đi, có nhắc gì với em không? Có bảo người khác nói qua với em không?”
Câu này nhắc nhở Miêu Miêu: “Em… chú Hai có nói qua, bảo là đi từ cửa Nam ra, quẹo trái hay quẹo phải gì đấy, khoảng bảy tám dặm, có một khu nhà cũ…”
“Trái hay phải?”
Miêu Miêu bị anh quát đến run rẩy: “Em không nhớ rõ…”
Nhạc Phong không thể nhịn được nữa: “Em là trẻ lên ba à?! Trái hay phải cũng không nhớ rõ?!”
Miêu Miêu khóc òa lên: “Nhạc Phong anh đừng quát em nữa, em, nhất thời em không nghĩ ra được….”
Miêu Miêu vừa khóc một cái, Nhạc Phong liền nhận thấy mình hơi quá đáng, vô thức xin lỗi cô ta: “Xin lỗi Miêu Miêu, anh thực sự có việc gấp…”
Bây giờ chẳng còn thời gian ở đây giải thích, Nhạc Phong hạ quyết tâm quay người bỏ đi, lòng nhủ MNC trái phải cũng chẳng cách nhau bao nhiêu, ông đây tìm quanh bảy dặm một lượt còn không thấy hay sao?
Anh vừa đi, Miêu Miêu còn đang sợ run vì bị Nhạc Phong quát thẳng thừng, nghĩ lại Nhạc Phong trước kia chưa từng như vậy, cho dù nguyên nhân là gì, cũng không quát cô như thế.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, khóc đến mức không thở nổi, đang khóc, cửa bỗng bật mở, gã được cử lại trông cô ta đang chống cửa, cúi người kéo gót giày, hỏi cô ta: “Cãi nhau à?”
Lúc kết hôn hình như đã từng gặp người này, tên thì không nhớ, chỉ nhớ mang mang là anh họ nào đấy —- người kia nhìn cô ta một cái, lại xoay người nhìn xuống dưới lầu: “Đó là bạn trai cũ của em phải không, nghe bác cả nói qua, sao lại ầm ĩ đến mức này?”
Miêu Miêu nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: “Sao anh không về nhà cũ?”
Người nọ cũng chẳng suy nghĩ gì: “Bác cả bảo ở lại với em, sợ em ở một mình sẽ sợ.”
“Từ cửa Nam đi ra, là đi bên trái hay là bên phải?”
“Bên phải ấy.”
Miêu Miêu ừ một tiếng rồi im lặng, cô tay lấy di động, do dự một chút, nhắn cho Nhạc Phong hai chữ.
Bên phải.
Nhắn xong, cũng không thấy Nhạc Phong trả lời, người kia thấy không có chuyện gì, ngáp dài quay về phòng ngủ, mới đi được hai bước, Miêu Miêu chợt gọi anh ta lại: “Anh đừng đi ngủ vội, tôi muốn đi tìm cha, trời tối rồi, một mình tôi… không dám đi, anh đi cùng tôi đi.”
————————————————————
Quý Đường Đường bước không ngừng nghỉ, điên cuồng chạy theo Lộ Linh, thỉnh thoảng ngã sấp xuống, lại lảo đảo đứng dậy, trên cao lửa đang bốc lên ngùn ngụt, Thịnh Thanh Bình chìm trong ngọn lửa, vẫn đang vươn tay về phía cô, tiếng chuông vẫn vang lên bên tai, quấy nhiễu tâm thần như đòi mạng, Quý Đường Đường vừa khóc vừa kêu: “Mẹ, con tới rồi, mẹ cố chịu…”
Dưới trạng thái tâm trạng hoảng loạn, cô cũng chẳng suy nghĩ được vì sao đám cháy ở tầng sáu, mà mình vẫn đạp trên đất bằng mà chạy, chỉ có một loại trực giác quái dị: Cứ chạy như vậy, chạy theo Lộ Linh là được….
————————————————————
Tần Thủ Nghiệp một mực chờ trong phòng, gỗ hòe vẫn đang cháy, mùi khét quái dị bao trùm khắp cả căn phòng, dễ dàng khiến cho người ta bất ổn, nhưng thỉnh thoảng sẽ có tiếng nổ lách tách của vụn gỗ, tạch một tiếng, kéo con người ta trở lại hiện thực, Tần Thủ Thành ngồi bên cạnh vòng tròn kết bằng lá bùa, ngơ ngác nhìn ngọn lửa, Tần Thủ Nghiệp có chút không đành lòng: “Chú Hai, nói là một chuyện, làm lại là chuyện khác, chú là điển hình của kiểu nói dễ làm khó, qua đêm nay, chú quay về nghỉ ngơi tử tế đi, mắt không thấy tâm không phiền, chờ mọi chuyện ổn thỏa, tôi sẽ báo cho chú.”
Tần Thủ Thành máy móc gật đầu một cái: “Cũng được.”
Cho dù là anh em, nhìn thấy Tần Thủ Thành phản ứng thế này, Tần Thủ Nghiệp vẫn cười lạnh trong lòng một tiếng, trước đây Tần Thủ Thành nghĩ ra “Kế hoạch lớn” như vậy, Tần gia quả thực rất kinh ngạc, thời gian đó Tần Thủ Thành mở mày mở mặt thế nào kia chứ, ai cũng coi trọng có thừa, có người còn nói, khi đó, lão gia thậm chí đã muốn giao cả họ lại cho “nhân tài mới xuất hiện” này, nhất thời, kẻ làm anh như Tần Thủ Nghiệp lại bị cho là một gã vô dụng.
Những kẻ làm việc ác, đều hiểu làm chuyện xấu ắt đoạn tử tuyệt tôn, không dễ để sai khiến ai đi, để công bằng, đành bắt thăm định đoạt, Tần Thủ Nghiệp lặng lặng không nói gì, nét mặt không có chút bất mãn, sau lưng, chỉ làm duy nhất một việc.
Trên lá thăm của hai người, đều là tên của Tần Thủ Thành, bốc trúng cũng là mày, trượt cũng là mày, Tần Thủ Thành mở thăm đầu tiên, sắc mặt thoáng thay đổi, sau đó vỗ vai Tần Thủ Nghiệp giả bộ hùng hồn: “Ý trời rồi, nếu đã vậy, ở nhà đều nhờ anh cả hết.”
Tần Thủ Thành đi rồi, trong nhà dù sao cũng phải có người làm chủ, vị trí của Tần Thủ Nghiệp cuối cùng cũng ổn định.
Có đôi khi, cũng thấy có lỗi với Tần Thủ Thành, nhưng nghĩ lại: Trách ai được, có con đường nào ở nhân gian là không có báo ứng, kẻ có ý xấu, chung quy cũng sẽ vận vào người vợ con, cũng là tự làm tự chịu mà thôi.
Tần Thủ Nghiệp thò tay móc điếu thuốc lá từ trong tiú áo, bật lửa lần thứ nhất không được, đến lần thứ hai, có người xông vào nói: “Đến rồi!”
Tần Thủ Nghiệp còn chưa động đậy, Tần Thủ Thành đã vụt đứng dậy, lảo đảo chạy ra bên ngoài, Tần Thủ Nghiệp lạnh mặt, căn dặn gã vừa báo tin lúc nãy: “Để ý, đừng để nó gây ra phiền phức.”
————————————————————
Tình hình bên ngoài còn phức tạp hơn tưởng tượng của Tần Thủ Nghiệp, hơn mười gã lớn có bé có của nhà họ Tần mà không vây bắt nổi Quý Đường Đường, một trong số đó muốn lao vào túm lấy cánh tay cô, bị cô vặn ngược tay lại, văng ra ngoài, âm thanh trầm đục khi rơi xuống đất khiến cho tất cả kinh hô, trên mặt ai cũng lộ vẻ kinh hãi.
Cho dù đều là người của Tần gia, bí mật mà mỗi người được biết cũng không giống nhau, bọn họ có thể theo Tần Thủ Nghiệp làm một vài chuyện bắt cóc giết người, nhưng đơn giản cũng chỉ là đối phó với những người giống như bọn họ, Quý Đường Đường trước mắt cơ bản đã vượt ngoài tầm nhận thức của bọn họ, khi mục tiêu mới xuất hiện, kẻ nào cũng muốn tiến lên giành trước, nhưng đến gàn mới thấy sợ hãi, thứ sát ý quanh người và cặp mắt đò lè kia, căn bản một cô gái bình thường sẽ không thể có, hơn nữa thức sức mạnh khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi này….
Tần Thủ Thành vẫn run rẩy, ngập ngưng mấp máy môi nhìn Quý Đường Đường đang phát điên phía xa, Tần Thủ Nghiệp tiến lên một bước, giọng nói lại có chút bình tĩnh: “Đã nhìn thấy chưa, vuốt Quỷ đã nhận chủ rồi, thứ sức mạnh này, hẳn là do vuốt Quỷ truyền cho nó, dưới tình huống bình thường, phải có thời gian mới có thể hình thành cảm ứng với vuốt quỷ, nhưng khi tâm trạng trở nên cực đoạn, đại não sản sinh ra ý niệm mãnh liệt sẽ trực tiếp kêu gọi sức mạnh của vuốt Quỷ, sớm biết vuốt Quỷ sẽ nhanh chóng nhận chủ như vậy thì nên mang luôn bàn tay phải ra —- sức mạnh của tay phải còn hơn tay trái, mạnh hơn rất nhiều, đối phó nó sẽ dễ dàng hơn, cũng may không phải sơ suất gì lớn, có thể sửa chữa được.”
Nói xong, vươn tay chìa ra bên cạnh, có người chuyển cho ông ta một cái ống nhòm, Tần Thủ Nghiệp cầm lấy, nhìn qua lăng kính, đầu tiên nhìn Quý Đường Đường, tiếp đó ống ngắm lệch đi, chuyển qua Lộ linh đang treo giữa không trung.
Dường như ông ta nghe thấy tiếng bản thân mình đang than thở: Đây là Lộ linh ư… Tần gia có một quyển sách, ghi chép về chín loại chuông của Thịnh gia, tuy nhiên trong quyển sách đó vẫn còn vô số khoảng trống, chỉ có một vài kiểu chuông, bọn họ còn chưa được nhìn thấy bao giờ, thậm chí đến tên cũng không rõ ràng, ông ta nhớ rất rõ, trang nói về Lộ linh không hề có hình vẽ.
Sau này khi Tần Thủ Thành cưới Thịnh Thanh Bình, sớm chiều chung sống hai mươi năm, vậy mà cũng chưa từng được nhìn thấy Lộ Linh —- Thịnh Thanh Bình cũng không kể cho ông ta nghe về gia thế của mình, ngay cả chuyện làm phép bảo vệ trên bụng Thịnh Hạ, ông ta cũng phải thông qua bức thư bà ấy để lại mới biết được, về phần Lộ Linh, Thịnh Thanh Bình hạ phong ấn, không phải là người nhà họ Thịnh thì đến cái vỏ hộp bên ngoài cũng không mở ra nổi.
Giờ mới thấy, Lộ Linh thực ra cũng mang dáng vẻ rất bình thường, nắp chuông hình lá sen, vài cái thanh la bằng tiền đao mà thôi, không khác gì những chiếc chuông gió cổ khác, đừng nói là Thịnh gia, có ném ở ven đường ông ta cũng không thèm nhặt.
Nghe nói Lộ Linh hộ chủ, chiêu dùng oán khí của Thịnh Thanh Bình này có hệu quả rồi —- chuông nhà họ Thịnh, khi đổi chủ cần có một nghi thức phức tạp nhất định, Thịnh Thanh Bình chết bất ngờ, không thể nào kịp làm lễ cho Quý Đường Đường, cho nên Quý Đường Đường muốn tự mình điểu khiển Lộ Linh phải cần một thời gian rất dài, mà một khi oán khí của Thịnh Thanh Bình xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn Lộ Linh sẽ khó mà phân biệt, năng lực hộ chủ sẽ tạm thời biến mất.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả đều vừa khéo, như nước chảy thành sông, cuối cùng ông trời cũng mở mắt, kể từ lần luyện thành Quỷ Linh trước đó, chắc cũng đã gần mấy trăm năm rồi, rốt cục cũng thấy được ánh sáng hy vọng…
Tần Thủ Nghiệp hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho một gã cách đó không xa: “Nổ súng đi, nhớ đừng để bị thương đến chỗ yếu hại.”
Gã kia nâng súng lên, trán hơi lấm tấm mồ hôi, tài bắn súng của gã không tệ, nên Tần Thủ Nghiệp mới để hắn làm nhiệm vụ này —- nhưng Quý Đường Đường lại chẳng phải cái cọc gỗ, cô liên tục chiến đấu với kẻ khác, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh, trời lại đang tối, khoảng cách cũng khá xa, thật đúng là….
————————————————————
Tình cảnh hung hiểm như vậy mà Quý Đường Đường hoàn toàn không nhận ra, cô không hiểu vì sao, chạy một quãng đường dài như vậy lại bị chôn chân ở cái nơi trống trải này, trước mắt có một đống lửa lớn, củi lửa kêu lách tách, Thịnh Thanh Bình chỉ lộ nửa người bên ngoài, đang đau đớn bò ra mà không tài nào nhúc nhích được, cô muốn lao về phía Thịnh Thanh Bình nhưng lần nào cũng có những bóng đen ngăn cản, nhìn không rõ mặt mày, không biết là yêu ma quỷ quái ở đâu, Quý Đường Đường nghe thấy tiếng rên đau đớn của Thịnh Thanh Bình, cuống đến mức đỏ cả mắt, ra tay vô cùng tàn nhẫn, kéo túm quăng quật, gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật.
Đang vật lộn, từ xa bỗng loáng lên một tia sáng vàng chói, có thứ gì đó nhanh chóng bắn về phía nửa thân dưới của cô, lướt qua bụng chân, nóng bỏng, đau rát.
Sau đó lại thêm một phát nữa, lúc này cô đã có kinh nghiệm, lần này cô đã có kinh nghiệm, kéo một tên ra làm lá chắn.
Sắc mặt của Tần Thủ Nghiệp trầm như băng, CMN mày là đô ngu à, nhất thiết phải nổ súng trước mặt nó hay sao, không biết chạy ra đằng sau à? Ông ta nhanh chóng bước lên, đoạt lấy khẩu súng, lớn tiếng quát: “Để ta!”
So với đám thanh niên, ông ta trầm ổn và kiên trì hơn nhiều, súng vừa ngắm, quả nhiên không hề lung lay, đám người vây xung quanh Quý Đường Đường mắt thấy tiền bối đã ra mặt, tuy không dám lấy cứng đối cứng nhưng đã khí thế hơn nhiều, Quý Đường Đường đỡ trái hở phải, nhất thời mất sức rất nhiều, Tần Thủ Nghiệp thấy cô đột nhiên cúi người, khóe miệng nhếch lên một tia cười khẩy, vươn tay bóp cò súng.
Còn chưa chạm đến cò súng, tầm mắt đột nhiên sáng choang, đằng xa vang lên một tiếng nổ lớn, bốn chiếc đèn xe cỡ lớn sáng lóa như tuyết, khiến người ta lóa cả mắt, Tần Thủ Nghiệp khổng thể hiểu nổi một nơi vắng vẻ như vậy đêm hôm sao lại có xe đi qua, nhưng vừa nhìn thế xe đã biết là sẽ không dừng lại, dưới tình thế cấp bách, ông ta lăn một vòng qua bên cạnh, chiếc xe gần như sát qua bên người, đánh thẳng về phía đám người trước mặt, kẻ nào kẻ nấy cũng kêu la chạy trốn khắp nơi, chiếc xe cua một vòng cung tại chỗ, vậy mà lại không hề va phải Quý Đường Đường, cửa xe bật mở, kéo thẳng cô vào bên trong.
Lúc cửa mở, Tần Thủ Nghiệp mới nhìn rõ, người lái rõ ràng là Nhạc Phong, trong lòng hận đến mức rỉ máu: Ngàn tính vạn tính, lại bỏ sót mất một, vẫn chẳng coi Nhạc Phong ra gì, đến thời khắc quan trọng nhất, cố tình lại chính là nó làm hỏng việc!
Thời cơ mất rồi sẽ không trở lại, Tần Thủ Nghiệp tức đến mức hai mắt đò lè, dưới tình thế cấp bách, chẳng thể suy nghĩ được nhiều, ông ta đứng dậy, nhắm về phía cửa kính xe nã súng liên tiếp.
Tiếng súng đoàng đoàng liên tục vang lên, mảnh thủy tinh đằng trước rớt xuống như mưa, Nhạc Phong ấn Quý Đường Đường xuống ghế ngồi, mình thì cúi người bằng trực giác chuyển tay lái, qua hai giây chắc đã đến ngay gần, từ gương chiếu hậu có thể nhìn thấy Tần Thủ Nghiệp đang lăn người tránh ra xa, Nhạc Phong mở trừng mắt, nhất thời ác lên to gan lớn mật, đột nhiên hạ quyết tâm, lùi xe đâm vào Tần Thủ Nghiệp, Tần Thủ Nghiệp đột nhiên nghe thấy tiếng xe, ngẩng đầu đã thấy thế xe tựa như Thái sơn đè đầu, hoảng loạn dùng cả tay cả chân bò ra ngoài, người có nhanh cũng không thể nào bằng xe, mắt thấy cả chiếc xe đã lao đến, Tần Thủ Nghiệp sợ đến mức hồn phi phách tán, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu tê tái ruột gan của Miêu Miêu: “Nhạc Phong!”
Nhạc Phong chấn động cả người, đột nhiên tỉnh táo lại, vô ý thức đảo tay lái, nhưng không còn kịp nữa, thân xe trượt một cái, cán qua chân phải của Tần Thủ Nghiệp, người ngồi trên xe, gần như có thể nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.
Tiếng kêu thảm thiết của Tần Thủ Nghiệp vang vọng khắp trời đêm, người nhà họ Tần dường như đều ngây dại, không ai dám xông về phía trước, toàn thân Nhạc Phong như bị rớt xuống vực băng, xuyên qua gương chiếu hậu, anh thấy Tần Thủ Nghiệp đang điên cuồng lăn lộn trên đất, phần chân đứt lìa cực kỳ không cân đối dưới ống quần nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Mình đã làm gì? Trước mặt Miêu Miêu, muốn lái xe đâm chết cha cô ấy….
Nhạc Phong sững lại mấy giây, tình hình trước mắt không cho phép anh chần chừ thêm nữa, hạ quyết tâm, anh khởi động xe lần nữa, Miêu Miêu đứng ngay trên đường ra, nhìn anh nở một nụ cười sầu thảm, từ khi quen biết Miêu Miêu đến giờ, anh chưa bao giờ thấy cô cười tuyệt vọng mà hận thù như vậy.
Nhạc Phong nén nước mắt, phóng thẳng về phía trước, lúc đến gần Miêu Miêu, thân xe quành một cái, đánh thành hình chữ S qua đường, cửa xe đang mở, mái tóc dài của Miêu Miêu phất lên, ở cự ly gần nhất, gần như lướt qua mặt anh, mùi hương quen thuộc, cảm giác mềm mại, trong nháy mắt bỏ lại phía sau, xe tăng đủ mã lực, nhanh chóng lao vào trong bóng tối vô tận.
Nhạc Phong tâm loạn như ma, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Đi! Đi càng xa càng tốt, nhất định phải thoát đi trong đêm nay!
Vừa mới đi được một đoạn, cổ đột nhiên bị bóp chặt, tay của Quý Đường Đường vươn từ dưới lên, ghì chặt lấy cổ họng anh, cổ họng của anh gần như bị cô bóp đến đứt đoạn, anh giãy giụa siết tay ổn định bánh lái, tay còn lại cố gắng gỡ tay Quý Đường Đường, cố sức phát ra những âm thanh khản đục đứt quãng: “Đường Đường…. em… dừng tay…”
Hạ tầm mắt, thấy mắt cô đỏ ngầu, ngay đến nước mắt trên khóe mắt cũng là màu đỏ, chiếc xe bắt đầu loạng choạng, có lần suýt đâm vào cây bên đường, Nhạc Phong hô hấp ngày càng khó
khăn, bị cô siết đến mức mắt cũng sung huyết, trong chớp nhoáng, đột ngột thắng xe lại.
Thân xe đột nhiên dừng lại, anh đang cài dây an toàn nên không sao, trán của Quý Đường Đường va phải màn hình chỉ dẫn, đau đớn rụt tay lại, Nhạc Phong nắm chắc thời cơ, vươn tay chặt vào gáy cô, trực tiếp làm cho cô ngất xỉu.
Dường như chỉ trong chốc lát, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, vừa nãy phóng nhanh thẳng một đường, không biết đã đến đâu rồi, hình như là ngoại thành, xa xa là bờ ruộng, cây cối xơ xác trơ trọi trong bóng tối, tiếng côn trùng không tên vọng đến giữa màn đêm, trận sinh tử vừa diễn ra trong nháy mắt, vậy mà trở nên xa lạ như không hề có thực.
Nhạc Phong bắt đầu rùng mhìn, lúc cúi người ôm lấy Quý Đường Đường, tay cũng run lẩy bẩy, anh đặt Quý Đường Đường lên ghế phụ, gác tay lên bánh lái úp mặt nằm một hời, không dám ở cúi mặt lâu, không biết Tần gia có lập tức đuổi theo không, phải đi tiếp.
Lúc ngẩng đầu, thấy di động đặt phía trước đang nhấp nháy, lúc anh bỏ Miêu Miêu lại, biết địa điểm mù mờ sẽ cần phải tìm một khoảng lớn, chân chắc chắc sẽ không đi nổi, nên miớ chạy về lấy xe, lúc lên xe cũng ném bừa điện thoại ở đó, không đụng vào.
Đã muộn thế này, ai còn gửi tin nhắn?
Nhạc Phong nhấc di động lên, trượt mở khóa, trên màn hình lớn như vậy mà chỉ có hai chữ.
“Bên phải.”
Chuông Gió Chuông Gió - Vĩ Ngư