Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 410: Không Biết Bao Che Khuyết Điểm Sao
hu nhân, người đã về!" Quản gia vừa thấy Tô Thi Thi, lập tức đón chào, vẻ mặt sốt sắn kia, liền ngay cả Bùi Dịch ở sau lưng Tô Thi Thi đi tới đều không phát hiện ra
Từ sau khi Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đăng ký kết hôn, mọi người trong nhà đều đã sửa lại xưng hô. Tô Thi Thi đối với cách xưng hô này lại vẫn là có chút không quen.
Tô Thi Thi đôi má hơi giật giật co rút lại, bị quản gia gọi lớn tiếng như vậy, muốn chạy đã không còn kịp rồi.
Người trong phòng nghe được động tĩnh bên này, đều đã hướng bên ngoài nhìn.
Tô Thi Thi quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Dịch, ánh mắt ủy khuất cực kỳ.
"Anh mau cứu em đi."
Bùi Dịch vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nghe vậy liên tục gật gật đầu: "Yên tâm, trước xem tình huống đã."
Lập tức, hai người cùng chung ngẩng đầu, nhìn từ trong nhà đi ra Nhậm Tiếu Vi.
"Tiểu Dịch về rồi sao?" Nhậm Tiếu Vi đi tới cửa, mỉm cười nhìn con trai mình, mặt không đổi sắc ném ra một quả bomb nguyên tử "Cũng sắp đến tết rồi, mẹ con chúng ta thật lâu không có ở chung với nhau vui vẻ rồi, vừa lúc Đồng Đồng cũng ở nơi này, mẹ quyết định đến đây ở một thời gian."
Sét đánh giữa trời quang!
Tô Thi Thi thiếu chút nữa bỏ của chạy lấy người, trên mặt cũng không dám biểu lộ nửa phần không nguyện.
Cô cho rằng Nhậm Tiếu Vi cùng lắm cũng chỉ đến đây ăn một bữa cơm, tối đa ở lại một hai ngày. Bây giờ muốn đến ở một thời gian là cái tình huống gì đây?
Tô Thi Thi dùng đầu ngón chân đều đã dự đoán được, Nhậm Tiếu Vi khẳng định không phải thật sự theo chân bọn họ ở chung. Kết hợp những chuyện mà vị mẹ chồng này trong khoảng thời gian gần đây gây ra, dù là kẻ ngốc đều biết bà hành động như vậy là có dụng ý gì.
Tô Thi Thi trong lòng kêu rên, rất muốn nói, cô nghĩ muốn chuyển ra ngoài ở vài ngày.
"Như thế nào, Tô tiểu thư không chào đón?" Nhậm Tiếu Vi nhìn đến Tô Thi Thi cúi đầu không nói lời nào, sắc mặt nghiêm túc.
Tô Thi Thi ngẩng đầu, trên mặt bài trừ một nụ cười đúng chuẩn closeup, khoa trương nịnh hót nói: "Làm sao có thể. Mẹ người ở bao lâu đều không sao hết. Cho dù là để cho con đem nhà cửa tặng cho người cũng không sao cả."
Tốt nhất đem nhà cửa cho bà rồi để cho cô ra ngoài ở, như vậy cô là có thể đi ra ngoài ở rồi.
"Vậy là tốt rồi." Nhậm Tiếu Vi nhàn nhạt gật đầu.
Nếu mọi chuyện luôn luôn thoát khỏi sự khống chế của bà, như thế bà liền đến Thi Dịch ở, gần gũi quan sát Tô Thi Thi, xem cô có thể gây ra cái chuyện điên rồ gì hại thân!
"Thi Thi nói rất đúng. Con lậo tức để cho người ta đem phòng ngủ chính dọn dẹp lại cho người vào ở, con cùng Thi Thi di chuyển đến thiền viện ở." Bùi Dịch đột nhiên nói, lập tức không đợi Nhậm Tiếu Vi nói chuyện, liền đối với quản gia phân phó.
Nhậm Tiếu Vi há miệng thở dốc, sau cùng cũng không có nhiều lời.
Con trai bà xem ra, vẫn lại là đứng về phía cô.
"Vào đi thôi, bên ngoài lạnh lẻo." Nhậm Tiếu Vi nói xong, liền cùng Hồng Cầm đứng bên cạnh cùng nhau đi vào phòng.
Tô Thi Thi còn có chút sững sờ, tạm thời không hề có động tác.
Bùi Dịch thấy thế, ghé sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Thiền viện xa một chút, thuận tiện."
Tô Thi Thi lúng ta lúng túng mở miệng: "Em suy nghĩ nên rời nhà trốn đi."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Bùi Dịch mặt bá liền đen.
Qua năm mới, anh cũng không nghĩ muốn đi khắp thế giới tìm vợ đâu nha!
"Em liền chỉ đùa một chút! Anh yên tâm, bây giờ em nhất định hầu hạ mẹ chồng thật tốt!" Tô Thi Thi lập tức nhấc tay thề đảm bảo.
"Nếu bà nguyện ý theo em bình an sống với nhau là được." Những lời này, Tô Thi Thi không dám nói ra.
Nhậm Tiếu Vi đột nhiên quyết định đến Thi Dịch ở, khẳng định không đơn giản như vậy.
Trong phòng ăn đã chuẩn bị ăn cơm, lúc Tô Thi Thi đi vào, liền nhìn đến Tiểu Ưu đỏ mắt, đang cúi đầu thu dọn chén đĩa vỡ nát trên mặt đất.
Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng, vội vàng đi qua kéo cô lên: "Sao lại thế này?"
"Phu nhân! Là tôi... Tôi không cẩn thận là vỡ chén đĩa." Tiểu Ưu nhìn đến Tô Thi Thi, hốc mắt càng đỏ, ủy khuất thiếu chút nữa khóc rồi.
Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống, âm thầm lườm đĩa sườn xào chua ngọt bị rơi vung vãi hòa chung với mãnh vỡ trên mặt đất.
"Dùng cây chổi, đừng để tay bị thương." Tô Thi Thi không nói thêm gì, trong lòng cực kỳ tức giận.
Tiểu Ưu theo cô hơn nửa năm, tính tình cô hiểu rõ cực kỳ, thật sự là do Tiểu Ưu không cẩn thận làm vỡ chén đĩa, thì cô ấy sẽ không ủy khuất như thế, nhất định bị đổ oan.
Quản gia bọn họ đương nhiên sẽ không khi dễ Tiểu Ưu, như thế - - đáp án không cần nói cũng biết.
"Phu nhân, không có việc gì, tôi nhặt lên thì tốt rồi." Tiểu Ưu cấp rút vội ngồi xổm xuống nhặt mảnh nhỏ còn vương vãi trên đất.
"Sao lại thế này?" Tô Thi Thi lông mày cau lại, nhìn về phía dì quét dọn bên cạnh.
Chuyện này, vốn dĩ phải là công việc của bà mới đúng.
Dì dọn dẹp kia bị Tô Thi Thi nhìn khẩn trương không thôi, lập tức ấp úng nói: "Dì Hồng nói Tiểu Ưu đã làm sai chuyện, liền phải chịu trừng phạt. Không thể dùng cây chổi, để cho cô ấy lấy tay nhặt lên,... Nhận chút giáo huấn."
Tô Thi Thi quả đấm lập tức rất nhanh xiết chặt lại, trong lòng có tức giận nhảy lên cao.
"Phu nhân, tôi lập tức liền nhặt xong rồi. Người mau đi rửa mặt một chút cho tỉnh táo đi, muốn ăn cơm rồi." Tiểu Ưu vội vàng nói.
Cô biết Tô Thi Thi cùng Nhậm Tiếu Vi không hợp, cũng không muốn để cho bởi vì cô để cho mẹ chồng nàng dâu sản sinh xung đột.
"Tiểu Ưu, đứng dậy." Tô Thi Thi một tay kéo Tiểu Ưu dứng lên, hất mảnh vụng trong tay cô ra, ngẩng đầu nhìn dì dọn dẹp, "Trong nhà phân công rõ ràng, tôi hi vọng các người làm tròn bổn phận của chính mình, việc chính mình nên làm không cần phiền toái người khác."
"Vâng, tôi lập tức quét sạch sẽ." Dì dọn dẹp lập tức đi qua lấy cây chổi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Bà sợ hãi Tô Thi Thi tuổi còn nhỏ bị chèn ép, xem ra, vị nữ chủ nhân này khí thế thật cường đại. Bà không sợ nhiều làm việc, chỉ sợ không được tự nhiên.
Tiểu Ưu nhưng lại cực kỳ lo lắng nhìn Tô Thi Thi: "Phu nhân, tôi không sao..."
"Coi cô xem không chút tiền đồ! Cô cũng coi như là một thành viên trong nhà này, lá gan lớn một chút. Ở nhà của chính mình sao lại không được tự nhiên, còn phải chịu uất ức? Khẩn trương cùng quản gia bọn họ ăn cơm đi." Tô Thi Thi ghé sát vào bên tai Tiểu Ưu, nhỏ giọng nói.
Tiểu Ưu nước mắt bá một phen liền chảy xuống, cảm kích gật gật đầu, không dám nói nhiều, khẩn trương chạy.
Cô là trẻ mồ côi, quanh năm suốt tháng đều đã ở nơi này. Đã sớm coi nơi này là nhà của mình. Những lời này của Tô Thi Thi là nói đến trong tâm khảm của cô.
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng Tiểu Ưu rời, trên mặt tươi cười chậm rãi biến mất.
Người nào cũng biết bao che khuyết điểm của mình! Vậy mà chạy đến trong nhà cô khi dễ người của cô, thật sự là chán sống rồi!
Vừa rồi một màn kia đều bị Hồng Cầm đứng ở phía xa nhìn không sót một chút gì. Lúc này nhìn đến Tô Thi Thi đi tới, Hồng Cầm tức đến hồ đồ cả gan lớn mật, đứng dậy.
"Tô tiểu thư, cô vừa rồi làm như vậy, quá không nể mặt tôi rồi?" Hồng Cầm thở hồng hộc nhìn Tô Thi Thi.
Trước kia ở Đoàn gia không nể mặt bà ta, không nghĩ tới trở thành con dâu Bùi gia vẫn như cũ không nể mặt bà ta. Bà ta dù sao cũng đã đi theo Nhậm Tiếu Vi hơn mười năm rồi!
Tô Thi Thi vậy mà nhìn cũng chưa từng nhìn bà ta liếc mắt một cái, xoay người rời đi tiến vào nhà ăn, nhìn Nhậm Tiếu Vi ngồi ở trên sofa gỗ lim thưởng thức trà, đột nhiên lộ ra vẻ mặt lo lắng.
"Mẹ, dì Hồng tuổi tác đã lớn như vậy, người dùng được lại vẫn tiện sao? Nếu không, con để cho Bùi Dịch tìm cho người một người động tác nhanh nhẹn hơn?"
Nhậm Tiếu Vi động tác dùng trà cứng đờ, sắc mặt liền trầm rồi.
Vừa rồi các cô đối thoại bà nghe được rất rõ ràng, cho rằng Tô Thi Thi không phản bác là sợ, không nghĩ tới cô sẽ đến nói một câu như vậy.
Nhậm Tiếu Vi lập tức không hoà nhã nói: "Cô làm vãn bối, sao có thể cùng trưởng bối nói chuyện như vậy?"
"Con đối với mẹ thái độ không đúng sao?" Tô Thi Thi nói xong, giật mình nói, "Người là chỉ dì Hồng sao?"
"Bà ta sao có thể là trưởng bối của con? Ở Đoàn gia, chẳng qua là một người hầu, ở Bùi gia, lại càng đến người hầu đều đã không phải. Con nể mặt, kêu bà ta một tiếng dì Hồng. Muốn không nể mặt, bà ta là cái thá gì?"
Tô Thi Thi lời này nói ra một chút đều không khách khí. Nếu dì Hồng nghĩ muốn sai bảo người hầu như thế, vậy thì Tô Thi Thi cũng để cho bà ta nếm thử cảm giác của người hầu!
"Tô tiểu thư, cô lời này quá không tốt..."
"Tôi cùng mẹ chồng mình nói chuyện, có chỗ cho bà chen vào nói sao?" Tô Thi Thi lạnh lùng nhìn về phía Hồng Cầm.
"Nếu đã ghĩ muốn làm hạ nhân như thế, liền tuân thủ bổn phận của cho tốt đi. Nhà tôi không có người hầu, Tiểu Ưu bọn họ đều đã là người nhà của tôi. Bà muốn tỏ ra uy phong, về Đoàn gia đi, miễn cho người khác nói mẹ chồng tôi là người lòng dạ hẹp hòi." Tô Thi Thi nói xong chỉ chỉ ngoài cửa, "Tôi sẽ hầu hạ mẹ chồng tôi, nơi này không dùng đến bà, đi ra ngoài trước đi."
"Cô... Cô..." Hồng Cầm nhìn Tô Thi Thi, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Nhậm Tiếu Vi sắc mặt cũng khó xem tới cực điểm, vừa định phát tác, chỉ thấy Tô Thi Thi bỗng nhiên cầm tay bà.
Tô Thi Thi thân thiết nói: "Mẹ, trên TV không phải đều đang diễn nô tỳ ức hiếp chủ nhân sao? Người xem con làm như vậy có thích hợp không? Nếu là không đúng, người cứ việc phê bình con, con đảm bảo sẽ thay đổi!"
"Cô..." Nhậm Tiếu Vi nhìn Tô Thi Thi dáng vẻ chân chó, giống như bị người ta đánh một gậy lại nhét cho viên đường, tức giận đến bà thiếu chút nữa một hơi đứng lên.
Lần này, là thật gặp được đối thủ rồi!
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh