Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 432: Vô Dụng
ột đêm này, nhất định không yên tĩnh.
Đám người đuổi theo Tống Trọng Hạo bọn họ đã sớm bỏ chạy, lặng yên không một tiếng động, người nào cũng không biết bọn hắn là người của ai.
Trong một căn phòng u ám, chỉ có một đèn tường tản ra ánh sáng yếu ớt.
Đột nhiên, vang lên một giọng nói phẫn nộ
"Các người làm kinh động Bùi Dịch?" Một giọng nói mang mười phần hung khí quát, "Vô dụng!"
Điện thoại bộp một phen rơi rụng. Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng điện thoại va chạm trên đất vỡ tan.
"Cha, người đừng nổi giận." Một người dáng vẻ còn trẻ tuổi tiến lên đỡ lấy ông ta, "Bùi Dịch không đến mức nhanh như vậy liền tra được là chúng ta."
"Chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Cậu ta thông minh như thế, rất nhanh có thể nghĩ đến. Trước làm bảo bọn họ ngừng mọi hành động." Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ, thật lâu sau, trầm giọng nói.
"Để cho bọn họ qua năm một cách thái bình đi." Ông ta đối với con trai mình nói, "Bảo bọn đó ngừng tay, không được tiếp tục bứt dây động rừng."
"Đã biết."
Không khí trong phòng bao riêng trầm mặc tiếp xuống, đêm đã khuya.
Toàn bộ chuyện này, Tô Thi Thi cũng không biết. Cô có một đống chuyện đang chờ cô đi vội vàng, chuyệnnày cô cực kỳ yên tâm mà giao cho Bùi Dịch.
Buổi sáng, cô liền cùng Bùi Dịch cùng đi đón bà nội đi thăm bà cô, để lại Tống Trọng Hạo cùng Đức An trong nhà vẻ mặt lờ mờ ngây ngốc.
Tống Trọng Hạo nhìn Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch xe ở cửa lớn biến mất, sững sờ nói: "Chúng ta muốn đi hay không?"
Đức An duỗi thắt lưng: "Anh không thấy được ánh mắt của Bùi tổng trước khi rời đi sao? Tôi cũng không dám đi."
"Anh nói rất đúng, chúng ta đây đi ăn điểm tâm đi." Tống Trọng Hạo cảm thấy được bọn họ ở tại chỗ này là trên lưngcó sứ mệnh nào đó.
Tuy nhiên Tô Thi Thi cũng không nói gì, nhưng anh cảm thấy được chính mình phải làm chút gì.
Đang lúc hai người đi vào nhà ăn tính toán ăn bữa sáng đụng phải Nhậm Tiếu Vi khi đó, Tống Trọng Hạo bỗng nhiên hiểu rõ rồi.
"Các người tại sao lại ở trong này?" Hồng Cầm chính đang đem một chén cháo tổ yến đưa đến trước mặt, Nhậm Tiếu Vi hơi giương mắt nhìn đến đi hai người đàn ông đang đi tới, kinh ngạc vô cùng.
Nhậm Tiếu Vi nghe được thanh âm, ngẩng đầu vừa thấy, mặt bá liền trầm tiếp xuống.
Tống Trọng Hạo trong lòng run lên, cùng Đức An ánh mắt giao nhau đã hiểu rõ.
Thì ra là thế!
Tống Trọng Hạo ở trong lòng đem Tô Thi Thi mắng 100 lần.
Này không phải kẻ bịp bợm sao? Đem hai người bọn họ ở lại đối mặt Nhậm Tiếu Vi, hai người bọn họ chạy ra ngoài chơi, này thật là CLGT mà =_=!Trong lòng tuy nhiên là nghĩ như vậy, Tống Trọng Hạo trên mặt lại đối với Nhậm Tiếu Vi biểu hiện ra đầy đủ tôn kính, cùng Đức An hai người, trực tiếp đem xưng hô đổi thành bác gái, kêu cũng thật thân thiết.
"Nơi này không chào đón các người!" Hồng Cầm chú ý tới biểu tìnhNhậm Tiếu Vi, biết bà không thích bọn họ, đối với Tống Trọng Hạo hai người trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Tống Trọng Hạo sửng sốt, trong lòng thất kinh.
Cái này người hầu này nói chuyện thật là không biết lớn nhỏ. Anh nghĩ đến, bọn họ là bạn của Tô Thi Thi, hiện tại cái người hầu này đối bọn họ thái độ tệ như thế, bình thường không chừng thường ức hiếp Tô Thi Thi như thế!
Tuy anh không muốn để cho Tô Thi Thi chịu thiệt, nhưng trong lòng vẫn lại là không thoải mái.
Tống Trọng Hạo ngẩng đầu, trên mặt tươi cười biến mất, không nhanh không chậm nói: "Là Bùi Dịch mời chúng tôi tới ở, nơi này là nhà anh ta không tới phiên một hạ nhân như bà nói chuyện đi?"
"Cậu!" Hồng Cầm tức giận đến sắc mặt tái mét, theo bản năng hướng tới Nhậm Tiếu Vi nhìn lại.
Nhậm Tiếu Vi cau mày, vừa định trực tiếp trở mặt đem hai người phiền toái này đuổi đi, chỉ thấy Đức An bỗng nhiên lớn tiếng nói.
"Bác gái nhất định hoan nghênh chúng tôi! Tôi trước kia ở trên báo đã từng nhìn thấy tin tức về người, nói người là tiểu thư khuê các, tôn quý tao nhã, làm sao có thể giống như một số người thấp kém toàn dùng chó nhìn người không lễ phép như vậy."
Nhậm Tiếu Vi thiếu chút nữa tức hộc máu. Gán cho bà cái danh tiếng lớn như vậy, bà cho dù là nghĩ muốn đuổi người cũng không thể rồi.
"Tôi ăn no, các người từ từ dùng." Nhậm Tiếu Vi đứng lên, nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nâng bước liền ra khỏi nhà ăn.
Đức An nhìn Tống Trọng Hạo liếc mắt một cái, ngồi xuống ghế ăn cơm, đồng tình nói: "Đụng tới bà mẹ chồng độc ác, sư muội của anh cũng thật đáng thương."
"Đáng thương?" Tống Trọng Hạo sợ run cả người, ngồi vào ghế ăn cơm, vừa ăn cơm vừa nói, "Anh không thấy được, vừa rồi giận gần chết là người nào sao?"
Đức An sửng sốt, nửa ngày, kìm nén ra một câu: "Độc nhất lòng dạ đàn bà."
Dù sao, hai người bọn họ bị Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch lợi dụng là được!
Tống Trọng Hạo vốn đang nhớ lại muốn vụng trộm trốn đi hay không, nhưng lại vẫn chưa kịp chạy, đã bị Đoàn Tĩnh Đồng phát hiện rồi.
Không biết vì cái gì, Đoàn Tĩnh Đồng đặc biệt thích Tống Trọng Hạo cùng Đức An, quấn bọn họ để họ dạy cậu vẽ tranh.
Đến khi ra khỏi được phòng vẽ tranh, Tống Trọng Hạo khóc không ra nước mắt nhìn Đoàn Tĩnh Đồng: "Chúng ta thật sự không phải hoạ sĩ, sẽ không dạy vẽ tranh!"
Đoàn Tĩnh Đồng không thèm quan tâm nói: "Các người vẽ là được. Dù sao bản thiết kế cùng vẽ tranh cũng đều là vẽ thôi, tôi có thể lĩnh hội."
Tống Trọng Hạo cùng Đức An trợn mắt há hốc mồm.
Đây là lời nói của một đứa trẻ mười tuổi nói sao?
Đức An lặng lẽ lôi kéo tay áo Tống Trọng Hạo, nhỏ giọng hỏi: "Nếu chúng ta đem nó dạy thành sai, có thể bị đánh hay không?"
Tống Trọng Hạo vẻ mặt nghiêm túc: "Sư muội tôi rất bao che con cái, khẳng định đánh chết chúng ta."
"Vậy khẩn trương nghĩ biện pháp đi!" Đức An muốn khóc.
Tống Trọng Hạo nghĩ nửa ngày, sau cùng không có biện pháp, đành phải đem vài vị lão sư chính mình quen biết thể dạy vẽ tranh mời đến.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch trở lại Thi Dịch thời điểm trực tiếp sợ ngây người.
"Anh mời đến?" Tô Thi Thi nhìn bên trong hậu hoa viên đứng một đống người, hỏi Bùi Dịch.
Bùi Dịch mặt trầm xuống, cực kỳ không thích loại tranh cãi ầm ĩ này, thành thật nói: "Anh chỉ kêu Tần Phong hai người bọn họ đến."
"Vậy..." Tô Thi Thi chỉ vào ở trong hoa viên có một đám người đang mở party thịt nướng, thật sự nói không ra lời.
Lúc này, Tần Phong từ trong đám người ló đầu ra, hướng về phía Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi cười đến đặc biệt đáng đánh đòn: "Không cần cảm tạ tôi, đây là tôi phải làm."
"Anh... Lợi hại!" Tô Thi Thi gian nan hướng Tần Phong giơ ngón tay cái lên, đồng thời nhỏ giọng hỏi Bùi Dịch, "Mẹ có thể tức điên hay không?"
Bùi Dịch xoa xoa mi tâm, kìm nén ra một chữ: "Sẽ."
Nhậm Tiếu Vi không thích nhất loại tụ hội ồn ào náo nhiệt này. Mà cái hậu hoa viên này đối diện là phòng ngủ chính, nghiêm trọng ảnh hưởng đến chỗ Nhậm Tiếu Vi nghỉ ngơi.
"Em giống như, hơi đói rồi." Tô Thi Thi xoa xoa bụng, đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch nhìn cô một cái, mang theo cô hướng phía trước đi đến.
Tô Thi Thi cầm lấy một cánh gà nướng đang muốn ăn, chợt nghe phía trước truyền đến một trận thét chói tai.
"Đoàn Tĩnh Đồng, đây là thuốc màu không phải nước, sao lại hất lên người ta!" Tống Trọng Hạo quát.
"Ha ha ha, Anh biến thành người quái dị rồi!" Đoàn Tĩnh Đồng khách khách cười.
"A, này hai con chó điên kia đừng đến đây!" Đức An hét rầm lêm.
"Xong rồi!" Tô Thi Thi trong lòng hồi hộp, vội vàng hướng tới tiền sảnh chạy tới.
Còn không có đến gần, liền nghe được tiếng Hồng Cầm.
"Trời ơi, các người đây là phá nhà!"
Tô Thi Thi nhanh hơn bước chân, chờ cô đến tiền sảnh vừa thấy, sợ ngây người.
Một phòng thuốc màu, trên bàn, ghế tựa, trên sofa, nơi nơi đều là đủ mọi màu sắc.
Trong phòng trên người mỗi người, còn có trên người hai con chó, đều đã đồ đầy màu sắc rực rỡ.
Rất được, cực kỳ cuồng dã, cực kỳ điên cuồng.
"Sư muội, mau đến cứu bọn anh!" Tống Trọng Hạo còn kém khóc.
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, gian nan quay đầu, nhìn về phía Bùi Dịch vừa theo kịp, bài trừ một nụ cười tươi tắn.
Cô nghe được chính mình nói năng lộn xộn: "Bùi Dịch... Em đột nhiên nghĩ muốn ăn lẩu."
"Chúng ta buổi tối ăn cái lẩu đi, nhiều người... Náo nhiệt."
Cô càng nói giọng càng nhỏ, chờ bị mắng.
Nào biết, Bùi Dịch vậy mà đồng ý!
"Được." Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.
Trời biết, anh hiện tại muốn nhất chính là đem Tống Trọng Hạo cùng Đức An ném vào trong nồi nấu cho kỹ càng!
"Ăn lẩu rất tốt, tôi cũng rất thích náo nhiệt." Lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trêu tức, "Nguyên liệu nấu ăn tôi chuẩn bị rồi."
"Giọng nói này..." Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, mạnh quay đầu nhìn qua, trừng lớn mắt.
"Hỗ... Hỗ..." Cô nói không ra lời.
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh