Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 302: Mong Đợi Biểu Hiện Của Cô
dit: Hàn Hàn
Beta: HuongCyndi & Ryeo
Ánh nắng mặt trời buổi sáng xuyên vào phòng làm việc của phó tổng, buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi, Ôn Ngọc và Tô Thi Thi đang tán gẫu ở bên này.
“Dự án Thành Trung thôn này liên quan đến nhiều như vậy sao?” Tô Thi Thi nghe cô ấy nói một chút về chuyện dự án Thành Trung thôn.
Ôn Ngọc mở to đôi mắt vô tội, chớp chớp, yếu ớt nói: “Hình như Hỗ gia rất coi trọng dự án này, công ty xây dựng Minh Đỉnh định tham gia cạnh tranh. Công ty xây dựng Hỗ Thâm của Tần tổng cũng tham gia. Còn có Đoàn gia cùng Hồng gia, tôi nghe nói, các ông trùm về bất động sản cũng định chia nhau một chén canh này.”
“Tần Phong cũng muốn tham gia?” Tô Thi Thi trầm tư. Nếu như Tần Phong cũng tham gia, như vậy Bùi Dịch thì sao đây?
“Có điều gì đó không đúng.” Trong đầu Tô Thi Thi suy nghĩ thật nhanh, cũng muốn một lần nghĩ thông suốt hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây, càng ngày càng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
“Vừa bắt đầu thì đã giống như một ván cờ rồi, chúng ta đều bị kéo vào trong đó.” Tô Thi Thi đăm chiêu nói.
“Hả, cô cũng nói giống Tần tổng vậy.” Ôn Ngọc quay sang, tò mò nhìn Tô Thi Thi.
“Tần Phong còn nói gì nữa không?” Tô Thi Thi bỗng hào hứng hẳn lên.
Ôn Ngọc lắc đầu một cái, đáng tiếc rồi nói: “Lần trước anh ấy không cẩn thận mới buộc miệng nói, về sau thế nào thì tôi không dám hỏi.”
Cô vừa nói vừa nhẹ kéo tay áo Tô Thi Thi, tò mò nói: “Thi Thi có muốn đến chỗ Bùi tổng hỏi thăm một chút không, anh ta khẳng định là biết.”
“Bùi Dịch sao?” Tô Thi Thi như có điều suy nghĩ, trong đầu dường như có một luồng sáng sáng lên trong phút chốc, có rất nhiều chuyện lập tức nghĩ thông suốt ngay. Nhưng cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cảm thấy còn rất mơ hồ.
“Thật không đúng lắm.” Tô Thi Thi cau mày.
Cô tổng hợp tất cả các tin tức lấy được trước mắt lại, cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi rút ra một kết luận:
Với tính tình của Bùi Dịch, ắt phải là muốn giành được dự án này. Mà Hỗ Sĩ Minh với tư cách là người đứng đầu Hỗ gia hiện tại, khẳng định là sẽ không bỏ qua một dự án lớn như vậy đâu.
“Nhưng đến giờ phút quan trọng này mà anh ta lại ép mình đi tham gia cạnh tranh đấu thầu, không ngừng gây xung đột với mình và Bùi Dịch, đây không phải là anh ta đang tự tìm đến phiền phức sao?” Tô Thi Thi giống như là đột nhiên nghĩ thông suốt một chút.
“Chẳng lẽ là muốn thông qua mình để hãm chân Bùi Dịch lại? Hoặc là, đang thử dò xét thái độ của Bùi Dịch!”
“Đúng vậy, nhất định là đang thử dò xét thái độ của Bùi Dịch, hiện tại đoán chừng là bọn họ còn chưa biết chính xác Bùi Dịch còn bao nhiêu con bài chưa lật!”
Nói chung từ khi ed bộ này từ kiến thức hội họa, thiết kế đến hàng hiệu hay sách 'Tố Nữ kinh' gì gì đó bạn cũng nghiên cứu rồi, giờ thêm cờ bạc thôi, có là gì.
Đôi mắt của Tô Thi Thi ánh lên tia nguy hiểm.
Khó trách mấy lần gần đây Bùi Dịch lại làm lớn chuyện như vậy, chắc rằng chính là để cho Hỗ gia nhìn.
Trút giận thay cô cũng là một nguyên nhân rất quan trọng trong đó. Tô Thi Thi nghĩ tới đây, trên mặt không kìm được mà nở một nụ cười.
“Bắt tôi khai đao phải không?” Tô Thi Thi siết chặt nắm đấm, liếc mắt đảo qua thiết kế của các thiết bị lắp đặt bên trong tòa nhà.
“Hỗ Sĩ Minh, muốn lợi dụng tôi ư, anh cảm thấy có thể sao?” Từ trong mắt Tô Thi Thi trong hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Thi Thi!” Ôn Ngọc nhìn thấy vẻ mặt Tô Thi Thi thì bị dọa sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch, khẩn trương đẩy tay Tô Thi Thi một cái.
“Ách... Không sao, không sao.” Tô Thi Thi vội thu lại tâm tình, cười cười với Ôn Ngọc.
Bạn của cô bị dọa sợ có thể rất thảm.
Sau khi Tô Thi Thi điều chỉnh mục tiêu lần nữa, đúng lúc Đổng Tiêu Tiêu cũng chạy tới. Hai người cùng nhau trao đổi qua để chuẩn bị tài liệu cho tốt, sáng ngày thứ hai, đến công ty xây dựng Minh Đỉnh cạnh tranh.
Mà nửa giờ trước khi các cô đang lên đường, Bùi Dịch đột nhiên gọi điện thoại tới.
“Mang vòng tay và dây chuyền theo.” Bùi Dịch ở bên đầu điện thoại kia nhàn nhạt nói.
Tô Thi Thi chân mày cau lại, sắc mặt có chút phát khổ: “Cái đó, không cần đâu...”
“Nghe lời.” Bùi Dịch dừng lại, cực kỳ dịu dàng nói: “Ngoan.”
Cái chữ ngoan này, lập tức khiến cho thân thể Tô Thi Thi không kìm được mà giật mình, ấm áp lan tỏa trong lòng, tất cả cự tuyệt lập tức tan thành mây khói.
“Biết rồi.” Tô Thi Thi hạ giọng thật thấp nói một tiếng.
Bùi Dịch nghe thấy cô bảo đảm, mới hài lòng cúp điện thoại.
“Chỉ vậy thôi sao?” Tô Thi Thi buồn bực nhìn bốn chữ hiển thị trên màn hình điện thoại di động trò chuyện kết thúc.
“Dù gì người ta cũng là đi cạnh tranh với đối thủ, ít ra cũng phải khích lệ một câu chứ?” Vẻ mặt Tô Thi Thi đau khổ.
Bùi tiên sinh, anh cũng quá vô tâm đi.
Ngay sau đó cô mở ngăn kéo, lấy một chuỗi vòng tay và dây chuyền Ngọc Thạch mà trước kia Bùi Dịch đưa cho cô ra.
“Thật đúng là tự tạo nghiệp chướng thì không thể sống mà.” Tô Thi Thi nhìn này hai bảo bối giống như đồ dỏm, vừa than thở vừa đeo chúng lên người.
Cô không biết tại sao Bùi Dịch lại cố ý gọi điện thoại tới đây, bảo cô mang theo chúng.
Nhưng cô cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, cầm cặp công văn lên, rồi cùng Đổng Tiêu Tiêu tới công ty xây dựng Minh Đỉnh.
Hôm nay, đội an ninh của công ty xây dựng Minh Đỉnh làm việc nghiêm chỉnh hơn so trước đây, lúc Tô Thi Thi đến liền thấy hai hàng nhân viên bảo vệ đứng trước cửa, còn có một dụng cụ dò xét, mỗi một người tiến vào đều phải tiếp nhận kiểm tra.
“Đây là muốn lên máy bay sao?” Đổng Tiêu Tiêu im lặng nhún vai một cái.
Khoé miệng Tô Thi Thi giật giật, nhìn chằm chằm phía trước, vừa đi vừa nói: “Có lẽ là sợ lọt hố nữa thôi.”
“Phù, là chuyện lũ lụt lần trước sao?” Đổng Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn Tô Thi Thi, mặc dù không có bài báo nào viết đúng sự thật, nhưng bọn họ lại nghe được không ít tin đồn.
Tất cả mọi người đều đồn đãi rằng, rất có thể là do Bùi Dịch làm.
Tô Thi Thi lập tức thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc trợn mắt nhìn Đổng Tiêu Tiêu một cái: “Thái độ nghiêm túc đi!”
“Tuân lệnh!” Người Đổng Tiêu Tiêu đứng nghiêm, nhất thời biến thành một cao lãnh mỹ nhân.
Hôm nay có không ít công ty đến đấu thầu, xếp hàng trước và sau Tô Thi Thi bọn cô đều có đại diện của mấy công ty, rất nhanh đã đến lượt các cô.
“Xin hai vị giao điện thoại di động và máy tính ra, tạm thời sẽ do chúng tôi giữ, sau khi hai vị rời khỏi công ty thì sẽ trả lại sau.” Nhân viên lễ tân cung kính nói.
“Giao điện thoại di động ra sao? Xin hỏi lý do là gì?” Tô Thi Thi nhướng mày, đây là lần đầu tiên cô nghe nói đi đấu thầu còn phải nộp điện thoại di động với máy tính.
“Đây là quy định mới ra của công ty, xin hai vị phối hợp.” Nhân viên lễ tân mỉm cười chuyên nghiệp, rồi dịu dàng nói tiếp: “Quý công ty cần tài liệu trình bày thì chúng tôi sẽ cung cấp USB và bản sao, những chuyện khác xin các vị thứ lỗi.”
Đúng là có chuẩn bị trước đi?
Tô Thi Thi âm thầm trao đổi ánh mắt với Đổng Tiêu Tiêu, bản thân cũng rất tức giận.
Mà mấy đại diện của công ty vào trước hình như không có dị nghị, con ngươi Tô Thi Thi đảo một vòng, nộp điện thoại di động và máy tính của mình lên.
Hỗ Sĩ Minh, lại muốn giở trò bịp bơm rồi đây, cô cũng muốn nhìn một chút, anh ta muốn chơi cái gì!
“Cảm ơn hai vị đã hợp tác.” Nhân viên lễ tân rất khách khí với các cô, chờ các cô giao điện thoại di động và máy tính ra xong, liền dẫn các cô đi lấy tài liệu và bản sao.
Lúc không có người, Đổng Tiêu Tiêu lặng lẽ kéo Tô Thi Thi: “Sao tôi cảm thấy có điểm không đúng vậy?”
Tô Thi Thi nhếch mày, nhỏ giọng nói: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, chắc chắn là sợ tối.”
Mà cô không biết, lời của các cô mặc dù nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị camera giám sát bí mật ở bốn phía ghi lại hoàn toàn rõ ràng.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty xây dựng Minh Đỉnh, Hỗ Sĩ Minh mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm trong hình ảnh giám sát trên máy tính. Hồi lâu, khóe miệng từ từ câu lên.
“Tô Thi Thi, hi vọng những lời này sẽ không trở thành cơn ác mộng của cô!”
Trong mắt Hỗ Sĩ Minh lóe lên tia lạnh lẽo, nói về phía em gái ngồi một bên.
“Minh Phỉ, kế tiếp phải xem em rồi.”
Hỗ Minh Phỉ nhếch mày, liếc mắt một cái nhìn hình ảnh giám sát Tô Thi Thi, kiêu ngạo hất hàm: “Cho tới tận bây giờ em cũng chưa từng đặt cô ta trong mắt, cô ta còn không xứng làm đối thủ của em!”
“Xem ra em rất tự tin với tác phẩm của mình” Hỗ Sĩ Minh đứng lên, “Anh mong đợi biểu hiện của em.”
Công khai cạnh tranh, anh ta sẽ không thiên vị!
Tô Thi Thi, cũng mong đợi biểu hiện của cô!
Hàng tặng đã đổ bộ về rồi đây
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh