In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 402: Khẩu Vị Thật Lớn
n ẩn có chút tranh cãi ầm ĩ từ trong văn phòng truyền ra, Trạm Dẫn Lan vừa xuất hiện nhất thời rơi vào yên lặng, toàn cảnh coi như yên lặng một dạng. Bùi Dịch cùng Tần Phong chính đang chen chúc nhau ngồi trên cái ghế làm việc, Bùi Dịch ngồi trên ghế, Tần Phong an vị trên tay vịn của cái ghế, một bàn tay khoát lên đầu vai Bùi Dịch, một cánh tay kia đang ở hướng trong lòng anh sờ mó.
Tần Phong khẽ nhếch miệng, vốn là đang cùng Bùi Dịch cãi nhau, Trạm Dẫn Lan xuất hiện trực tiếp sợ tới mức làm anh đến chuyện nói đều đã quên nói.
"Các người... Tôi... Tôi lát nữa lại vào vậy." Trạm Dẫn Lan cúi đầu, xoay người vừa muốn đi ra.
"Khụ khụ..." Trong văn phòng truyền đến tiếng ho khan đầy ngại ngùng, Tần Phong roạt nhảy đến trên mặt đất, cảm thấy được nên giải thích một câu.
"Dẫn Lan, sớm như vậy đã đến rồi? Cái kia... Tôi... Các người tán gẫu đi." Tần Phong vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Trạm Dẫn Lan hướng tới cô gật gật đầu, sau đó nhanh nhẹn đóng cửa lại, bỏ trốn rồi.
Bùi Dịch sắc mặt có chút đen.
Anh thật tình nguyện Tần Phong không giải thích còn hơn, miễn cho giống như hiện tại xấu hổ thế này.
Trái lại Trạm Dẫn Lan cũng không có quá để ý, ngẩng đầu hướng về phía Bùi Dịch cười cười: "Em giống như vào không phải lúc?"
Không ngờ, Bùi Dịch cũng không có giải thích cái gì, chỉ là từ trên chỗ ngồi đứng lên, một bên cầm lấy điện thoại ở trên màn hình nhấn nhấn vài cái, một bên chỉ chỉ sô pha đối với Trạm Dẫn Lan nói: "Mời ngồi."
Trạm Dẫn Lan sắc mặt cứng đờ, đáy lòng dâng lên một cỗ ghen tuông, giật giật khóe miệng, có chút ủy khuất nói: "Giữ chúng ta, thật sự trở nên xa lạ như thế sao?"
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, nhưng cũng không có nói gì, ấn số nội bộ kêu thư ký đem trà vào, liền đi đến cạnh ghế sofa, ngồi ở đối diện Trạm Dẫn Lan, trầm giọng nói: "Anh đang muốn tìm cơ hội tìm em tâm sự."
Anh dừng một chút, giọng nói ôn nhu hơn một chút: "Mấy năm nay em sống tốt không?"
"Sống tốt không?" Trạm Dẫn Lan ánh mắt có chút mê mang, không biết là vui vẻ vẫn lại là khổ sở. Cô buồn bả lắc lắc đầu, trên mặt mang theo quét xuống tự giễu, "Anh là chỉ phương diện kia?"
Cô nói xong đánh giá một phen trên thân mình quần áo: "Nếu là phương diện sinh hoạt, em sống rất khá, nếu là cái khác..."
Mắt thật to thâm tình nhìn Bùi Dịch, ánh mắt kia bị che dấu nhiều năm cảm xúc, ở một khắc này đơn độc đối mặt nhưng muốn bộc lộ ra hết.
Trạm Dẫn Lan không có che dấu chính mình đối Bùi Dịch là có nhưng nhớ, tự nhiên thừa nhận nói: "Mỗi ngày đều chịu sự dày vò của nhớ nhung, anh cảm thấy được em sống tốt không?"
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, trầm mặc tiếp xuống.
Rất nhiều lời nói đến bên miệng, lúc này lại đột nhiên không biết nói còn có ý nghĩa nữa không.
Tỷ như anh rất muốn hỏi cô năm đó vì cái gì đột nhiên rời đi, lại muốn hỏi cô nếu nghĩ nhớ anh, vì cái gì nhiều năm như vậy vẫn cũng chưa cùng anh liên hệ quá. Còn muốn hỏi cô bây giờ âm thầm trăm phương nghìn kế liên lạc với anh, đột nhiên về nước lại là vì cái gì?
Nhiều như vậy nói, đến chỗ sau cùng nói ra, chung quy là một câu kia: "Dẫn Lan, thực xin lỗi, anh đã kết hôn rồi."
"Kết hôn... Bùi Dịch,anh đã từng nói qua anh không muốn kết hôn." Trạm Dẫn Lan đột nhiên cười rộ lên, trong mắt hơn một tia hiu quạnh, "Em cực kỳ muốn biết, Tô tiểu thư là như thế nào thay đổi suy nghĩ đó của anh?"
Năm đó cô cùng Bùi Dịch cảm tình rất tốt, nhưng cho dù như vậy Bùi Dịch đều không có ý nghĩ muốn kết hôn. Tuy nhiên khi đó còn trẻ, nhưng cho dù là khát khao anh cũng đều không có nghĩ qua.
Cho nên lần này trở về Trạm Dẫn Lan nhìn đến tin tức Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi kết hôn, quả thật làm cho cô cực kỳ chấn kinh.
"Dẫn Lan, con người sẽ thay đổi." Bùi Dịch trầm giọng nói, "Con người đi qua những giai đoạn khác nhau, đều sẽ gặp được những người khác nhau, mà vợ của anh, chỉ là xuất hiện lúc thích hợp nhất."
"Cho nên, em xuất hiện ở lúc không thích hợp phải không?" Trạm Dẫn Lan hơi híp mắt, đánh giá Bùi Dịch, nhạt cười nhạt nói, "Hay là anh muốn nói chúng ta là hữu duyên vô phận? Như thế, anh có biết em năm đó vì cái gì lại rời đi không? Anh có biết em mấy năm nay trải qua những chuyện gì không?"
"Bùi Dịch, em tưởng là lần này em trở về liền tính không thể lại cùng anh lần nữa bắt đầu, anh ít nhất cũng sẽ biểu hiện có chút kích động gì đó. Nhưng mà, em thật sự cực kỳ thất vọng." Trạm Dẫn Lan nói xong nhắm nghiền mắt, thâm sâu hít vào một hơi.
Bùi Dịch trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc dao động, thậm chí có chút không dám xem vào lời nói của Trạm Dẫn Lan lúc này. Cô lúc nheo lại mắt nhìn anh, cái động tác này cùng Tô Thi Thi giống nhau như đúc.
Nhưng anh cũng sớm đã quen Tô Thi Thi làm những động tác này, anh cùng Trạm Dẫn Lan chung quy là bỏ lỡ.
"Vì cái gì không nói lời nào?" Trạm Dẫn Lan thấy anh không nói được một lời, có chút không cam lòng.
Bùi Dịch hít một hơi thật sâu, giọng nói từ tính mang theo một tia khàn khàn: "Dẫn Lan, năm đó là em từ bỏ anh."
Dẫn Lan, năm đó là em từ bỏ anh...
Trạm Dẫn Lan sắc mặt khoảnh khắc trắng bệch, gắt gao cắn môi, thân thể hơi có chút run run.
Đúng vậy, năm đó là chính cô lựa chọn rời đi. Cô nghĩ tới Bùi Dịch sẽ hận cô, nhưng cô cũng muốn đánh cược, cược Bùi Dịch sẽ bao dung cô.
Hiện tại đáp án cô nhận được rồi.
"Anh... Hận em sao?" Trạm Dẫn Lan gian nan hỏi.
"Trước kia từng hận qua, nhưng càng cảm thấy được chính mình vô dụng nhiều hơn, Bùi Dịch trầm giọng nói, "Hiện tại không hận nữa, có người cho anh hiểu rằng, hận một người quá mệt mỏi."
"Là... Cô ấy?" Trạm Dẫn Lan khóe mắt xẹt qua quét xuống lệ, hơi ngẩng đầu, dùng tay nhẹ nhàng lau.
Cảm xúc lên xúc của cô giống như cái này động tác này cũng dần dần bình tĩnh lại, giống như cô gái lúc trước kia thất vọng khổ sở không phải là cô vậy.
"Em đã biết rõ. Nếu đã là quá khứ, vậy thì để cho nó qua đi. Bùi tổng, hi vọng chúng ta tiếp tục hợp tác vui vẻ." Trạm Dẫn Lan nói xong vươn tay, hướng tới Bùi Dịch khẽ cười nói.
Bùi Dịch ngẩn ra, không nghĩ tới cô chuyển biến được nhanh như vậy, nhưng vẫn lại là đưa tay cùng cô bắt tay một phen.
Lúc này, thư ký vừa lúc bưng trà tiến vào, hai người không có tiếp tục nói đến chuyện lúc trước nữa, bắt đầu nói đến công việc.
Lúc này, trong văn phòng phó tổng công ty Sunshine, Tô Thi Thi đang lườm mắt nhìn di động chính mình,trên màn hình chính đang biểu hiện trò chuyện.
Mà gọi điện thoại cho cô đúng là Bùi Dịch.
Vài phút trước, Bùi Dịch đột nhiên gọi điện thoại tới, nhưng mà một câu cũng không nói, Tô Thi Thi đang muốn cúp điện thoại, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói của Trạm Dẫn Lan.
Bọn họ nói chuyện không sót một chữ rơi vào trong tai cô, Tô Thi Thi lúc này tâm tình cực kỳ vi diệu.
"Hừ, còn nói sẽ không đơn độc gặp mặt, cho rằng như vậy em liền không tức giận rồi hả?" Tô Thi Thi tuy ngoài miệng nói thầm, nhưng khóe miệng vẫn lại là nhịn không được cong lên.
Cô cùng Bùi Dịch có sự tín nhiệm, nhưng mà đoạn cảm tình kia nếu có nghi kỵ sẽ gây ra rất nhiều hiểu lầm. Bùi Dịch lúc cùng Trạm Dẫn Lan đơn độc gặp mặt, trực tiếp bấm di động gọi cho Tô Thi Thi, để cho cô nghe được toàn bộ nội dung nói chuyện của bọn họ, anh là đang muốn nói cho cô biết, anh lập trường kiên định.
Bạn gái trước ầm ĩ mà chạy đến, hàn huyên vài câu như thế liền bỏ qua rồi hả?
Tô Thi Thi cân nhắc, cảm thấy được vừa rồi Trạm Dẫn Lan đột nhiên chuyển biến đề tài có chút kỳ quái.
Nhưng sau đó cô đã bị đề tài bọn họ sẽ cùng nhau hợp tác mà hấp dẫn rồi.
Phi Tầm khẩu vị cũng thật lớn, vậy mà muốn trên tay Bùi tiên sinh cướp đi 70% lợi ích?
Tô Thi Thi trong điện thoại nghe được những lời Trạm Dẫn Lan nói, không khỏi trừng mắt.
Nếu cô nhớ rõ không sai mà nói, lần trước Bùi Dịch nói với cô, anh chỉ là mượn một cái nền tảng của Phi Tầm mà thôi, cạnh tranh đấu thầu thôn Thành Trung kia sau khi giành được, sẽ cùng bọn họ phân rõ ích lợi, cũng không có giống như hiện tại cái gọi là đến tiếp sau hợp tác.
Bùi tiên sinh hẳn là bị người ta lừa gạt rồi. Tô Thi Thi không biết như thế nào, thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa.
Cô từ lúc quen biết Bùi Dịch đến bây giờ, chưa thấy qua Bùi Dịch nếm qua thiệt thòi.
Lần này đùa tốt rồi!
Chỉ là Tô Thi Thi không vui vẻ được bao lâu, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến giọng nói của Bùi Dịch: "Tô tiểu thư, nghe được như thế nào?"
Tô Thi Thi trong lòng một hồi hộp, thiếu chút nữa chửi ầm lên.
"Bùi Dịch, bạn gái trước của anh còn chưa đi nha, để cho cô ấy biết em nghe lén, muốn em xấu hổ chết rồi hả?!"
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh