Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 780 / 1
Cập nhật: 2023-03-26 22:50:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Thật Là Đúng Dịp
ên trong Vương phủ, Liễu Hâm Dung một mình ở trong tân phòng, trong đầu một lần lại một lần không ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng không cam lòng.
Tỷ tỷ của nàng đã trở thành phu nhân chiến tướng của Ma giới, nàng đã là Vương phi, tại sao còn có thể bị Liễu Lan Yên đè ép?
Vào ngày đại hôn của mình, lại bị chèn ép như vậy, có phải Liễu Lan Yên có cừu oán gì với nàng hay không, cố tình không để nàng dễ chịu?
Không được, nàng không thể thua.
Bây giờ nàng là Vương phi, sao lại bại bởi nữ nhân ngốc nghếch- Liễu Lan Yên kia?
Đệ tử của Yêu thần cũng chỉ là đệ tử, còn nàng là phu nhân được Vương gia chính thức cưới vào cửa.
A, đúng rồi, Vương gia.
Liễu Hâm Dung lập tức từ mép giường đứng lên, đi ra tân phòng, trực tiếp đên gian phòng nghỉ ngơi của Vương gia, ngoài cửa có thiếp thân thị vệ của Dư Cận Thước, trực tiếp soải bước về phía trước, cúi mình hành lễ nói: "Phu nhân, Vương gia ở trong phòng nghỉ ngơi."
Câu này giống như nói nhảm, cũng không phải bẩm báo mà là đang nhắc nhở Liễu Hâm Dung, Vương gia đang nghỉ ngơi, nàng đừng nên quấy rầy.
Liễu Hâm Dung gật đầu cười: "Như vậy cũng không nên quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, mời Vương gia nghỉ ngơi cho tốt." Dứt lời, xoay người thong thả rời đi.
Cho đến khi Liễu Hâm Dung đi xa khỏi tầm mắt, lúc này thị vệ mới liếc mắt ra hiệu cho những người bên cạnh, còn mình thì đi vào bẩm báo.
"Vương gia, vừa rồi phu nhân đã tới." Thị vệ quỳ gối hành lễ, người trên giường cũng không có một chút phản ứng, thị vệ vẫn bẩm báo lại tình huống ngoài cửa vừa rồi một lần.
Chuyện rất đơn giản, cho nên thị vệ nói rất nhanh.
Sau khi nói xong, Dư Cận Thước vẫn nằm ở trên giường ngay cả mắt cũng không mở ra, trực tiếp hỏi một câu: "Nàng mặc đồ gì?"
"Quần áo bình thường." Trong lòng thị vệ thấy khó hiểu về câu hỏi của Vương gia nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Ừ, đi xuống đi." Dư Cận Thước phân phó xong, thị vệ liền yên lặng lui ra.
"Vương gia." Sau khi thị vệ rời đi, bên trong gian phòng vang lên một âm thanh trầm thấp, "Có cần phải đi điều về Liễu Lan Yên một chút hay không?"
"Không cần." Dư Cận Thước vẫn nằm trên giường như cũ, thương thế của hắn thoạt nhìn cũng không nặng như bề ngoài, một cái tát của Yêu chủ lúc đó khiến hắn không dậy nổi, nhưng mà sau khi bôi thuốc đã đỡ hơn nhiều.
Yêu chủ xuống tay vẫn rất có chừng mực.
"Để ý Liễu gia nhiều hơn một chút." Dư Cận Thước ra lệnh khiến cho người trong bóng tối sửng sốt, khó hiểu nhìn Dư Cận Thước.
"Vâng" Đáp một tiếng, cho dù có nhiều nghi vấn hơn nữa cũng sẽ không lên tiếng hỏi, chỉ biết trung thành thi hành mệnh lệnh của Dư Cận Thước.
Dư Cận Thước đợi đến lúc toàn bộ người trong gian phòng rời đi, lúc này mới giật giật thân thể, nằm nghiêng.
Chỉ động một cái như vậy cũng lập tức liên lụy đến vết thương, làm cho chân mày hắn nhăn lại, cặp mắt đột nhiên mở ra, lộ ra tia lạnh lung tàn nhẫn.
Chuyện này không có dễ dàng như vậy liền bỏ qua.
Chuyện Liễu Lan Yên lấy thuốc hắn có thể tạm thời để vậy xem thế nào, về phần Liễu gia hắn cần phải lưu ý nhiều hơn.
Nghĩ rằng hắn nhanh như vậy đã thành thân cùng Liễu Hâm Dung là cho Liễu Tấn Lợi mặt mũi hay sao?
Hắn làm như vậy là muốn mượn sức uy hiếp thương nhân ở Yêu giới.
Ngày sau nếu như hắn ngồi lên vị trí chủ vị Yêu giới, trừ đại quân Yêu linh, những thương nhân kia càng là trụ cột của Yêu giới.
Về phần Liễu gia sau lưng lôi kéo thế lực, hắn cũng sẽ thật tốt lợi dụng một phen, sẽ không uổng phí Liễu Tấn Lợi dùng trăm phương ngàn kế kéo quan hệ với hắn.
Về phần Liễu Hâm Dung, nữ nhân kia làm sao có thể thật sự cùng hắn sống qua ngày.
Nóng lòng gả tới nơi này, còn không phải là nhìn trúng cái danh Vương gia của hắn sao, nếu không, một thê tử sau khi biết phu quân bị thương, còn có tâm tình đi tân phòng đổi y phục, quan tâm chính mình rồi sau đó mới tới phu quân sao?
Rất rõ ràng, Liễu Hâm Dung muốn chỉ là một thân phận một địa vị.
Nếu nàng ái mộ hư vinh, hắn cũng phải lợi dụng thật tốt.
Liễu Hâm Nhã đứng vững ở Ma giới, hắn cũng phải xem một chút, có phải có thể thông qua Liễu gia giúp hắn ngày sau ở trên đường đặt nhiều hơn một cái trụ cột hay không.
Chuẩn bị càng nhiều thì sau này đi lên vị trí Yêu chủ mới ít đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Ban đêm vốn nên là khắp thành đều vui mừng, bữa tiệc vẫn mở ra ở chỗ cũ trong Vương thành, chẳng qua là, người đến người đi, nhiều hơn một phần cẩn thận, ít đi mấy phần vui mừng.
Loáng thoáng từ trong miệng thị vệ nghe được tình huống bên trong Vương phủ, dân chúng đang vui chơi hết mình thật sự là muốn kết thúc nhanh một chút để về nhà, ai cũng không muốn dính tức giận của Vương gia Dư Cận Thước.
Trời mới biết, có thể bởi vì bọn họ không cẩn thận liền rước lấy một cái phiền toái không cần thiết hay không, thậm chí là họa sát thân. Dù sao ở ngày đại hôn chịu nhục bị thương, thật đúng là chưa từng có ai, phần duy nhất ở Yêu giới.
Muốn trực tiếp rời đi, lại sợ sau này Dư Cận Thước biết sẽ có suy nghĩ gì.
Cho nên, dân chúng ăn một bữa tiệc khiến bọn họ bất an nhất từ trước đến nay.
Vội vội vàng vàng ăn xong, chạy nhanh về nhà của mình. Đóng của phòng mới bàn luận ầm ĩ, cảm khái, lần này chứng kiến cái hôn lễ chưa từng thấy.
Ngày tiếp theo, phu thê mới cưới phải đến Vương cung hành lễ với Yêu chủ.
Sáng sớm, bên trong Vương cung và Vương phủ đều cùng lúc bận rộn.
Đương nhiên, nơi an tĩnh nhất trong Vương cung chính là cung điện của Yêu thần và Liễu Lan Yên, không có một ai dám đi quấy rầy, cho dù là người làm đi qua cửa điện cũng đều là cẩn thận bước nhẹ, không dám phát ra một chút tiếng động.
Tối qua không nghe thấy Yêu thần nói gì sao, Liễu Lan Yên thích yên tĩnh.
Cũng bởi vì thích an tĩnh mà ngay cả nhạc mừng của Vương gia cũng ngừng, nếu bọn họ làm ầm ĩ đến Liễu Lan Yên thì còn không phải là dùng đầu để tạ tội?
Mặc kệ bên này Liễu Lan Yên như thế nào, thì phu thê Dư Cận Thước cũng đều phải đúng hạn đến Vương cung, theo lễ nghi, một lần đi toàn bộ.
"Ta đã đến muộn sao?" Đang ở lúc phu thê Dư Cận Thước quỳ xuống một lần cuối cùng nhận lời chúc phúc của Yêu chủ thì Liễu Lan Yên cùng Yêu thần bước vào cửa.
"Không muộn, không muộn." Yêu chủ vội vàng đứng lên, hướng về phía Yêu thần cười nói, "Tôn chủ xin mời ngồi."
Đám người trong nhà Liễu Tấn Lợi cũng rối rít đứng lên hướng Yêu thần hành lễ, một vòng chào hỏi như vậy, cũng mất rất nhiều thời gian mà bên trong điện phu thê Dư Cận Thước vẫn còn đang quỳ.
Không có biện pháp, tập tục của hôn lễ, Yêu chủ còn chưa chúc phúc thì chưa hoàn thành nghi thức cuối cùng, người mới* cũng không được đứng dậy.
(*) ở đây là phu thê Dư Cận Thước nhé.
Nếu là bình thường cũng không có gì, nhưng là đừng quên tối hôm qua Dư Cận Thước bị thương.
Về phần Liễu Hâm Dung không bị thương quỳ gối bên cạnh Dư Cận Thước thì đang hướng về phía chủ vị. Chủ vị trừ Yêu chủ ngồi xuống thì còn có Yêu thần và Liễu Lan Yên, nàng (*) đang phải quỳ trước người mà nàng căm ghét nhất.
(*) nàng đây là Hâm Dung, ng` nàng ghét đương nhiên là Lan Yên.
"Ừ, các ngươi tiếp tục đi." Yêu thần ngồi nửa ngày mới mở miệng nói một câu.
Yêu chủ nghe theo rồi mới hướng Yêu thần gật đầu một cái ý bảo, tiếp tục nghi thức vừa rồi còn chưa xong.
Liễu Lan Yên hơi quay đầu, tà tà liếc nhìn Yêu thần, thời gian đến là hắn quyết định, chẳng lẽ hắn cố ý đến muộn?
Yêu thần thoải mái mặc cho Liễu Lan Yên nhìn, hướng về phía nàng bỡn cợt nháy mắt, ý nghĩa làm sáng tỏ.
Hắn chính là tính toán như vậy.
Liễu Lan Yên hơi nhướn mi, quả nhiên đủ vô sỉ.
Nàng thích.
Nhìn Liễu Lan Yên cười vui vẻ, Yên thần cũng cười đến ôn hòa, chỉ là hai ngươi bọn họ 'liếc mắt đưa tình', rơi vào trong mắt Liễu Hâm Dung, chói mắt như vậy.
Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt