Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 161: Đều Đã Gặp Mặt
dit: ThuyenLeK3
Beta: Twinsyl
“Ầm!”
Một thanh âm vang dội của tiếng đóng cửa, nhất định là tiếng động lớn nhất thế giới.
Tô Thi Thi sững sờ nhìn cánh cửa màu nâu đỏ trước, cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn tay Tống Trọng Hạo.
Vừa rồi liền là cái tay này, lôi cô trở về, rồi mới “ ầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Sư huynh, Bùi Dịch bị anh nhốt ở bên ngoài rồi.” Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt.
Cô thật sự cũng bị anh ta hại chết, không cần nghĩ cũng đều biết được hiện tại sắc mặt Bùi Dịch lại có nhiều khó coi. Nhất là trước mặt Hỗ điên khùng kia, nhốt anh ở bên ngoài.
Tô Thi Thi thân thể run run một phen, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp.
“Xong đời rồi... Sư muội, em sao lại không nói cho anh biết một tiếng?”
Tống Trọng Hạo mặt suy sụp xuống, khẩn trương hỏi han: “Hiện tại làm sao đây? Anh có phải sẽ chết cực kỳ thảm phải không?”
Vị Bùi tiên sinh kia tính tình cũng không tốt, anh ta có thể hay không bị vứt ở trong này?
“Còn có thể làm sao đây?” Tô Thi Thi lắc đầu, làm bộ muốn đi mở cửa, Tống Trọng Hạo nhất định giữ cô lại.
“Cậu ấy không có thẻ mở cửa sao? Chúng ta khẩn trương đem bản vẽ tiếp tục thảo luận các vấn đề còn lại cho thật tốt. Đến lúc đó muốn chém giết muốn róc thịt thì tùy ý cậu ấy!”
Tô Thi Thi dở khóc dở cười. Sư huynh cô lúc này vậy mà còn quan tâm hoàn thành cho xong bản thiết kế.
Hai người đang nói chuyện, chỉ nghe thấy cửa truyền đến một tiếng động nhỏ, “cạch” 1 cái lập tức tay cầm cửa liền xoay vặn bắt đầu chuyển động.
Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo hoảng sợ nhìn về cánh cửa dần dần mở ra, trong tầm mắt xuất hiện khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng.
“Sư muội, em cũng mệt mỏi rồi, anh đây nên đi ngủ để bổ sung năng lượng.” Tống Trọng Hạo quay đầu bỏ chạy.
“Tống Trọng Hạo, anh là cái đồ không nghĩa khí!”
Tô Thi Thi ngầm tốn hơi thừa lời, ngửa đầu lấy lòng, nhìn Bùi Dịch: “Thật sự không liên quan tới tôi, cửa là do anh ta khoá.”
“Vậy sao?”
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, tháy Tô Thi Thi tầm mắt xem bên ngoài, lạnh giọng hỏi: “Rất muốn ra ngoài?”
Tô Thi Thi không hiểu rõ ràng được ý tứ của Bùi Dịch, theo bản năng gật đầu.
Cô bị sư huynh cô hành hạ điên rồi, đương nhiên nghĩ muốn ra đi.
“Tô Thi Thi, em ngứa da phải hay không? Anh ta đến đây tìm em nên rất vui vẻ đúng không?” Bùi Dịch sắc mặt nhất thời liền trầm xuống.
“Cái gì?” Tô Thi Thi quay đầu không thể nào hiểu nổi nhìn anh, “Anh đang nói người nào... Anh là nói, người điên kia?”
Tô Thi Thi nói xong liền đi đến, lôi kéo tay Bùi Dịch khẩn trương nói: “Anh vừa rồi đuổi anh ta đi chưa? Anh ta hẳn không xông tới đi? Tôi cùng anh nói, người này quả thực đầu óc có bệnh, anh ta sao lại chạy đến nơi đây? Xong rồi, chúng ta vẫn lại là đi trước đi!”Cô gái này...
Bùi Dịch khóe miệng giật giật, đem tay cô kéo ra: “Hay lắm, diễn cũng quá khoa trương rồi.”
Tô Thi Thi tay rút về, trợn mắt nhìn anh: “Chẳng thế thì anh nghĩ tôi thế nào? Rõ ràng tôi là người bị hại, làm như tôi đi ăn vụng bị bắt gặp phải cố nói dối để lấp liếp vậy.”
Bùi Dịch cũng không phải thực sư tức giận, chẳng qua cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy cái người họ Hỗ kia ở đây mà thôi.
“Cách anh ta xa một chút. Hôm nay nên ở lại ở trong phòng, không cần ra ngoài.”
Bùi Dịch vừa dứt lời, bên trong liền truyền đến giọng Tống Trọng Hạo: “Em rể, cậu yên tâm. Tôi nhất định giám sát sư muội giúp cậu, tuyệt đối không cho em ấy ra khỏi phòng nửa bước!”
“Tống Trọng Hạo!” Tô Thi Thi thét chói tai, người này quá không nghĩa khí rồi!
“Vậy thì xin nhờ sư huynh rồi.” Bùi Dịch nhàn nhạt nói xong, vào phòng, chỉ chốc lát cầm một phần văn kiện ra ngoài.
“Tôi còn muốn đi họp, em ở chỗ này chờ tôi. Đói bụng thì gọi cơm ăn.”
“Tôi... Được.” Tô Thi Thi cuối cùng yên lặng gật gật đầu, ánh mắt xẹt qua phần văn kiện Bùi Dịch đang cầm trên tay kia, trong lòng ấm áp.
Anh là về đây để nhìn cô phải không? Bằng không đại khái có thể để cho thư ký đến đây lấy văn kiện mà.
Người đàn ông này có đôi khi, luôn luôn làm cho người ta không nắm bắt được cảm xúc nhưng cũng rất cảm động.
Cô vốn là nghĩ đi ngắm biển. Tối hôm qua lúc đến đây, cô nhìn thấy cách không xa khách sạn này chính là một bờ cát vàng.
Nhưng mà Bùi Dịch đột nhiên đi công tác khẳng định là có việc gấp. Anh đã bởi vì bọn họ mà chậm trễ cực kỳ nhiều thời gian, cô không nghĩ muốn lại cho anh ấy thêm phiền toái.
Nhất là người điên kia cũng đến nơi này, Tô Thi Thi càng không có tâm tình đi ra ngoài.
“Ngoan một chút.” Bùi Dịch hôn một cái lên trán Tô Thi Thi, rất nhanh liền đi rồi.
Chờ anh vừa? Tô Thi Thi thu lại cảm xúc trên mặt, quay đầu liền hướng về phía Tống Trọng Hạo đánh móc sau gáy: “Sư huynh, anh cũng dám bán đứng em!”
“Sư muội, chuyện này cũng chẳng liên quan tới anh. Thật sự là em tìm đàn ông quá khủng bố rồi! Em không biết, lúc vừa rồi cậu ta ra ngoài nói chỉ cần dám để cho em đi ra cái cửa này một bước, liền khiến cho anh vĩnh viễn đợi ở chỗ này!”
Tống Trọng Hạo nói xong ôm lại ôm ấp cánh tay mình, bộ dáng sợ hãi không thôi.
Tô Thi Thi triệt để chịu thua bọn họ rồi.
Hai con người khó đóan này!
Thời điểm Bùi Dịch trở về, Tống Trọng Hạo đang ngủ bù, Tô Thi Thi ngồi ở cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Đây là Tô Thi Thi lần đầu tiên xuất ngoại, nhìn thành phố xa lạ bên ngoài cửa sổ, trong lòng có một tầng nhàn nhạt vẻ u sầu nảy sinh.
Cô là làm bên thiết kế, tạo ra chính là nhà. Cô thiết kế nhà rất nhiều cho người ta, giúp bọn họ có chốn về thoải mái. Nhưng còn cô, cô nên thuộc về nơi nào? Tô Thi Thi cảm thấy được chính mình giống như là một cây bèo trôi, lại vẫn đang khắp nơi phiêu diêu.
“Suy nghĩ cái gì?” Bên cạnh truyền đến giọng nói ôn nhu của một người đàn ông.
Tô Thi Thi hoàn hồn, quay đầu hướng về phía anh cười nói: “Anh đã về.”
Chỉ là vô cùng đơn giản một câu, Bùi Dịch lại thất thần ngay tại chỗ.
Loại cảm giác này giống như vợ chờ chồng trở về, đối với anh nói: Anh đã về.
“Tô Thi Thi, từ giờ trở đi, hãy suy sét về việc cầu hôn của tôi!”
Bùi Dịch đột nhiên ôm lấy Tô Thi Thi, để cằm tại trên vai cô, ôn nhu nói.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, nhưng bây giờ, những lời cự tuyệt không hiểu tại sao nói không ra miệng.
Có lẽ là tại nơi đất khách quê người không nơi nương tựa, để cho cô càng thêm muốn có một gia đình, có lẽ là anh ấy giờ phút này quá ôn nhu.
Cô ma xui quỷ khiến gật đầu: “Được.”
“Nhớ kỹ lời em đã nói hôm nay.” Bùi Dịch ôm chặt cô, bá đạo nói.
Vẫn lại là như thế bá đạo...
Tô Thi Thi trong lòng kiều diễm bị nháy mắt đánh tan, buồn bực đẩy anh ra, hỏi: “Anh xong việc, chúng ta có phải hay không phải đi về rồi?”
Bùi Dịch sắc mặt đen lại, cô gái này thật là cạn lời.
“Đi thay quần áo.” Bùi Dịch nói xong liền hướng tới quầy bar đi đến.
Tô Thi Thi có chút rầu rĩ không vui. Rất không dễ dàng ra nước ngoài một lần, còn không được đi dạo chung quanh liền phải đi về rồi.
Thời điểm Tô Thi Thi bước ra ngoài, Bùi Dịch đã đổi một bộ quần áo mới.
Bùi Dịch nhìn thấy cô khi đó rõ ràng sửng sốt một phen.
Tô Thi Thi trước giờ bởi vì công việc nên diện đồ công sở là đa số.
Giờ phút này cô thay đổi một bộ váy dài màu xanh da trời, lớp vài mỏng ôm thân thể của cô, cảm giác nhẹ nhàng thanh khiết. Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt to tròn cuốn hút của cô, phảng phất như tiên nữ đang dạo chơi chốn nhân gian.
“Đi thôi.” Bùi Dịch định thần, xoay người hướng tới cửa đi đến.
“ Sư huynh thì phải làm sao đây?” Tô Thi Thi lo lắng Tống Trọng Hạo ngủ trên ghế sofa.
Bùi Dịch cước bộ ngừng một trận, quay đầu lạnh lùng nhìn cô: “Thi Thi, tôi đã cảnh cáo em, nếu lần nữa để cho tôi từ trong miệng em nghe được cái tên của người đàn ông khác, anh ta chắc chắn cực kỳ thảm!”
“Này!” Tô Thi Thi không nói gì, cô tuyệt đối tin tưởng anh có thể làm được.
Thôi, sư huynh cô nói thế nào cũng là một người đàn ông, nói thế nào chẳng lẽ không có khả năng, có biện pháp trở về?
Đến chỗ cửa, Tô Thi Thi cố ý thả chậm bước đi, để cho Bùi Dịch đi trước.
Bùi Dịch đối với biểu hiện của cô cực kỳ vừa ý, ôm lấy vai cô, sát vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Em yên tâm, anh ta hiện tại không rảnh tới quản em.”
“Âm hiểm!” Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh ta. Không cần nghĩ cũng đều biết, người đàn ông này sau lưng nhất định đã sử dụng ám chiêu gì rồi.
Chỉ là lúc cô đang đi ra ngoài, phát hiện Bùi Dịch vậy mà mang theo cô hướng bờ biển đi tới.
Cô tự giữ chặt tay anh, hỏi: “Không phải muốn về nước sao?”
Bùi Dịch quay đầu nhìn cô: “Tôi có nói thế sao? Giống như vẫn đều là Tô tiểu thư chủ quan suy đoán.”
“Tôi... Anh muốn mang tôi ra ngoài vui chơi cứ việc nói thẳng, cứ làm bộ thần bí làm gì?” Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh, vui vẻ hướng bờ cát chạy tới.
Bùi Dịch đuổi theo, xoa nhẹ tóc của cô nói: “Tôi muốn qua bên biệt thự ở bờ biển kia gặp một vị tiền bối, em ở chỗ này chờ tôi.”
“Được.”
Tô Thi Thi híp mắt, cười đến mi mắt đều nhanh không có. Cô đâu muốn quản Bùi Dịch đi làm cái gì. Cô hiện tại chỉ nghĩ muốn đi trên bờ cát chạy vui đùa.
Bùi Dịch nhìn đến bộ dáng của cô, trong mắt sủng nịch chớp lóe rồi biến mất, hận không thể ở lại cùng cô.
Bên kia, trong phòng tổng thống của khách sạn, một người đàn ông đang nơm nớp lo sợ thông báo sự việc.
“Đã xác nhận là người bên phía Bùi Dịch đang âm thầm thu mua cổ phần công ty Minh Đỉnh chúng ta...”
“Ừm.” Hỗ phó tổng bỗng nhiên cắt ngang lời người kia, mi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài bờ cát nhìn vài giây, xoay người hướng cửa đi đến.
Trợ lý của anh ta nhìn thoáng qua bờ cát, đồng tử mạnh co rụt lại.
Kia không phải Tô Thi Thi sao?
Cả nhà tối hảo.
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh