If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80: Không Hiểu Sao Lại Cảm Động
dit: Hải Yến
Beta: Ryeo
Tô Thi Thi tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, và trong phòng ngủ máy điều hòa phả hơi lạnh hòa cùng một chỗ, làm cho người ta có cảm giác không rõ ràng nhưng lại rất an tâm.
"Ôi, ngày hôm qua sao mình ngủ thiếp đi vậy?" Tô Thi Thi mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, khẩn trương kiểm tra thân thể của mình, xác định không có gì kỳ lạ mới nhẹ nhàng thở ra.
"Anh vậy mà không có giết mình?" Tô Thi Thi lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên bật cười khúc khích.
Bùi Dịch tối hôm qua nhất định tức chết rồi!
"Oa?" Cô quay đầu, thấy trên tủ đầu giường bày một xấp giấy tờ gì đó, tò mò cầm lấy nhìn một chút, lúc này thật là đang hít vào một ngụm khí lạnh.
"Đây không phải là... Đây không phải là thiết kế bên trong rạp chiếu phim Tinh Quang sao?" Tô Thi Thi hoảng sợ vô cùng.
Lúc naỳ trong tay cô cầm một xấp ảnh chụp, nhưng không phải là ảnh tối hôm qua cô lại trong rạp chiếu phim kia, đặc biệt là trong đó là ảnh chụp của phòng chiếu số 5 kia, đánh chết cô cũng sẽ không quên!
Cô hưng phấn mà lật lật xem những tài liệu kia, rồi lại rất nhanh lật ảnh chụp. Lật chuyển lật chuyển, tay bỗng nhiên dừng lại.
"Đây là - - bản thiết kế?" Tô Thi Thi ngây ngốc mở ra một tấm bản vẽ, miệng từ từ há to, đến triệt để đờ đẫn.
Đây là bản thiết kế bên trong rạp chiếu phim Tinh Quang?
Không đúng, không phải một tấm, là một bộ đầy đủ! Mỗi một góc thiết kế rạp chiếu phim Tinh Quang đều có!
"Bùi Dịch..." sóng mũi Tô Thi Thi có chút cay cay, không cần nghĩ cũng biết, chỉ có người này mới có thể làm được.
Anh lại giúp cô đem tất cả bản thiết kế của rạpchiếu phim Tinh Quang kia đem về đây!
Tô Thi Thi hít vào một hơi, thật cẩn thận cất kỹ đồ vật, sau đó nhảy xuống giường, ngay cả rửa mặt cũng không kịp, đi chân trần chạy đi tìm Bùi Dịch.
Nhưng Tiểu Ưu đứng ở cửa lại nói cho Tô Thi Thi biết, Bùi Dịch từ sáng sớm đã đi đếm công ty rồi!
"Được rồi." Tô Thi Thi vẻ mặt chán nản trở lại phòng của mình.
Ngoài cửa, Tiểu Ưu thấy Tô Thi Thi nghe được tiên sinh không có ở đây biểu tình buồn bã, trong mắt hiện lên ý cười.
Tuy Tô tiểu thư ngoài miệng không thừa nhận, nhưng là bọn họ đều đã nhìn ra được, cô kỳ thật vẫn là cực kỳ để ý Bùi tiên sinh.
Chỉ là cô đâu nào nghĩ đến, Tô Thi Thi vừa vào đến trong phòng, đảo mắt liền đem Bùi Dịch quên mất.
Lúc này, cô hưng phấn gọi điện thoại cho Tống Trọng Hạo, mời anh sang đây xem bản thiết kế.
"Thật sao?" Đầu bên kia điện thoại Tống Trọng Hạo gần như là gào to, "Thi Thi, em chờ anh, anh lập tức đến!"
Tô Thi Thi nói không nên lời. Cô vốn là muốn để cho anh sau tan tầm mới tới, người nào sáng sớm như vậy đi đến nhà người ta!
Cô không thể làm gì khác hơn là nói trước với bảo vệ cửa, miễn cho vị đàn kia của cô vào không được.
20 phút sau, Tống Trọng Hạo chạy không ngừng nghỉ tới trang viênĐoàn gia.
Đối với nơi này anh ta trước kia nghe Tô Thi Thi nói tới, nhưng lại là lần đầu tiên tới.
"A!" Tống trọng hạo còn chưa có tiến vào biệt thự, bỗng nhiên thấy trước mặt nhào tới một bóng đen to lớn, lúc này sợ tới mức hồn phách đều không có.
"Anh Trọng Hạo?" Tô Thi Thi ở trong phòng khách nghe được tiếng Tống Trọng Hạo kêu thảm thiết, lập tức buông xuống bữa sáng chạy ra.
Vừa chạy tới cửa liền thấy cảnh tượng trước mặt, lập tức vui vẻ.
"Em còn cười! Cứu mạng!" Tống Trọng Hạo một người đàn ông hơn một thước, giờ phút này vậy mà lui ở trong sân bám trên pho tượng nhỏ cao nửa thước, dường như mấy con khỉ đang đu cây không khác mấy.
Trên đất trước mặt anh ta, Tiểu Vịnh ngồi chồm hổm như hổ rình mồi. Nơi xa, đại cẩu tử đang vội vàng đuổi một con ngựa đen.
May mắn những động vật khác đã cho ngườilàm đuổi chạy trở về, nếu không bây giờ không biết là cái tình cảnh gì.
"Anh Trọng Hạo, chúng nó không cắn người, anh đừng sợ, xuống đây đi." Tô Thi Thi cười nói.
"Em chắc chắn?" Tống Trọng Hạo chỉ chỉ chó ngao Tây Tạng màu đen trước mặt, "Em thấy nó giống như không cắn người sao?"
"Gâu gâu!" Giống như là xác minh lời của anh ta nói, Tiểu Vịnh rất phối hợp sủa một tiếng.
Tống Trọng Hạo hét lên một tiếng, sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên pho tượng rơi xuống.
"Anh Trọng Hạo, cái kia, kỳ thật anh ngồi chồm hổm ở chỗ đó cũng không..." Tô Thi Thi lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tiểu Vịnh chân trước đứng thẳng lên.
Tống Trọng Hạo cảm thấy trước mặt một bóng đen càng lên càng cao, chỉ chốc lát đem mình bao phủ toàn bộ.
Anh muốn khóc: "Cứu mạng! Tô Thi Thi, mau đưa nó đuổi đi, nếu không thì anh với em tuyệt giao!"
"Anh Trọng Hạo, em không ra lệnh nó được!" Tô Thi Thi cũng muốn khóc.
Cô vốn nghĩ là thời gian cô ở tại biệt thự, cho Tiểu Vịnh chúng nó ra ngoài hoạt động một phen, nhất thời quên Tống Trọng Hạo sợ chó.
Cô ở thế khó xử nhìn, cuối cùng lựa chọn đi tìm Đại cẩu tử cứu nguy.
"Ngao..." Đại Cẩu tử đuổi theo ngựa dạo quanh vườn đang vui vẻ, lập tức bị níu lấy vòng cổ, tự nhiên không chịu. Bốn chân ra sức lay trên mặt đất, nhất định không chịu đi.
Xa xa, quản gia cùng người huấn luyện chó đang vội vã chạy tới.
"Gâu gâu!" Tiểu Vịnh vừa thấy chó nhà mình bị người ta khi dễ, ngay lập tức buông tha cho Tống Trọng Hạo, chạy tới chỗ Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi vội vàng buông tay, co cẳng chạy: "Anh Trọng Hạo, anh mau vào!"
"Nằm xuống, mặc kệ tôi!" Tống Trọng Hạo đang nhảy xuống khỏi pho tượng, đang muốn chạy, chợt nghe cách vách truyền đến một âm thanh ngạc nhiên.
"Tống tiên sinh?" Đoàn Ngọc Tường nghe tiếng ồn ào từ chỗ này đi đến, không nghĩ người trước mắt thấy đúng là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế mới nổi lên trong giới Thiết Kế!
Tống Trọng Hạo quay đầu, nhìn thấy từ bên cạnh đi qua là một vị mỹ nữ tóc đen dài, nâng nâng gọng kính trên sống mũi, nhướng mày.
Không biết.
Chạy thoát thân quan trọng hơn.
Đoàn Ngọc Tường nhìn bóng lưng chạy trốn của Tống Trọng Hạo, trong lòng mơ hồ có chút tức giận.
Lại có đàn ông nhìn thấy cô ta có thể hoàn toàn coi như không khí! Trên cái thế giới này trừ Bùi Dịch ra, cô ta là lần thứ hai nhìn thấy!
"Đoàn Ngọc Tường, con đang nhìn cái gì?" Nghe ồn ào mà đến Đoàn Chấn Ba nhìn thấy con gái lớn nhìn chằm chằm bóng lưng một người đàn ông, ngay lập tức trầm mặt xuống.
"Cha." Đoàn Ngọc Tường lập tức điều chỉnh tâm trạng, đối với Đoàn Chấn Ba lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào.
Đoàn Chấn Ba đưa mắt nhìn phương hướng rời đi của Tống Trọng Hạo, vẻ mặt lạnh hơn một chút: "Thu hồi những tâm tư này của con, hôn nhân của con không phải do con quyết định."
"Cha, con..." Đoàn Ngọc Tường sắc mặt cứng đờ, cha cô ta là đang hiểu lầm, nhưng những lời này lại như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm một dao trong lòng cô ta, trước mắt hiện lên bộ dáng của một người khác.
Cô ta đối với Bùi Dịch có chút tâm tư đó, cha cô ta có phải đã sớm phát hiện rồi không?
"Sao vậy? Bản lĩnh lớn rồi muốn tạo phản sao?" Đoàn Chấn Ba thấy con gái cắn môi một bộ dáng ủy khuất, nhất thời trầm mặt xuống.
Đoàn Ngọc Tường lập tức lắc đầu, lộ ra tươi cườihoàn mỹ. Không cần giải thích, bởi vì cha cô từ đầu đều không nghe.
Cô ta phải làm, cũng chỉ có bộ dạng hiểu chuyện, giống mẹ cô ta vậy. Như vậy, mới có thể đứng yên ở Đoàn gia.
"Con nhớ kỹ, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại của con là tận lực hấp dẫn Bùi Dịch, biết không? Nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài đạo lý phải biết, đây cũng là ý của ông nội con." Đoàn Chấn Ba đưa mắt nhìn biệt thự bên cạnh, cùng so với Tô Thi Thi, ông ta đương nhiên hi vọng đứa con gái hiểu chuyện này của mình cùng Bùi Dịch kết hôn.
"Cái gì?" Đoàn Ngọc Tường lờ mờ.
Cô cho rằng đối với Bùi Dịch không thể hy vọng rồi!
Đoàn Ngọc Tường thiếu chút nữa thì thất thố rồi. Cô hít sâu một hơi, tận lực làm bộ như giật mình hỏi han: "Ông nội cùng cha nghĩ như vậy sao..."
"Bảo con làm liền làm, phí lời làm gì? Không nên như em gái con không đầu óc như vậy, nếu không thì Đoàn gia chứa không nổi các người!" Đoàn Chấn Ba nhắc tới con gái nhỏ của mình thì tức lên.
Hiện tại bọn họ một nhà bởi vì chuyện của Đoạn Ngọc Lộ, trước mặt lão gia tử đó đã không ngẩng đầu lên được, muôn ngàn lần không thể lại xảy ra chuyện.
Ông ta nghĩ nghĩ, lại nói thêm: "Qua vài ngày, con từ chức đến công ty mình đi làm."
"Cái gì?" Đoạn Ngọc Lộ lần này là thật thất thố, trong mắt kinh hãi không chút nào che dấu.
Đoàn thị không phải con gái không được nhúng tay à? Cha cô ta lại để cho cô ta đi làm ở Đoàn thị?
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh