Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Haku Nguyen
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 19 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 726 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:25:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
gày hôm sau tỉnh dậy Nhật Phong thấy đầu mình nhức như búa bổ. Lại càng kì lạ hơn khi tư thế nằm của anh và cô có chút bất thường. À không... phải nói là quá bất thường mới đúng. Anh đang tựa vào ngực cô, tay còn ôm lấy eo cô rất thân mật. Chuyện... chuyện gì đã xảy ra thế này?
Phong nhẹ nhàng rút tay ra tránh để Vi thức giấc. Cẩn thận quan sát xung quanh phòng thấy quần áo vương vãi trên sàn, bản thân anh cũng ko có mặc áo. Ko phải chứ? -_-||| Lại nữa rồi à? Vẫn hoàn toàn ko nhớ gì cả. Chậc... mình có nên đi gặp bác sĩ tâm lý ko nhỉ? Lúc say ko kiềm chế đc bản thân, làm ra những chuyện như thế này thì đúng là ko bình thường chút nào. Lần thứ nhất có thể xem là sự cố, nhưng đến lần thứ hai thì đúng là bệnh thật rồi. Phải đi đến bác sĩ tâm lý một chuyến thôi -_-"
Anh uể oải đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo lại. Cố gắng nhớ xem rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng ko nhớ nổi. Chết tiệt!
Khi anh bước ra đã thấy cô ngồi trên giường, khuôn mặt vẫn còn ngáy ngủ. Nhất thời ko biết phải đối mặt với cô như thế nào. Vẫn như bình thường hay là nên dịu dàng hỏi han cô một chút.
Nhưng ko đợi anh quyết định thì Vi đã thay Phong hành động trước. Vừa trông thấy anh cô liền lườm anh đầy tức giận "Tỉnh táo rồi đó à? Có nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì ko?"
"À... ừm... ko nhớ!"
Câu trả lời này càng khiến cô tức giận hơn "Đừng nghĩ chỉ một câu ko nhớ thì thôi nhé. Nhờ ơn cậu mà hôm nay tớ thiếu ngủ, còn nhức mỏi toàn thân. Cậu nghĩ cậu sẽ bù đắp cho tớ như thế nào đây?"
"Tớ thật sự ko nhớ gì cả!" Những gì cô nói càng làm anh tin điều mình nghĩ là sự thật. Nhất định chiều nay phải đi gặp bác sĩ liền, ngay và lập tức =_="
Thái độ bình thản chối bỏ trách nhiệm của anh đúng thật đáng ghét. Vậy mà tối qua còn một tiếng bà xã, hai tiếng cũng bà xã, tuy có phiền một chút nhưng rất đáng yêu. So với bây giờ phải nói là một trời một vực.
"Tối qua cậu say thật?" Cô nhìn anh đầy ngờ vực. Có thể cậu ấy đang giả vờ cũng nên.
"Thật! Tớ hoàn toàn ko nhớ hôm qua đã làm gì. Ko lẽ... chúng ta đã..."
Từ sự ngập ngừng của anh cũng hiểu được là anh đang ám chỉ điều gì. Cô liền đỏ mặt định mắng cho anh một trận cái tội đầu óc nghĩ bậy bạ, dù anh say thì cô cũng ko có say, ko lẽ cô lại để yên cho anh làm chuyện đó à? =_= Nhưng mà nghĩ lại... có nên trả thù việc lần trước anh đã lừa gạt cô ko nhỉ? Báo hại cô phải đấu tranh nội tâm dữ dội như thế thì cũng nên để anh nếm mùi một chút chứ.
Nghĩ vậy cô liền giả bộ e thẹn gật đầu...
"Thật à?" ánh mắt anh đăm chiêu nhìn cô khiến cô hơi chột dạ
"Ờ... thì ờ..." Lúc này cô mới bắt đầu thấy sợ, nếu giờ cô trả đũa anh, rồi lúc anh phát hiện ra ko biết sẽ xử lý cô như thế nào. Chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng rồi >_< Phong đại lão gia.... tuyệt đối ko nên xem thường!!!
"À... cái này... thật ra... không phải giống như cậu nghĩ đâu... chúng ta tối qua ko có... cái kia... chẳng qua là tớ bị cậu quậy phá đến nửa đêm mới được ngủ thôi" Vi tự cảm thấy con người mình thật là hèn nhát, mới bị hỏi có một câu thôi mà đã hoảng sợ tự khai báo luôn rồi =_=|||
"Cái gì? Là thật à? Mà cậu nói tớ quậy phá là quậy cái gì?" mắt anh sáng rỡ khi cô tuyên bố cái kết quả anh đang mong chờ. Thật nhẹ nhõm. Anh ko muốn trải qua đêm đầu tiên với cô mà ko nhớ một chút gì cả như thế. Tốt quá! Vậy anh cũng ko cần phải đi bác sĩ nữa:)
"Thì... cậu nửa đêm bắt tớ phải đi làm đồ ăn cho cậu, ăn xong rồi lại kêu tớ tắm cho cậu, đã vậy lúc ngủ còn đòi phải ôm mới chịu. Ha ha ha... chẳng khác nào con nít!" Vi nhớ lại trải nghiệm thú vị hôm qua liền thấy mắc cười, nhưng nét mặt ngay lập tức nghiêm túc trở lại "Nhưng mà cậu đừng có nghĩ là tớ thích thế nhé. Không hề! Mệt chết đi được!" =_=
Phải ko? Sao tớ lại thấy cậu có vẻ hình như thích thú lắm? Đó là những gì anh nghĩ khi nhìn vẻ mặt cô lúc này, nhưng mà ko dám nói ra, mất công tay lại có thêm vài vết bầm vì bị ai đó nhéo -_-"
Ừ mà tại sao tối qua mình lại làm chuyện xấu hổ như thế nhỉ? Đòi tắm cho nữa mới ghê! Cái điệu này... chắc cũng cần phải đi gặp bác sĩ rồi -_-!
"Cậu nói thật ko vậy? Có thêm bớt cái gì ko đó?"
"Tất nhiên là ko rồi. Thật 100% luôn. Biết cậu chối như thế thì hôm qua tớ đã quay phim lại rồi. Mà đừng có đánh trống lảng nhé, cậu còn chưa nói sẽ đền bù cho tớ như thế nào đấy." Cô bắt đầu lên mặt, cô là người bị hại mà, sao lại sợ quyền thế của hắn được chứ.
"Vậy cậu muốn thế nào?" Nói chung anh cũng có lỗi đi, để xem cô có yêu cầu gì. Nếu hợp lý thì đáp ứng cho cô coi như bù đắp cũng đc.
"Muốn gì à? Để tớ nghĩ xem..." Lâu lâu mới có dịp cậu ấy chịu nhân nhượng như thế, phải tranh thủ mới đc "Ah... đúng rồi... chủ nhật này dẫn tớ đi xem phim đi. Ngoài rạp đang chiếu bộ phim rất hay nhưng mà lại chẳng có ai rảnh để đi xem với tớ cả... Nha! Được ko? Nha~!" Yêu cầu của cô coi như quá dễ dàng cho anh rồi đó. Anh mà ko chịu thử xem, cô sẽ cho anh chọn phương án 2, đó chính là... bị cào cấu loạn xạ:))
"Chủ nhật này à?" anh ngập ngừng suy nghĩ giây lát rồi gật đầu đồng ý "Cũng được thôi. Dù sao chủ nhật này tớ cũng muốn nghỉ xả hơi một bữa"
"Đúng đúng... đã hai tuần rồi cậu ko có nghỉ ngày nào còn gì. Con người chứ có phải máy móc đâu, cũng phải nghỉ ngơi chứ" Vi mừng rỡ chạy đến trước mặt Phong cười nịnh bợ, chỉ còn thiếu mỗi việc mọc thêm cái đuôi để quẫy nữa là hoàn hảo.
Thấy Vi có thành ý như thế nên Phong quyết định hào phóng tặng luôn cho cô trọn một ngày nghỉ của mình để dẫn cô đi chơi. Lâu lâu cũng nên đối xử tử tế với cô một chút, nếu ko cô lại quên mất anh là người tốt. Cái con người này trí nhớ rất tệ, chỉ có mỗi chuyện cho người ta thiếu nợ là nhớ dai thôi -_-|||
---------------------------------
Ngày chủ nhật....
Tại rạp chiếu phim, đứng trước tờ poster quảng cáo cho bộ phim Frozen, có một bộ ba khá là nổi bật, một người nam mặt mày nhăn nhó đi cùng với hai người nữ thì lại vô cùng tươi vui hớn hở, ánh mắt long lanh cứ như truyện tranh thiếu nữ.
"Phim mà cậu muốn coi là cái phim hoạt hình này đó hả?" anh buồn bực quay sang cô. Thật là sơ suất quá, đáng lẽ nên hỏi cô muốn coi phim gì trước mới đúng. Anh chỉ là ko nghĩ, cô 28 tuổi rồi mà còn thích xem phim hoạt hình như thế này.
"Phim này hay lắm đó. Đang rất là nổi tiếng. Hình vẽ 3D đẹp, cốt truyện thì cực kì ý nghĩa luôn nha, đã vậy nhạc phim cũng hay nữa..." cô kiên nhẫn giải thích cặn kẽ khiến anh nghe đến chóng cả mặt. Thôi! Thà ngoan ngoãn vào xem còn sướng hơn, đứng nghe cô thuyết giáo một hồi thì kết quả cũng chẳng thay đổi đc gì =_=|||
"Được! Được! Xem thì xem, nhưng mà vẫn còn một chuyện tớ thắc mắc." Phong hạ tầm mắt xuống sinh vật nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh cô "Nhóc này là thế nào?"
"Ah... cô bé này hả? Đây là con của chị làm chung với tớ, chồng chị ấy nhập viện vì bệnh đau bao tử nên chị ấy phải vào đó chăm sóc, ko thể dẫn theo con bé đến bệnh viện cả ngày được. Bởi vậy chị ấy năn nỉ tớ giữ nó giùm.... Cậu cứ yên tâm. Trâm Anh ngoan lắm sẽ ko làm phiền chúng ta đâu. Đúng ko Trâm Anh?" thấy anh có vẻ ko đc vui, Vi sợ anh sẽ mất hứng nên liền cố gắng giải thích thuyết phục anh
Cô bé Trâm Anh cũng thật biết nghe lời, gật đầu lia lịa, sau đó còn tặng anh nụ cười rạng rỡ thật đáng yêu.
Anh đương nhiên ko còn sức chống cự được nữa, đành phải đầu hàng. Phái nữ quả nhiên rất lợi hại, bé như vậy mà đã biết lợi dụng thế mạnh của mình rồi -_-"
Thế là ngày hôm nay đúng ra chỉ có hai người nên đc gọi là ngày hẹn hò, giờ đột nhiên biến thành ba thế này thì phải đổi tên thành gì nhỉ? =_=
--------------------------
Suốt cả bộ phim, Phong cứ như đang để tâm trí đi đâu. Mỗi lần cô nhìn qua đều thấy anh đâm chiêu suy nghĩ cái gì đó, hoàn toàn chẳng tập trung gì cả. Đúng là bắt anh xem phim này cũng có hơi tội cho anh. Nhưng mà ai biểu hôm uống say hành hạ cô như thế? Trả thù như vậy là quá nhẹ nhàng rồi còn gì.
Xem phim xong, An Vi và Trâm Anh vô cùng hào hứng, cứ liên tục vừa đi vừa bàn luận các tình tiết trong phim thật sôi nổi, trông hai người thân thiết cứ như mẹ con, Phong đi phía sau ngắm nhìn cảnh tượng đó, liền liên tưởng đến đứa con của anh và Vi sau này. Nhất định cũng sẽ đáng yêu như thế, một bản sao tập hợp các đặc điểm của anh và cô, chỉ cần nghĩ đến đó thôi anh đã thấy vô cùng mong đợi rồi. Mặc dù cô nói rằng sau khi có thai, hai người sẽ li dị nhưng anh thì chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tay cô như thế. Từ khi kết hôn thì anh đã quyết định sẽ cho cô một chỗ dựa, một mái ấm gia đình, cho dù giữa hai người ko tồn tại thứ gọi là tình yêu, nhưng vẫn hiện hữu thứ tình cảm gọi là tri kỉ. Chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ để sống bên nhau đến hết cuộc đời rồi.
Thật sự lúc đó anh từng chắc chắn như vậy. Thế nhưng tình hình hiện tại đã có sự thay đổi, anh ko còn tự tin mình vẫn có thể nắm chặt tay cô nữa rồi...
"Này Nhật Phong!" đầu óc rối bời trong mớ suy nghĩ về rắc rối kia, nghe cô gọi anh mới sực tỉnh, nhìn thấy cô quơ quơ tay trước mặt mình "Đang có chuyện gì lo lắng sao? Tớ gọi nãy giờ mà cậu ko nghe gì hết"
"Đâu có! Tớ vẫn bình thường mà." anh thoáng giật mình, sợ rằng trong lúc sơ ý đã để cô nhìn thấu đc suy nghĩ của mình
"Nói xạo! Từ nãy đến giờ cậu cứ thất thần, ko có tập trung gì hết" Trong lúc xem phim thì còn có thể lý giải cậu ấy ko thích xem phim đó, nhưng giờ thì sao chứ? Vẫn cứ như vậy. Ko biết cậu ấy đang gặp chuyện gì?
"Có sao? Tớ vẫn bình thường mà. Tại thấy cậu và con bé kích động quá, tớ sợ người ta hiểu nhầm chúng ta là đồng loại nên đang cố giả làm người đi đường ko quen biết, vậy mà cậu cũng ko tha cho"
"Cậu!" cô tức giận chỉ tay vào anh "Đi về! Đi về ngay cho tôi. Cái thứ gì mà vô duyên ko tả nổi. Người ta vui vẻ đáng yêu thế mà dám nói là kích động à? Đúng ko Trâm Anh?"
Vi lại tiếp tục quay sang Trâm Anh tìm đồng minh. Cô bé này quả nhiên đc huấn luyện rất kĩ lưỡng. Vừa nghe Vi hỏi liền cứ như được bật công tắt, gật đầu lia lịa.
Hành động ăn ý của hai người làm Phong phì cười. Quyết định gạt bỏ mọi lo âu sang một bên, ko nên để cô lo lắng thêm nữa. Chuyện gì đến thì nhất định sẽ đến thôi, hôm nay cứ tạm thời gác nó qua một bên, thư giản trước cái đã rồi tính tiếp.
"Vậy giờ chúng ta đi đâu tiếp đây?"
"Hứ... Tránh xa tui ra một chút nha. Tui đâu có quen biết mấy người" Vi vẫn còn hậm hực. Có Trâm Anh ở đây mà vẫn trêu chọc cô, chẳng cho cô chút thể diện nào.
Ngược lại, cô bé Trâm Anh rất biết nắm bắt cơ hội, liền chạy đến kéo tay anh, mở to đôi mắt tròn xoe cùng nụ cười thiên thần "Chú! Mình đi qua khu trò chơi bên kia được ko chú? Bên đó có con gấu bông dễ thương lắm. Chú gắp nó cho con nha!"
Trời ạ! Lại dùng cái ánh mắt đó nhìn anh thì làm sao anh có thể từ chối. Trẻ con bây giờ đúng là nguy hiểm thật.
Thế là anh đành phải gật đầu đồng ý dưới ánh mắt chế giễu của cô...
"Ahaha... chào mừng đến với thế giới nô lệ của Trâm Anh" cô vỗ vỗ vai anh khích lệ
"Cậu cũng là một thần dân trong đó à?"
"Cậu còn chịu ko nổi thì cậu nghĩ tớ có cưỡng lại đc ko?"
Đáp án đó anh cũng đoán trước được nên chỉ mỉm cười đồng cảm rồi ghé sát vào tai cô nói nhỏ, lời lẽ hết sức mờ ám "Bà xã à, anh thấy có con cũng ko tệ chút nào. Chúng ta mau sinh một đứa giống như thế đi"
Trong phút chốc cô còn tưởng thật nên tim đột nhiên tăng tốc đập liên hồi. Nhưng khi nhìn lại vẻ mặt ko nghiêm túc của anh thì mới biết là mình đã bị lừa, liền bỉu môi lườm anh rồi lảng sang chuyện khác
"Nơi công cộng mà nói chuyện nham nhở quá đi. Mau mau qua đó. Nữ hoàng đang gọi kìa" Vi đẩy Phong về phía Trâm Anh đang đứng vẫy tay gọi hai người.
Phong phải vất vả lắm mới gắp được con thú bông mà Trâm Anh thích. Anh nhớ đến ngày xưa cô cũng hay hành hạ anh bằng cách này. Không ngờ sau 10 năm mà trình độ của anh cũng vẫn ở mức ko bằng học sinh lớp 5 thế này.
"So với 10 năm trước cậu quả nhiên chẳng tiến bộ chút nào!" câu nói của Vi cứ như đọc được suy nghĩ của anh khiến anh giật mình
"Cậu có giỏi thì thử xem trình độ ném bóng vào rổ của cậu sau 10 năm có tiến bộ ko đi" dám khi dễ anh à? Anh sẽ cho cô nhận ra tình hình thực tại.
"Được! Thử thì thử! Tớ sẽ cho cậu thấy, tớ ko dễ đánh bại như 10 năm trước nữa đâu"
Thế là một trận đấu nảy lửa diễn ra...
20 phút sau... Đội An Vi cùng với sự giúp sức của Trâm Anh... đã thất bại thảm hại:))) Mặc dù mệt đến thở ko ra hơi nhưng vẫn ngoan cố đòi chơi thêm lần nữa
"Dù có chơi bao nhiêu lần thì kết quả vẫn vậy thôi"
Câu nói chí mạng của anh bắt buộc cô phải chấp nhận sự thật đau lòng, cô ko cam tâm bó gối vào một góc tự kỉ. Tại sao? Tại sao vậy? Rõ ràng mình đã tập luyện rất nhiều mà vẫn ko thắng đc cậu ấy TT_TT Tên này là quỷ, là quỷ chứ ko phải người... mình chắc chắn 10 năm rồi hắn ko có chơi trò này, nhưng sao trình độ của hắn chẳng những ko xuống mà còn lên là sao???
Trong lúc vật vã vì ko chịu nổi đả kích. Một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai cô nhẹ nhàng an ủi
"Dì An Vi đừng buồn. Dì như vậy Trâm Anh cũng ko vui..."
Nghe được những lời này, Vi cảm động vô cùng. Ko ngờ cô bé lại quan tâm mình như vậy. Định nhào tới ôm hôn thắm thiết... Nào ngờ chưa kịp làm gì thì đã bị con bé đá một phát quay trở về địa ngục.
"...dì ngồi ở đây cản đường Trâm Anh ko qua bên kia chơi thú nhúng được, Trâm Anh sẽ ko vui"
-_-||| Trâm Anh à! Con và tên kia chính là đồng loại. Sao con nỡ lòng nào đối xử với dì như thế chứ? TT_TT
Cố nén nỗi đau vào trong lòng, sau lưng lại phát ra một tiếng cười ko hề khách khí của cái kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Nghe thật đáng ghét!
Cô quay lại, đôi mắt nảy lửa nhìn anh đầy thù hận "Cười cái gì mà cười. Chúng ta chơi trò khác đi. Tớ ko tin là ko thắng được cậu."
"Được! Thích thì chiều!" Anh vô cùng tự tin chấp nhận lời khiêu chiến của cô
Kết quả là có một cặp đôi ngố gần 30 tuổi đầu, mà cứ như hai đứa con nít, ko ngừng tranh tài hết trò này đến trò khác trong khu giải trí liên tục suốt 2 tiếng đồng hồ, đến khi mệt lả cả người mới sực nhớ ra mình chưa ăn trưa, bụng đã bắt đầu đói cồn cào.
"Đi ăn trưa đi. Người thua cuộc và Trâm Anh muốn ăn gì?"
Nghe đến chữ "người thua cuộc", Vi hận ko thể bay đến cạp đầu Phong cho bõ ghét. Dám gợi lên nỗi đau của cô, cái đồ tàn nhẫn ấu trĩ >_<
"Nghe nói hôm nay cậu đãi phải ko? Tớ muốn..."
"Lotteria"
Cả hai cùng đồng loạt nhìn xuống nơi vừa phát ra tiếng nói
"Con muốn ăn Lotteria"
"Ko được đâu Trâm Anh. Mẹ con ko cho ăn loại đồ ăn nhiều dầu mỡ như thế. Hơn nữa hôm nay chú Nhật Phong sẽ đãi chúng ta đi ăn nhà hàng. Con muốn đến nhà hàng nào nè?" Lợi dụng lúc dụ dỗ Trâm Anh đổi ý, Vi tranh thủ gài hàng anh một cách trắng trợn.
"Con ko muốn ăn nhà hàng đâu. Nhà con nghèo lắm làm gì có tiền ăn nhà hàng. Dì An Vi cho con ăn một lần lỡ như con bị nghiện luôn thì sao. Thôi mình đi ăn Lotteria là chắc ăn nhất. Nha dì! Nha! Nha!"
=_=||| cái con bé này... mới tí tuổi mà đã lanh như thế. Chừng nữa lớn lên chắc cũng phải cỡ Nhật Phong chứ ko vừa. Ko, phải nói là con hơn cả Nhật Phong nữa ấy chứ, cái ánh mắt cún con kia thật sự quá lợi hại, chắc chắn sẽ có nhiều con mồi trở thành nô lệ của nó lắm đây. -_-"
Ko nỡ từ chối cũng ko thể đồng ý được. Cô khó xử quay sang anh cầu cứu.
Thấy cô khổ sở như vậy, anh cũng bỏ chút lòng thương người, giải quyết giúp cô. Anh bế cô bé lên tay, nhẹ nhàng hỏi
"Ngoài Lotteria ra, con muốn ăn gì nào?"
"Con chỉ muốn Lotteria thôi, chú biết ko, con thích ăn lắm nhưng đã cả tháng rồi mẹ con ko cho con ăn. Trẻ con mà ko được làm điều chúng thích thì sẽ ko phát triển tốt được đâu. Chú dẫn con đi nha chú. Nha chú~"
Nhật Phong "..."
Vi "..." con bé học ở đâu cái lý lẽ đó thế nhỉ? Trẻ con bây giờ đúng là ma lanh thật -_-!
Trâm Anh lại sử dụng tuyệt chiêu cũ với anh, nhưng mặt anh vẫn tỉnh bơ chẳng có biểu hiện gì là bị rung động cả. Cô vô cùng kì vọng, hồi hợp chờ đợi, nào ngờ... câu tiếp theo lại làm cô muốn bật ngửa....
"Vậy chúng ta đi ăn Lotteria"
"Yeah!!!" Trâm Anh vui mừng reo lên, nhảy tót xuống đất, chạy trước dẫn đường.
Vi thì nhìn anh đầy khinh bỉ "Vậy mà tớ tưởng cậu có tài lắm chứ"
"Tớ đổi ý rồi. Sau này cậu đừng xin đứa con giống như thế. Nếu ko chúng ta sẽ chỉ là ba mẹ trên danh nghĩa, còn thực chất chính là nô lệ" Anh lắc đầu ngao ngán
"Giờ mới hiểu đc mấu chốt của vấn đề đó hả?"
"Sao dì và chú lâu thế? Mình đi nhanh thôi" Trâm Anh háo hức chạy đến nắm lấy tay hai người kéo đi.
Anh và cô cùng nhìn nhau cười, an phận để cho cô bé dắt đi. Trông họ chẳng khác nào một gia đình thật sự. Có một thứ hạnh phúc kì diệu đang len lõi trong tâm hồn anh. Lần đầu tiên anh biết được sở hữu một gia đình nhỏ của riêng mình là chuyện ko hề phiền phức chút nào. Mọi suy nghĩ tiêu cực về hôn nhân của anh trước đây đã dần dần được cô xoá bỏ. Anh đột nhiên rất muốn... rất muốn cùng cô sinh một đứa con để có thể giữ chặt cô ở bên mình mãi mãi...
Ngay lúc đó, di động của anh vang lên, nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, anh liền đi ra chỗ khác nghe máy, đồng thời ra hiệu cho cô và Trâm Anh cứ đi vào trước...
5 phút sau anh quay lại, tỏ vẻ áy náy nói với cô là có chuyện gấp cần giải quyết. Bảo cô và Trâm Anh cứ tiếp tục đi chơi, khi nào giải quyết xong công việc anh sẽ gọi cho cô rồi gấp gáp đi mất...
Hứ... vậy mà dám nói dành cho cô cả ngày hôm nay. Chưa đến nửa ngày thì đã bỏ cô lại một mình. Đúng là con ma công việc, chẳng chịu nghỉ ngơi ngày nào cả:S
Anh bỏ đi nửa chừng cô cũng hơi hụt hẫng nhưng vì phương châm sống độc lập, ko để bất kì ai ảnh hưởng đến tâm trạng của mình nên cô quyết định gạt bỏ cảm giác hụt hẫng đó sang một bên. Tiếp tục vui vẻ cùng Trâm Anh đi dạo khắp mọi nơi đến khi trời tối mới trở về nhà. Trong thời gian đó cô vẫn cứ mãi chờ điện thoại của anh, hi vọng anh sẽ sớm xong công việc, nhưng rốt cuộc chẳng hề có một cú điện thoại nào cả.
Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé - Haku Nguyen