You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Tolkien
Thể loại: Cổ Tích
Upload bìa: thuy trang
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2939 / 286
Cập nhật: 2015-07-27 11:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Con Dao trong Bóng Tối
hi họ chuẩn bị đi ngủ tại quán trọ Bree, thì bóng tối đã toả khắp Buckland; một màn sương đang lan dần xuống thung lũng và chạy dọc theo bờ sông. Ngôi nhà ở Crickhollow vẫn yên lặng. Ông Bolger Béo cẩn thận mở cánh cổng và nhìn ra. Một cảm giác sợ hãi đang dâng lên trong ông suốt cả ngày, và ông không thể yên giấc trên giường được.: có một sự đe doạ ngấm ngầm trong không khí nặng nề của màn đêm. Khi ông nhìn và vùng tối, thì có một bóng đen đang chuyển động dưới các thân cây; cánh cổng dường như đang tự mở ra và đóng lại mà không có một âm thanh nào vang lên. Sự kinh hãi tràn ngập ông. Ông thụt lùi lại, và ông đứng run rẩy trong một thoáng trong phòng. Rồi ông đóng và khoá cửa lại.
Đêm trở nên sâu lắng hơn. Có một tiếng động nhẹ nhàng của những con ngựa đang lén lút phi dọc theo con đường làng. Chúng dừng lại bên cổng, và ba bóng đen tiến vào, giống như những cái bóng của màn đêm tan cắt ngang vùng đất. Một người tiến đến bên cửa, một người khác đứng ở góc kia của căn nhà; và họ vẫn đứng đấy, lặng lẽ như những cái bóng làm bằng đá, trong khi đêm vẫn dần trôi. Ngôi nhà và những ngọn cây đứng lặng lẽ chờ đợi một cách nặng nề.
Rồi có một sự chuyển động nhỏ trong lá cây, và một tiếng gà gáy vang lên từ xa. Giờ giờ khắc lạnh lẽo trước khi bình minh trôi qua. Bóng đen đứng trước cửa vẫn bất động. Trong màn đêm tăm tối không có ánh trăng sao một ánh gươm rút ra sáng lên, như một luồng sáng lạnh vừa rút ra khỏi vỏ. Rồi một tiếng đánh vang lên, nhẹ nhưng mạnh mẽ, và cánh cửa rung lên.
"Mở ra, nhân danh Mordor!" một giọng nói nhỏ và đe doạ vang lên.
Đến cú đánh thứ hai thì cánh cửa kêu lên cót két và ngã ra sau, với tiếng gỗ vỡ ra và tiếng khoá gãy tan. Những bóng đen nhanh nhẹn đi vào.
Ngay lúc đó, dọc theo những thân cây gần đó, một tiếng tù và vang lên. Nó xé toạc vào màn đêm như một ngọn lửa trên đỉnh đồi.
THỨC DẬY! SỢ HÃI! LỬA! KẺ THÙ! THỨC DẬY!
Bolger Béo không thờ ơ. Ngay khi ông thấy những bóng đen tiến vào từ vườn, ông biết rằng ông phải chạy, hoặc sẽ bị tiêu diệt. Và ông chạy, ra khỏi cửa, băng qua vườn, và chạy qua những cánh đồng. Khi ông băng đến ngôi nhà gần nhất, cách đó hơn một dặm, thì ông ngã bổ chửng ngay ngưỡng cửa. "Không, không, không!" ông gào lên. "Không, đừng là tôi! Tôi không có nó!" Thoạt đầu không ai có thể biết được ông đang lắp bắp điều gì. Cuối cùng họ hiểu rằng kẻ thù đã đến Buckland, những kẻ xâm nhập xa lạ. Họ không để mất thời gian
SỢ HÃI! LỬA! KẺ THÙ!
Nhà Brandybuck đang thổi lên tiếng gọi Tù và vùng Buckland, vốn đã không được nghe từ suốt một trăm năm nay, kể từ khi những con sói trắng đến từ Đầm Lầy Mùa Đông, khi mà Sông Rượu Mạnh vẫn còn đóng băng.
THỨC DẬY! THỨC DẬY!
Từ phía xa có những tiếng tù và đáp trả. Sự báo động lan đi. Những bóng rút khỏi nhà. Một trong số chúng bỏ lại một chiếc áo khoác hobbit trên ngưỡng cửa khi chạy. Tiếng vó ngựa vang lên trên đường làng, và vang lên thành tiếng nước đại, vào vùn vụt xa dần vào bóng tối. Khắp cả vùng Crickhollow vang lên tiếng tù và vang vọng, và những tiếng kêu khóc và tiếng chân chạy rầm rập. Nhưng các Kỵ Sĩ Đen vẫn phóng ào ào về phía cổng Bắc. Hãy cứ để những người nhỏ bé ấy kêu la! Sauron sẽ xử lý chúng sau. Trong khi đó thì họ có một mục đích khác: lúc này họ đã biết rằng ngôi nhà đã trống rỗng và chiếc Nhẫn đã đi. Họ phóng xuống những trạm bảo vệ ở cổng và biến mất khỏi Quận.
Vào lúc mới khuya Frodo thình lình thức dậy từ giấc ngủ say, như thể có một âm thanh hay một cái gì đó khuấy động ông. Ông thấy Người Sải Bước đang ngồi rất cảnh giác trên ghế: mắt ông sáng lên trong ánh lửa, vốn được chăm sóc kỹ và đang cháy rực rỡ; nhưng không tỏ ra một dấu hiệu hay cử động nào.
Frodo nhanh chóng ngủ trở lại; nhưng những giấc mơ của ông lại trở nên xáo trộn với tiếng động của gió và tiếng vó ngựa phi nước đại. Tiếng gió có vẻ như đang cuộn lên khắp nhà và rung lên; và ông nghe thấy từ phía xa tiếng tù và thúc lên man dại. Ông mở bừng mắt, và nghe thấy tiếng gà gáy mạnh mẽ ở sân quán trọ. Người Sải Bước kéo màn và giật mạnh then cửa. Tia sánh xám đầu tiên của ngày chiếu vào phòng, và không khí lạnh tràn vào qua cánh cửa mở rộng.
Ngay sau khi Người Sải Bước đánh thức tất cả họ dậy, ông đi vào những căn phòng ngủ của họ. Khi họ thấy chúng thì tất cả họ đều vui mừng rằng họ đã làm theo lời khuyên của ông: những cánh cửa sổ đã bị phá tung và đang lắc lư, và những tấm màn đang phần phật; những cái gường bị xé toạc ra, những cái gối ôm rách nát vương vãi trên nền nhà; tấm thảm nâu bị xé rách thành từng mảnh.
Người Sải Bước ngay lập tức đi dẫn ông chủ quán đến. Ông Bơ Gai tội nghiệp có vẻ ngái ngủ và sợ hãi. Suốt cả đêm ông khó mà nhắm mắt được (ông nói thế) nhưng ông chẳng nghe thấy âm thanh nào.
"Một chuyện như vậy chưa hề xảy ra với tôi!" ông gào lên, giơ tay lên vì kinh hãi. "Khách khứa không thể ngủ được trên giường họ, và những cái gối ôm bị xé nát! Chúng ta sẽ làm gì đây?"
"Buồn thật," Người Sải Bước nói. "Nhưng vào lúc này ông có thể được bình an trở lại rồi, khi ông thoát khỏi chúng tôi. Chúng tôi sẽ đi ngay. Đừng quan tâm đến bữa sáng: một món đồ uống và một miếng ăn đứng là được rồi. Chúng tôi sẽ đóng gói hành lý trong vài phút nữa."
Ông Bơ Gai vội vã lao đi để chuẩn bị cho bầy ngựa lùn của họ, và để mang cho một "miếng" ăn. Nhưng ông nhanh chóng quay trở lại một cách thất thần. Những con ngựa lùn đã biến mất! Những cánh cửa chuồng ngựa đã bị mở ra vào ban đêm, và chúng đã đi" không chỉ những con ngựa lùn của Merry, mà tất cả những con ngựa và các con vật khác ở trong đấy. Frodo đổ sập với tin tức này. Làm sao mà họ có thể hy vọng đến được Rivendell bằng cách đi bộ, khi bị những kẻ thù cưỡi ngựa đuổi theo? Giống như họ đang khởi hành đi đến Mặt Trăng. Người Sải Bước im lặng một lúc, nhìn các hobbit, như thể ông đang tìm cách vực dậy sức lực và lòng dũng cảm của họ.
"Những con ngựa lùn không thể giúp chúng ta thoát khỏi những người cưỡi ngựa được," cuối cùng ông nói, trầm ngâm suy nghĩ, như thể ông đoán được Frodo đang nghĩ gì. "Chúng ta đi bộ sẽ không chậm hơn nhiều đâu, trên những con đường mà tôi định đi. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ đi bộ. Thức ăn và đồ đạc là vấn đề làm tôi suy nghĩ. Chúng ta không thể có gì để ăn từ đây đến Rivendell, ngoại trừ những gì chúng ta mang theo; và chúng ta nên mang theo nhiều để dự trữ; vì chúng ta có thể bị trễ, hoặc bắt buộc phải đi vòng, xa khỏi hướng đi trực tiếp. Các ông có thể mang được bao nhiêu hàng hoá trên lưng?"
"Những gì chúng tôi phải mang," Pippin trả lời, tim chùng xuống, nhưng cố ra vẻ rằng ông cứng rắn hơn ông tỏ ra (hoặc cảm thấy).
"Tôi có thể mang đủ cho hai người," Sam nói một cách mạnh mẽ.
"Không thể làm gì được sao, ông Bơ Gai?" Frodo hỏi. "Chúng tôi không thể có được một vài con ngựa lùn ở trong làng sao, hoặc thậm chí chỉ một con để chở hành lý? Tôi không nghĩ rằng chúng tôi có thể thuê chúng, nhưng chúng tôi có thể mua chúng," ông nói, vẻ nghi ngờ, tự hỏi là liệu ông có đủ tiền trả không.
"Tôi ngờ điều này lắm," người chủ quán trả lời buồn bã. "Có hai hoặc ba con ngựa lùn để cưỡi ở được đóng chuồng ở trong sân của tôi, và chúng đã mất hết. Như những loài vật khác, ngựa hay ngựa lùn đều rất hiếm ở Bree, chúng chỉ còn vài con và không phải để bán. Nhưng tôi sẽ làm những gì tôi có thể, tôi sẽ sai Bob đi vòng quanh xem có thể làm gì."
"Phải," Người Sải Bước nói một cách miễn cưỡng, "ông nên làm vậy. Tôi sợ làchúng ta sẽ phải cố để có được ít nhất là một con ngựa lùn. Nhưng việc này sẽ kết liễu những hy vọng có thể khởi hành sớm, và rời đi một cách lặng lẽ! Chúng ta có thể thổi một hồi tù và để thông báo về việc khởi hành của mình luôn. Đó là một phần trong kế hoạch của bọn chúng, không nghi ngờ gì nữa."
"Đó là một chút gì thuận lợi," Merry nói, "và hơn làmột chút gì, tôi hy vọng là chúng ta có thể ăn sáng trong khi chúng ta chờ đợi - và ngồi xuống để ăn. Hãy đợi Nob đã!"
Cuối cùng thì mọi việc phải trì hoãn đến hơn ba giờ. Bob trở lại với thông báo rằng không còn một con ngựa hay một con ngựa lùn nào có thể được đổi bằng tình yêu hay tiền bạc khắp chung quanh - chỉ trừ một con: Bill Đầy Dương Xỉ có một con mà ông ta có thể sẽ bán.
"Đó tlà một con vật già tội nghiệp sắp chết đói," Bob nói; "nhưng lão ta sẽ không chịu bán nó rẻ hơn ba lần giá trị của nó; với tình thế của các ông, hoặc là tôi không biết gì về Bill Đầy Dương Xỉ."
"Bill Đầy Dương Xỉ?" Frodo nói. "Coi chừng lại là một cái bẫy? Coi chừng con vật ấy sẽ quay trở lại với hắn cùng với tất cả hàng hoá của chúng ta, hoặc được dùng để giúp đỡ theo dõi chúng ta, hoặc đại loại thế?"
"Tôi không biết," Người Sải Bước nói. "Nhưng tôi không thể tưởng tượng ra bất kỳ con vật gì có thể quay lại nhà vì hắn ta, khi nó đã đi được. Tôi cho rằng đó là một suy tính của Ngài Đầy Dương Xỉ: chỉ là một cách để gia tặng lợi nhuận của hắn trong cuộc áp phe này. Mối nguy hiểm lớn nhất là có thể con vật già này sắp chết đến nơi. Nhưng có vẻ như không còn lựa chọn nào khác. Hắn muốn gì?"
Cái giá của Bill Đầy Dương Xỉ là mười hai penny bạc; và cái giá đó quả thật là gấp ban lần giá trị của một con ngựa lùn ở tình trạng như vậy. Đó quả thật là một con vật gầy giơ xương ốm đói đầy chán nản; nhưng chưa đến nỗi là sắp chết đến nơi. Ông Bơ Gai tự mình trả tiền nó, và còn đề nghị đưa thêm cho Merry mười tám penny khác như là sự đền bù cho những con vật bị mất. Ông ấy là một người trung thực, và khá sung túc như mọi thứ ở Bree, nhưng ba mươi penny là cả một cú sốc với ông, và bị mắc bẫy Bill Đầy Dương Xỉ thì khiến cho việc này càng khó mà chịu đựng được. Thật sự ra cuối cùng ông đã đúng. Sau này mọi việc sáng tỏ là chỉ có một con ngựa thật sự bị lấy trộm. Những con khác bị xua ra, và chạy lồng lên vì hoảng sợ, cuối cùng người ta thấy chúng lang thang ở những góc khác nhau ở vùng Bree. Những con ngựa lùn của Merry cũng đã chạy trốn, và cuối cùng (thật là khôn ngoan) chúng tìm đường trở về Cao Nguyên để tìm Lumpkin Béo. Rồi chúng được Tom Bombadil chăm sóc một thời gian và trở nên béo tốt. Nhưng khi tin tức về những sự kiện ở Bree đến tai Tom, thì ông lại gửi chúng trở lại cho ông Bơ Gai, người mà do vậy đã có được năm con với một cái giá thật phải chăng. Chúng phải làm việc nặng nhọc hơn ở Bree, nhưng Bob đối xử với chúng rất tốt; cho nên tóm lại thì chúng khá may mắn: chúng đã tránh khỏi một cuộc hành trình tối tăm và nguy hiểm. Nhưng chúng chẳng bao giờ đến được Rivendell.
Tuy nhiên, trong lúc đó tất cả những gì ông Bơ Gai biết là tiền của ông đã đi tong, xấu hay tốt cũng mặc. Và ông còn những rắc rối khác. Một cuộc chấn động lớn diễn ra khi những người khác còn lại trở dậy và nghe những tin tức về cuộc đột nhập vào quá trọ. Những người lữ hành phương nam đã mất khá nhiều ngựa và lớn tiếng đổ lỗi cho chủ quán, cho đến khi họ phát hiện ra là một người trong số họ cũng đã biến mất trong đêm, không ai khác hơn là ông bạn mắt lác của Bill Đầy Dương Xỉ. Mọi nghi ngờ đổ ập xuống hắn ngay.
"Nếu các ông bắt được tên trộm ngựa ấy, hãy mang hắn đến nhà tôi," ông Bơ Gai giận dữ nói, "các vị nên tự trả cho những thiệt hại của mình và đừng có quát với tôi nữa. Hãy đi và hỏi Đầy Dương Xỉ xem tên bạn đẹp trai của hắn đâu!" Nhưng có vẻ như hắn ta không có bạn, và không ai có thể nhớ ra hắn đã nhập bọn với họ khi nào.
Sau bữa sáng, các hobbit lại đóng gói hành lý trở lại, và lấy thật nhiều đồ dự trữ cho một cuộc hành trình dài hơi hơn đang chờ đợi họ. Cuối cùng thì họ cũng khởi hành khi gần đến mười giờ. Trong lúc đó thì toàn Bree vô cung náo động. Cái trò biến mất của Frodo; sự xuất hiện của những người cưỡi ngựa đen; việc ăn cướp ngựa; và còn phải kể thêm tin tức về Ranger Người Sải Bước đã nhập bọn với các hobbit bí ẩn, khiến cho câu chuyện này còn được truyền lại suốt nhiều năm yên cả sau đó. Phần lớn các cư dân ở Bree và Staddle, và thậm chí cả nhiều người ở Combe và Archet, đã tập hợp trên đường để quan sát các lữ khách khởi hành. Những người khách khác trong quán trọ thì đứng ở cửa hoặc nhô ra từ cửa sổ.
Người Sải Bước đã đổi ý, và ông quyết định rời khỏi Bree bằng con đường chính. Bất kỳ cố gắng nào để bắt đầu băng ngay qua làng cũng chỉ sẽ khiến mọi chuyện tệ hợn: phân nửa cư dân sẽ đi theo họ, để xem họ đi đầu, và để ngăn cản họ quá bộ qua đất của họ.
Họ chào tạm biệt Nob và Bob, và rời khỏi ông Bơ Gai với nhiều lời cám ơn. "Tôi hy vọng là một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại, khi mà mọi thứ lại vui vẻ trở lại," Frodo nói. "Tôi sẽ chẳng làm gì tốt hơn là ở lại trong nhà ông trong yên bình một thời gian."
Họ khởi hành, lo lắng và chán nản, dưới những cặp mắt của đám đông. Không phải tất cả các khuôn mặt đều tỏ ra thân thiện, không phải mọi lời đều được nói ra. Nhưng Người Sải Bước dường như được phần lớn người ở Bree sợ hãi, và những người nào mà ông nhìn tới đều ngậm miệng lại và quay đi ngay. Ông đi bộ trước với Frodo, Merry và Pippin đi kế tiế; và cuối cùng là Sam dẫn con ngựa, đang chở nặng trĩu với những gì trong đám hành lý mà họ nỡ cho nó chở; nhưng nó cũng đã đỡ chán nản hơn, như thể chứng tỏ rằng sự thay đổi này đã thay đổi vận may của nó. Sam đang trầm ngâm nhai một quả táo. Anh nhét táo đầy một túi: đó là quà tặng của Nob và Bob. "Táo để đi đường, và ống điếu để ngồi nghỉ," anh nói. "Nhưng tôi cho rằng tôi sẽ mất cả hai thứ này sớm thôi."
Các hobbit không chú ý đến những cái đầu tọc mạch nhô ra khỏi cửa, hoặc nhìn qua các bức tường và hàng rào khi họ đi. Nhưng khi họ tiến lại gần cánh cửa đằng xa, Frodo thấy một ngôi nhà đen u ám đằng sau một hàng rào thưa: đó là ngôi nhà cuối cùng trong làng. Ông bắt gặp từ trong cửa sổ một cái nhìn của một khuôn mặt tái với đôi mắt xếch bí ẩn; nhưng nó biến mất ngay. "Thế ra đó là nơi tên người phương nam đang lẩn trốn!" ông nghĩ. "Tên này nhìn nửa giống một yêu tinh."
Một người khác đang nhìn chằm chằm qua hàng rào Hắn có một cặp lông mày đen rậm, đôi mắt đen tỏ ra khinh bỉ; đôi môi dày của hắn bĩu lên thành một cái nhếch mép. Hắn đang hút thuốc trong một cái ống điếu đen ngắn. Khi họ tiến lại gần thì hắn rút nó ra khỏi mồm và nhổ nước bọt.
"Xin chào, Cẳng Dài!" hắn nói. "Đi sớm thế? Cuối cùng cũng tìm được một số bạn rồi hả?" Người Sải Bước gật đầu, nhưng không trả lời. "Xin chào, những người bạn nhỏ của tôi!" ông nói với những người khác. "Tôi cho rằng các vị biết các vị đang mang theo ai chứ hả? Đó là tên Người Sải Bước Luôn-vô-tích-sự, chính hắn! Cho dù tôi đã nghe một số tên khá hơn. Hãy coi chừng vào tối nay! Và anh, Sammie, đi có đối xử tàn tệ với con ngựa lùn tội nghiệp của tôi chứ! Pah!" hắn lại nhổ nước bọt.
Sam nhanh chóng quay lại. "Và mi, Đầy Dương Xỉ," anh nói, "hãy đưa cái mặt xấu xa ra khỏi tầm nhìn của ta, không thì nó sẽ bị đau đấy." Với một cái vụt thình lình, nhanh như một tia sáng, một quả táo rời khỏi tay anh và giáng đúng vào mũi Bill. Hắn tránh đi quá chậm, và lầm bầm chửi rủa đằng sau hàng rào. "Uổng quả táo ngon," Sam tiếc rẻ nói, và rảo bước.
Cuối cùng thì họ cũng đã để lại ngôi làng đằng sau. Đám trẻ con và những người đi theo họ cuối cùng cũng đã thấm mệt và quay trở lại cổng Nam. Băng qua đó, họ đi tiếp dọc theo Con Đường vài dặm nữa. Nó rẽ sang trái, lượn vòng lại phía đông khi nó vòng qua chân đồi Bree, và rồi nó bắt đầu chạy nhanh xuống vùng rừng phía dưới. Họ có thể nhìn thấy bên trái mình một số ngôi nhà và những cái lều hobbit ở Staddle trên một bờ dốc đông nam thoai thoải trên đồi; dẫn xuống một lòng chảo sâu về phía bắc của Con Đường đầy những làn khói bốc lên dẫn về phía Combe; Archet đang nằm ẩn sau những hàng cây phía sau.
Sau khi Con Đường dẫn xuống một lúc, và để lại ngọn đồi Bree đứng cao ngất và nâu thẳm phía sau, họ đi vào một lối mòn hẹp dẫn về phương Bắc. "Đây là nơi chúng ta rời khỏi những lối đi lộ thiên và đi vào những nơi được che giấu," Người Sải Bước nói.
"Tôi hy vọng không phải là một "con đường tắt," Pippin nói. "Con đường tắt cuối cùng của chúng tôi xuyên qua rừng gần như kết thúc với một tai hoạ."
"A, nhưng khi đó các ông đã không có tôi với các ông," Người Sải Bước cười. "Con đường của tôi, tắt hay dài, không đi sai hướng đâu," Ông nhìn dọc theo Con Đường. Không có ai trong tầm nhìn cả; và ông nhanh chóng dẫn đường xuống dưới thung lũng trong rừng. Kế hoạch của ông, theo như họ hiểu mà không biết gì về vùng làng quê này, là đầu tiên sẽ đến Archet, rồi rẽ phải và băng qua phía đông, rồi cứ đi thẳng đến những vùng đất dại ở Đồi Weathertop. Theo đường này thì họ sẽ, nếu mọi chuyện đều tốt đẹp, cắt ngang vòng lặp lớn của Con Đường, dẫn sâu xuống phia nam để tránh Đầm lầy Muỗi nước. Nhưng, tất nhien là họ sẽ phải băng qua những đầm lầy, và những mô tả của Người Sải Bước về nó không tỏ ra đáng phấn khởi chút nào. Tuy nhiên, trong lúc đó, việc đi bộ không dễ chịu gì. Thật ra, nếu như trong đêm trước chẳng có sự kiện rắc rối nào, thì họ có thể tận hưởng cuộc hành trình này dễ chịu hơn vào lúc này. Mặt trời chiếu sáng, rực rỡ nhưng không nóng. Rừng cây trong thung lũng vẫn đầy lá và đầy các sắc màu, có vẻ thật thanh bình và trong lành. Người Sải Bước dẫn bước họ đầy tự tin dọc theo nhiều con đường ngang dọc, mặc dù nếu để tự họ đi thì hẳn họ sẽ lạc ngay. Ông đi theo một lối đi với nhiều ngã rẽ vòng lại, để loại bỏ bất kỳ sự theo dõi nào.
"Bill Đầy Dương Xỉ sẽ quan sát khi chúng ta rời khỏi Con Đường, chắc chắn vậy," ông nói; "nhưng tôi không nghĩ là hắn sẽ tự mình theo chúng ta. Hắn biết khá rõ những vùng đất quanh đây, nhưng hắn biết là hắn sẽ không cân sức với tôi trong rừng. Cái tôi sợ là những gì hắn sẽ nói với tên khác. Tôi không nghĩ là chúng đang ở xa đây. Nếu chúng nghĩ là chúng ta đang đi Archet, thì tốt hơn nhiều."
Cho dù vì những kỹ năng của Người Sải Bước hay một lý do nào khác, họ không thấy dấu hiệu hay nghe thấy âm thanh của bất kỳ sự sống nào trong suốt cả ngày hôm ấy: dù là hai chân, ngoại trừ chim chóc; hay là bốn chân, ngoại trừ một con cáo và vài con sóc. Ngày tiếp theo họ bắt đầu đi theo một lối đi nặng nhọc về phương đông, cảnh vật vất tĩnh lặng và thanh bình. Đến ngay thứ ba từ khi rời Bree thì họ ra khỏi Chetwood. Vùng đất đang đổ hẳn xuống, thậm chí khi họ rẽ khỏi Con Đường, và bây giờ họ đang đi vào một dãy đất rộng bằng phẳng của những làng quê, rất khó khăn để định hướng. Họ đang ở xa biên giới của vùng Bree, nằm trong một vùng hoang dã không đường xá, và đang tiến lại gần Đầm lầy Muỗi nước.
Nền đất trở nên ẩm ướt, và họ đi trên những vũng nước với bùn lầy vương vãi khắp nơi, trên những dãi rộng những lau sậy và bấc tràn đầy tiếng hót líu lo của những con chim nhỏ ẩn mình đâu đó. Họ phải mở đường một cách cẩn thận để giữ cho thức ăn được khô ráo và giữ cho mình đi đúng đường. Đầu tiên họ đi khá thoải mái, nhưng khi họ tiếp tục đi, thì con đường trở nên chậm dần và nguy hiểm hơn. Đầm lầy trở nên hoang dại và nguy hiểm, và không có một lối đi cố định thậm chí cho các Rangers để tìm được đường xuyên qua các bãi lầy. Những con ruồi bắt đầu quấy nhiễu họ, và không khí đã đầy những con muỗi vằn nhỏ xíu luồn vào ống tay áo, ống quần và tóc họ.
"Tôi tin là tôi đang bị ăn sống!" Pippin la lên. "Muỗi Nước! Ở đây có nhiều muỗi hơn nước!"
"Chúng sống bằng gì nếu chúng không có hobbit nhỉ?" Sam hỏi, gãi cổ.
Họ trải qua một ngày đau khổ trong cái vùng cô độc và khó chịu này. Vùng đất cắm trại của họ ẩm ướt, giá lạnh và không tiện lợi, và những con côn trùng hay cắn không để cho họ ngủ yên. Ngoài ra còn có những sinh vật ghê tởm cứ lảng vảng ngoài đám sậy và các bụi cỏ gây ra những tiếng động ma quái giống giống tiếng dế. Có hàng ngàn con trong số chúng, và chúng cứ cọt kẹt khắp chung quanh, neek-breek, breek-neek, cứ thế suốt đêm không ngừng, cho đến khi các hobbit cảm thấy gần như phát điên.
Ngày hôm sau, ngày thứ tư, thì chẳng khá hơn bao nhiêu, và ban đêm thì hoàn toàn không còn chút thoải mái gì. Cho dù cái bọn Neekerbreeker (Sam gọi chúng thế) đã bị bỏ lại đằng sau, thì bọn muỗi vẫn cứ săn lùng họ.
Khi Frodo nằm xuống, mệt mỏi nhưng không thể nào nhắm mắt lại được, thì ông cảm thấy rằng ở đằng xa có một ánh sáng trong bầu trời đông: nó loé lên và tắt đi nhiều lần. Không phải là ánh sáng bình minh, vì vẫn còn nhiều giờ nữa mới tới thời điểm đó.
"Ánh sáng đó là gì?" ông nói với Người Sải Bước, người đang trở dậy và đang đứng, đầu hướng về phía màn đêm.
"Tôi không biết," Người Sải Bước trả lời. "Quá xa và không thể thấy rõ được. Có vẻ như ánh sáng đang loé lên từ các đỉnh đồi."
Frodo lại nằm xuống trở lại, nhưng suốt một lúc dài ông vẫn có thể thấy những luồng sáng trắng ấy, và tương phản với chúng là hình bóng cao tối của Người Sải Bước, đang đứng lặng lẽ quan sát. Cuối cùng thì ông cũng chìm vào một giấc ngủ chập chờn.
Ngày thứ năm họ không đi quá xa khi họ đã bỏ lại những cái hồ lộn xộn và những dãi lau sậy trên đầm lầy phía sau mình. Vùng đất trước mặt họ trở nên dốc lên trở lại. Xa xa về phía đông họ có thể thấy một dãy đồi. Ngọn đồi cao nhất trong số chúng nằm ở phía phải của dãy và hơi tách ra khỏi những ngọn khác. Đó là một cái đỉnh hình nón, hơi bằng phẳng ở tại đỉnh.
"Đó là Weathertop," Người Sải Bước nói. "Con Đường Cũ, mà chúng ta đã bỏ khá xa về phía phải, chạy thẳng đến phía nam của nó và băng qua chân nó không xa lắm. Chúng ta có thể đến đó vào đúng ngọn ngày mai, nếu chúng ta đi thẳng về phía nó. Tôi đề nghị là chúng ta nên làm thế."
"Ông muốn nói gì?" Frodo hỏi.
"Tôi muốn nói: nếu chúng ta đến đó, vẫn không có gì chắc chắn là chúng ta sẽ tìm thấy gì. Nó gần với Con Đường."
"Nhưng có chắc chắn là chúng ta đang hy vọng tìm thấy ôgn Gandalf ở đấy không?"
"Vâng; nhưng hy vọng khá mỏng manh. Nếu ông đi theo đường này, có thể ông ấy không băng qua Bree, và do vậy ông ta có thể không biết là chúng ta đang làm gì. Và dù sao đi nữa, trừ khi chúng ta may mắn cùng đến với nhay, không thì chúng ta sẽ lạc nhau; với ông ta hay chúng ta thì đợi ở đó lâu đều không an toàn. Nếu như các Kỵ Sĩ không thể tìm thấy chúng ta trong hoang dã, thì chúng có thể sẽ tự tìm đến Weathertop. Nó cho phép nhìn thấy khắp chung quanh. Thật ra, có nhiều chim và thú ở vùng quê này có thể thấy được chúng ta, khi chúng ta đứng đấy, từ trên đỉnh đồi. Không phải tất cả chim chóc đều tin được, và còn nhiều tên do thám còn ma quái hơn chúng nữa."
Các hobbit lo lắng nhìn về phía những ngọn đồi xa xa. Sam nhìn lên vào bầu trời nhợt nhạt, sợ phải thấy những con chim ưng hay đại bàng đang lượn phía trên họ với những đôi mắt sáng không thân thiệtn. "Ông đang làm tôi cảm thấy không thoải mái và cô đơn, Người Sải Bước!" ông nói.
"Thế ông khuyên chúng tôi làm gì?" Frodo hỏi.
"Tôi nghĩ là," Người Sải Bước chậm chạp trả lời, như thể ông không chắc lắm. "Tôi nghĩ điều tốt nhất có thể làm là đi thẳng về phía đông từ đây nếu chúng ta có thể, tiến thẳng đến dãy đồi, không phải đến Weathertop. Ở đấy chúng ta có thể đi theo một con đường mà tôi biết là chạy thẳng đến chân của chúng; nó sẽ dẫn chúng ta đến Weathertop từ phía bắc và ít trống trải hơn. Ở đấy chúng ta sẽ thấy những gì mà chúng ta sẽ thấy."
Suốt cả ngày hôm đó họ cần mẫn bước đi, cho đến khi buổi chiều sớm và lạnh đổ xuống. Vùng đất trở nên khô hơn và cằn cỗi hơn; nhưng sương mù và hơi nước bốc lên phía sau họ trên các đầm lầy. Một vài con chim u sầu đang hót và than vãn, cho đến khi vầng dương đỏ chậm chạp lặn vào vùng tối phía tây; rồi một sự im lặng trống rỗng đổ xuống. Các hobbit nghĩ đến việc ngắm nhìn ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn và những cửa sổ vui tươi ở Bag End ở rất xa đây.
Đến hết ngày thì họ đến một con suối đổ xuống từ những ngọn đồi gần với những đầm lầy đọng nước, và họ lại đi lên dọc theo bờ của nó trong khi ánh sáng vẫn còn. Cuồi cùng khi họ ngừng lại và cắm trại dưới vài cây tổng quản sủi còi cọc bên bờ suối thì trời đã tối hắn. Phía trước họ trong bầu trời mờ tối lúc này là những ngọn đồi trống trải không có cây cối gì. Đêm đó họ đặt một người đứng cây, và Người Sải Bước có vẻ như chả ngủ nghê gì cả. Mặt trăng đang toả sáng, và trong những giờ đầu của đêm thì một luồng sáng lạnh toả ra trên mặt đất.
Buổi sáng hôm sau họ ngồi cả dậy ngay sau khi mặt trời lên. Không khí lạnh giá, và bầu trời xanh mờ trong vắt. Các hobbit cảm thấy hồi sức, như thể họ vừa có một đêm ngủ không bị ngắt quảng. Họ cảm thấy như đã đi khá nhiều nhanh hơn trên những quảng đường ngắn hơn mọi thứ- ngắn hơn bất kỳ những gì ở Quận mà họ đủ nghĩ đến cho đôi chân mình. Pippin cho rằng Frodo là hobbit bằng hai lần trước đây.
"Lạ thật," Frodo nói, siết dây lưng, "tôi cứ nghĩ là điều này sẽ khiến tôi bị sút đi nhiều. Tôi hy vọng là cái quá trình gầy ốm này không tiếp tục vĩnh viễn, nếu không thì tôi thành một hồn ma mất."
"Đừng nói những điều như thế!" Người Sải Bước nhanh nhẹn nói, với một vẻ nóng nảy đáng ngạc nhiên.
Những ngọn đồi đã trở nên gần hơn. Họ đi một đường lượn sóng, thường nâng lên gần như hàng ngàn foot, lại thỉnh thoảng lại đổ xuống những đường nứt thấp hoặc những lối đi dẫn đến những vùng đất phía đông bên dưới. Dọc ttheo những vết từ trên đỉnh các hobbit có thể thấy một cái gì đó giống như phần còn lại của những bức tường xanh mọc lên và những con đê, và trong những vết nứt vẫn còn những tàn tích của những công trình cổ bằng đá. Đến đêm thì họ đến được chân của một đường dốc về phía tây, và họ cắm trại. Đó là đêm mồng Năm tháng Mười, và họ đã đi khỏi Bree được sáu ngày.
Đến buổi sáng thì lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi Chetwood họ tìm thấy một lối mòn rõ ràng. Họ rẽ phải và đi theo nó xuống phía nam. Nó dẫn đi khá gập ghềnh, có vẻ như nó chọn một lối đi được giữ cho càng ẩn kín dưới tầm nhìn càng tốt, với cả những đỉnh đồi phía trên và dãy dất ở phía tây. Nó chìm xuống những thung lũng nhỏ, và những bờ đất dốc hẹp; và nơi nó băng thì trở nên bằng phẳng hơn và trống tãi hơn cả bên phía dãy những mô đất lớn và những khối đá được đẽo gọt đang quan sát các lữ khách gần giống như một hàng rào.
"Tôi tự hỏi ai đã làm con đường này, và để làm gì," Merry nói, khi họ đi bộ dọc theo những lối đi này, nơi những khối đá trở nên lớn một cách bất thường và tạo thành dãy gần nhau. "Tôi không chắc tôi thích nó không: nó có - ờ - một vẻ giống như một cái mồ cổ xưa. Có cái mộ nào ở Weathertop không?"
"Không, chẳng có cái mộ nào ở Weathertop, hay ở bất kỳ ngọn đồi nào khác," Người Sải Bước trả lời. "Những Người ở phía Tây không sống ở đó, cho dù trong những ngày sau này họ bảo vệ ngọn đồi chống lại ma quỷ đến từ Angmar. Con đường này được làm để phục vụ những người sống dọc theo bờ tường, Nhưng trước đây khá lâu, từ những ngày đầu của Vương quốc Phương Bắc, họ đã dựng nên một tháp canh ở trên Weathertop, họ gọi nó là Amon Syl. Nó đã bị đốt và phá huỷ, và bây giờ nó không còn gì ngoài một một vòng ngổn ngang, giống như vái vương miện trên đầu ngọn đồi cổ. Nhưng nó cao và đẹp. Tương truyền rằng Elendil đã đứng đó để quan sát Gildor-galad đến từ phía Tây, trong những ngày của Đồng Minh Cuối Cùng."
Các hobbit nhìn Người Sải Bước chằm chằm. Có vẻ như ông ta đã học được những phép màu cổ xưa, cũng như những con đường nơi hoang dã. "Ai là Gildor-galad?" Merry hỏi, nhưng Người Sải Bước không trả lời, dường như ông đang chìm đắm trong suy nghĩ. Thình một giọng nói nhỏ nhẹ thì thầm vang lên:
Gil-galad là một vị vua của người Elves
Bên cây đàn hạc, người nhạc công cất tiếng ca buồn:
Đó là vương quốc sau cùng
Nơi vẫn còn yên bình và tự do
Giữa Rặng Núi và Biển Khơi xa mờ
Gươm của ông dài và thương của ông vững chắc mũ trụ của ông chói lọi từ đằng xa; vô vàn sao đêm trên bầu trời lấp lánh đang phát quang trên chiếc khiên bạc chói loà
Nhưng ông đã đi xa từ lâu rồi,
Và chẳng ai có thể nói được ông đang ở tại đâu ngôi sao của ông đã rơi trong tăm tối tại Mordor nơi hắc ám trị vì
Những người khác sững sờ, vì giọng nói ấy là của Sam.
"Đừng dừng lại!" Merry nói.
"Đó là tất cả những gì tôi biết," Sam lắp bắp, đỏ mặt. "Tôi học nó từ ông Bilbo khi tôi còn là một chú nhóc. Ông ấy thường nói với tôi những câu chuyện giống như vậy, vì biết rằng tôi luôn luôn muốn biết về người Elves như thế nào. Ông Bilbo cũng là người dạy tôi biết đọc biết viết. Ông Bilbo già thân yêu ấy là một cuốn sách vĩ đại để học. Và Ông cũng làm thơ nữa. Ông ấy đã viết những gì tôi vừa nói."
"Ông ấy không viết lên nó," Người Sải Bước nói. "Nó nằm trong một bài thơ có tên là Sự sụp đổ của Gildor-galad, viết bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa. Bilbo hẳn là đã dịch nó. Tôi chưa từng biết điều này."
"Còn nhiều thứ nữa," Sam nói, "tất cả đều về Mordor. Tôi không học phần này, nó làm cho tôi sợ đến nỗi tôi chẳng bao giờ nghĩ là chính mình rồi sẽ đi theo đường này!"
"Đi đến Mordor!" Pippin la lên. "Tôi hy vọng là mọi chuyện sẽ không diễn tiến như vậy!"
"Đừng có nói cái tên ấy lớn thế!" Người Sải Bước nói.
Khi họ đến gần cuối hướng nam của con đường thì đã giữa ngày, và họ thấy trước mặt mình trong ánh sáng rõ của mặt trời tháng Mười, một bờ đất màu xanh xám, dẫn đến một cái cầu trên bờ dốc ở phía bắc của ngọn đồi. Họ quyết định sẽ leo lên đỉnh của nó ngay, trong khi ánh sáng vẫn còn trải rộng. Sự giấu giếm lúc này không thể nữa, và họ chỉ có thể hy vọng rằng sẽ không có kẻ thù hay tên gián điệp nào thấy họ. Họ không thấy gì chuyển động trên đồi. Nếu như Gandalf đang ở đâu đó gần đó, thì không có dấu hiệu nào của ông cả.
Ở bên sườn tây của Weathertop thì họ tìm thấy một cái hố bị che, ở đỉnh của một thung lũng hình chén đầy cỏ chung quanh. Họ để Sam và Pippin cùng với ngựa lùn, hành lý và đồ đạc của họ ở đấy. Ba người khác đi tiếp. Sau nữa giờ vất vả leo trèo thì Người Sải Bước cũng đã đến được cái ngai vàng trên đỉnh; Frodo và Merry đi theo, mệt lử và không còn hơi sức. Cái vách đá cuối cùng rất dốc và đầy đá.
Ở trên đỉnh, như Người Sải Bước đã nói, họ tìm thấy một vòng rộng những công trình bằng đá cổ xưa, bây giờ đã đổ vỡ hoặc phủ đầy những lớp cỏ dày từ ngày xưa. Nhưng một ụ đầy những hòn đá vỡ đã được gom ở giữa chúng. Chúng bị nám đen như thể bị nung bằng lửa. Ở chung quanh chúng những lớp đất cỏ bị đốt đến tận rể và trong cái vòng này tất cả cỏ đều bị cháy xém và quăn cả lại, như thể lửa vừa quét qua đỉnh đồi; nhưng không có dấu hiệu của bất kỳ sự sống nào.
Đứng trên vành của cái vòng đá bị tàn phá này, họ có thể thấy khắp chung quanh bên dưới với một khung cảnh rộng, vì phần lớn đất đai ở đây trống rỗng và không có sinh vật nào cả, ngoại trừ vài con đường rừng dẫn về phía nam, nằm sau những ánh phản chiếu của nước từ đằng sau mà họ thấy được đây đó. Bên dưới họ về phía nam Con Đường Cổ chạy như một dãi ruy băng cài đầu, ra khỏi phía Tây uốn lượn lên xuống, cho đến khi nó biến mất sau cái đỉnh của một vùng đất tối tăm ở phía đông. Không có gì chuyển động trên nó. Dõi mắt theo đường dẫn về phía đông của nóhọ thấy Rặng Núi: chân đồi gần nhất có màu nâu và mờ thẫm; đằng sau chúng là những ngọn khác cao hơn màu xám, và đằng sau chúng lại là những đỉnh trắng cao vút lấp lánh giữa những đám mây.
"Thế đấy, chúng ta đang ở đây!" Merry nói. "Và nó có vẻ rất thiếu niềm vui và chẳng có vẻ đón mời gì cả! Chẳng có nước và nơi trú ẩn. Và không có dấu hiệu gì của ông Gandalf. Nhưng tôi sẽ không trách ông ấy vì đã không đợi - nếu như ông ấy đã từng đến đây."
"Tôi tự hỏi," Người Sải Bước nói, nhìn quanh và suy nghĩ. "Thậm chí nếu ông ấy đến sau chúng ta một hay ngày ở Bree, ông ấy vẫn có thể đến dây trước tiên. Ông ấy có thể phóng ngựa rất nhanh khi bị thúc ép." Thình lình ông dừng lại và nhìn về phía hòn đá trên đỉnh ụ đá; nó bằng phẳng hơn những cái khác, và trắng hơn, nhưng thể nó đã thoát khỏi ngọn lửa. ông nhặt nó lên và quan sát, vân vê nó giữa các ngón tay. "Nó chỉ mới đặt lên đây gần đây," ông nói. "Các ông nghĩ sao về dấu hiệu này?"
Ở phía dưới mặt đá Frodo nhìn thấy vài vết trầy. "Có vẻ như một nét, một chấm, và thêm ba nét nữa." ông nói.
"Nét bên trái có thể là một dấu triện G cổ trong những dấu ngoặc mảnh," Người Sải Bước nói. "Có thể là một dấu hiệu do ông Gandalf để lại, cho dù không chắc lắm. Những vết trầy này là lửa, và chúng rõ ràng là rất mới. Nhưng những dấu hiệu này có thể có một ý nghĩ nào khác hơn, và chúng ta không có gì để làm cả. Các Rangers cũng dùng các dấu triện, và đôi khi họ cũng đến đây."
"Chúng có ý nghĩ gì, thậm chí nếu là ông Gandalf viết chúng?" Merry hỏi.
"Tôi nghĩ rằng," Người Sải Bước trả lời, "chúng có nghĩ là G3, và ám chỉ rằng Gaffer đã ở đây vào ngày ba tháng Mười: tức là ba ngày trước. Nó cũng cho thấy rằng ông đang vội vã và nguy hiểm đang cận kề, nên ông không có thời gian và cũng không dám viết điều gì dài hơn hay rõ ràng hơn. Nếu vậy, chúng ta phải cảnh giác."
"Tôi ước gì chúng ta có thể cảm thấy chắc chắn rằng ông ấy đã tạo ra những dấu hiệu này, dù cho chúng có ý nghĩ gì đi nữa," Frodo nói. "Biết được rằng ông ấy cũng đang ở trên đường sẽ dễ chịu hơn nhiều, dù là ở phía trước hay sau chúng ta."
"Có thể," Người Sải Bước nói. "Về phần mình, tôi tin là ông ta đã ở đây, và đang gặp nguy hiểm. Có dấu vết lửa cháy ở đây; và bây giờ thì ánh sáng mà chúng ta thấy ba đêm trước từ hướng đông đã trở lại với tâm trí tôi. Tôi đoán là ông ta bị tấn công trên đỉnh đồi này, nhưng tôi không thể nói kết quả của nó là như thế nào. Ông ta không ở đây nữa, và bây giờ thì chúng tôi phải tự trông chừng mình và tự tìm đường tới Rivendell, với tất cả những gì tốt nhất mà chúng ta có thể làm."
"Từ đây đến Rivendell bao xa?" Merry hỏi, nhìn quanh đầy cảnh giác. "Từ Weathertop thì thế giới có vẻ bao lao và hoang dã hơn."
"Tôi không biết là Con Đường đã có bao giờ được đo bằng đơn vị dặm từ sau Quán Trọ Bị Từ Bỏ, cách Bree một ngày về phía Đông, hay chưa," Người Sải Bước nói. "Một số nói rằng nó xa, và một số thì nói khác. Đó là một con đường lạ, và người ta thì luôn vui mừng khi đến được cái đích của mình, dù thời gian dành cho nó là dài hay ngắn <yep yep>. Nhưng tôi biết sẽ cần bao nhiêu thời gian khi chính tôi đi, với thời tiết tốt và không có rủi ro gì thì cần mười hai ngày đi từ đây để đến Khúc Cạn Bruinen, nơi Con Đường cắt qua Nước To chảy ra khỏi Rivendell. Ít nhất thì chúng ta có hai tuần lễ đăng trình đang ở trước mặt, vì tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ không thể dùng đến Con Đường."
"Hai tuần!" Frodo nói. "Nhiều chuyện có thể xảy ra trong thời gian này."
"Có thể," Người Sải Bước nói.
Họ đứng im lặng một lúc trên đỉnh đồi, gần bên lề phía nam của nó. Trong vùng đất cô đơn này lần đầu tiên Frodo nhận ra sự bơ vơ và nguy hiểm của mình. Ông ước đến điên dại rằng vận may của ông sẽ để ông lại nơi Quận bình lặng và thân thương. Ông nhìn xuống Con Đường đáng ghét, dẫn ngược lại phía tây - về nhà ông. Thình lình ông nhận ra rằng có hai bóng đen lốm đốm đang chậm chạp chuyển động dọc theo nó, về phía tây; và khi nhìn lại lần nữa thì ông thấy rằng có ba bóng đen khác đang bò ra phía đông để gặp họ. Ông la lên một tiếng và chộp lấy tay NSbb.
"Nhìn kìa," ông nói, chỉ xuống dưới.
Ngay lập tức Người Sải Bước lao mình xuống nền đất phía sau vòng đá bị hư hại, kéo Frodo thụp xuống cạnh mình. Merry cũng lao mình xuống một bên.
"Cái gì thế?" ông thì thầm.
"Tôi không biết, nhưng tôi sợ điều tệ hại nhất," Người Sải Bước trả lời.
Họ nhô lên lề của vòng đá trở lại, và nhìn qua đường rãnh giửa hai hòn đá lởm chởm. Ánh sáng không còn sáng nữa, vì cả buổi sáng đã trôi qua, và những đám mây trôi ra khỏi phía Đông bây giờ đang che khuất mặt trời, nhưng thể ddang bắt đầu trôi xuống. Họ có thể thấy tất cả những bóng đen, nhưng cả Frodo lẫn Merry đều không thể nhìn ra được hình dáng của chúng; nhưng có một cái gì đó nói rằng ở xa phía bên dưới ấy là các Kỵ Sĩ Đen đang tụ họp lại trên Con Đường đằng sau chân đồi.
"Phải," Người Sải Bước nói, tầm nhìn của ông rõ hơn khiến ông không nghi ngờ gì.
"Kẻ thù đã ở đây!"
Họ vội vã rút đi và trượt xuống phía sườn bắc của ngọn đồi để tìm các bạn mình. Sam và Peregrin không ở không. Họ thăm thú cái thung lũng nhỏ này và các vách đá chung quanh. Cách đó không xa họ tìm thấy một con suối nước trong vắt ở bên sườn đồi, và gần nó là những dấu chân mới cách đó chỉ một hoặc hai ngày. Ngay ở trong thung lũng họ cũng tìm thấy những dấu vết cảu một ngọn lửa vừa nhóm lên gần đây, và những dấu hiệu khác của một cuộc cắm trại vội vã. Có những hòn đá rơi xuống bên lề thung lũng gần với ngọn đồi nhất. Đằng sau chúng Sam thấy một kho của nhỏ được chất rất ngay ngắn.
"Không biết là ông Gandalf đã đến đây chưa," anh nói với Pippin. "Có vẻ như ai đã sắp đặt những thứ này sẽ quay trở lại."
Người Sải Bước vô cùng hứng thú với những khám phá này. "Ước gì tôi có thể đợi ở đây và tự mình thám hiểm những vùng đất ở phía dưới này," ông nói, vội vã lao đến con suối để kiểm tra các dấu chân.
"Chính là điều tôi sợ nhất," ông nói, khi ông quay trở về. "Sam và Pippin đã làm xáo tung vùng đất mềm ở đấy, và các dấu vết đã bị hư hỏng hoặc lẫn lộn cả. Các Rangers đã vừa ở đây. Chính họ là những người để lại kho củi ấy. Nhưng cũng có nhiều dấu vết khác không phải được tạo ra bởi các Rangers. Ít nhất đã có một loại được tạo chỉ mới một hai ngày trước bởi một đôi ủng nặng. Ít nhất một. Lúc này tôi không thể chắc chắn, nhưng tôi nghĩ là có nhiều dấu ủng." Ông ngừng lại và đứng suy nghĩ với vẻ khá lo âu.
Mỗi hobbit đều thấy hiện ra trong tâm trí mình hình ảnh những cái áo khoác và đôi ủng của các Kỵ Sĩ. Nếu những người cưỡi ngựa đã tìm thấy thung lũng, thì Người Sải Bước sẽ dẫn họ đến một nơi nào khác tốt hơn. Sam nhìn khu lòng chảo với vẻ vô cùng chán ghét, bây giờ thì anh đã nghe thấy tin tức về các kẻ thù của họ ở trên Con Đường, chỉ cách đó vài dặm.
"Có lẽ là chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây chứ, ngài Người Sải Bước?" anh hỏi với vẻ mấy kiên nhẫn. "Trễ rồi, và tôi không thích cái hố này, nó làm cho tim tôi hơi cùng xuống."
"Phải, chắc chắn là chúng ta phải xác định ngay phải làm gì," Người Sải Bước nói, nhìn lên và suy nghĩ đến thời gian và thời tiết. "Được rồi, Sam"cuối cùng ông nói, "tôi cũng không thích nơi này; nhưng tôi không thể nghĩ ra nơi nào tốt hơn mà chúng ta có thể đến được trước khi đêm xuống. Ít nhất chúng ta đã ra khỏi tầm nhìn vào lúc này, và nếu chúng ta di chuyển thì chúng ta sẽ dễ bị những tên gián điệp thấy hơn. Tất cả những gì chúng ta có thể làm đi ra khỏi con đường dẫn về phía bắc ở phía này ở dãy đồi, nơi mà vùng đất ở đó rất giống với ở đây. Con Đường đang bị quan sát, nhưng chúng ta có thể băng quá nó, nếu chúng ta cố dùng những bụi cây ở phía nam để che chắn. Ở phía bắc của Con Đường sau những ngọn đồi thì vùng đất trở nên trống trải và bằng phẳng hàng dặm liền."
"Các Kỵ Sĩ có thể thấy chứ?" Merry hỏi. "Tôi muốn nói là, họ luôn luôn dùng mũi của mình hơn là mắt của họ, để đánh hơi chúng tôi, nếu như đáng hơi là từ đúng, ít nhất là trong ánh sáng ban ngày. Nhưng ông đã lôi chúng tôi nằm xuống khi ông thấy họ từ bên dưới; và bây giờ thì ông nói đến việc chúng ta có thể bị thấy nếu chúng ta di chuyển."
"Tôi đã khá bất cẩn trên đỉnh đồi," Người Sải Bước nói. "Tôi đang rất lo lắng để tìm dấu hiệu của Gandalf; nhưng cả ba chúng ta lên đó và đứng lại khá lâu là một sai lầm. Bởi vì những con ngựa đen có thể thấy, và đám Kỵ Sĩ đó có thể dùng con người và những động vật khác để trinh thám, như chúng ta đã thấy ở Bree. Bản thân chúng không thấy thế giới bằng ánh sáng như chúng ta, nhưng hình dáng của chúng ta sẽ tạo ra những bóng đen trong tâm trí chúng, mà chỉ có thể mặt trời đứng bóng mới phá huỷ được; trong bóng tối thì chúng nhận thức được nhiều dấu hiệu và hình dáng ẩn sau chúng ta: cho nên bọn chúng rất đáng sợ. Và lúc nào chúng cũng đánh hơi mùi máu của sinh vật sống, chúng thèm khát và căm ghét nó. Chúng cũng có các giác quan khác hơn là nhìn hay ngửi. Chúng ta có thể cảm thấy sự hiện hữu của chúng - nó là tim chúng ta dao động, ngay khi chúng ta đến đấy, trước khi chúng ta thấy chúng; chúng cảm thấy chúng ta rõ ràng hơn. Và," ông nói, giọng của ông chìm xuống thành một tiếng thì thầm, "chiếc Nhẫn thu hút chúng."
"Không có cách nào trốn thoát chăng?" Frodo nói, nhìn quanh man dại. "Nếu tôi đi thì tôi sẽ bị thấy và bị săn đuổi! Nếu tôi ở lại, tôi thu hút chúng đến với tôi!"
Người Sải Bước đặt tay lên vai ông. "Vẫn còn hy vọng," ông nói. "Ông không đơn độc. Chúng ta hãy dùng đống củi này để sẵn sàng đốt lên một ánh lửa ám hiệu. Ở đây không dễ ẩn náu hoặc phòng thủ, nhưng lửa sẽ đảm nhiệm cả hai việc này. Sauron có thể dùng lửa vào những công việc ma quái của hắn, nhưng hắn có thể dùng tất cả những thứ khác, nhưng bọn Kỵ Sĩ này không thích nó, và sợ những ai sử dụng nó. Lửa là bạn của chúng ta ở nơi hoang dã."
"Có thể," Sam lắp bắp. "Nó cũng là một cách tốt để nói rằng bọn tôi đang ở đây ngoại trừ cách thét to điều đó lên, tôi nghĩ thế."
Họ đi xuống một góc thấp và được che chắn nhiều nhất của thung lũng, rồi họ nhóm một đống lửa lên và chuẩn bị bữa ăn. Buổi chiều đã bắt đầu tàn, và tiết trời trở nên lạnh. Họ thình lình cảm thấy rất đói, bởi vì họ đã không ăn bất kỳ thứ gì ngoài bữa sáng; nhưng họ không dám ăn gì hơn một bữa súp thanh đạm. Vùng đất ở ở phía trước trống rỗng không có chim chóc hay thú vật gì, những vùng đất bỏ hoang không thân thiện với tất cả các chủng tộc trên thế giới. Đôi khi các Rangers băng qua chúng sau những ngọn đồi, nhưng họ rất ít và không ở lại. Những kẻ du hành khác rất hiếm, và rất kinh khủng: những tên quỷ khổng lồ thỉnh thoảng lại xuống từ những thung lũng phía bắc của Rặng Núi Sương Mù. Chỉ có thể thấy lữ khách trên Con Đường, phần lớn thường là các người lùn, đang vội vã làm những công chuyện của mình, và không bao phí sự giúp đỡ và lời nói với người.
"Tôi không biết là thức ăn của chúng ta có thể dành được đến lúc nào," Frodo nói. "Chúng ta nên cẩn thận trong những người cuối, và bữa súp này không phải là bữa tiệc, nhưng ta nên tận hưởng nó nhiều hơn có thể, nếu chúng ta còn hai tuần để đi, và cón thể hơn."
"Ở nơi hoang dã thì có thức ăn chứ," Người Sải Bước nói, "bụi quả, rễ cây, thảo mộc; và tôi có một số kỹ năng để có thể đi săn khi cần. Các anh không cần phải lo đến việc chết đói trước khi mùa đông đến. Nhưng việc đi tìm và săn thức ăn là một công việc khá lâu và mệt mỏi, và chúng ta cần phải vội. Hãy thắt lưng buộc bụng, và hãy hy vọng đến những cái bàn ở ngôi nhà của Elrond!"
Giá lạnh bắt đầu tăng lên khi đêm xuống. Nhìn ra từ bên sườn thung lũng họ không thể thấy gì ngoài một vùng đất xám bây giờ đang nhanh chóng biến vào bóng tối. Bầu trời phía trên trở nên quang đãng trở lại và đang chậm chạp phủ đầy những vì sao nhấp nháy. Frodo và các bạn của ông ngồi túm lại quanh ngọn lửa, bọc mình trong mớ áo quần và chăn mền của mình; nhưng Người Sải Bước có vẻ hài lòng với chỉ một cái áo khoác, và ngồi tách ra, trầm ngâm nghĩ ngợi với cái ống điếu của mình.
Khi đêm xuống và ánh sáng của ngọn lửa bắt đầu soi rõ thì ông bắt đầu kể cho họ những câu chuyện để giữ cho tâm trí của họ không bị hoảng sợ. Ông biết nhiều câu chuyện lịch sử và truyền thuyết từ cách đây khá lâu, về Elves và Con Người, về những chiến công anh hùng và ma quái từ Những Ngày Cổ Xưa. Họ tự hỏi không biết ông đã bao nhiêu tuổi, và ông đã học được những kiến thức này từ đâu.
"Hãy kể với chúng tôi về Gil-galad," Merry chợt nói, khi ông ngừng lại ở cuối câu chuyện về Những Vương Quốc Của Người Elf. "Ông biết gì hơn về những bài thơ ngắn cổ mà ông nói đến không?"
"Thật sự là tôi biết," Người Sải Bước trả lời. "Frodo cũng thế, vì nó làm chúng tôi rất quan tâm." Merry và Pippin nhìn về phía Frodo, người đang nhìn vào đống lửa.
"Tôi chỉ biết rất ít, những gì mà ông Gandalf đã nói với tôi," Frodo chậm chạp nói. "Gil-galad là người cuối cùng của những Vua Elf vĩ đại ở Thế giới Giữa. Theo ngôn ngữ của họ, Gil-galad có nghĩa là Ánh Sao. Với Elendil, bạn của người Elf, ông đã đến vùng đất -"
"Không!" Người Sải Bước cắt ngang, "tôi không nghĩ là câu chuyện này nên được nói vào lúc này khi những kẻ phục vụ của Kẻ Thù đang ở gần bên. Nếu chúng ta có thể đến được ngôi nhà của Elrond, thì các vị có thể nghe nó ở đấy, hoàn toàn đầy đủ."
"Thế thì hãy kể cho chúng tôi những câu chuyện khác về những ngày xa xưa ấy," Sam van nài; "một câu chuyện về người Elves khi thời gian trôi qua. Tôi thích nghe hơn về những người Elves; bóng tối có vẻ như đang ập đến khá gần rồi,"
"Tôi sẽ kể cho các vị nghe câu chuyện về Tincrcviel," Người Sải Bước nói, "ngắn gọn thôi - vì nó là một câu chuyện dài mà không ai biết kết cục, và ngày nay không còn ai, ngoại trừ Elrond còn nhớ nó đúng như nó đã được kể vào ngày xưa. Đó là một câu chuyện hay, cho dù nó buồn, cũng như tất cả những câu chuyện về Thế Giới Giữa, nhưng nó có thể khiến các vị lên tinh thần." Ông im lặng một thoáng, và rồi ông bắt đầu, không phải là nói, mà hát một cách nhẹ nhàng:
Lá xưa đã xa cành
Cỏ này vẫn còn xanh
Tán độc cần vẫn cao
Vẫn mơn mởn một màu
Ánh sáng vẫn dạt dào
Ở trên từng trảng đất
Trong màn đêm thăm thẳm
Lung linh vạn ánh sao
Tincrcviel nhảy múa
Trên mảnh đất muôn màu
Âm nhạc vẫn tuôn trào
Thẩm thấu từ đầu tẩu
Quần áo nàng rực rỡ
Từ ngọn núi giá băng
Beren kia cũng đến
Lạc đường dưới tàn lá
Con sông Elves chảy qua
Cô đơn và buồn bã
Chàng từng bước đăng trình
Giữa những lá độc cần
Ánh hoa vàng tiềm ẩn
Trên áo choàng lung linh
Trên tay áo lấp lánh
Tóc chàng theo bóng tối
Mê đắm là thuốc tiên
Chữa bước chân ưu phiền
Trên đỉnh đồi huyền hoặc
Lang thang đến địa đàng
Chàng dấn bước vội vàng
Ngang tàng và mạnh mẽ
Cỏ vẫn tươi lấp lánh
Dưới ánh sáng trăng thanh
Qua rừng thẳm dệt thành
Đến tận nhà người Elves
Nàng vẫn đang nhảy múa
Để chàng vẫn lang thang
Giữa cô độc băng ngàn
Giữa đơn côi rừng thẳm
Chàng thường nghe tiếng gió
Lao vút như ánh dương
Giữa lá đoan giữa ngàn
Nhạc tuôn từ lòng đất
Lẩn trốn thung lũng xưa
Những bài thơ còn mãi
Giữa những bó độc cần
Nối tiếp nhau cất tiếng
Rừng sồi thầm tiếng riêng
Mùa đông rừng run rẩy
Chàng vẫn nghe tiếng nàng
Xa thẳm bước rộn ràng
Lá bao năm rơi vãi
Ánh trăng sáng năm nào
Với vô vạn vì sao
Trời vẫn đang tiết giá
Trên đỉnh đồi cao xa
Áo choàng nàng thoáng qua
Nàng múa, chân nàng xoay
Sương bạc cũng cuồng say
Đông qua nàng lại đến
Tiếng hát nàng vút cao
Để mùa xuân chợt chảy
Như tiếng chim ngân vang
Như thác lũ mưa ngàn
Tan thành muôn bọt nước
Giữa miền rừng sơn cước
Hoa elves nở chào xuân
Chân nàng lại chữa thương
Chàng ngóng chờ nàng đến
Múa và hát gần bên
Trên bãi cỏ bình yên
Và rồi nàng lại trốn
Nhưng chàng thật nhanh chân
Tincrcviel! Tincrcviel!
Chàng gọi nàng tha thiết
Bằng tên elves da diết;
Nàng ngừng lại lắng nghe
Trong một thoáng say mê
Nhưng một lời thần chú
Giọng chàng đầy quyến rủ:
Beren đã đến đây,
Tincrcviel mê say
Vào vòng tay tha thiết
Beren nhìn mắt biếc
Giữa suối tóc đen huyền,
Giữa trời đêm thăm thẳm
Sao run rẩy xa xăm
Chàng thấy ánh sao nàng
Phản chiếu cùng Tincrcviel
Nàng tiên của người elves,
Nàng trinh nữ thánh thần
Thông thái tựa hiền nhân
Suối tóc nàng đen thẳm
Cánh tay bạc lung linh
Định mệnh đã buộc ràng
Giữa họ và năm tháng
Núi lạnh lùng xám trắng,
Qua đồi thép cửa đen
Rừng thẳm chẳng nắng ngày
Biển Cách Ngăn giữa họ
Nhưng cuối cùng vẫn mặc
Họ lại được gặp nhau
Những tháng năm xưa cũ
Họ qua núi qua rừng
Với tiếng hát đón mừng
Người Sải Bước thở dài và ngừng lại một lúc trước khi ông nói trở lại. "Đó là một bài hát," ông nói, "theo cáhc thức được người Elves gọi là ann-thennath, nhưng rất khó để hát một cách tương ứng bằnh Cách Nói Chung của chúng ta, và nó cũng chỉ là một tiếng vang của nó. Nó nói về cuộc gặp gỡ của Beren con trai của Barahir và Lcrcthien Tincrcviel. Beren là một người trần thế, nhưng Tincrcviel là con gái của Thingol, một vị Vua của người Elves ở Thế giới Giữa, khi thế giới này vẫn còn non trẻ; và nàng là nàng trinh nữ đẹp nhất trong số những người trẻ tuổi ở thế giới này. Khi mà những ngôi sao hiện lên trên màn sương ở những vùng đất phương Bắc vẫn còn là niềm yêu thích của nàng, và mặt nàng lấp lánh ánh sáng sao trời. Trong những ngày đó thì Kẻ Thù Vĩ Đại, mà Sauron vùng Mordor vẫn chỉ là một kẻ phục vụ vẫn hắn, đang cư ngụ ở Angband ở miền Bắc, và các Elves ở miền Tây đã trở lại Thế giới Giữa đã gây ra cuộc chiến tranh với hắn để phục hồi lại các Silmarils mà hắn đã trộm mất; và những ông cha của Con Người đã trợ giúp người Elves. Nhưng Kẻ Thù đã chiến thắng và Barahin bị giết, còn Beren trốn thoát khỏi cuộc tàn sát khủng khiếp ở Rặng Núi Kinh Hoàng và đến với Vương Quốc Thingol ẩn sau khu rừng ở Neldoreth. Ỏ thấy chàng bắt gặp tiếng hát của Lcrcviel, đó là Đêm Trong Gió, theo ngôn ngữ cổ. Nhiều nỗi buồn đau đã ập xuống họ sau đó, rồi họ bị chia cách khá lâu. Tincrcviel cứu Beren khỏi nhà ngục của Sauron, và họ cùng nhau vượt qua những mối nguy hiểm nghèo, và thậm chí còn đánh đổ Kẻ Thù Vĩ Đại khỏi ngai vàng của hắn, và lấy khỏi cái vương miện thép của hắn một trong ba Silmaril, những thứ châu báu sáng chói nhất, như là một món quà của chú rể của Lcrcthien cho Thingol cha của nàng. Nhưng cuối cùng Brên bị giết bởi Sói đến từ những cái cổng của Angband, và chàng chết trong tay của Tincrcviel. Nhưng nàng đã lựa chọn sự trần tục, để có thể chết ở thế giới này, để có thể theo chàng; và những câu hát nói rằng họ đã gặp lại nhau đằng sau Biển Phân Cách, và sau một thời gian ngắn họ lại cùng sống và đi bên nhau một lần nữa ở những cánh rừng xanh, và họ đã cùng đi qua rất lâu trước khi thế giới này bị hạn chế lại. Đó là Lcrcthien Tincrcviel, người duy nhất giữa những chủng loài Elves đã thật sự chết và rời khỏi thế giới này, và họ đã mất nàng, người mà họ yêu thương nhất. Nhưng từ nàng, các dòng dõi của những lãnh chúa Elf có nguồn gốc từ xa xưa đã tồn tại giữa Con Người. Những thế hệ mà Lcrcthien là bà tổ vẫn còn sống, và tương truyền nói rằng dòng dõi của bà sẽ không bao giờ thất bại. Elrond vùng Rivendell là một trong những Dòng Dõi này. Vì Beren và Lcrcthien sẽ sinh ra người thừa kế của Dior Thingol; Elwing Trắng của ông đã kết hôn với Eđrenil, ông đã đưa thuyền qua vùng sương mù của thế giới vào những vùng biển của thiên đường với Silmarol trên lông mày của mình. Và Edrendil đã trở thành Vua của Nrcrmenor, là những người miền Tây."
Khi Người Sải Bước nói, họ thấy khuôn mặt của ông nhiệt thành lạthường, sáng lên dưới ánh sáng đỏ của ngọn lửa. Mắt ông sáng lên, và giọng ông vang và sâu. Phía trên ông là bầu trời đen lấp lánh ánh sao. Thình lình một luồng ánh sáng nhạt xuất hiện phía trên cái ngai của Weathertop phía sau ông. Ánh trăng toả lan đang chậm chạp leo lên ngọn đồi đang phủ bóng phía trên ông, và những vì sao phía trên ngọn đồi tắt đi.
Câu chuyện đã tận. Các hobbit chuyển động và duỗi người ra. "Nhìn kìa!" Merry nói. "Mặt Trăng đang lên: hẳn là trễ lắm rồi."
Những người khác nhìn lên. Thậm chí khi họ làm thế, họ vẫn thấy trên đỉnh của ngọn đồi có cái gì đó nhỏ và tối tương phản với ánh trăng đang lên. Nó có thể chỉ là một hòn đá lớn hoặc một hòn đá nhô ra trên luồng ánh sáng nhạt. Sam và Merry đứng dậy và đi ra khỏi ngọn lửa. Frodo và Pippin vẫn ngồi yên lặng. Người Sải Bước đang quan sát ánh trăng trên ngọn đồi một cách chăm chú. Tất cả đều có vẻ im ắng và tĩnh mịch, nhưng Frodo cảm thấy một cái lạnh lẽo chết người đang tràn ngập tim mình, bây giờ thì Người Sải Bước không còn nói nữa. Ông ngồi lại gần hơn bên ngọn lửa. Đúng lúc đó Sam chạy ngược trở về từ một bên thung lũng.
"Tôi không biết nó là gì," anh nói, "nhưng tôi chợt cảm thấy sợ. Tôi sẽ không ra khỏi cái thung lũng này dù bất kỳ giá nào; tôi cảm thấy có cái gì đó đang leo ngược lên vách đá."
"Anh có thấy gì không?" Frodo hỏi, bật dậy.
"Không, thưa ngài. Tôi không thấy gì, nhưng tôi không dừng lại để nhìn."
"Tôi có thấy cái gì đó," Merry nói, "hoặc tôi nghĩ là tôi đã thấy - ở phía tây nơi mà ánh đang ngã xuống những mặt đất bằng đằng sau bóng đen của những ngọn đồi, tôi nghĩ là có hai hay ba bóng đen ở đó. Họ có vẻ như đang chuyển động về hướng này."
"Hãy ở gần ngọn lửa, hướng mặt ra ngoài!" Người Sải Bước la lên. "Hãy giữ một số cây dài nhất trong tay mình!"
Họ ngồi đó, nín thở, im lặng và cảnh giác, với lưng quay về hướng ngọn lửa, mỗi người nhìn chằm chằm vào những bóng đen đang vòng quanh họ. Không có gì xảy ra. Không có âm thanh hoặc chuyển động nào trong bóng đêm. Frodo bật lên, ông cảm thấy rằng phải bẻ gãy sự im lặng: ông muốn hét vang lên.
"Suỵt!" Người Sải Bước thì thầm. "Cái gì thế?" Pippin thốt lên cùng lúc đó.
Phía trên miệng của cái thung lũng nhỏ, ở bên phía ngọn đồi, họ cảm thấy hơn là nhìn thấy, một bóng đen nhỏm dậy, một bóng hoặc nhiều hơn. Mọi việc nhanh chóng không còn gì để nghi ngờ nữa: ba hoặc bốn bóng đen cao lớn đang đứng ở phía trên bờ dốc, nhìn xuống phía họ. Chúng đen đến nỗi nhìn giống như những cái lỗ đen trên cái vùng bóng tối sâu phía sau chúng. Frodo cảm thấy rằng ông nghe thấy một tiếng rít khẽ như một hơi thở độc và cảm thấy rùng mình. Rồi những bóng đen chậm chạp tiến lên.
Sự khủng khiếp tràn ngập Pippin và Merry, và họ tự ném mình xuống nền đất. Sam lao về phía Frodo. Frodo cũng sợ chẳng kém các bạn mình là bao; ông run cầm cập như thể đang lạnh buốt, nhưng nỗi khủng khiếp của ông không nuốt chửng cái ý muốn thình lình được đeo chiếc Nhẫn vào. Ước muốn được làm điều này trùm lên ông, và ông không còn nghĩ đến điều gì khác nữa. Ông quên phắt đến Gò Mộ, đến thông điệp của Gandalf; nhưng dường như có cái gì đó đang bắt ép ông bỏ qua các lời cảnh cáo, và ông muốn tuân theo nó. Chẳng còn hy vọng gì trốn thoát, hoặc làm điều gì khác, dù là tốt hay xấu: ông chỉ đơn giản cảm thấy là ông phải lấy chiếc Nhẫn ra và đeo vào ngón tay. Ông không thể nói được. Ông cảm thấy Sam đang nhìn mình, như thể anh biết rằng chủ mình đang gặp rắc rối lớn, nhưng ông không thể quay về phía anh. Ông nhắm mắt và run rẩy trong một lúc; nhưng sự kháng cự này trở nên không thể chịu đựng được nữa, và cuối cùng ông từ từ rút sợi dây ra, và luồn chiếc Nhẫn vào ngón trỏ tay trái. Ngay tức khắc, cho dù mọi thứ khác vẫn như cũ, ảm đạm và tối tặm, các bóng đen trở nên rõ ràng một cách khủng khiếp. Ông có thể nhìn thấy bên dưới lớp vải bọc màu đen của chúng. Có tất cả năm bóng đen cao lớn: hai đứng trên bờ thung lũng, ba đang tiến lên. Khuôn mặt trắng của chúng đang chát bừng và cặp mắt không chút thương xót; dưới lớp áo khoác của chúng là những chiếc áo choàng màu xám dài, mái tóc màu xám dài phía trên của chúng được trùm những chiếc mũ trụ bạc; những cánh tay gầy guộc của chúng là những thanh gươm thép. Cặp mắt của chúng nhìn xuống ông và thiêu cháy ông, khi chúng lao vội về phía ông. Tuyệt vọng, ông rút thanh gươm của mình ra, và nó có vẻ như nó đang đỏ rực lên, như thể nó là một thanh củi. Hai trong số chúng ngừng lại. Tên thứ ba cao hơn những tên còn lại: tóc của hắn dài và loé sáng, và trên mũ trụ của hắn là một cái vương miện. Một tay hắn cầm một thanh gươm dài, và tay kia cầm một con dao; cả con dao và cánh tay đều loé lên những luồng sáng nhạt. Hắn băng tới vào nhào xuống Frodo.
Ngay lúc đó Frodo băng mình tới trên nền đất, và ông nghe thấy mình đang kêu thét lên thật lớn: O Elbereth! Gilthonie! Ngay lúc đó ông đâm xuống chân kẻ thù. Một tiếng thét đinh tai nhức óc vang vọng khắp màn đêm; và ông đổ xuống đau đớn như thể một mũi phi tiêu lạnh giá vừa thấm độc vào vai trái của ông. Thậm khi khi ông bất tỉnh ông vẫn cảm thấy, như thể xuyên qua một màn sương cuộn xoáy, hình bóng của Người Sải Bước đang lao bổ ra khỏi màn tối với một thanh gỗ bốc lửa trên cả hai tay. Với một nỗ lực cuối cùng, Frodo buông rơi gươm, tháo chiếc Nhẫn ra khỏi ngón tay và nắm chặt tay phải của mình trên nó.
Chúa Tế Của Những Chiếc Nhẫn - Quyển I Chúa Tế Của Những Chiếc Nhẫn - Quyển I - Tolkien Chúa Tế Của Những Chiếc Nhẫn - Quyển I