Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1359
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6674 / 69
Cập nhật: 2015-11-14 08:27:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 374: Đánh Chó Rơi Xuống Nước
ăng Vi tiên tử cảm giác được Triệu Vũ Phi đang tới, lập tức thúc giục bí pháp huyết mạch huyền băng trong người mình, trong thời gian ngắn đem lực lượng băng phong gia tăng lên đến trình độ cực kỳ đáng sợ.
Nàng đã sớm chuẩn bị từ trước, đem hết thảy những người muốn đến cứu viện, cùng nhau đóng băng chung luôn.
Chính bởi vì có nguyên nhân này, cho nên Mạc Thiên Y và nam tử mặt vàng mới không dám mạo hiểm tới cứu Triệu Phong.
Ở trung tâm khu vực đóng băng, cường giả Chân Huyền Cấp bình thường cũng khó có thể tiến vào nổi, càng rất có khả năng bị hàn ý cực hạn cuốn luôn vào trong đó.
- Vũ Phi sư muội, cẩn thận một chút!
Hai người Mạc Thiên Y sắc mặt đại biến, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa.
Luận tốc độ, Triệu Vũ Phi đã hoàn toàn siêu việt Mạc Thiên Y, thiên tài đỉnh phong của Bắc Đại lục trước đây.
Trong khoảnh khắc, Triệu Vũ Phi đã phóng tới trên không trung của khu vực đóng băng. Mỗi khi tiếp cận thêm một chút, luồng hàn lực vô hình kia cũng sẽ mãnh liệt hơn gấp nhiều lần.
Đến khu vực trung tâm nhất, cho dù là cường giả Chân Huyền Cấp, cũng cảm thấy mỗi bước càng gian khổ hơn.
Làn da tuyết trắng của Triệu Vũ Phi phát ra quang mang óng ánh, có một loại cảm giác lóe sáng, luồng hàn lực khủng bố xâm nhập tới kia, cũng không thể nào đem nàng ngưng kết hoặc là đóng băng như tưởng tượng.
Xung quanh thân thể của nàng vờn quanh một tầng ánh rạng rỡ đủ màu sắc, hơn nữa trong phạm vi một dặm xung quanh, hoàn toàn hô ứng với nguyên khí thiên địa ở khu vực này, có một loại ảo giác uy thế tương đương với cường giả Chân Chủ Cấp.
Hai người Mạc Thiên Y trơ mặt nhìn thấy Triệu Vũ Phi không ngừng tiếp cận khu vực trung tâm băng phong.
Lúc này, đặc thù thể chất huyết mạch của Triệu Vũ Phi đã thể hiện ra ngoài, gần như là bán linh thể hóa, vượt qua thân thể huyết nhục bình thường! Mặc dù vậy, bên ngoài thân thể của nàng vẫn như cũ ngưng kết nên một tầng sương lạnh, cùng với quang khí màu sắc rực rỡ đan xen vào nhau.
- Phá!
Triệu Vũ Phi quát lớn một tiếng, ngọc thủ lóe lên một tầng quang huy rực rỡ đầy sắc bén, giống như một thanh lưỡi đao màu sắc óng ánh, biến ảo ra mấy trăm đạo hư ảnh, hung hăng chém thẳng lên trên tầng băng.
Phành phành phành...
Phía tầng ngoài của khu vực đóng băng, xuất hiện một tia vết rạn nhàn nhạt, có một vài chỗ trực tiếp tạc vỡ thẳng ra luôn.
- Uy năng thật mạnh! Nhất cử nhất động đều hô ứng với uy thế huyền ảo thiên địa, vô cùng khổng lồ!
Hai người Mạc Thiên Y không khỏi ngẩn ngơ.
Triệu Vũ Phi tiến cấp xuất quan, thực lực cường đại vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Mặc dù cảnh giới, tu vi của Triệu Vũ Phi chỉ dừng lại ở Chân Nhân Cấp sơ thành, nhưng năng lực và nguyên khí thiên địa hô ứng phù hợp, lại hoàn toàn tiếp cận Chân Chủ Cấp!
- Chỉ bằng ngươi, cũng mơ tưởng muốn phá vỡ tầng băng phong của ta à?
Từ trên thân thể băng nhuận như thần tiên của Băng Vi tiên tử nở rộ ra hàn quang càng cường đại hơn, khiến cho một ít băng tầng bị vỡ tan xung quanh rất nhanh tu bổ trở lại.
Hơn nữa còn có một tia hàn ý băng lãnh điên cuồng gào thét lao thẳng tới Triệu Vũ Phi.
Triệu Vũ Phi kinh hô một tiếng, thi triển ra tuyệt học, ngăn cản sự phản phệ của đám hàn lực băng phong kia.
Luận nội tình thực lực, Triệu Vũ Phi so với thiên kiêu cái thế như Băng Vi tiên tử, chung quy vẫn còn thua kém một bậc.
Nhưng mà, Băng Vi tiên tử cũng đã xem nhẹ Triệu Phong đang bị nàng đóng băng. Hắn dù sao cũng là thiên kiêu cái thế thứ sáu, tồn tại chân chính cùng cấp bậc với nàng!
Nàng phân tâm đi đối phó Triệu Vũ Phi, chính là cấp cho Triệu Phong thời gian thở dốc quý giá.
Thừa dịp khoảnh khắc này, Triệu Phong mạnh mẽ thiêu đốt một chút Chân Linh khí, rất nhanh làm tan rã đi hàn lực băng phong trong cơ thể mình.
- Huyền Lôi Bạo!
Bên ngoài thân thể Triệu Phong bùng phát ra vô số đóa hoa điện lôi sáng chói, trùng trùng điệp điệp. Từng đóa từng đóa hoa điện lôi không ngừng bùng nổ, uy năng kéo dài không dứt.
Phành phành phành...
Từng thanh âm nổ vang kinh thiên mãnh liệt trên tầng băng phong trong ngoài nổ tung, cùng với Triệu Vũ Phi thành công nội ứng ngoại hợp.
Trong khoảnh khắc đó, phạm vi trăm dặm xung quanh, đều có thể nghe thấy thanh âm nổ vang kịch liệt, giống như một tòa băng sơn sụp đổ vậy.
Lĩnh vực Hàn Băng bốn phía xung quanh cũng tầng tầng bùng nổ liên hồi.
Lực lượng nổ mạnh khủng bố của Huyền Lôi Bạo, nhất thời oanh kích thẳng lên người Băng Vi tiên tử đang ôm chặt lấy Triệu Phong.
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần!
Toàn thân Băng Vi tiên tử một trận tê dại, thân thể băng oánh như ngọc bay ngược thẳng ra ngoài mấy chục trượng, khóe miệng cũng tràn ra một tia máu nhàn nhạt.
- Thiêu đốt Chân Linh khí quả nhiên cường đại! Huyền Lôi Bạo này cũng là trong lúc ta bị đóng băng, dung hợp áo nghĩa tinh túy của Điện Chi Truyền Thừa, Điện Lôi Huyền Thạch, Huyền Hoa Bảo Điển mà nghĩ ra phương pháp phá băng!
Thân hình Triệu Phong kéo động một mảnh quang mang điện sóng cuồng bạo. Những nơi hắn đi qua, mặt đất bắn văng tung tóe, thuần một mảnh cháy đen.
Lúc này, hắn tuyệt đối giống như một vị Thần Phá Hoại vậy!
Những thiên kiêu cái thế đang quan chiến xa xa, như là Thạch Thừa Thiên và Thái Vân Song Tử, cũng đều cảm thấy giật mình không thôi.
Huyền Lôi Bạo kia, dù sao cũng là thiêu đốt Chân Linh khí mà thi triển ra, uy năng tuyệt đối khủng bố kinh người.
Lúc trước, bởi vì thân thể Triệu Phong bị đóng băng, thiếu khuyết một điểm phát tiết lực lượng, cho nên không dám mạo muội bùng nổ như vậy, chủ yếu là lo lắng tự tổn thương chính mình luôn.
- Triệu đại ca, huynh không sao chứ?
Triệu Vũ Phi cật lực hóa giải băng quang và sóng điện bốn phía xung quanh, cùng Triệu Phong hội họp lại.
- Vũ Phi, muội tới thật sự rất đúng lúc!
Hai người sóng vai mà đứng, ở trên không trung một mảnh sông ngòi hỗn độn, cùng Băng Vi tiên tử trực diện đối kháng.
- Lôi Hỏa Thần Mâu!
Triệu Phong không nói hai lời, ngay lập tức một đám Đồng Hỏa ở trên người Băng Vi tiên tử mạnh mẽ thiêu đốt bừa bãi.
Tâm thần Băng Vi tiên tử dâng lên một trận bỏng rát thống khổ, vội vàng thúc giục Huyền Băng Ngọc Phách Thể, dập tắt lực lượng lôi hỏa trên người mình.
- Ngươi cái tên tặc tử này!
Sắc mặt Băng Vi tiên tử trắng bệch, hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa không ngừng phập phồng liên hồi.
Chiến đấu đến tận lúc này, Băng Vi tiên tử đã xuất ra hết tất cả thủ đoạn, thậm chí còn không tiếc liêm sỉ, dùng thủ đoạn ôm chặt để mà đóng băng một tên nam tử xa lạ, kết quả cuối cùng vẫn chấm dứt trong thất bại!
Không chỉ có vậy…
Băng Vi tiên tử tiêu hao nguyên khí thật lớn, tâm thần bị thương tổn càng thêm sâu sắc hơn.
- Một kẻ thực lực thiên kiêu, một kẻ chuẩn thiên kiêu, nếu như không đi thì phiền phức lớn!
Băng Vi tiên tử hóa thành một đạo cầu vòng, nhanh chóng hướng về phía Tây bỏ chạy.
Triệu Phong nhìn theo Băng Vi tiên tử rời đi, cũng không có truy kích.
Hắn và Triệu Vũ Phi vừa mới tấn chức không lâu, còn chưa kịp củng cố tu vi, không thích hợp đánh lâu.
Hơn nữa, Triệu Phong cũng không nắm chắc có thể lưu lại Băng Vi tiên tử. Dù sao thì huyết mạch huyền băng và Huyền Băng Ngọc Phách Thể của đối phương cũng thật sự khó chơi, rất khó có thể phá giải.
Huyết mạch của Triệu Phong có thể chống cự và hấp thu công kích hàn năng, mà thể chất huyết mạch của Băng Vi tiên tử lực phòng ngự cường đại, gần như miễn dịch với những công kích hàn năng bình thường.
Nhưng thật ra thì Triệu Vũ Phi mới là kẻ khiến cho Triệu Phong cảm thấy kinh ngạc. Chỉ vừa mới đột phá Chân Huyền Cấp, liền có được chiến lực chuẩn thiên kiêu!
Chúa Tể Chi Vương
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 374: Đánh chó rơi xuống nước (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: Black
Bên trong một mảnh sông ngòi hỗn độn, chỉ còn lại Triệu Phong và Triệu Vũ Phi sóng vai mà đứng, giống hệt như thần tiên quyến lữ vậy.
Băng Vi tiên tử và Thạch Thừa Thiên lúc này cũng đã sớm triệt hồi rồi.
Triệu Phong ở xa xa nhìn theo phương hướng của hai đại thiên kiêu bỏ chạy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý.
o0o
Băng Vi tiên tử vừa mới bỏ chạy được hơn trăm dặm, bên trong một cái hồ nước ngay trước mặt nàng đột nhiên nhảy ra một nàng nữ tử váy dài, tay cầm trường tiên lưu ly thải sắc, tóc dài phấp phới. Tà váy dài theo gió tung bay, lộ ra nửa phần chân xinh đẹp trắng nõn như cọng tuyết liên, xinh đẹp tinh xảo động lòng người. Đôi mắt đẹp ngây thơ vô tà, tinh thuần không một tỳ vết.
- Đạm Thai Lan Nguyệt, ngươi có ý tứ gì đây?
Băng Vi tiên tử có chút biến sắc.
- Hì hì… Băng Vi tiên tử, món nợ lúc trước ngươi xuất thủ đánh lén ta, dường như vẫn còn chưa tính xong a!
Thanh trường tiên lưu ly thải sắc trong tay Đạm Thai Lan Nguyệt vung lên, dưới chân nở rộ vụ quang bạch sắc, bao phủ phạm vi cả trăm trượng.
- Grào…
Một đạo thanh âm rít gào kinh tâm động phách từ dưới chân nữ tử váy dài truyền lên, khí tức uy áp vô hình khiến cho hô hấp của Băng Vi tiên tử cũng mơ hồ ngưng trệ lại.
Bên trong đám vụ quang bạch sắc kia, đột nhiên hiện ra một đầu Địa Long Thú lớn cỡ một tòa núi nhỏ, hình dáng như cá sấu, toàn thân bao trùm lân phiến màu nâu nhạt, trên đỉnh đầu còn có một cái Long giác phát ra kim quang trong suốt, cái miệng máu hả to, sâu không thấy đáy, so với một căn phòng nhỏ còn lớn hơn một chút.
So sánh với đầu Địa Long Thú to lớn khổng lồ kia, thân hình Đạm Thai Lan Nguyệt nhỏ bé như con kiến vậy.
Nhưng mà, nàng lại chính là chủ nhân của đầu Độc Giác Địa Long Thú cường đại kia.
- Hì hì… Độc Giác, chúng ta cùng nhau ra sức đánh chó rơi xuống nước nào!
Khuôn mặt Đạm Thai Lan Nguyệt nở nụ cười ngây thơ sáng lạn, huy động trường tiên lưu ly thải sắc, đứng trên lưng Độc Giác Địa Long Thú, hướng về phía Băng Vi tiên tử mạnh mẽ công kích.
Thanh thế kia, giống như là một tòa núi nhỏ đang di động vậy, đánh thẳng về phía trước, ngạo thị hết thảy mọi thứ.
Băng Vi tiên tử cũng không có được chiến lực bễ nghễ hết thảy mọi thứ của Vũ Thiên Ngô, cũng không có lực lượng khí lực cường đại của Thạch Thừa Thiên, căn bản không dám chính diện ngạnh kháng, vội vàng lắc mình tránh đi.
o0o
Cũng đồng thời trong lúc này, cách đó mấy chục dặm, ở một hướng khác.
Thạch Thừa Thiên bước đi có chút tập tễnh không xong, đi đến phía trước một mảnh đồi núi, đột nhiên chợt dừng lại.
- Khặc khặc khặc… Thạch Thừa Thiên, chúng ta chờ ngươi đã lâu rồi!
Thái Vân Song Tử phát ra một tràng cười quái dị vô cùng dữ tợn, phân biệt cầm đao cầm kiếm, ngăn cản trước đường đi của Thạch Thừa Thiên.
Thạch Thừa Thiên không am hiểu tốc độ, huống chi chân đã bị thương không nhẹ, có thể nói là không còn bất cứ đường lui nào nữa, chỉ có thể cật lực đối kháng một trận mà thôi.
Mà một màn này, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt của Triệu Phong.
Băng Vi tiên tử và Thạch Thừa Thiên sau khi bị Triệu Phong đánh lui xong, đều bị thiên kiêu cái thế khác mai phục và truy kích.
Đối với chuyện này, Triệu Phong cũng không có bất cứ một tia thương tiếc nào cả.
o0o
Không bao lâu sau, Triệu Phong, Triệu Vũ Phi, Mạc Thiên Y, nam tử mặt vàng, bốn người lại hội hợp với nhau.
Mạc Thiên Y và với nam tử mặt vàng hơi có chút xấu hổ.
Lúc trước, thời điểm khi Triệu Phong bị đóng băng, bọn họ căn bản là không dám ra tay, nhưng mà Triệu Vũ Phi vừa xuất quan, lại không để ý hết thảy mà nghĩ cách cứu viện.
Sau khi hóa giải một hồi nguy cơ, Triệu Phong và Triệu Vũ Phi trước sau thăng cấp, có thể nói là mọi người cùng hoan hỉ.
Triệu Vũ Phi vừa mới đột phá, còn cần củng cố cảnh giới tu vi một phen.
Triệu Phong thì lại không cần phải cố ý củng cố. Bởi vì cảnh giới và hạt giống áo nghĩa của hắn, ngay trước khi tấn chức đều đã đạt được rồi.
- Mạc huynh, các ngươi tiến hành hộ pháp cho Vũ Phi, ta đi một lúc sẽ trở lại!
Triệu Phong bỏ lại một câu, tại chỗ lưu lại một đạo hư ảnh điện mị, thân hình đã sớm phá không mà đi.
Triệu Phong cũng không phải là đi truy kích Băng Vi tiên tử, lại càng không phải muốn đuổi giết Thạch Thừa Thiên.
Hắn đi đến bên cạnh một ngọn núi cao, triển khai Thần Linh Nhãn, nhìn về phía một cái sơn cốc ở xa xa.
Bên trong cái sơn cốc kia, Vũ Thiên Ngô cùng với Tân Vô Ngân quyền chưởng không ngừng oanh kích nhau, triển khai một hồi chiến đấu cực kỳ kinh tâm động phách.
Công kích của hai người, lực đạo đều vô cùng tập trung, vẻn vẹn chỉ có trong phạm vi trăm trượng xung quanh mới lưu lại một chút dấu vết động thủ mà thôi.
- Tân Vô Ngân này, che giấu quả thật là rất sâu!
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong trọng điểm tập trung trên người Tân Vô Ngân.
Cái loại ý cảnh huyền diệu cao thâm ở trên người của Tân Vô Ngân, phảng phất như là nương dựa theo lực lượng vô tận của thiên địa tự nhiên xung quanh. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân, tinh khí thần cùng với thân thể, chiêu thức, hoàn mỹ hợp nhất với nhau.
Mỗi một chiêu một thức của hắn, đều tinh diệu không thôi, phát huy lực lượng toàn thân của mình.
Đám nguyên khí thiên địa bốn phía xung quanh, dường như trở thành hậu thuẫn cường lực của hắn.
Mà đối thủ của hắn, Vũ Thiên Ngô, lại thuần túy là cực kỳ cường đại, ý chí tín niệm bễ nghễ bốn phương, luồng lực lượng vô hình giống như Kiếm Ý, Đao Ý không ngừng trảm phá hư không, chấn lui quỷ thần.
Nếu như bảo Triệu Phong chọn lựa một trong hai người, kẻ nào mạnh hơn, như vậy khẳng định chính là Vũ Thiên Ngô có được chiến lực vô địch Chân Long Hội!
Nhưng nếu như nói kẻ nào thực lực thâm sâu khó lường, kẻ đó tất nhiên chính là Tân Vô Ngân.
Mười chiêu… Năm mươi chiêu… Một trăm chiêu…
Tiết tấu chiến đấu của hai người, khi nhanh khi chậm, khiến cho người ta có một loại ảo giác như thời không vặn vẹo vậy.
Những người quan sát trận chiến này, bất luận là Triệu Phong hay là những người quan chiến trên Quyết đấu trường Thượng Cổ bên ngoài, cũng đều có một loại rung động tận tâm hồn.
Mà khác nhau ở chỗ, Triệu Phong không phải là đang đứng ở góc độ xem xét, Thần Linh Nhãn của hắn mở ra đến cực hạn, tiến hành phân tích và mô phỏng.
Hắn đem toàn bộ những cảnh tượng chiêu thức ý cảnh của hai người, trực tiếp tiến hành phục chế lại, tiện thể cho việc thể ngộ sau này.
Vì thế, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong thúc giục lên đến cực hạn, hoàn toàn chỉ vì muốn học trộm thêm một số thứ mà thôi.
Thời khắc nào đó, Triệu Phong đột nhiên có loại ảo giác giống như ý thức đã nhảy ra khỏi thể xác của mình vậy.
Phốc!
Góc độ thị giác của Triệu Phong, đã phát sinh biến hóa!
Hắn có thể từ trên tầng mây trên đầu, quan sát ở toàn bộ phương vị cuộc chiến giữa Vũ Thiên Ngô và Tân Vô Ngân ở bên dưới.
Vũ Thiên Ngô và Tân Vô Ngân đang chiến đấu, mơ hồ sản sinh ra một loại cảm ứng, phảng phất như là đang bị một cặp mắt u lãnh nào đó, từ thiên không cửu tiên trên đầu không ngừng quan sát.
Nhưng ngẩng đầu nhìn lên, lại hoàn toàn không thấy được cái gì cả.
Cho đến tận hai trăm chiêu, cuộc chiến đấu giữa hai người đột nhiên phân ra thắng bại.
Phành…
Một cái thân ảnh trong đó bắn ngược ra ngoài, thân thể đập thẳng lên trên sườn núi.
Bên trong một mảnh sông ngòi hỗn độn, chỉ còn lại Triệu Phong và Triệu Vũ Phi sóng vai mà đứng, giống hệt như thần tiên quyến lữ vậy.
Băng Vi tiên tử và Thạch Thừa Thiên lúc này cũng đã sớm triệt hồi rồi.
Triệu Phong ở xa xa nhìn theo phương hướng của hai đại thiên kiêu bỏ chạy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý.
o0o
Băng Vi tiên tử vừa mới bỏ chạy được hơn trăm dặm, bên trong một cái hồ nước ngay trước mặt nàng đột nhiên nhảy ra một nàng nữ tử váy dài, tay cầm trường tiên lưu ly thải sắc, tóc dài phấp phới. Tà váy dài theo gió tung bay, lộ ra nửa phần chân xinh đẹp trắng nõn như cọng tuyết liên, xinh đẹp tinh xảo động lòng người. Đôi mắt đẹp ngây thơ vô tà, tinh thuần không một tỳ vết.
- Đạm Thai Lan Nguyệt, ngươi có ý tứ gì đây?
Băng Vi tiên tử có chút biến sắc.
- Hì hì… Băng Vi tiên tử, món nợ lúc trước ngươi xuất thủ đánh lén ta, dường như vẫn còn chưa tính xong a!
Thanh trường tiên lưu ly thải sắc trong tay Đạm Thai Lan Nguyệt vung lên, dưới chân nở rộ vụ quang bạch sắc, bao phủ phạm vi cả trăm trượng.
- Grào…
Một đạo thanh âm rít gào kinh tâm động phách từ dưới chân nữ tử váy dài truyền lên, khí tức uy áp vô hình khiến cho hô hấp của Băng Vi tiên tử cũng mơ hồ ngưng trệ lại.
Bên trong đám vụ quang bạch sắc kia, đột nhiên hiện ra một đầu Địa Long Thú lớn cỡ một tòa núi nhỏ, hình dáng như cá sấu, toàn thân bao trùm lân phiến màu nâu nhạt, trên đỉnh đầu còn có một cái Long giác phát ra kim quang trong suốt, cái miệng máu hả to, sâu không thấy đáy, so với một căn phòng nhỏ còn lớn hơn một chút.
So sánh với đầu Địa Long Thú to lớn khổng lồ kia, thân hình Đạm Thai Lan Nguyệt nhỏ bé như con kiến vậy.
Nhưng mà, nàng lại chính là chủ nhân của đầu Độc Giác Địa Long Thú cường đại kia.
- Hì hì… Độc Giác, chúng ta cùng nhau ra sức đánh chó rơi xuống nước nào!
Khuôn mặt Đạm Thai Lan Nguyệt nở nụ cười ngây thơ sáng lạn, huy động trường tiên lưu ly thải sắc, đứng trên lưng Độc Giác Địa Long Thú, hướng về phía Băng Vi tiên tử mạnh mẽ công kích.
Thanh thế kia, giống như là một tòa núi nhỏ đang di động vậy, đánh thẳng về phía trước, ngạo thị hết thảy mọi thứ.
Băng Vi tiên tử cũng không có được chiến lực bễ nghễ hết thảy mọi thứ của Vũ Thiên Ngô, cũng không có lực lượng khí lực cường đại của Thạch Thừa Thiên, căn bản không dám chính diện ngạnh kháng, vội vàng lắc mình tránh đi.
o0o
Cũng đồng thời trong lúc này, cách đó mấy chục dặm, ở một hướng khác.
Thạch Thừa Thiên bước đi có chút tập tễnh không xong, đi đến phía trước một mảnh đồi núi, đột nhiên chợt dừng lại.
- Khặc khặc khặc… Thạch Thừa Thiên, chúng ta chờ ngươi đã lâu rồi!
Thái Vân Song Tử phát ra một tràng cười quái dị vô cùng dữ tợn, phân biệt cầm đao cầm kiếm, ngăn cản trước đường đi của Thạch Thừa Thiên.
Thạch Thừa Thiên không am hiểu tốc độ, huống chi chân đã bị thương không nhẹ, có thể nói là không còn bất cứ đường lui nào nữa, chỉ có thể cật lực đối kháng một trận mà thôi.
Mà một màn này, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt của Triệu Phong.
Băng Vi tiên tử và Thạch Thừa Thiên sau khi bị Triệu Phong đánh lui xong, đều bị thiên kiêu cái thế khác mai phục và truy kích.
Đối với chuyện này, Triệu Phong cũng không có bất cứ một tia thương tiếc nào cả.
o0o
Không bao lâu sau, Triệu Phong, Triệu Vũ Phi, Mạc Thiên Y, nam tử mặt vàng, bốn người lại hội hợp với nhau.
Mạc Thiên Y và với nam tử mặt vàng hơi có chút xấu hổ.
Lúc trước, thời điểm khi Triệu Phong bị đóng băng, bọn họ căn bản là không dám ra tay, nhưng mà Triệu Vũ Phi vừa xuất quan, lại không để ý hết thảy mà nghĩ cách cứu viện.
Sau khi hóa giải một hồi nguy cơ, Triệu Phong và Triệu Vũ Phi trước sau thăng cấp, có thể nói là mọi người cùng hoan hỉ.
Triệu Vũ Phi vừa mới đột phá, còn cần củng cố cảnh giới tu vi một phen.
Triệu Phong thì lại không cần phải cố ý củng cố. Bởi vì cảnh giới và hạt giống áo nghĩa của hắn, ngay trước khi tấn chức đều đã đạt được rồi.
- Mạc huynh, các ngươi tiến hành hộ pháp cho Vũ Phi, ta đi một lúc sẽ trở lại!
Triệu Phong bỏ lại một câu, tại chỗ lưu lại một đạo hư ảnh điện mị, thân hình đã sớm phá không mà đi.
Triệu Phong cũng không phải là đi truy kích Băng Vi tiên tử, lại càng không phải muốn đuổi giết Thạch Thừa Thiên.
Hắn đi đến bên cạnh một ngọn núi cao, triển khai Thần Linh Nhãn, nhìn về phía một cái sơn cốc ở xa xa.
Bên trong cái sơn cốc kia, Vũ Thiên Ngô cùng với Tân Vô Ngân quyền chưởng không ngừng oanh kích nhau, triển khai một hồi chiến đấu cực kỳ kinh tâm động phách.
Công kích của hai người, lực đạo đều vô cùng tập trung, vẻn vẹn chỉ có trong phạm vi trăm trượng xung quanh mới lưu lại một chút dấu vết động thủ mà thôi.
- Tân Vô Ngân này, che giấu quả thật là rất sâu!
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong trọng điểm tập trung trên người Tân Vô Ngân.
Cái loại ý cảnh huyền diệu cao thâm ở trên người của Tân Vô Ngân, phảng phất như là nương dựa theo lực lượng vô tận của thiên địa tự nhiên xung quanh. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân, tinh khí thần cùng với thân thể, chiêu thức, hoàn mỹ hợp nhất với nhau.
Mỗi một chiêu một thức của hắn, đều tinh diệu không thôi, phát huy lực lượng toàn thân của mình.
Đám nguyên khí thiên địa bốn phía xung quanh, dường như trở thành hậu thuẫn cường lực của hắn.
Mà đối thủ của hắn, Vũ Thiên Ngô, lại thuần túy là cực kỳ cường đại, ý chí tín niệm bễ nghễ bốn phương, luồng lực lượng vô hình giống như Kiếm Ý, Đao Ý không ngừng trảm phá hư không, chấn lui quỷ thần.
Nếu như bảo Triệu Phong chọn lựa một trong hai người, kẻ nào mạnh hơn, như vậy khẳng định chính là Vũ Thiên Ngô có được chiến lực vô địch Chân Long Hội!
Nhưng nếu như nói kẻ nào thực lực thâm sâu khó lường, kẻ đó tất nhiên chính là Tân Vô Ngân.
Mười chiêu… Năm mươi chiêu… Một trăm chiêu…
Tiết tấu chiến đấu của hai người, khi nhanh khi chậm, khiến cho người ta có một loại ảo giác như thời không vặn vẹo vậy.
Những người quan sát trận chiến này, bất luận là Triệu Phong hay là những người quan chiến trên Quyết đấu trường Thượng Cổ bên ngoài, cũng đều có một loại rung động tận tâm hồn.
Mà khác nhau ở chỗ, Triệu Phong không phải là đang đứng ở góc độ xem xét, Thần Linh Nhãn của hắn mở ra đến cực hạn, tiến hành phân tích và mô phỏng.
Hắn đem toàn bộ những cảnh tượng chiêu thức ý cảnh của hai người, trực tiếp tiến hành phục chế lại, tiện thể cho việc thể ngộ sau này.
Vì thế, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong thúc giục lên đến cực hạn, hoàn toàn chỉ vì muốn học trộm thêm một số thứ mà thôi.
Thời khắc nào đó, Triệu Phong đột nhiên có loại ảo giác giống như ý thức đã nhảy ra khỏi thể xác của mình vậy.
Phốc!
Góc độ thị giác của Triệu Phong, đã phát sinh biến hóa!
Hắn có thể từ trên tầng mây trên đầu, quan sát ở toàn bộ phương vị cuộc chiến giữa Vũ Thiên Ngô và Tân Vô Ngân ở bên dưới.
Vũ Thiên Ngô và Tân Vô Ngân đang chiến đấu, mơ hồ sản sinh ra một loại cảm ứng, phảng phất như là đang bị một cặp mắt u lãnh nào đó, từ thiên không cửu tiên trên đầu không ngừng quan sát.
Nhưng ngẩng đầu nhìn lên, lại hoàn toàn không thấy được cái gì cả.
Cho đến tận hai trăm chiêu, cuộc chiến đấu giữa hai người đột nhiên phân ra thắng bại.
Phành…
Một cái thân ảnh trong đó bắn ngược ra ngoài, thân thể đập thẳng lên trên sườn núi.
Chúa Tể Chi Vương Chúa Tể Chi Vương - Khoái Xan Điếm Chúa Tể Chi Vương