What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 371: Toàn Bộ Bắc Kinh Đều Đã Biết Rõ
huyện này nhất định là một đêm không yên tĩnh, đường phố Bắc Kinh vậy mà lại xuất hiện chuyện đua xe. Trong lúc này cảnh sát giao thông cũng đồng thời xuất phát, tại từng chốt giao thông lấy danh nghĩa kiểm tra nồng độ cồn của người điều khiển phương tiện lưu thông mà kiểm tra giấy tờ.
Chú Lý vừa lúc ở bên ngoài, nhận được điện thoại của Tô Thi Thi, liền nói cho cô một chỗ của mình, Tô Thi Thi chạy tới đó, liền đem vị trí lái trả cho chú Lý.
Chú Lý vừa ra quân, tình hình liền lập tức xoay chuyển. Hỗ Sĩ Minh nhân nhất thời ăn rất lớn thiệt thòi, có hai chiếc xe trực tiếp bị đụng ngã lăn.
Bùi Dịch ở phía xa yên lặng nhìn, sắc mặt đã không thể dùng tối đen để hình dung rồi.
Vừa rồi chú Lý gọi điện thoại cho anh xin chỉ thị, anh lập tức đồng ý, để chú Lý lái xe anh đương nhiên an tâm hơn rồi, mà còn chỉ cần cô vui vẻ thì tốt rồi.
Nhưng có phải vui vẻ như thế là tốt không, nếu thật sự vui vẻ như vậy thì tốt! Nhưng nếu là vạn nhất ra chuyện ngoài ý muốn, lúc đó không chỉ là xe hỏng mà người cũng mất!
Nhưng mà Bùi Dịch lúc này đâu nào lại dám trách cứ được Tô Thi Thi? Anh biết cô trừ phi là bị uất ức thật lớn, trong lòng khó chịu, chẳng thế thì sẽ không làm như vậy.
Mà còn vừa rồi cực kỳ rõ ràng, cô gái này cũng không có lấy an nguy của mình ra trêu đùa, bọn họ đều rất tin tưởng kỹ thuật của chú Lý.
Tin tưởng là một chuyện, nhìn đến hai xe chạm vào nhau thời điểm, Bùi Dịch tim vẫn lại là không ngừng đập loạn lo lắng không yên.
Bùi Dịch chỉ là nhìn thấy đã lo lắng không yên, Tô Thi Thi tiểu thư là đương sự cũng là kinh hồn bạt vía, ruột gan rối loạn sắp trào ra khỏi miệng
"Chú Lý, chú đi chậm một chút đi! Tôi còn không muốn tuổi còn trẻ mà phải chết sớm đâu!" Tô Thi Thi cầm lấy thanh vịn bên trong xe, nhắm mắt lại kêu lên.
Chú Lý vẻ mặt nghiêm túc, lớn tiếng nói: "Tiên sinh nói, người vui vẻ liền tốt rồi. Bất quá hiện tại, chúng ta nếu đi chậm lại, cũng sẽ bị những người đó vây lên. Người không thấy được bọn họ đều đã đuổi theo đến phát cáu rồi sao."
"Nếu như bị bọn họ đuổi theo kịp, khẳng định sẽ khiến cho tiên sinh cùng Hỗ gia mâu thuẫn, đến lúc đó, Tô tiểu thư cô sẽ rất đau lòng..."
"Người nào đau lòng vì anh ấy, không được nhắc tên anh ấy với tôi!" Tô Thi Thi căm giận nói.
Chú Lý lập tức ngậm miệng, yên lặng đem tốc độ tăng lên thêm một chút.
"A!" Tô Thi Thi tiếp tục thét chói tai.
Cô tuyệt đối hối hận việc mình gọi chú Lý đến lái xe rồi! Ông chú này khẳng định là lâu ngày không có đua xe kìm nén đến điên rồi, đều nhanh đem chiếc xe việt này trở thành tàu lượn trên không rồi.
"Nôn..." Tô Thi Thi choáng váng nghĩ muốn ói rồi.
Mùi vị ợ chua này quá đột ngột, cô cho dù là đầy bụng oán khí, lúc này cũng đều bị hành hạ đến quên hết.
"Chú Lý chậm một chút đi! Tôi say xe, đợi lát nữa sao ăn cái gì được!" Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt hô.
"Ăn cái gì?" Chú Lý sửng sốt, khẩn trương đem tốc độ xe giảm chậm lại một chút, nghiêm trang nói, "Không sai, tâm trạng không tốt, nên ăn cái gì đó."
"Tô tiểu thư, cô yên tâm, ở Bắc Kinh này tôi rất thông thuộc đường đi, biết ở đâu có món gì ăn ngon, tôi đưa cô đi khắp Bắc Kinh này ăn một lần, để cho tiên sinh trả tiền."
Ông nói xong dừng một chút, có chút lo lắng nói: "Tô tiểu thư, cô có thể dừng lại cùng tiên sinh nói một câu hay không, để cho ngài ấy đem hệ thống theo dõi trên đường tắt hết đi, chẳng thế thì bằng lái của tôi nhất định bị tịch thu đó."
Tô Thi Thi quay qua cảm thấy đầu óc choáng váng nhìn ông, cái gì cũng không muốn nói rồi.
Cô chưa bao giờ biết, thì ra chú Lý vậy mà cũng là người thích nói nhiều.
Ông chú à, chẳng lẽ chú không biết, tôi với tiên sinh nhà chú đang ở giai đoạn tình cảm có nguy cơ sao? Tôi đây là rời nhà trốn đi đó, sao chú cứ một câu lại tiên sinh tiên hai câu cũng sinh tiên sinh, cực kỳ phiền có biết hay không!
Tô Thi Thi quyết định không cần tiếp tục nói chuyện với chú Lý, người này hoàn toàn là Bùi Dịch phái tới nằm vùng.
Tô Thi Thi không nói lời nào, chú Lý phút chốc cũng không biết muốn nói gì, bên trong xe nhất thời trầm mặc.
Mà Tô Thi Thi không biết, lúc này bọn họ ở trong xe nói từng câu từng chữ, Bùi Dịch đều đã nghe được rõ ràng. Chú Lý từ đầu liền không cắt đứt cuộc trò chuyện với Bùi Dịch, tương đương phát sóng trực tiếp
Bùi Dịch đợi nửa ngày, cũng chưa nghe được Tô Thi Thi trả lời vấn đề vừa rồi, trong mắt hiện lên một tia hiu quạnh.
Xem ra, vị hôn thê của anh không tính toán tha thứ cho anh rồi.
Bằng không dựa theo tính tình Tô Thi Thi, nghe được chú Lý câu nói kia, khẳng định sẽ suy nghĩ một chút rồi đồng ý, sau đó nhân cơ hội này bắt chẹt anh một phen, để cho chú Lý vụng trộm mang cô đi đua xe.
Mà lúc này Tô Thi Thi vậy mà một câu cũng không nói, Bùi Dịch trong lòng có chút bất an, chỉ có thể yên lặng theo sát, không dám đi quấy rầy cô.
Lúc này, Tần Phong gọi điện thoại đến, trong giọng nói có chút thở hổn hển: "Cậu có biết họ Hỗ điên khùng kia huy động bao nhiêu vệ sĩ không? Tôi thật không biết hắn đối với Thi Thi nhà của chúng ta để tâm đến như vậy, vậy mà huy động 100 vệ sĩ. Không tồi tôi cũng đem tất cả người của chúng ta huy động ra hết, bằng không thật đúng là chặn không được bọn hắn."
Bùi Dịch vừa nghe mặt trắng xanh một phen liền trầm, không nói gì.
Tần Phong ở bên kia lải nhải: "Tôi nói nè, cậu thu phục được Thi Thi chưa? Thời gian dài như vậy, nếu còn tiếp tục quậy đến như vậy, tất cả người ở Bắc Kinh này đều sẽ biết rõ."
Bùi Dịch tiếp tục trầm mặc.
"Được, bây giờ quả thật có chút khó khăn. Cậu cố lên, tôi phải về nhà dỗ Ngọc nhà tôi đây."
Tần Phong dừng một chút, lại nhắc nhở một câu: "Phỏng chừng bác gái ở bên kia cũng đã nhận được tin tức, chính cậu tự mình để ý một chút, bây giờ cũng đừng phạm sai lầm, để cho Thi Thi lại chịu ủy khuất. Hôm nay cậu nếu không thể đưa em ấy trở về, phỏng chừng về sau liền khó khăn."
"Đô đô..." Bùi Dịch nghe di động truyền ra âm thanh kết thúc cuộc gọi, ánh mắt có chút phức tạp.
Anh làm sao không biết, hôm nay nếu không thể đem Tô Thi Thi khuyên trở về, phỏng chừng giữa bọn họ thật sự lại có ngăn cách.
Anh nhìn về phía trước đã dừng lại, Tô Thi Thi nhìn nhà hàng Tây đã đóng cửa đến ngẩn người, hơi hơi thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho ông chủ nhà hàng này, để cho hắn thông báo cho người mở cửa buôn bán.
Vì thế, Bắc Kinh liền xuất hiện một màn phi thường quỷ dị, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo lông màu xanh phấn đứng ở trước mỗi một nhà hàng mặt phát ngốc một hồi, sau đó nhà hàng kia sẽ đột nhiên buôn bán.
Tô Thi Thi đến rất nhiều nhà hàng, mỗi nơi đều chỉ gọi một món, mỗi món chỉ ăn một miếng, ăn xong ngồi phát ngốc một hồi, lập tức liền đi.
Cô lấy thẻ ra thanh toán là một tấm thẻ đen vô hạn mà Bùi Dịch cho cô. Tấm thẻ này cô cho tới bây giờ chưa từng dùng qua.
Nhưng mà hôm nay - - không lấy ra quẹt để làm chi? Chẳng lẽ chờ cô gái khác chiếm tiện nghi sao!
Tô Thi Thi gần như đem tất cả nhà hàng ở Bắc Kinh toàn bộ đều ghé ăn hết, quét thẻ đến vui vẻ vô cùng!
Nhưng ngay cả như vậy, những chuyện phiền não trong đáy lòng cô chỉ yên tĩnh một chút, liền giống như là thuốc độc nhanh chóng tấn công đến từng tế bào trên người cô, để cho cô muốn thét chói tai.
"Con còn nhớ rõ Trạm Dẫn Lan không?"
"Chưa bao giờ từng quên qua..."
Đoạn đối thoại của mẹ con Bùi Dịch không ngừng ở trong đầu óc cô phóng đại.
Chưa bao giờ từng quên qua...
Chưa bao giờ từng...
Tô Thi Thi mạnh bưng kín đầu, cô muốn đánh bay âm thanh kia ra ngoài, nhưng mà giọng nói của người đàn ông kia không ngừng mà ở trong đầu cô vang dội cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, như ma âm xuyên não.
Cô thừa nhận, cô rất khổ sở, càng còn nhiều bối rối.
Lúc Bùi Dịch nói những lời này, cực kỳ thật cực kỳ nghiêm túc, thật sự làm Tô Thi Thi khổ sở muốn rơi nước mắt.
Cô cũng muốn biểu hiện kiên cường một chút, nhưng mà cô khống chế không nổi.
"Chú Lý, về đại học Thành Phố, tôi còn muốn ăn thịt nướng." Tô Thi Thi nhìn nhìn thời gian, đã một giờ sáng, nhưng mà quán thịt nướng kia hẳn là còn đang buôn bán. Bởi vì bên cạnh đại học Thành Phố có một nhà xưởng, công nhân tan ca trễ sẽ ghé đây ăn, có sẽ gặp ăn vài người trở về nghỉ ngơi, quán ăn này bán cho sinh viên về khuya sẽ bán cho những công nhân này.
Quả nhiên, lúc Tô Thi Thi bọn họ trở về, phát hiện quán thịt nướng còn đang buôn bán.
"Cô gái, cô như thế nào lại tới nữa rồi? Vừa rồi những cái này cũng chưa ăn xong, mà còn tiền bạc của cô cũng đưa dư rồi, tôi lại đem cho cô mỗi dạng một phần nhé?" Bà chủ vừa thấy Tô Thi Thi đến, lập tức liền cười đón chào, đồng thời xưng hô cũng sửa lại, không tiếp tục kêu cô là bạn học.
Đã trễ thế này lại vẫn ở bên ngoài, phỏng chừng không phải sinh viên trong trường học rồi.
Tô Thi Thi cười nói cảm ơn, ngồi ở trên vị trí lẳng lặng ngẩn người.
Mà nơi xa, xe Bùi Dịch lẳng lặng dừng ở ven đường, liền như vậy canh chừng cô.
Hai người một người ngồi ở quán thịt nướng ngẩn người, một người ngồi ở trong xe nhìn Tô Thi Thi ngẩn người.
Mãi đến khi cánh cửa xe bên ghế lái phụ của Bùi Dịch được mở ra, cầm lấy một thanh thịt nướng đưa tới trước mắt anh, phá trầm mặc.
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh