Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Tố Tố
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:53:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Ôn Nhu
ặc Thiên Kình có ý gì, Sở Trạm Đông đương nhiên biết rõ, hắn nhướn mi nói: "Mạc thiếu gia quan tâm đến chuyện của tôi như vậy, thật là vinh hạnh, ba ngày sau tôi nhất định sẽ mời anh đến uống rượu mừng."
"..."
Sau khi Sở Trạm Đông đi, Mặc Thiên Kình liền gọi điện ra lệnh cho thủ hạ điều tra, ai ngờ hắn vừa mới ra khỏi phòng làm việc của Trịnh Vũ Hàm không bao lâu đã có kết quả.
Một nhóm y tá ở một bên thì thầm.
"Ai, các cô có nhìn thấy không, thì ra những gì trên báo chí viết đều là thật, nhìn Sở thiếu gia đối xử với người phụ nữ kia, chắc chắn không phải là chơi đùa rồi."
Y tá nói chuyện vừa rồi chính là người đã giúp Trịnh Vũ Hàm trong phòng bệnh: "Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy Sở thiếu gia nói chuyện với người phụ nữ kia, nghe giọng điêu kia... hazz. Có bịa đặt được sao?
Rất là ôn nhu có đúng không!
Thì ra Sở thiếu trong truyền thuyết, khi đi qua bụi hoa một chiếc lá cũng không dính được vào lại là một người siêu cấp ôn nhu!
Không được, không được, ai tới đỡ cho tôi một chút đi, tôi không đứng vững được nữa rồi!"
Người bên cạnh đẩy cô ta một cái, chế nhạo: "Nhìn tiền đồ của cô như thế, người ta cũng không phải ôn nhu với cô, cô đang kích động làm cái quỷ gì?"
Có người lại phụ họa theo: "Cô ta tự nghĩ đến kiểu mẫu của thiếu gia, ảo tưởng mình là nữ chính đây mà!"
"Ha ha ha ha..."
"Các ngươi thật quá đáng!" Y tá kia mặt đỏ bừng kêu lên: "Trên báo chí nói, còn ba ngày nữa là đến hôn lễ, nhưng người phụ nữ kia bị ngã thành bộ dáng xấu xí như vậy, không biết hôn lễ có thành không đây?"
"Ơ ơ ơ, lo lắng như vậy sao. Cô đi nói với Sở thiếu gia cho cô thay thế làm cô dâu đi..."
"Ha ha ha..."
"Các cô đều là đồ ấu xa!"
Mặc Thiên Kình nghe một nhóm y tá cười vang, hạ mi oán thầm: Nói khoác, trên báo đều có đây!
Sở Trạm Đông nói đúng, gần đây hắn xác thực không thể nào để tâm tới hắn ta được.
Làm sao hắn có thời gian đây? Ngày ngày hắn đều bị người trong nhà quản chặt.
Thật không biết bọn họ vì cái gì lại nhiệt tình như vậy, giống như nếu hắn không kết hôn thì hắn sẽ như đồ dư thừa vậy.
Mỗi ngày đều thay đổi phương pháp cưỡng bức hắn làm theo khuôn phép.
Đừng nói mới ba mươi tuổi, cho dù có sáu mươi, hắn cũng dám bảo đảm, hắn còn tìm được tiểu cỏ non cho mình.
Chỉ bằng vào gương mặt này của hắn, ai dám nói hắn khoác lác nữa đây. Đẹp trai khỏi cần nói, hắn còn có tiền xài không hết nữa là.
Vì thế sự quan tâm của bọn họ đều là dư thừa!
Cho nên nói, sinh trong một gia đình hạnh phúc, đôi khi cũng là một loại gánh nặng a.
Cha mẹ, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, cô dì, cậu, chú... cả nhà hắn ai cũng đều hoàn mỹ!
Mặc Thiên Kình thân là con cháu trai duy nhất của Mặc gia, quả thực chính là nằm trong hũ mật lớn.
Bao nhiêu phần yêu thương, liền chứng minh được sẽ có bao nhiêu phần lo lắng, mà chút ít lo lắng này, gần đây mọi chú ý toàn bộ đặt trên đại sự của hắn.
Quả thực chính là được cả nhà động viên toàn lực.
Ba tháng ngắn ngủi nhanh chóng qua đi, Mặc đại thiếu gia cảm thấy, nếu như nói đến người phóng khoáng lạc quan trong trận đấu này, thì hắn tuyệt đối là No.1!
Hơn một trăm lần.
Hôm nay đối với Trịnh Vũ Hàm, xác thực mà nói, là lần thứ 108!
Không nghĩ tới, không biết lão Phật gia trong nhà lại tung ra chiêu lớn như vậy.
Giả vờ bị bệnh cái gì, thật sự là quá bỉ ổi rồi.
Đáng thương, đáng buồn. Và cũng thật đáng hận!
Biết rõ là bẫy nhưng hắn vẫn phải thỏa hiệp.
Tuổi của lão phu nhân quả thật không nhỏ, có thể đi liền đi theo.
Cùng đến cùng đi, nhiều một lần thì cũng không nhiều, ít một thứ thì cũng không ít, chỉ cần làm cho đối phương chướng mắt chính mình là được.
Bất quá hai ba tháng không chú ý đến hắn rồi, rõ ràng cứ như vậy chơi đùa, quả thực quá nghịch ngợm, đây chắc chắn là do Sở tiểu thiếu gia bỉ ổi làm ra!
***
Quả nhiên như Hàn Tử Tây đoán, Sở Bích Đình rất nhanh đã tìm đến chỗ cô gây náo loạn.
Nhờ Sở Trạm Đông ưu ái nên Hàn Tử Tây được ở trong một phòng bệnh xa hoa.
Nói là phòng bệnh, nhưng Hàn Tử Tây cảm thấy cùng phòng Tổng thống của khách sạn mà so sánh thì đúng là không có gì khác nhau.
Lúc đó, Sở Trạm Đông dường như có việc gấp nên để cô cho y tá và bác sĩ chăm sóc rồi rời đi.
Hàn Tử Tây đang khập khiễng chuẩn bị đi nhà cầu.
Nhưng vừa xuống giường thì cửa liền mở ra, không ai khác chính là Sở Trạm Đông vừa mới đi hơn một giờ trước.
Hai tay đút túi quần, áo khoác tây trang màu đen vắt ở trên khuỷu tay, lười biếng mà tiêu sái.
Con ngươi đen của Sở Trạm Đông liếc nhìn cô: "Cô muốn làm gì vậy?"
Hàn Tử Tây theo bản năng định trả lời là 'Đi nhà cầu', nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nên mở miệng nói: "Tôi muốn ăn quả gì đó."
Sở Trạm Đông tiện tay đem áo khoác ném ở cuối giường, sau khi đỡ cô lên giường, lấy một giỏ trái cây không cách xa giường lắm, chọn lấy một quả đào mật nói: "Quả này?"
"Cám ơn!"
“Cô chờ một chút!"
Sở Trạm Đông cầm mấy quả đào mạt xoay người đi ra ngoài, sau khi quay lại hắn để những quả đào đã được rửa sạch vào trong tay cô.
Nhìn quả đào mật đã được rửa sạch sẽ, Hàn Tử Tây khó xử, ăn hay là không ăn?
Người ta hỏi cô, cô nói cám ơn.
Lời cám ơn này là thay mặt cho không từ chối, chẳng lẽ hiện tại cô lại nói với hắn cô không thích ăn nữa sao?
Nếu như vậy chẳng phải là cô đã tự gây họa!
Vừa rồi lấy cớ gì không lấy, sao hết lần này tới lần khác lại nói muốn ăn trái cây?
Có thể là trừ nói như vậy ra, có lẽ không còn lí do nào thích hợp hơn.
Chẳng lẽ nói muốn uống nước?
Đó mới thật sự là tự gây họa không thể sống.
Kiên trì đến cùng, Hàn Tử Tây đem quả đào mật ăn vào.
Sở Trạm Đông ngồi ở bên giường, đợi cô ăn xong, hỏi: "Có thấy khá hơn chút nào không?"
Câu hỏi rất tự nhiên, giống như giữa bọn họ vốn dĩ vốn như thế.
Hàn Tử Tây gật đầu: "Khá hơn nhiều rồi! Kỳ thật anh không cần giúp tôi, công ty bận rộn như vậy, một mình tôi có thể..."
"Ai nói tôi giúp cô?" Sở Trạm Đông buồn cười nói: "Tôi chỉ là đi gặp đối tác kí hợp đồng, lại vừa vặn nhìn thấy cô mà thôi!"
"..."
Trong thời gian sau này, Hàn Tử Tây không cùng hắn nói chuyện nữa, làm một bộ dáng mệt mỏi, nhắm mắt muốn ngủ.
Đúng là...
Nhưng là cô thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi!
Từ lúc đó đến lúc vào bệnh viện này cô còn chưa có vào nhà cầu đâu. Lúc ở quán cà phê, nagy từ lúc bắt đầu, cô vì phải giả bộ nhìn thấy Sở Bích Đình mà làm ra bộ dáng sợ hãi kinh hoàng nên đã uống xong hết một cốc nước trái cây.
Đã qua vài giờ rồi, mà vừa nãy cô mới ăn một quả đào mật nữa!
Cũng thật là xúi quẩy, trong một giờ Sở Trạm Đông đi, cô lại không có cảm giác muôn đi nhà cầu, vừa mới muốn đi, hắn đã trở lại.
Quả thực quá đểu a.
Ông trời thật sự không phải cố ý chống đối cô, cố ý chỉnh cô chứ?
Thật sự sắp không nhịn nổi!
Đúng là người đàn ông kia một chút ý tứ cũng không có.
Hàn Tử Tây cô nhẫn a nhẫn, nhẫn a nhẫn...
Không được, nhịn không được!
Đứng dậy, nói với Sở Trạm Đông: "Đột nhiên tôi thấy hơi đói, có thể phiền anh đi mua giúp tôi một ít đồ ăn không?"
"..." Sở Trạm Đông nhìn cô một cái, đứng dậy, cũng không phải đi về phía cửa, mà là...
Nhấn cái nút ở đầu giường.
Một nữ y tá nhanh chóng chạy tới, Sở Trạm Đông phân phó: "Đi mua giúp tôi một bữa ăn khuya, mì vằn thắn là đủ rồi, không được cho ớt!"
"..."
Cứ như vậy, nữ y tá hoàn thành khẩn cầu mà Hàn Tử Tây nói với Sở Trạm Đông.
Thời điểm bát mì vằn thắn nóng hổi đặt tới trong tay cô, Hàn Tử Tây cũng muốn khóc.
Không phải muốn đi nhà vệ sinh thôi sao, sao lại khó khăn như vậy a!
Đột nhiên bụng đau một hồi, toàn thân Hàn Tử Tây lập tức cứng đờ.
Lần này không chỉ là buồn đi tiểu, bụng quặn đau, chính là điểm báo cho kỳ đèn đỏ đang đến.
Cẩn thận tính toán, xác thực đến thời gian.
Lần này cô nên làm cái gì bây giờ?
Lúc nãy vì cái gì không nói thẳng là mình muốn đi nhà cầu a, Hàn Tử Tây lại băn khoăn.
Dựa vào việc gần đây Sở Trạm Đông không biết xấu hổ cùng với tư tưởng của hắn không được bình thường, cho nên Hàn Tử Tây không cần thử nghiệm cũng không khó đoán ra.
Nếu như cô nói muốn đi nhà cầu, hắn tuyệt đối sẽ nói: "Tôi giúp cô!"
Thấy cô nhìn bát mì vằn thắn mà không ăn, con mắt sắc của Sở Trạm Đông lóe lên: "Sao cô không ăn đi? Ở nhà hàng gặp cô không nhiều, hai lần gặp cô đều ăn mì vằn thắn, có thể nào lại không thích?"
"Không có, hơi nóng, tôi chờ một chút nữa sẽ ăn." Bên ngoài Hàn Tử Tây cười nhưng trong lòng không cười: "Anh không đói bụng sao, nếu không anh ăn trước đi."
"Tôi không có thói quen ăn khuya!" Sở Trạm Đông cười khẽ: "Nếu không để tôi bón cô ăn?"
"Không, không, không..." Hàn Tử Tây cầm lấy muỗng múc một chút vào trong miệng, hàm hồ nói: "Tôi tự mình ăn là được rồi!"
Nửa bát mì vằn thắn xuống bụng, Hàn Tử Tây càng cảm thấy bi thống. Khi cô cảm giác được một cỗ nhiệt độ...
Hỏng bét!
Bất quá nghĩ lại, như vậy cũng không có gì là không tốt, đàn ông kiêng kỵ nhất những vật này, cũng không tin chờ hắn trông thấy những thứ này, còn có những ý tứ tà ác trong đầu.
Để hộp cơm xuống, Hàn Tử Tây vén chăn lên.
Đáy mắt Sở Trạm Đông lóe qua một tia ý cười không rõ, khiêu mi: "Lại làm sao, sẽ không phải còn muốn uống nước trái cây đi, lần này lại muốn ăn cái gì nữa, tôi giúp cô!"
Kỳ thật Hàn Tử Tây đã sớm biết rõ hắn cố ý.
Vẻ mặt đau khổ, Hàn Tử Tây nói: "Có thể giúp tôi gọi cái y tá hay không, tôi muốn đi nhà cầu!"
"Y tá đều rất bận, loại chuyện nhỏ nhặt như đi nhà cầu này vẫn không nên quấy rầy đến họ, nói không chừng cô sẽ quấy rầy đến họ, sẽ làm trễ nải việc cứu một sinh mạng đó!" Sở Trạm Đông cười: "Tôi giúp cô!"
Nhìn xem, thật đúng đoán một cái chuẩn luôn.
Lúc này biết người ta bận rộn như vậy, vừa rồi còn phân phó người ta đi mua đồ ăn, tại sao không nói người ta rất bận đi!
Hàn Tử Tây lắc đầu: "Không cần, nếu y tá đều đã bận rộn, chính tôi sẽ tự đi."
"Chân cô vừa mới bị thương, không thể di chuyển bừa bãi, tôi ôm cô rất tốt, đừng sợ phiền đến tôi, tuyệt đối không phiền!"
Đối với Hàn Tử Tây khắp nơi phòng bị, Sở Trạm Đông thật ra rất tức giận.
Phòng bị phải không, tốt!
Với người khác cô cũng không tự đắc như vậy!
Cô không để cho ông đây chạm vào, ông đây hàng ngày gặp mặt cô, có bản lĩnh cô cắn tôi đi!
Khác hẳn cánh tay mạnh mẽ, một tay đỡ eo của cô, một tay túm lấy chân của cô, nhẹ nhàng sẽ đem người phụ nữ trên giường bế ngang lên.
Lúc ôm cô lên, màu trắng trên giường biến thành một mảng đỏ hồng, cũng thành công khắc sâu vào đáy mắt Sở Trạm Đông.
Hàn Tử Tây cắn môi: "Tôi đến cái kia, đàn ông không thể bị dính vào, sẽ xui xẻo, cho nên vẫn là xin anh giúp tôi gọi một cô y tá đi?"
Sở Trạm Đông chỉ là lúc đầu sửng sốt qua một cái chớp mắt, chợt ôm cô đi tới phòng tắm.
"..." Cô đã nói như vậy, nhưng hắn vẫn...
Chẳng lẽ hắn đã biến thái đến mức này, muốn hăng hái chiến đấu đến mức đẫm máu?
Sự thật chứng minh, lần này Hàn Tử Tây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, người ta sau khi đặt cô ngồi trên bồn cầu toilet liền đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau cửa phòng tắm bị gõ vang, thanh âm hắn trầm trầm xuyên thấu qua cửa, phảng phất dùng sức gõ vào trong tim Hàn Tử Tây: "Đồ cùng quần áo đã giặt tôi để ở cửa phòng, thời điểm cô đi đi lại lại, cẩn thận chân lại đau."
Cái này còn chưa tính là gì, đợi cô sửa sang xong từ toilet đi ra, ga giường đã đổi, bên trong có phòng bếp nhỏ, còn có một bóng dáng bận rộn ở đó...
Không biết có phải là trong không khí hương vị của gừng quá nồng hay không mà bỗng nhiên Hàn Tử Tây cảm thấy ngực của mình nghẹn đau lại!
Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm - Tố Tố