Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 470 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:22:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ĩnh lặng.
Ôm chăn ngủ trên ghế salon hồi lâu mà không thể nào ngủ được.
Tần Nghị xốc chăn, xếp bằng trên ghế salon, tay chống cằm, trong đầu nghĩ thiên kỳ bách quái ý. Muốn nắm giữ một người thật không dễ.
Ai nha nha, ngủ không được! Ngủ không được a!
Chỉ cần nghĩ đến vị hôn thê của mình ôm em gái mình ngủ trong phòng, hắn cô cô linh linh một mình trên chiếc salon qua đêm, trong đầu Tần Nghị không khỏi suy nghĩ mông lung.
Hai người kia ở trong phòng đó làm gì chứ? Chỉ ngủ thôi chứ? Lẽ nào sẽ làm gì?
Có khả năng, hai nữ nhân, tối lửa tắt đèn chung một chỗ, có nhiều chuyện.
Nhưng... ngủ, Kỳ Kỳ tại sao không cần hắn? Mặc Mặc... tiểu nha đầu này... ôm con bé liệu thoải mái sao? Hai nữ nhân ngủ một chỗ, có lẽ nào...
Đầu óc trong nháy mắt bị một lô những ý nghĩ nghiêm trọng tấn công. Não hắn không đủ dung lượng để thu thập và giải quyết.
Càng nghĩ càng phiền, càng phiền càng không ngủ được.
Ngủ không được, nghĩ cách phải làm gì đó, nhưng, là làm gì?
Nhìn chung quanh phòng khách một hồi, tựa hồ không có cái gì để giết thời gian.
Hắn, thân là người đứng đầu Tần thị, công việc luôn luôn gắt gao bận rộn, mỗi ngày đều mệt mỏi vô cùng, chỉ cần có cơ hội là ngủ như chết. Nhất là tháng trước, Hàn Hồng Quân vì muội muội của hắn có việc nên mọi công việc đều cấp cho hắn, làm hại hắn suýt thì chết! Trong vạn sự bất hạnh, may ra còn có chút phép màu cứu hắn thoát chết trên bờ vực trở về.
Hắn là người làm ăn, tối ngày mệt mỏi. Bị giằng co lâu như vậy, hắn đương nhiên là muốn nghỉ ngơi. Thế mà giờ bỏ tất cả, đến bên Kỳ Kỳ.
Những chuyện phát sinh tiếp theo hắn không bận tâm. Hắn tình nguyện đến gặp cô, để xem cô định thế nào với tên nam nhân mà cô định lấy.
Ha ha.....
Loáng thoáng một hồi âm thanh đứt quãng truyền đến tai hắn.
Tiếng gì thế?
Lắng tai nghe ngóng, tựa hồ là từ phòng trong truyền ra.
Trong phòng? Nửa đêm, hai người bọn họ còn làm gì?
Không phải là đang tìm kế, lựa hắn nửa đêm ngủ say, hợp lực ném hắn ra ngoài cầu thang, mặc cho hắn sống chết chứ?
Tuyệt đối không thể! Không được, hắn phải mau tới xem!
Hắn rón rén tới gần phòng, dán chặt tai lên trên cửa, ngừng thở, nghe động tĩnh bên trong phòng,
Nhưng trừ vài tiếng tạp âm loáng thoáng, hắn không nghe được thêm gì nữa cả.
Giờ khắc này, Tần Nghị hận cái gian phòng hiện đại này.
Cái gì mà cách âm! Hắn ban đầu chủ ý làm bởi vì muốn đảm bảo an toàn, nhưng tường cách âm rồi, tại sao cửa cũng phải cách âm nữa?
Hiện tại, cả hai người nói gì, hắn không thể đoán được.
Ai, hắn nhẹ nhàng xoay cửa, lại còn khóa nữa. Ở trong ký ức của hắn, cửa này chưa từng có khóa!
Trong lòng Tần Nghị dâng lên cảm xúc khó tả. Hai người kia, một người là hôn thê của hắn, một người là em gái hắn, có cần đề phòng hắn thế không? Tại sao lại sợ hắn? Mặc dù hắn thường xuyên xuất hiện ở đây.
Không thể tránh được thở dài, hắn đẩy cửa, vẫn không nhúc nhích. Hiện tại tâm tình của hắn không tốt, cái gì cũng không muốn làm, lười hoạt động, hắn ngã xuống, chờ đến khi cảm giác này qua đi.
Nhưng đại não hắn chưa kịp nghỉ ngơi, cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra.
Tần Nghị không hề nghĩ ngợi là có người ra, phản ứng không kịp, hắn ngã nhào xuống đất.
Tần Mặc phản ứng nhanh hơn hắn, sớm đã nhảy một bước tránh hắn.
Cô đưa tay bật đèn, trong lòng sợ hãi khi thấy ca ca mình ngã trên đất, gọi lớn: "Lão đại, anh nửa đêm lén lút vụng trộm trốn bọn em ở ngoài cửa làm gì?"
Tần Nghị lần này ngã không nhẹ, hắn cảm giác được cột sống như bị gãy, thế nhưng tiểu nha đầu này còn cười nhạo hắn.
Không cần hoài nghi, nhìn ánh mắt con bé, hắn hiểu rằng nó cố ý! Con bé sớm biết hắn ở ngoài cửa! Nhìn ánh mắt nó, không thèm che giấu sự đắc ý.
"Cái gì lén lút vụng trộm?" Hắn xấu hổ nói, "Anh chỉ là không ngủ được, đứng lên đi lại một chút, vừa vặn em mở cửa, anh đứng không vững nên ngã. Cố ý gì?"
Rõ ràng là nghe lén chuyện bọn họ! Tần Mặc bĩu môi miễn cưỡng trả lời. "Không có ý kiến". cô nào dám có ý kiến gì? Mà có cũng không thể nói lúc này. Nghiêm túc mà nói, cơm ăn áo mặc học phí đều là rút từ túi áo hắn mà ra. Nếu hắn giận dữ, cô chỉ còn cách rưng rưng cáo biệt ngôi trường xinh đẹp, lao đầu đi làm trong xã hội.
Cô không muốn! Cô muốn trở thành một nữ sinh khả ái thông minh kia!
Chồng Yêu Của Em Chồng Yêu Của Em - Cúc Hoa Trà Xanh