Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 271: Muốn Xảy Ra Chuyện
ái kia, tôi... Tôi nhìn thấy một người bạn cũ, đi qua bên kia chào hỏi đây. Tạm biệt.” Hỗ Quân Nhạc co cẳng chạy.
Tô Thi Thi yên lặng nhìn bóng lưng đang rời đi của hắn, rất muốn để cho hắn mang cô cùng đi!
“Hiện tại làm sao đây” Tô Thi Thi quay đầu nhìn sang Bùi Dịch.
Khiến cô ngạc nhiên hơn chính là, Bùi Dịch vậy mà không phát hỏa?
“Sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy?” Bùi Dịch đi tới, cởi áo khoác, liền như thế công khai choàng áo khoác của mình lên trên người Tô Thi Thi, đem nửa người trên của cô bao quấn kín lại.
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, ngón tay nhỏ lặng lẽ khều khều quần áo của anh, nhỏ giọng nói: “Em hiện tại nóng muốn bốc hỏa!”
“Vậy sao?” Bùi Dịch cúi đầu, lành lạnh nhìn cô.
Tô Thi Thi im lặng.
Rõ ràng là cô nên là tức giận, tại sao ngược lại anh lại không vui trước rồi hả?
“Bùi tiên sinh, anh cũng thật biết diễn.” Tô Thi Thi ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Như nhau.” Bùi Dịch để sát vào bên tai cô, cắn răng nói, “Đợi trở về sẽ tính sổ với em!”
“Anh xác định? Vừa lúc, trở về chúng ta cùng nhau thảo luận thảo xem bữa tiệc vũ hội này, nhất là vũ hội có rất nhiều mỹ nữ, đúng không?” Tô Thi Thi ánh mắt như dao găm lạnh lẽo bắn qua.
Hừ, cũng dám cùng cô tính sổ!
Bùi tiên sinh nhất thời yên lặng rồi.
Quả nhiên, cô gái nhỏ của anh ghen tuông còn đáng sợ hơn người bình thường!
Hai người ở bên cạnh lặng lẽ nói chuyện, nhìn từ đằng xa, giống như là hai người đang liếc mắt đưa tình một dạng.
“Quả thực không đem Hỗ gia để vào mắt!” Hỗ Minh Phỉ con ngươi u ám thêm vài phần, nhưng trên mặt lại không hiển lộ nửa phần khó chịu.
Lúc này, người bên cạnh đều đã nhìn bọn họ, cô ta tự nhiên càng thêm không thể để cho người ta chế giễu.
“Tô tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu.”
Tô Thi Thi đang theo Bùi Dịch “Lý luận”, nghe một giọng nói truyền đến, tâm run lên một cái.
Tô Thi Thi ngẩng đầu, lúc nhìn đến Hỗ Minh Phỉ đang đứng gần đó, lòng của cô, vẫn lại là nhịn không được co rúm lại một phen.
Cô gái trước mặt này, thật sự cực kỳ xuất sắc!
Đáy lòng của cô ở một chỗ nào đó, có một loại tên là “Tự ti” gì đó, dâng lên.
(Ryeo: Trời ạ, tự ti cái méo gì? Bà không thấy bà đẹp thôi, chứ anh sắp nhịn hết nổi rồi. Đang muốn khiêng bà đi 'ăn' ngay lập tức đó
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh