When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Haku Nguyen
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 19 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 726 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:25:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
tuần sau…
Buổi sáng đi tới trường, từ bên ngoài đã nghe tiếng ào ồn phát ra từ phía văn phòng, đi vào mới thấy mọi người đang tụm năm tụm bảy quây quanh cô bé Hân Ly vừa đi du lịch Châu Âu về…
“Hân Ly! Em đi hưởng tuần trăng mật về rồi à? Chị cứ tưởng e nghỉ tới tuần sau luôn chứ” Hân Ly vốn là giáo viên trẻ nhất ở đây, gia đình rất giàu có, có thể ko cần đi làm mà mỗi tháng vẫn có mấy chục triệu để tiêu xài. Nhưng vì sở thích nên cô bé nhất quyết cãi lời gia đình, đến làm ở đây để tự lực cánh sinh. Vi chính là thích nhất điểm này ở cô bé. Hân Ly đặc biệt rất thích nói chuyện với cô, bất kể chuyện gì cũng có thể tâm sự cả, ngay cả những chuyện thầm kín… Càng nói chuyện nhiều với cô bé, Vi mới càng phát hiện, tuy đã 23 tuổi nhưng Hân Ly vẫn còn ngờ nghệt nhiều chuyện cô ko thể nào ngờ đến, có những kiến thức căn bản mà ngay đến cả học sinh cấp 2 còn biết, thế mà cô bé lại ko biết gì cả, khiến cho cô nhiều lần phải há hốc miệng vì kinh ngạc, ví dụ như lần này chẳng hạn…
“Dạ, em mới về hôm qua. Hee… em có mua quà cho chị nè!” Hân Ly cầm món quà đã được gói cẩn thận đưa cho Vi
“Cám ơn em nhiều nha! Em đi chơi có vui ko?”
“Dạ vui! Mà chị ơi… chị cho em hỏi cái này nha!” Đang tươi cười, vẻ mặt Hân Ly bỗng chốc trở nên khẩn trương, kéo Vi vào 1 góc nói nhỏ
“Chuyện gì vậy em? Em cứ hỏi đi!”
“À… là… là… chuyện lần đầu tiên…làm chuyện ấy… ko hiểu sao em lại bị chảy máu với lại đau lắm. Như vậy có sao ko chị? Em sợ lắm… nhưng ko muốn chồng em lo lắng nên ko có nói cho anh ấy biết…” Mặt cô bé lo lắng đến xanh lè, còn Vi nghe xong thì há hốc miệng lần thứ n. Mặc dù những chuyện đại loại như thế đã xảy ra nhiều lần rồi, nhưng mức độ khiến người khác kinh ngạc chỉ có ngày càng tăng chứ không hề giảm. Trời ạ! Con bé này… đúng là đã đạt đến đỉnh cao của sự ngây thơ rồi!!! Chắc là phải nhờ bộ văn hóa cấp bằng chứng nhận cho em ấy thôi. Haizzz… em nhỏ à, coi chừng có ngày chết vì thiếu hiểu biết đó -_-!
Sau khi cố gắng ngậm miệng lại, Vi mới có thể bình tĩnh giải thích cho Hân Ly “Em ngốc thật! Lần đầu tiên bị chảy máu là chuyện bình thường thôi mà. Việc chảy máu chứng tỏ đó thật sự là lần đầu tiên của em”
Nghe vậy, sắc mặt cô bé liền trở nên bừng sáng như bắt được cái phao cứu hộ, kích động nắm chặt tay Vi “Thiệt hả chị? Ko sao thật hả?”
“Thật! Nhưng mà chỉ là lần đầu tiên thôi nha, chứ nếu những lần sau vẫn chảy máu thì nên đi kiểm tra liền, hiểu chưa nhóc?” Nói rồi, cô vỗ vào trán Hân Ly một cái rõ đau để trừng phạt cho cái tội có chồng rồi mà còn lười tra cứu thông tin để bổ sung thêm kiến thức. Mấy cái này ở trên mạng đầy ra đấy, chỉ cần gõ vài chữ là có câu trả lời ngay vậy mà cũng không biết tận dụng. Con bé này chẳng biết là đang sống ở thế kỉ nào đây nữa? Mù tịch công nghệ thông tin -_-
Mặc dù bị Vi đánh đau, nhưng cô bé không hề để ý, vẫn cười hề hề…
“Dạ hiểu! He he… nghe chị nói em mới nhẹ cả người, làm em cứ lo lắng thấp thỏm mấy ngày nay”
-_-||| Thiệt bó tay! Cái con nhóc này… ngay cả cái kiến thức này mà cũng ko biết, sao gia đình lại mạo hiểm cho cô bé đi lấy chồng thế nhỉ? Từ hồi cấp 3 là dì của mình đã ình biết tất tần tật rồi. Đây là kiến thức đầu tiên được dung nạp vào đầu mình. Lần đầu tiên thì đương nhiên phải chảy… máu? Khoan đã! Hình như mình vừa nhớ ra một việc thì phải… Lần đầu tiên thì phải chảy máu. Lần đầu tiên của mình… *hồi tưởng-ing* …hình như đâu có máu… Phải ko nhỉ? Ráng nhớ lại xem nào. Ráng nhớ lại xem… nhớ… nhớ… nhớ…
Vi vò đầu bứt tóc cố gắng nhớ lại từng chi tiết của buổi sáng hôm đó… Đúng rồi! Ko có máu! Ga trải giường ko có bị dính máu! Vi còn nhớ ngày hôm đó cô đã gỡ ga trải giường đi giặt mà. Làm gì có vết máu nào. Nếu vậy thì nghĩa là mình chưa mất… cái đó? Hèn chi mình cũng chẳng cảm thấy gì khác lạ cả. Dù không nhớ nhưng cảm giác thì vẫn phải có chứ. Nhưng mà… cũng còn 1 khả năng là cái đó của mình quá dày nên lần đầu tiên vẫn ko rách? Thôi được! Trước tiên phải đi kiểm tra trước cái đã. Nếu đúng như mình đã đoán thì… Aaaaaaa…. tên ác ma đê tiện này… nếu đúng là như vậy thì sẽ cho hắn biết tay!!!!!! Cái đồ lừa đảo!!
“Chuyện hiếm thấy thật nha. Hôm nay cậu về sớm, lại còn tốt bụng ghé rước tớ nữa. Cậu… có phải đã làm chuyện gì có lỗi với tớ ko vậy?” Vi nhìn Phong do xét, thử xem mức độ thành thật của anh được tới đâu,
“Đừng có suy bụng ta ra bụng người, tớ đây cho dù có làm gì có lỗi với cậu cũng ko cần phải làm những chuyện như thế”
“Vậy tại sao tự nhiên lại tốt với tớ?”
“Tại thích”
=_=! Hừ…cho cậu cơ hội cuối cùng để khai báo mà cũng ko biết hối cải. Thôi được… ko sao, dù sao tớ cũng đã nghĩ ra cách đối phó với cậu rồi, chờ chết đi nhé!
“Vậy đội ơn cái sự thích của cậu, nếu cậu cứ thường xuyên thích như thế thì tốt biết bao”
“Cứ tiếp tục mơ đi nhé. Khi nào tới nhà tớ sẽ gọi cậu dậy”
“…” =_=! Cái con người này thật là… nhịn… nhịn… âm thầm chịu đựng trả thù sau…
-----------------------------------------
“Nhật Phong! Cậu mệt rồi phải ko? Tớ xoa bóp cho nhé!”
“Chuyện lạ à nha. Sao hôm nay tự giác thế?”
“Chuyện phải làm thì tự động làm ko phải tốt hơn sao”
Mặc dù thấy Vi có vẻ lạ lạ nhưng anh vẫn để cho cô bóp vai như bình thường, nói chung là cũng đang quá mệt mỏi đi, hưởng thụ cái đã rồi tính tiếp. Ai ngờ… tay cô vừa bóp vào vai anh, một cảm giác đau rát đâm thẳng vào não… cứ như là bị một đống cây kim nhọn đâm vào…
Anh kêu lên 1 tiếng, theo phản xạ, anh né tránh tay cô, nhăn nhó mặt…
“Ơ… làm cậu đau à? Chết rồi, sorry cậu, tớ sơ ý quá, móng tay tớ mới giũa… cậu có sao ko? Đưa đây tớ xem!”
Nhìn thấy 10 đầu ngón tay kia có vẻ như là cố ý giũa nhọn hoắc, nếu ko vì thái độ lo lắng của Vi như vậy, anh nhất định cho rằng cô thật sự cố ý. Nhưng gần đây anh đối xử với cô đâu đến nỗi nào, cô đâu có lí do gì để làm như vậy. Bởi vậy nên anh cũng ko để tâm lắm, cứ cho là sơ ý, dù sao cũng ko đau lắm, có điều 10 dấu móng tay đã in sâu trên vai của anh rồi đây nè, haizzz… móng tay phụ nữ thật đáng sợ! -_-”
-----------------------------------
“Ơ… sao nãy giờ mọi người cứ nhìn phía sau mình thế nhỉ?” Từ ngoài cổng vào tới phòng làm việc, ai đi phía sau cũng cố ý đi nhanh hơn anh 1 chút rồi quay đầu nhìn lại với vẻ mặt kì lạ, cứ như họ nhìn thấy chuyện gì hiếm có lắm vậy á. Rốt cuộc là gì thế nhỉ? Sau lưng mình có gì kì lạ lắm à? Vừa nghĩ Phong vừa đưa tay ra sau lưng sờ thử, nào ngờ phát hiện 1 lỗ thủng bằng đồng xu ngay sau lưng áo. Ặc… gì thế này? Sao áo lại bị thủng cái lỗ to tướng thế? Hèn chi nãy giờ mọi người cứ nhìn. Aizz… mất mặt thật!
Lấy tay che đi lỗ thủng, Phong nhanh chóng đi đến phòng làm việc để lấy áo blouse mặc vào, trong lòng thầm nguyền rủa sao Vi lại có thể ẩu thế? Cái áo bị thủng thế mà cũng ko thấy còn lấy cho anh mặc. Lại 1 lần nữa anh có cảm giác chính đây là cố ý -_-”
-----------------------------------
“Cậu mau ăn đi! Cơm còn nóng á” Đúng giờ nghỉ trưa, Vi lại đưa cơm đến với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, làm cái tâm trạng u uất muốn hỏi tội cô về vụ cái áo bỗng chốc bay mất. Thôi kệ! Chắc là Vi cũng ko cố ý. Dù sao cũng đói bụng chết đi được, cứ ăn cơm trước đã, chuyện khác tính sau đi…
Cơm vừa đưa vào miệng, cảm giác ôi chua sộc lên sống mũi, ngay lập tức anh liền nhả ra, ho sặc sụa…
Thấy vậy, cô cố ý trưng ra vẻ mặt lo lắng vô tội, tốt bụng vỗ lưng cho anh, còn quan tâm hỏi “Cậu bị sao thế? Sặc đồ ăn à?”
“Ko… Ko phải… khục… đồ ăn này rõ ràng là bị hư rồi, cậu ăn ko cảm thấy gì lạ sao?” Uống liền mấy ngụm nước anh mới có cảm giác đỡ hơn đc 1 chút
“Ủa có sao? Của mình vẫn bình thường mà. Cậu nếm thử xem!”
Sau khi nếm thử mới biết hộp cơm của Vi vẫn bình thường, vậy tại sao của mình lại bị thiêu nhỉ? Lại là cảm giác có 1 sự cố ý ở đây nữa rồi -_-”
“Của cậu đúng là bị thiêu thật rồi. Sao lại như vậy nhỉ? Tớ làm cả 2 cùng 1 lúc mà” Vi cầm hộp cơm lên ngửi thử, rồi lại trưng ra bộ mặt hối lỗi vô tội, làm người người khác muốn trách cũng ko trách được.
-_-” Đây là cái thế giới gì vậy trời? Tại sao muốn trách người ta 1 tiếng cũng ko làm nỗi là sao đây? Ko đc! Phải mãnh mẽ lên! Sao lại yếu đuối thế được, mặc dù cái vẻ mặt kia khá là… vô tội… nhưng mà ít nhất cũng phải trách 1 tiếng chứ. Đây đã là sai lầm thứ 2 trong ngày rồi còn gì.
Nghĩ vậy, Phong vừa mở miệng định thực hiện ý đồ của mình thì đã bị Vi cướp lời nói trước…
“Xin lỗi cậu nha! Tớ thật sự ko biết tại sao lại như thế? Cậu ăn phần của tớ đỡ đi, tớ kiếm gì đó khác ăn cũng được…” Kèm theo những lời hối lỗi chân thành đó còn có vẻ mặt hết sức đáng thương của con cún con bị bỏ rơi đang chờ chủ tới…
-_-! Thôi được! Mình thừa nhận mình thật nhu nhược. Nhưng mà thằng đàn ông nào thấy vẻ mặt đáng thương đó mà vẫn còn có thể nặng lời trách móc thì mình thề thằng đó chính là đàn bà. Haizzz… thôi kệ! Bỏ qua vậy!
“Thôi, ko cần đâu! Để tớ vào căn tin mua cơm ăn. Cậu cứ ăn đi!” Nói rồi Phong đứng dậy đi về phía căn tin, mặt khóc ko ra nước mắt, nghĩ tới chuyện phải nuốt cơm ở căn tin thì đã thấy cổ họng khô rát rồi, cái thứ đồ ăn cho chim ăn ấy hình như lúc nấu ko có bỏ nước vào thì phải TT_TT Thiệt là ác mộng mà!
“Đang làm gì thế?” Kết thúc công việc trở về nhà đã thấy Vi đang ngồi trên giường cậm cụi may may vá vá cái gì đấy
“Áo khoác của tớ bị rách nên may lại thôi”
“Bị rách rồi thì bỏ đi mua cái mới, tiết kiệm như thế để làm gì?” Anh mệt mỏi nới lỏng cà vạt, đi đến ngồi xuống giường…
“Tiết kiệm để để dành tiền nuôi con chứ làm gì!” Vi vẫn chăm chú tập trung may vá trong khi nói chuyện, bỗng nhiên nghe tiếng kêu thảm thiết của Phong phát ra bên cạnh làm cô giật cả mình. Ngẩn lên thì thấy anh xoa xoa mông của mình, tay thì xờ xoạn trên mặt giường như đang tìm kiếm thứ gì đó
“Sao thế?”
“Có cái gì đâm vào mông tớ. Hình như là cây kim thì phải. Cậu tìm giúp tớ đi, đau chết đi được” Mặt anh nhăn nhó cứ như khỉ ăn ớt, tay vẫn ko ngừng xoa mông làm cô nhìn vào đã thấy mắc cười nhưng vẫn phải cố nhịn, khỏi đoán cũng biết đây là tác phẩm của ai rồi:D
“Vậy à? Sorry cậu, chắc là do tớ bỏ quên cây kim ở đâu đó trên giường rồi” Vi lại làm ra bộ dạng hối lỗi, tay cũng bắt đầu tìm kiếm
Nữa! Lại là bộ mặt này! Cố ý! Chắc chắn là cố ý! Một người ko thể đột nhiên phạm nhiều sai lầm như thế cùng lúc trong 1 ngày như vậy. Huống hồ chi Vi vốn là người kĩ tính, làm gì cũng rất cẩn thận, ko thể nào để xảy ra sai lầm như thế được. 1 lần 2 lần thì có thể coi là sơ suất đi, nhưng mà đến lần thứ 4 rồi -_- Hừm… cái này mà ko phải là cố ý thì mình đi đầu xuống đất
“Cậu… cố ý phải ko? Từ hôm qua đến giờ”
Cứ tưởng Vi sẽ chối cãi không chịu thừa nhận, đang chuẩn bị tinh thần để phản biện, ai ngờ… Vi lại từ vẻ mặt đáng thương như thiên thần ngay lầp tức chuyển thành bộ mặt của ác quỷ, cười thật là nham hiểm…
“Cuối cùng cũng phát hiện rồi à? Cũng tốt, dù sao tớ chơi cũng chán rồi” Thái độ hết sức bình thản, còn soi soi móng tay làm ra vẻ không quan tâm thật là thấy ghét hết sức.
“Cậu… hết chuyện chơi rồi hả? Tớ đã làm cái gì cậu hả cái con khỉ này! Cậu muốn chết đúng không? Dám đắc tội với tớ à?” Vừa nói Phong vừa lấy tay ngắt 2 cái má đáng ghét của Vi, thế mà trưa nay mình còn nghĩ chúng dễ thương nữa chứ, thật là điên rồi mà!
Cố gắng thoát khỏi ma chảo của anh, Vi xoa xoa 2 má đang ửng đỏ của mình, ấm ức lườm anh
“Cậu mà ko làm gì à? Cái đồ ko biết xấu hổ, dám lừa đảo tớ. Còn tỏ ra là người bị hại nữa hả? XẤU XA!!!!!” Vi lên giọng hét to 2 chữ cuối đến nỗi mặt đỏ bừng bừng
“Tớ… lừa đảo cậu vụ gì?” Đơ ra 1 hồi, nhất thời ko nhớ ra mình đã làm chuyện gì, nhưng cũng thấy hơi chột dạ
“Cậu còn giả bộ? Say rượu ha… Tớ tấn công cậu ha… Rồi chúng ta làm gì gì đó ha… làm cậu cảm thấy bị xúc phạm ha… Toàn xạo ke! Thực tế đâu có chuyện gì!” Mỗi lần kết thúc 1 chứ “ha” Vi lại vỗ 1 cái thật mạnh vào bắp tay Phong, cho nên đến lúc cô nói xong cũng là lúc nó bắt đầu chuyển màu
“Này! Đau! Đủ rồi nha! Tớ ko có lừa đảo cậu. Cậu nói xem tớ lừa cậu chỗ nào?” Anh vừa tránh các đòn tấn công của cô vừa cố suy nghĩ xem cô làm sao mà lại nhận ra đc nhỉ? Vốn cứ nghĩ nếu anh ko nói chắc cô cũng chẳng bảo giờ biết, ai ngờ sớm như vậy đã phát hiện ra. Hết vui! L
“Cậu…cậu dám nói chúng ta đã làm chuyện đó rồi. Cậu thiệt đáng chết! Đáng chết!” thấy tấn công bằng tay không ăn thua, Vi cứ chộp được cái gì là dùng cái ấy làm hung khí, đầu tiên là con gấu bông nhỏ, rồi đến gối nằm, vẫn ko thỏa mãn, cô tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc tìm được thứ mang tính sát thương cao hơn… là điện thoại của anh -_-!
Đến lúc này, anh ko thể tiếp tục bị động được nữa, vì lo cho cái điện thoại yêu quý và cũng vì lo cho tính mang của mình, anh liều chết phản công khóa tay cô lại.
Bị tấn công bất ngờ, lúc đầu cô còn ra sức giãy giụa kịch liệt, nhưng sau đó đuối sức quá mới đành buông xuôi, để mặc anh đàn áp mặc dù trong lòng ko cam tâm chút nào…
Nhìn thấy sát khí suy giảm, anh mới chịu nới lỏng tay cho cô nhưng vẫn ko buông ra, đề phòng cô lấy sức xong lại làm một đợt tấn công mới
“Nghe này! Tớ nói chúng ta làm chuyện đó khi nào hả?”
“Thì cậu nói ngay lúc sáng hôm sau đó còn gì?” Vi bực tức gân cổ lên cãi, đã đến nước này rồi mà còn dám chối nữa hả?
“Tớ không hề nói chúng ta đã làm chuyện đó à nha. Tớ chỉ nói cậu cưỡng hôn tớ nên làm tớ cảm thấy bị xúc phạm thôi, không phải sao?”
“Nói dối! Cậu có nói!”
“Nói khi nào?” anh vẫn ung dung cứ như đang tra hỏi tội phạm. Đây là tình huống gì vậy nè? Rõ ràng người phạm tội là anh, sao lại biến thành cô thế này?!?!?
“Thì… cậu nói… nói khi…” Vi lục lọi hết mọi ngóc ngách của trí nhớ để cố nhớ xem những gì hôm đó Phong đã nói… nhưng mà… hình như đúng là ko có nói TT_TT chỉ là dẫn dắt mình nghĩ như thế thôi. Tên này đúng là cáo mà!!!!!
“Sao? Ko có chứ gì? Là do cậu tự nghĩ thôi, ko phải lỗi của tớ à nha”
“Ko phải cái đầu của cậu! Là do cậu gài tớ, khiến tớ phải nghĩ như vậy. Với lại tại sao buổi sáng hôm sau tớ ko có mặc quần áo? Chỉ nghĩ điểm này thôi cậu cũng đủ đáng chết rồi! Là cậu cởi đúng ko, cái đồ biến thái này? Biến thái! Biến thái! Biến thái!” Nghĩ tới việc Vi đã vườn ko nhà trống cả đêm hôm đó, máu nóng lại nổi lên, muốn đánh người! Điện thoại đã bị giật lại, chỉ còn gối ôm. Kệ! Chơi luôn!
Lợi dụng lúc sơ hở, cô thoát khỏi vòng kiềm *** của anh, chụp lấy cái gối lại bắt đầu tấn công tới tấp…
“Ko phải! Cậu nghe tớ nói đã! Là cậu tự cởi… cậu tự cởi mà!” Khổ sở né tránh các đòn tấn công của cô, lại còn bị chửi là biến thái nữa chứ.
“Tớ mà tự cởi à? Tớ khùng hay sao hả? Cậu xạo! Cậu nói xạo đúng ko?”
“Tớ thề! Tớ mà xạo sau này sinh ra con sẽ giống cậu, được chưa?”
Vừa nghe đến chữ thề, Vi cũng có chút lung lay nên hơi khựng lại nhưng ngẫm tiếp câu sau mới thấy mình bị lừa =_= đây là lời thề gì vậy chứ! Rõ ràng là đang nói móc mình đây mà!!!!
“Cậu…” Quê quá hóa giận, định tiếp tục dã chiến, ai ngờ Phong lại lợi dụng thời cơ lúc Vi dừng lại, 1 lần nữa khóa chặt tay cô…
Không cam tâm! Ta không cam tâm! Vi liều mạng giãy giụa đến nổi làm cả 2 bị mất thăng bằng nên cùng té xuống giường.
Cứ tưởng lần này tiêu rồi chứ. Tuy giường ko cao nhưng theo cái tư thế ngã như thế này thì 99% là Phong sẽ đè lên người cô. Trời ạ! Cái thân hình này mà đè lên người thì chắc mình phải nói lời tạm biệt với vài cái xương sườn mất thôi, oa hu hu hu…
Vi nhắm chặt mắt chuẩn bị tinh thần chờ cú hạ cánh…
1 phút…
2 phút…
3 phút….
Ơ… chẳng đâu đớn gì cả. Hay là mình đã lên thiên đường rồi nên ko còn cảm giác đau nữa?
“Cậu có thể đứng dậy được chưa vậy?”
Nghe thấy tiếng anh vang lên bên tai cô mới giật mình mở mắt… thì ra… cô đã ngã lên người anh nên mới ko thấy đau. Anh đã đỡ giùm cô sao? Nhất thời thấy cảm động, mọi ân oán lúc nãy trong phút chốc cũng bốc hơi đi đâu mất. Cô vội vàng đứng dậy, lo lắng hỏi
“Cậu có đau ko?”
“Nghĩ thử xem!” Anh nhăn nhó nhìn cô, cái lưng sắp gãy rồi đây nè còn hỏi đau hay không nữa…
Biết mình đã yếu thế nên cô ngoan ngoãn gật đầu “Đau!”
“Ngoan! Biết thế là tốt! Vậy coi như huề nhé?” thấy Vi đột nhiên hiền như con mèo nhỏ, làm Phong cảm thấy lòng mình có chút tan chảy, dịu dàng xoa đầu cô mỉm cười nụ cười hút hồn 1 lần nữa khiến cô ngơ ngẩn…
Đang đến hồi gay cấn bỗng dưng có tiếng gõ cửa làm cả 2 giật thót cả mình. Sau đó lại nghe tiếng bà nội vọng vào
“Nhật Phong! An Vi! 2 đứa làm gì làm đùa giỡn ồn ào như thế hả? Biết bây giờ là mấy giờ rồi ko? Lớn cả rồi mà sao cứ như con nít vậy!”
“Dạ… tụi con biết rồi. Ko làm ồn nữa, nội ngủ ngon” Đáp lại lời Phong chỉ là tiếng hừ hừ của nội. Cả hai nín thở chờ đợi, nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu, mới có thể thở vào nhẹ nhõm, ko hẹn mà gặp cùng nhìn nhau phì cười
“Huề nhé?”
Sau khi suy nghĩ vài giây, Vi vui vẻ gật đầu “Ừm được nhưng mà cậu phải hứa là ko đc lừa đảo tớ nữa đấy nhé! Sau này phải hiếu thảo với tớ, biết chưa?”
“Biết!” Buồn cười vì cách dùng từ của cô, cũng lười phải bắt bẻ, thôi thì cứ gật đầu cho cô vui vậy. Còn việc có thực hiện hay ko thì anh ko có hứa J)
“A… còn nữa! Hợp đồng nô lệ coi như kết thúc tại đây nhé, tự chuẩn bị quần áo, ko massage, ko đưa cơm trưa nữa, ok?” Mặc dù thấy như vậy cũng hơi tàn nhẫn, nhưng mà dạo này cô cũng bận chết đi đc. Sắp đến đợt gặp mặt phụ huynh rồi nên còn phải chuẩn bị nhiều thứ. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, cho cái tội dám lừa cô…
“Haizz… Rồi!” 1 phút trước còn cười đắc ý, 1 phút sau đã bị Vi cho 1 đòn chí mạng, khóc ko thành tiếng. Anh quên mất một khi chuyện bại lộ thì mọi phúc lợi cả tuần nay cũng theo đó mà mất luôn TT_TT Vậy là từ nay lại phải tự thân vận động rồi!
Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé - Haku Nguyen