Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Xảy Ra Chuyện Lớn
hưng là lúc anh đi vào phòng ngẩng đầu lại phát hiện Tô Thi Thi chỉ là ngồi ở bàn công tác của anh, chính đang tập trung nhìn chằm chằm laptop của cô.
Bùi Dịch im lặng như tờ đi qua, nhìn đến ở trên bàn mình còn một phần văn kiện chưa kịp xử lý xong của Xây dựng Tiệp Khắc đang đặt ở một góc bàn, xem ra Tô Thi Thi vẫn là không phát hiện.
Bùi Dịch lặng không tiếng động mà đem văn kiện thu gom lại, đi tới bên cạnh người Tô Thi Thi.
Anh lại vẫn muốn nhìn một chút tiềm lực của người phụ nữ của anh thế nào, nếu cứ như vậy để cho cô phát hiện anh là tổng giám đốc của Xây dựng Tiệp Khắc, sẽ ít đi rất nhiều lạc thú.
Bùi Dịch đi đến bên cạnh ngườiTô Thi Thi, nhìn đến màn hình laptop của Tô Thi Thi khi đó sửng sốt một phen.
Cô gái nhỏ này đang làm phương án thiết kế sao?
Tô Thi Thi lúc làm việc đặc biệt tập trung, chân mày cau lại, ngón tay rất nhanh gõ gõ bàn phím, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại có không gian sáng tạo trong đầu cô một dạng.
Bùi Dịch nhìn nhìn, ánh mắt từ từ nhu hòa hơn.
Trước kia lúc nhìn thấy lý lịch trích ngang bằng PPT của Tô Thi Thi đã để cho anh kinh ngạc một lần, bây giờ nhìn đến cô chăm chỉ làm việc như vậy, tựa hồ càng thêm đặc biệt cảm giác cô thật sự rất có khả năng.
Bốn phía an tĩnh lại, trong lúc này trong thư phòng chỉ còn lại có tiếng gõ bàn phím của Tô Thi Thi, yên tĩnh đến hoàn hảo.
Động tác Tô Thi Thi rất nhanh, chỉ tốn 15 phút liền đem phương án sửa chữa thật tốt.
Cô duỗi thắt lưng, chậm rãi thở ra một hơi, chỉ là ngẩng đầu nhìn đến Bùi Dịch vậy mà ngồi ở bàn làm việc đối diện, sợ tới mức thiếu chút nữa kinh ngạc hét lên.
"Anh giờ này sao còn ở đây?" Tô Thi Thi buồn bực hỏi.
Lặng lẽ như vậy xuất hiện tại nơi này, không sợ hù chết người sao?
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái: "Chiếm dụng thư phòngcủa tôi, thái độ của em như vậy là sao đây?"
Tô Thi Thi đuối lý, lấy lòng địa hướng đến anh cười cười, nói thầm: "Không cần keo kiệt như vậy chứ, chỉ là mượn bàn làm việc của anh một phen mà thôi."
Bùi Dịch từ trên vị trí đứng lên, từng bước một đi đến bên ngườ iTô Thi Thi, hai tay chống đỡ ở trên bàn, đem cô vây ở giữa người anh với cái bàn kia.
Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, ra sức muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình, chăm chú hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Em nói xem?" Bùi Dịch nhìn chằm chằm mi mắt Tô Thi Thi, chậm rãi hướng tới tiếp sátmặt cô.
"Anh..." Tô Thi Thi trong mắt hiện lên quét xuống bối rối, cô không phải chỉ l à mượn cái bàn của anh dùng một chút thôi sao, không tất yếu như vậy đi? Cô còn phải đi làm mà..@
Lúc Bùi Dịch muốn cúi xuống hôn lên mặt cô khi đó, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Tiểu Ưu thất kinh chạy tiến vào: "Tô tiểu thư, chó đã xảy ra chuyện!"
"Chó? Đại Cẩu tử?" Tô Thi Thi mạnh vỗ đầu mình một cái. (thiệt ra tui cũng chả biết con chó đó tên gì, nên kêu đại cẩu tử đi, nghe có vẻ hay *cười*)
Không xong, cô sao vậy đem chuyện này quên mất.
Bùi Dịch đã đứng thẳng người, sắc mặt có chút đen, tầm mắt lành lạnh đảo qua trên người Tiểu Ưu.
Giúp việc trong nhà anh, từ khi nào mà không đạt anh ở trong mắt rồi hả? Tùy tùy tiện tiện liền vào cửa, vì một con chó, cũng dám phá hỏng chuyện tốt của anh.
Đúng là Tô Thi Thi đã vội vàng chạy ra ngoài, đuổi theo Tiểu Ưu hỏi: "Đại cậu tử của tôi đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại ở nơi nào?"
Thanh âm dần dần đi xa, Bùi Dịch mặt càng ngày càng đen, nâng bước đi ra ngoài.
Dưới lầu Tô Thi Thi mới vừa chạy đến cửa thang lầu, liền nhìn đến Đại cẩu tử kia êm đẹp ngồi chồm hổm ở trong phòng khách, nhìn thấy cô thở hổn hển hướng tới cửa thang lầu đã chạy tới.
Tô Thi Thi có chút buồn bực, quay đầu nhìn Tiểu Ưu một phen hỏi: "Này không phải là rất tốt sao?" (ơ sao bùn bực, ko bị anh ăn nên bùn bực sao =)) *cười gian*)
Tiểu Ưu muốn nói lại thôi, không biết nên nói sao.
Tô Thi Thi buồn bực không thôi, đi đến dưới lầu sờ sờ đầu đại cẩu tử, cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện không có vấn đề, ngược lại so với ngày hôm qua tinh ranh hơn rất nhiều rồi.
Lúc này, tiểu quản gia của biệt thự từ ngoài cửa vội vã đi đến, nhìn thấy Tô Thi Thi đang ở cùng đại cẩu tử kia chơi đùa, trong mắt lo lắng càng sâu hơn.
"Tô tiểu thư, nó thật là chó của người?" Quản gia muốn nói lại thôi.
Tô Thi Thi đứng lên, nghi hoặc liền gật gật đầu: "Quản gia, có phải hay không xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Cái này..." Quản gia nhìn xem Tô Thi Thi, lại nhìn xem đại cẩu tử kia.
Nói thật là có điểm khó mở miệng, ông nhìn thấy Tô Thi Thi thật sự bắt đầu nôn nóng, vội nói đạo: "Chuyện là, con chó này tối hôm qua không biết xảy ra chuyện gì, đi trêu chọc chó ngao Tây Tạng của lão gia nuôi."
"A?" Tô Thi Thi cả kinh, vội vàng đi thăm dò xem đại cẩu tử của mình.
Cái con chó ngao Tây Tạng kia thân hình to lớn như trâu, lại hung lại hãn, không biết cắn chếtbao nhiêu con chó rồi. Đại cẩu tử của cô còn có thể còn sống trở về, thật không dễ dàng.
Đúng là cô kiểm tra rồi hồi lâu, phát hiện trên người đại cẩu tử một chút vết thương đều không có, nghi hoặc ngẩng đầu nói: "Đại cẩu tử của tôi đâu có việc gì đâu?"
Quản gia trán tại nhỏ giọt mồ hôi lạnh, ông lúc nào nói qua đại cẩu tử kia xảy ra chuyện vậy, xảy ra chuyện đích thị là cái chó ngao Tây Tạng kia!
"Xảy ra chuyện gì?" Bùi Dịch đi xuống, nhìn đến quản gia thần sắc lo lắng, nhíu mày hỏi.
Quản gia nhìn đến anh, mồ hôi trên trán càng thêm một chút, nói lắp bắp: "Vâng, Tô tiểu thư tối hôm qua đem con chó này đến... Đem chó ngao Tây Tạng lão gia nuôi cho... Cho..."
Ông ta khó nói nên lời bèn dùng tay làm cái động tác động chạm ám mụi để giải thích.
"Cái gì?" Tô Thi Thi nhìn ông ta quơ tay chân loạn xạ cuối cùng hiểu ra, cả kinh cằm đều muốn rơi xuống, không thể tin nhìn đại cẩu tử, lại nhìn sang quản gia kia, "Ông không nói dai chứ?"
Quản gia muốn khóc, ông cũng muốn nghĩ sai rồi, nhưng sự thật đúng liền là như vậy.
Con chó này không biết từ đâu chạy tới, là con chó đực dũng mãnh phi thường vô địch, tối hôm qua đột nhiên vọt tới chuồng chó ngao Tây Tạng kia, trực tiếp thượng chó ngao Tây Tạng của lão gia rồi.
Tối hôm qua chó ngao Tây Tạng gào rú cả đêm, tất cả mọi người đều tưởng là nó đến kỳ động dục.
Nhưng là sáng nay người chăm sóc cho nó đi qua vừa thấy, phát hiện chó ngao Tây Tạng vậy mà cùng con chó vài Đại cẩu tử kia nằm cùng một chỗ.
Mà con chó này như trêu ngươi, thấy có người tới, nhất điểm cũng không sợ người lạ, trực tiếp vây quanh người chăm sóc chó kia ngửi hồi lâu, làm người nọ sợ tới mức không dám tiếp sát chuồng chó.
Mà còn... Đại cẩu tử kia cũng rất ghê gớm, sau khi dò xét nhìn vẻ mặt của người chăm sóc chó kia, lại cùng chó ngao Tây Tạng gào rú hồi lâu.
Người chăm sóc chó sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức đi nói cho lão gia biết.
Cho nên nói hiện tại trang viên trên dưới toàn bộ đều đã biết rõ.
Tô Thi Thi giật giật khóe miệng, triệt để hết chỗ nói rồi.
Nó thật không biết sợ ai chút nào sao? Trêu chọc ai không được, lại đi trêu chọc cái con chó ngao Tây Tạng kia, là Đoàn Kế Hùng nuôi dưỡng còn yêu nó hơn con mình.
Tô Thi Thi thật cẩn thận nhìn nhìn Bùi Dịch, nhỏ giọng hỏi: "Tôi hiện tại dẫn nó đi, bây giờ còn kịp không?"
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, mím môi không nói ra tiếng.
Tô Thi Thi chán nản gục đầu xuống, vỗ vỗ đầu Đại cẩu tử.
Nó vậy mà lại vẫn híp mắt lại, một bộ dạng cực kỳ hưởng thụ, không biết chính mình vừa gây ra chuyện động trời gì sao?
"Hiện tại lão gia đang ở trong trang viên tìm con chó này, nếu không chúng ta trước đem nó giấu đi?" Quản gia thật cẩn thận đề nghị nói.
Tô Thi Thi không nói gì địa chọc chọc đầu Đại cẩu tử: "Ông cảm thấy được trốn được sao?"
Con chó này có thể đem chó ngao Tây Tạng thể hình lớn gấp đôi nó đều đã cho thượng, trốn được mới là lạ.
"Vậy phải làm sao đây?" Quản gia cũng sốt ruột không thôi, chuyện này không đơn thuần chỉ là vấn đề về con chó kia, mà có khả năng sẽ liên lụy đến Tô Thi Thi.
Ông biết Bùi Dịch rất sủng nịnh Tô Thi Thi, ông mấy ngày nay cũng coi cô như nữ chủ nhân của tòa biệt thự này ròo, thật sự là không nghĩ muốn nhìn thấy cô xảy ra việc gì.
Tô Thi Thi cũng đang nghĩ biện pháp, nhưng là biện pháp cô còn không chưa nghĩ ra được, bên ngoài người hầu thất kinh chạy tiến vào.
"Tiên sinh, lhoong hay rồi, Đoàn quản gia nghe nói chó ở trong này, muốn tới đây bắt chó!"
Tới thật là nhanh quá rồi!
Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi mặt đều là trầm xuống.
Tô Thi Thi đứng lên, thẳng thắn lưng, chuẩn bị tốt tư thế chiến đấu.
Đòan Hòa Dự là người của lão gia, ông ta dám đến chỗ này bắt cho, chuyện này chỉ có thể giải thích là lão gia kia bày mưu đặt kế.
Tô Thi Thi đứng ở bên cạnh Bùi Dịch, lẳng lặng chờ.
Không quá 2 phút, Đòan Hòa Dự liền mang theo hai người hạ nhân đi đến, nhìn đến Bùi Dịch cực kỳ khách khí lên tiếng chào hỏi: "Bùi thiếu gia."
Bùi Dịch nhàn nhạt gật gật đầu, làm bộ như cái gì cũng không biết hỏi han: "Không biết Đoàn quản gia mới sáng sớm đến biệt thự của ta làm cái gì?"
Đoàn Hòa Dự nhìn vào trong một phen, nhìn đến Đại cẩu tử khi đó, ánh mắt mạnh run sợ một phen, ngẩng đầu đối với Bùi Dịch cười nói: "Tối hôm qua có một con chó đem chó ngao Tây Tạng mà lão gia nuôi cho khi dễ, lão gia cực kỳ tức giận. Không muốn cho qua chuyện này, nên để cho tôi đi tìm con chó kia bắt về trị tội"
"A..., vậy sao?" Bùi Dịch gật gật đầu, hỏi, "Vậy bây giờ cái con chó kia đang ở nơi nào? Tìm được chưa?"
Đoàn Hòa Dự trong lòng mạnh trầm xuống, con chó kia rõ ràng liền ở trong này, Bùi Dịch lại giả không biết. Anh đây là muốn bao che.
Đoàn Hòa Dự sắc mặt không đổi, chỉ chỉ con chó đang ngồi xổm xuống bên chân Tô Thi Thi nói: "Nó liền ở trong này, lại vẫn nhờ Bùi thiếu gia giúp đỡ, để cho tôi dẫn nó đi, như vậy lão gia bên kia cũng đòi được công dsajo cho chó của mình."
Chỉ là một con chó mà thôi, Đoàn Hòa Dự nghĩ rằng Bùi Dịch không đến mức chỉ vì một con chó mà cùng lão gia gây chiến.
Đúng là ông ta hiển nhiên là nghĩ sự tình quá đơn giản rồi.
Bùi Dịch chỉ là nhàn nhạt nói: "Đoàn quản gia nói chó của ta khi dễ chó ngao Tây Tạng kia, không biết có cái chứng cớ gì không?"
Đòan Hòa Dự cả kinh: "Con chó vàng này là Bùi thiếu gia nuôi?"
Bùi Dịch gật gật đầu: "Không sai, tối hôm qua mới vừa nuôi."
Tô Thi Thi ở một bên yên lặng cúi đầu lắng nghe, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Không nghĩ tới Bùi Dịch tỏ ra không liên quan mà lại lợi hại như vật. Người sáng suốt vừa thấy liền biết là con chó vàng kia khi dễ chó ngao Tây Tạng, nhưng là Bùi Dịch lại bắt đối phương lấy ra chứng cứ mới chịu.
Đòan Hòa Dự sắc mặt lập tức khó coi, ông ta biết tìm đâu ra chứng cớ.
Tối hôm qua mọi người chỉ nghĩ chó ngao Tây Tạng đến mùa động dục, người nào sẽ đi chụp tấm hình lại làm chứng cớ. Sáng nay người chăm sóc chó kia cũng đã sớm bị dọa đến u mê, càng không cần phải nói đi tìm cái gì chứng cớ.
Chẳng lẽ còn muốn đem chó ngao Tây Tạng mang tới bệnh viện đi kiểm tra xé nghiệm? Rồi mới chứng minh là bị con chó kia 〞 cường gian〞 rồi hả?
Mà cho dù bọn họ nghĩ muốn như vậy, cũng không có bác sĩ nào đồng ý tiếp cận cái con chó ngao Tây Tạng hung bạo kia à kiểm tra.
"Bùi thiếu gia, đừng nên đùa như thế, lão gia nếu tức giận, hậu quả đã có thể nghiêm trọng rồi." Đoàn Hòa Dự tận tình khuyên bảo nói.
Tại tất cả người ở trong trang viên Đoàn gia đèu biết, Đoàn Kế Hùng cho tới bây giờ đều là nói một không hai. Ômg mà phát hỏa, tất cả mọi người trong trang viên hẳn sẽ gắp tai ương.
Đúng là hiển nhiên Bùi Dịch một chút đều đã không thèm để ý, anh nhàn nhạt nói: "Đoàn quản gia, ông nhìn tôi giống đang nói đùa sao? Tôi ngược lại là cảm thấy được, Đoàn quản gia là đang nói đùa với tôi. Đại cẩu tử của ta với cái thân thể như vầy, ông cảm thấy được nó có thể khi dễ được chó ngao Tây Tạng sao?"
"Cái này..." Đoàn Hòa Dự trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, muốn nói ông ta cũng đang buồn bực, không biết con chó vàng này làm sao tới đây được.
Nhưng là sự tình rõ ràng đã xảy ra, mà hiện tại Bùi Dịch lại ở trong này chết cũng không thừa nhận.
Đang ở giằng co hết sức, ngoài cửa truyền đến gầm lên giận dữ ︰ "Con chó kia sao còn không có bắt được!"
Tô Thi Thi trong lòng rùng mình, không nghĩ tới Đoàn Kế Hùng vậy mà tự mình đến đây, ông ta thật đúng là coi trọng cái con chó ngao Tây Tạng kia.
Cũng là, trước đây vì cái con chó ngao Tây Tạng kia bị đánh không ít hạ nhân, ông ta quả là xem con chó kia quan trọng hơn so với mạng người mà.
Hiện tại cái con chó kia bị khi dễ, ông ta đương nhiên là không muốn để yên rồi.
"Đòan Hòa Dự, ngươi lại vẫn đứng ở chỗ này làm cái gì? Vẫn còn không khẩn trương cho người làm đi đem cái con chó đáng chết kia đến đây, lập tức bắn, đánh chết cho ta!" Đoàn Kế Hùng tiến vào, nhìn đến cái con chó kia lại vẫn êm đẹp ngồi chồm hổm trên mặt đất, tức giận đến đỉnh đầu đều muốn bốc hỏa rồi.
Chó ngao Tây Tạng ông ta nuôi nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ lại bị một con chó không biết từ đâu chạy đến vũ nhục như vậy, thật sự là khiến cho ông ta tức điên rồi!
"Ông dựa vào cái gì đánh chết chó của tôi?" Tô Thi Thi vừa nghe, lập tức tiến lên che ở trước mặt Đại cẩu tử, lạnh lùng trừng mắt nhìn Đoàn Kế Hùng.
"Thì ra nó là chó của nghiệt chủng mày." Đoàn Kế Hùng vừa thấy đến Tô Thi Thi, trong mắt trực tiếp liền muốn bốc hỏa rồi.
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh