Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 390: Thật Đáng Sợ
ão nương?" Bùi Dịch nắm di động lông mày nhíu lại, muốn nói chuyện, Tô Thi Thi đã cúp điện thoại.
Trong mắt anh hiện lên quét xuống ý cười, khuôn mặt vốn dĩ nghiêm túc khoảnh khắc trong lúc đó nhu hòa rất nhiều.
Bên cạnh, một phòng nhân sự cấp cao của công ty nhìn đến Bùi Dịch trên mặt tươi cười, một đám trừng lớn mắt, liền cùng gặp quỷ một dạng.
Thư ký Vương ghé sát vào Bùi Dịch bên cạnh nhỏ giọng một tiếng: "Bùi tổng?"
"Uh"m." Bùi Dịch để điện thoại di động xuống, sắc mặt nhàn nhạt, giống như là vừa rồi chuyện gì cũng chưa phát sinh qua một dạng, trấn định nói, "Tiếp tục họp."
Vừa rồi nói đến một nửa đột nhiên bị cắt ngang, giám đốc thị trường, lập tức bắt đầu tiếp tục giảng giải phương án.
Chỉ là tất cả mọi người có chút thất thần, đều đã đoán cái cuộc điện thoại vừa rồi hẳn là tổng giám đốc phu nhân gọi tới, tổng giám đốc của bọn họ cũng chỉ có đối với Tô Thi Thi mới có thể ôn nhu như vậy.
Mà Bùi Dịch sau khi cúp điện thoại xong, cả người liền tiến trở lại trạng thái nghiêm túc. Giống như là vừa rồi nụ cười ôn nhu kia, là mọi người ảo giác mà thôi.
Hội nghị cũng không có liên tục bao lâu, vốn cũng đã là thời gian tan tầm, mười mấy phút đồng hồ sau, Bùi Dịch liền tuyên bố tan họp. Chính mình trực tiếp rời khỏi phòng họp, liền vào thang máy, đến đồ đạc cũng đều không thèm thu dọn liền đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Điều này làm cho thư ký Vương đi theo anh nhiều năm như vậy trực tiếp trợn tròn mắt, vừa rồi tổng giám đốc phu nhân tới cùng nói cái gì, tổng giám đốc sao lại vội vàng như thế?
Bùi Dịch quả thật có chút sốt ruột, chính mình lái xe trực tiếp trở về Thi Dịch.
Khi về đến nhà, Tô Thi Thi cũng không có giống như trước đây đứng ở cửa đón anh.
Bùi Dịch tim đột nhiên nhảy một phen, đột nhiên có chút khẩn trương hẳn lên.
"Cô gái nhỏ này không phải thật sự muốn cùng mình tính sổ đi?" Bùi Dịch trong lòng có chút không yên, đúng là vừa rồi nghe ngữ khí trong lời nói của Tô Thi Thi, hình như cũng không giống như là đang tức giận.
"Tới cùng là chuyện gì?" Bùi Dịch âm thầm lườm quản gia đang ra chào đón mình một cái.
Quản gia bị anh nhìn như vậy có chút khó hiểu, nghĩ nghĩ, đối với anh nói: "Tiên sinh, hôm nay phu người tâm trạng rất tốt, tự mình xuống bếp."
"Tự mình xuống bếp?" Bước chân Bùi Dịch liền ngừng lại, không biết như thế nào, mà lại so với vừa rồi càng khẩn trương hơn rồi.
Thì ra Tô Thi Thi xuống bếp, anh đáng ra nên vui mừng. Nhưng mà kết hợp với cú điện thoại lúc nãy Tô Thi Thi gọi cho kia, Bùi Dịch trong lòng liền không bình tĩnh rồi.
Nhưng Bùi tiên sinh trên mặt vẫn như cũ vô cùng nghiêm trang, hoàn toàn nhìn không ra bất luận cái khác biệt gì. Sau khi để cho quản gia đi xuống, anh liền trực tiếp đến nhà ăn.
"Anh đã trở về? Đi rửa tay là có thể lập tức ăn cơm rồi." Tô Thi Thi vừa lúc bưng một chén canh gà đi tới, nhìn thấy Bùi Dịch, hướng về phía anh nở nụ cười, vừa nói chuyện một bên hướng bàn ăn đi đến.
Bùi Dịch sắc mặt trắng xanh một phen liền ngưng trọng một chút, âm thầm lườm Tô Thi Thi một cái. Thấy cô vợ bé nhỏ nhà anh trên mặt tươi cười không giống như là giả, trong lòng càng thêm nổi lên nghi ngờ.
Anh mặt không đổi sắc đi vào phòng bếp, rửa tay ra ngoài, Tô Thi Thi cùng Tiểu Ưu đã đem bát đũa sắp xếp xong xuôi.
Tô Thi Thi kéo ghế ra, đối với Bùi Dịch cười nói: "Ngồi xuống ăn cơm đi."
"Anh về rồi? Thi Thi, ăn cơm chị cũng không gọi em!" Tô Thi Thi mới vừa nói xong, Đoàn Tĩnh Đồng liền chạy tới, kéo ra một cái ghế bên cạnh, đặt mông ngồi xuống trên vị trí.
Tô Thi Thi khẽ tay cậu một cái: "Đi rửa tay ngay, em vừa rồi sờ qua đám chó mà còn dám đến ăn cơm, có biết rất mất vệ sinh hay không?"
"Phiền toái!" Đoàn Tĩnh Đồng thì thầm một tiếng, nhưng vẫn lại là ngoan ngoãn đứng lên, chạy đến phòng bếp rửa tay.
Bùi Dịch ngồi yên tại chỗ, thân thể có chút cứng ngắc.
Anh là biết Đoàn Tĩnh Đồng cùng Tô Thi Thi quan hệ dịu đi rất nhiều, hai người tình cảm rất tốt có đôi khi để cho anh đều cảm thấy ghen tị. Nhưng mà cảm thấy được hôm nay thái độ của Tô Thi Thi thật quá tốt đi, bằng không Đoàn Tĩnh Đồng trực tiếp kêu tên cô, Tô Thi Thi sẽ lập tức xù lông
"Làm sao vậy? Em làm không thể ăn sao?" Tô Thi Thi thấy Bùi Dịch ngồi ở trên vị trí, đến đũa cũng chưa cầm lền, nhất thời xụ mặt, không vui nhìn anh.
Bùi Dịch liền rùng mình, lập tức cầm đữa lên gắp một miếng chân giò vào trong bát, đồng thời trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi nhất định là anh ảo giác, cô vợ bé nhỏ của anh lúc nghiêm mặt lên vẫn lại là cực kỳ hung dữ.
Tô Thi Thi ngầm quan sát đến sắc mặt Bùi Dịch, khóe miệng hơi hơi nhếch lên nếu không để ý kỹ sẽ không thể nhận ra, cô đương nhiên biết Bùi Dịch suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không có nói ra.
Lúc này Đoàn Tĩnh Đồng rửa tay sạch sẽ liền đi ra ngoài, vừa thấy đến trên bàn đầy đồ ăn, ánh mắt nhất thời sáng: "Thi Thi, nghe nói hôm nay là chính tay chị làm? Quá nhiều thịt, em thích!"
Đoàn Tĩnh Đồng nói xong, liền cầm đũa duỗi hướng về phía chén chân giò.
Tô Thi Thi bốp một phen, đưa tay cản đôi đũa đang đưa tới của cậu, đem bát chân giò kia đưa đến trước mặt Bùi Dịch. Nói là với Đoàn Tĩnh Đồng: "Đây là chị đặc biệt làm cho anh trai em, em lại đang giảm béo, không được ăn móng heo!"
"Hừ!" Đoàn Tĩnh Đồng thở phì phì hừ một tiếng, hướng một đĩa rau xanh đặt ở trước mặt mình gắp một chiếc đũa, oán hận bỏ vào trong miệng nhai nhai hai lần, lập tức lại vụng trộm đi gắp một cái chân gà ở hướng khác.
"Bốp!" Lại là một tiếng giòn vang, Tô Thi Thi lại cản đôi đưa đang đưa tới của Đoàn Tĩnh Đồng, đem đĩa chân gà kia đặt tới trước mặt Bùi Dịch, nói như cũ với Đoàn Tĩnh Đồng: "Đây là làm cho anh trai em ăn, hai phần thịt của em hôm nay đã ăn xong rồi, buổi tối ăn thanh đạm một chútt."
"Chị! Hừ, các người cả ngày chỉ biết ở trước mặt em ân ân ái ái. Em cũng không phải chó, em không ăn thức ăn cho chó!"Đoàn Tĩnh Đồng tức giận đến cắn răng, nhưng mà anh trai cậu còn ở nơi này, lại không dám cùng Tô Thi Thi cãi nhau. Đành phải tiếp tục ngậm miệng ăn cơm.
Trước mặt một đĩa rau xanh, tất cả đều vào bụng của cậu.
Mà hết thảy những chuyện này ở trong mắt Bùi tiên sinh cũng không bình tĩnh được nữa rồi.
Anh thích ănchân giò không sai, nhưng mà anh không ăn chân gà, thịt gà đến đụng cũng không đụng!
Tô Thi Thi cố ý!
Nhưng mà Tô Thi Thi hướng anh cười đến nhiệt tình như thế, Bùi Dịch nào dám nói một chữ không? Đến sau cùng, một đĩa chân gà bị anh kiên trì nuốt hết vào bụng.
Bùi Dịch chỉ cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, mặt đều có chút đen.
Tô Thi Thi cười tít mắt nhìn Bùi Dịch: "Ăn ngon không?"
Bùi Dịch nuốt xuống một miếng thịt gà cuối cùng, trái lương tâm gật gật đầu.
Tô Thi Thi mê suy nghĩ, cười như không cười nhìn Bùi Dịch: "Nếu ăn no, như thế chúng ta nói tới chuyện chính sự đi."
Bùi Dịch buông đũa xuống, thân thể có chút cứng ngắc, ở một khắc này thậm chí có chút chân tay luống cuống.
Bên cạnh, Đoàn Tĩnh Đồng tròng mắt quay tròn xoay xoay. Thấy tình huống không đúng, vội vã ăn xong miếng cơm cuối cùng, liền ném chén đũa lại bỏ chạy rồi.
Bùi Dịch đứng lên nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, xoay người hướng tới thư phòng đi đến.
Tô Thi Thi chậm chạm đứng lên, đi ở sau lưng anh. Hai người một đường đều không nói chuyện. Mãi đến khi vào thư phòng, Tô Thi Thi đem cửa vừa đóng, khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Bùi Dịch.
"Nói một chút đi, có cái gì muốn khai báo không? Cho anh một cơ hội chính mình tự nói."
Bùi Dịch theo quán tính nghĩ muốn nhíu mày, nhưng mà không biết như thế nào, cảm thấy được nếu anh làm cái động tác này, Tô Thi Thi khẳng định sẽ tức giận.
Quả nhiên anh còn không có làm cái động tác này, Tô Thi Thi đã nói: "Nếu anh cảm thấy được không kiên nhẫn mà nói, coi như em không có hỏi, em lập tức đi ngay."
"Vợ à!" Bùi Dịch vội vàng đi qua giữ chặt tay Tô Thi Thi, kéo cô vào trong ngực.
Tô Thi Thi đẩy anh ra: "Nói cho rõ ràng trước, không được động tay động chân. Cho anh thời gian một phút đồng hồ trình bày, quá hạn không đợi."
Bùi Dịch cắn răng, cô gái nhỏ này lá gan là càng ngày càng lớn rồi.
Nhưng mà đừng nhìn Tô Thi Thi hiện tại không tức giận, anh nếu là xử lý không tốt, phỏng chừng cô gái nhỏ này sẽ lập tức nhân cơ hội nhà trốn đi.
Trong đầu anh rất nhanh xoay xoay, lúc này đã đem mọi chuyện suy nghĩ cẩn thận, có thể để cho Tô Thi Thi như vậy phỏng chừng cũng chỉ có chuyện đó thôi.
Anh thật cẩn thận lườm Tô Thi Thi một cái, hắng giọng một cái, trầm giọng nói: "Em đã biết Trạm Dẫn Lan trở lại?"
Trạm Dẫn Lan cái tên này vừa xuất hiện, Tô Thi Thi ánh mắt bá một phen liền nheo lại.
Bùi Dịch tim đạt liên hồi, lập tức giơ tay thề thốt nói: "Anh thề, anh tuyệt đối không trêu chọc cô ấy. Anh cũng không biết tới cùng chuyện gì xảy ra, anh hiện tại cũng biết những chuyện giống như em đã biết thôi."
"Khụ khụ..." Tô Thi Thi trực tiếp bị nước miếng của chính mình là cho sặc, quay đầu không nói gì nhìn Bùi Dịch, nửa ngày kìm nén ra một câu, "Bùi tiên sinh - - em có thể chụp cho anh một tấm hình không?"
Dáng vẻ anh đưa tay lên thề thốt thật quá đáng sợ nha!
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh