One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Uyển Khanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 619 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:04:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99: Kết Thúc
ên trong một phòng bệnh tư nhân cao cấp ở nước Mĩ, Lệ Dĩ Thần vẫn ngồi ở trước giường bệnh, không chớp mắt, nhìn chằm chằm người đã ngủ say hơn một năm.
Tần Mục đứng ở ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi vào: “Đại ca. Công ty đã lộn xộn đến lật trời rồi, anh vẫn không muốn đến xem thử sao?"
"Lật trời thì cứ để cho nó lật trời đi, ở trong mắt của tôi, bây giờ không có bất cứ chuyện gì quan trọng hơn A Cẩn, tôi vẫn luôn muốn bảo vệ cô ấy, tôi muốn lúc cô ấy tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là tôi."
Chợt một giọng nói già nua vang lên sau lưng."Vậy là ông ngoại cũng không quan trọng bằng cô gái này đúng không?"
Nghe vậy, Lệ Dĩ Thần lập tức quay lại. "Ông ngoại? Sao ông lại tới đây?"
Ông lão gõ gậy lên mặt đất: “Hừ, nếu tôi không tới, có phải anh đã quên mất là còn ông già này hay không?"
"Ông ngoại, ông đừng nói như vậy, làm sao con có thể quên sự tồn tại của ông được chứ, xin lỗi, thời gian này thật sự là sơ sót của con, đã lâu không tới thăm anh."
"A Thần, nếu như trong lòng cháu vẫn còn ông ngoại này thì mau đến công ty cho ông, nếu không, Hải Lan sẽ bị tên khốn kia lấy mất, ông ngoại già rồi, không có năng lực ngăn cơn sóng dữ, nhưng nếu cháu cũng không lo lắng nữa thì Hải Lan làm thế nào bây giờ? Thật sự muốn chắp tay tặng nó cho tên khốn kiếp bụng dạ khó lường đó sao?"
Lông mày Lệ Dĩ Thần nhíu lại." Ông ngoại, chuyện của công ty, trong lòng cháu đã có tính toán rồi."
"Hừ, trong lòng cháu nắm chắc mấy phần? Hải Lan sắp bị bọn chúng vét sạch rồi, bây giờ sắp không chống đỡ được nữa, cái này mà cháu gọi là nắm chắc sao? Nói cho cháu biết, ông đã sắp xếp tháng sau sẽ kết thân với ngân hàng Tống thị. Cháu kết hôn với người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống là Tống tiểu thư đi, chỉ có như vậy, nhà họ Tống mới có thể toàn tâm toàn lực giúp Hải Lan vượt qua cửa ải khó khăn."
"Ông ngoại, ông biết cháu sẽ không đồng ý mà."
"Ông không có trưng cầu ý kiến của cháu, cháu không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu như cháu không chịu, vậy thì đừng trách ông nhổ hết ống dẫn, dây dựa trên người cô gái này."
"Ông ngoại......"
Ông Hải thở dài một tiếng: “Ông cũng không muốn làm như vậy, nhưng vì Hải Lan, ông không thể không làm, cháu...... Tự giải quyết cho tốt đi."
Sau khi ông Hải rời đi, Lệ Dĩ Thần nhắm mắt lại. "Cháu đã nói rồi, mặc kệ là ai thì cũng không thể lại ngăn cản cháu yêu Diệp Cẩn, càng không thể buộc cháu cưới người khác."
Một tháng trôi qua, nhìn Diệp Cẩn vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh như cũ nhưng Lệ Dĩ Thần cũng không vội, giống như thường ngày, hết lòng xoa bóp giúp cô.
"Con heo nhỏ, em đã ngủ hơn một năm rồi, em định lúc nào thì tỉnh lại đây, anh đã chuẩn bị một hôn lễ long trọng, chỉ chờ em mặc áo cưới vì anh mà thôi, trước kia lúc đọc sách thì em thường nói với anh rằng rất muốn mặc áo cưới xinh đẹp gả cho anh, đó em thật sự gả cho anh nhưng anh lại không cơ hội để em mặc áo cưới trắng tinh xinh đẹp, con heo nhỏ, mau tỉnh lại đi, đừng làm cho anh tiếc nuối nữa."
Candy gõ vài cái lên cửa, thấy không ai ứng, không thể làm gì khác hơn tự mình tiến vào, cô vừa muốn nói chuyện thì lại thấy Lệ Dĩ Thần ra hiệu đừng có lên tiếng.
"Nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn đến cô ấy, cô ấy thích an tĩnh."
Candy cười cười bất đắc dĩ, sau lại gật đầu, chậm rãi tới gần Diệp Cẩn, cũng giúp Lệ Dĩ Thần nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay còn lại của Diệp Cẩn.
"Tôi và cô ấy giống nhau thật đấy."
Lệ Dĩ Thần cười khẽ: “Đúng vậy, nhất là mắt."
"Ừ, ba mẹ tôi cũng nói như vậy, đúng rồi Lệ Dĩ Thần, ông ngoại anh lại thúc dục rồi, không tổ chức đính hôn mà trực tiếp ép anh vào lễ đường luôn đấy."
Sắc mặt Lệ Dĩ Thần giãn ra, cười cười: “Trái lại ông tôi còn gấp hơn cả tôi nữa, chẳng qua cũng phải chờ tình trạng của Diệp Cẩn tốt hơn một chút rồi nói, nếu không tôi không yên lòng."
Candy bĩu môi: “Thật ra thì không riêng gì ông ngoại anh, ba mẹ tôi cũng gấp muốn chết, tôi cũng họ quấy rầy đến mức không còn cách nào khác, phải đến đây thúc giục anh đấy."
"Biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị, sẽ không khiến cô khó xử."
"Ừ, anh biết tôi khó xử là được rồi, đúng rồi, bên công ty kia, anh chuẩn bị lúc nào thì thu lưới vậy?"
"Cũng gần rồi, chỉ cần cô diễn một vở kịch với tôi là được."
"Không thành vấn đề, ngươi an bài thời gian là tốt rồi."
Trong cửa hàng trang sức số một số hai của nước Mĩ, Candy lần lượt mang thử các đồ trang sức lộng lẫy xinh đẹp: “Lệ Dĩ Thần, cái này thì sao? Hay là cái kia đẹp hơn?"
Lệ Dĩ Thần đang bận ra ám hiệu cho phóng viên, phóng viên lập tức chọn góc độ tốt nhất, bắt đầu chụp ảnh, Lệ Dĩ Thần chậm rãi đến gần Candy.
"Da cô rất trắng, mang cái nào cũng đẹp cả.” Candy nghe vậy thì đỏ mặt, dáng vẻ thẹn thùng bị phóng viên chụp lại, sau đó nhanh chóng được công bộ trên các báo tài chính thương nghiệp và giải trí.
Thấy dáng vẻ thân mật của Lệ Dĩ Thần và Candy, phó tổng giám đốc Hải Lan, cũng là chú họ của Lệ Dĩ Thần, rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên.
"Không phải cậu nói cô gái mà Lệ Dĩ Thần thích nhất đang nằm trên giường bệnh, chỉ có thể dựa vào máy móc để kéo dài tính mạng sao, vậy cô gái trong ảnh là cái quái gì? Không được, tôi tuyệt đối không thể để cho nó và ngân hàng Tống thị kết thân, nếu không, Lệ Dĩ Thần có bên vợ trợ giúp, làm sao tôi còn có thể ngồi vững ở địa vị là người ra quyết định cho Hải Lan được, tôi phải thừa dịp Lệ Dĩ Thần sơ suất, giải quyết tất cả phiền toái bên trong mới được."
Một người đàn ông mặc vest màu đen đứng ở sau lưng nói: “Ý của ông là......"
"Cứ làm như vậy, đi đi."
"Vâng."
Vùng ven biển phía Tây nước Mĩ đã mưa dầm hơn một tuần, rốt cuộc cũng tạnh trở lại, Lệ Dĩ Thần vẫn giống thường ngày, xoa bóp cho Diệp Cẩn, mãi cho đến khi Tần Mục đi tới.
"Đại ca, bên kia đã bắt đầu hành động rồi."
"Ừ, rất tốt, nhớ bảo vệ Candy cho tốt."
"Anh yên tâm, đã trộm long tráo phượng (tráo đổi người ấy), Tống tiểu thư tuyệt đối sẽ không bị nguy hiểm."
"Ừ, vậy thì...... Tốt." Trong lúc Lệ Dĩ Thần nói chuyện thì đột nhiên phát hiện ngón tay út của Diệp Cẩn nhúc nhích, anh rất kích động, vội vàng nhận nút gọi y tá.
"Bác sĩ, mau tới đây, cô ấy cử động, cô ấy cử động......"
Ba ngày sau, bên ngoài sân cỏ của khách sạn Hải Lan đang rất náo nhiệt, các doanh nhân nối tiếng từ nước ngoài đến trong nước đều tụ hội tại đây, nhưng đứa trẻ mặc trang phục thiên sứ, cầm bóng bay, chú rễ Lệ Dĩ Thần mặc đồ vest, mặt đầy vui vẻ chào hỏi khách và bạn, cho đến chú họ xuất hiện.
"Chúc mừng cháu."
Lệ Dĩ Thần lạnh lùng cười mỉa: “Cảm ơn chú họ."
"Ừa, chẳng qua cháu xác định cô dâu sẽ đến đúng giờ sao?"
"Lời này của chú có ý gì, cháu không hiểu."
"Ha ha, không hiểu thì coi như xong, hi vọng hôn lễ của cháu được thuận lợi."
Ngồi ở ban công trong phòng bệnh, Diệp Cẩn nhìn tạp chí trong tay, tinh thần mờ mịt, Lệ Dĩ Thần kết hôn, nhưng cô dâu không phải cô.
Y tá đi tới: “Diệp tiểu thư, cô hãy ăn một chút gì đi, đây là ăn sáng mà Lệ tiên sinh cố ý dặn tôi chuẩn bị cho cô."
Diệp Cẩn lắc đầu một cái: “Không cần, tôi không đói bụng, đúng rồi, quần áo của tôi ở đâu, tôi muốn ra ngoài đi dạo."
Nghe vậy, y tá lập tức xua tay: “Không được, Lệ tiên sinh nói cô không thể đi, lát nữa anh ấy sẽ phái người tới đón cô."
"Phái người tới đón tôi? Đón tôi đi đâu? Tham gia hôn lễ của anh ta sao?"
Diệp Cẩn cười lạnh một tiếng, quay đầu đi, không muốn nói chuyện với y tá nữa, y tá cũng hiểu chuyện, để đồ ăn xuống rồi rời đi.
Nhận thấy thời gian tổ chức lễ đã gần tới rồi, nhưng cô dâu vẫn chưa xuất hiện, mấy trưởng bối rối rít đi tới hỏi thăm: “A Thần, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Ttrong lòng Lệ Dĩ Thần đã có dự tính nói: "Yên tâm đi, tất cả đều thuận lợi."
Chú họ cũng không quan tâm, cười lạnh một tiếng: “Thật sự sẽ thuận lợi sao? Vậy thì cứ nhìn cho kỹ ki."
Chú họ vừa nói xong thì nghe thấy một tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, chú họ nhếch miệng, nở nụ cười lạnh lẽo: “Xem ra hôn lễ phải hủy bỏ rồi."
Lệ Dĩ Thần nhìn chú họ cười lạnh: “Chú họ, chú không có cách nào tham gia hôn lễ của cháu rồi, chẳng qua không phải hôn lễ của cháu bị hủy mà là chú phải rời khỏi nơi này."
Chú họ không hiểu gì cả, nhìn Lệ Dĩ Thần, chợt nhìn thấy hai người cảnh sát cao to nước ngoài xuất hiện tại trước mặt mình, còng tay mình lại.
"Mấy người đang làm gì vậy? Tại sao lại còng tay tôi?"
Đè chú họ đang kinh ngạc, cố gắng giãy giụa lại: “Chúng tôi hoài nghi ông thông đồng với phiên dịch viên cố ý giết người, mời đi cùng với chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến."
Nói xong thì thấy Candy mặc một bộ lễ phục chạy tới, chú họ giật mình nhìn Candy: “Cô...... Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?"
Candy hừ một tiếng: “Bởi vì tôi không có ở trên chiếc xe đó cho nên lúc ông cho người tông cố ý tông vào thì tôi vẫn không sao cả."
Chú họ biết mình bị Lệ Dĩ Thần gài bẫy, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra: “Mày...... mày được đấy, Lệ Dĩ Thần, mày chờ đó, tao sẽ không bỏ qua cho mày."
Lệ Dĩ Thần cười lạnh: “Chú họ à, chú không có cơ hội đó nữa đâu, nửa đời sau của chú chỉ có thể ở trong tù ảo tưởng làm sao làm tổng giám đốc của Hải Lan thôi."
Sau khi chú họ bị cảnh sát dẫn đi, vợ chồng nhà họ Tống đi tới: “Lệ Dĩ Thần, cậu nên cho con gái của chúng tôi một hôn lễ rồi chứ?"
Lệ Dĩ Thần gật đầu một cái, tôn kính nói: "Xin hai bác yên tâm, cháu sẽ cho cô ấy một hôn lễ cực kì long trọng."
Lệ Dĩ Thần quay đầu lại nhìn Tần Mục: “Đã đón người tới chưa?"
"Vâng, chắc cũng sắp tới rồi."
Khi Diệp Cẩn được dẫn tới lễ đường thì ngớ người, tại sao nhà thiết kế lại bắt cô mặc áo cưới, không phải hôn lễ này của Lệ Dĩ Thần và thiên kim nhà họ Tống sao, nhưng vì sao lại muốn cô mặc áo cưới, chuyện này có liên quan gì đến cô sao?
Cho đến khi cô được người ta dẫn tới lễ đường, nhìn thấy Lệ Dĩ Thần đứng ở đầu kia của thảm đỏ chờ cô thì cô vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Lệ Dĩ Thần chân thành thâm tình đi về phía cô: “A Cẩn, rốt cuộc em cũng đã tới, anh đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi."
Diệp Cẩn mờ mịt nhìn Lệ Dĩ Thần: “Lệ Dĩ Thần, anh đang làm gì vậy? Có chuyện gì đang xảy ra?"
Lệ Dĩ Thần cười dịu dàng với cô,: "Em ngủ quá lâu, bỏ lỡ rất nhiều chuyện, nhưng mà em đừng sợ, cũng đừng gấp gáp, anh sẽ từ từ nói cho em biết, anh dẫn em đi gặp cha mẹ ruột của mình."
Diệp Cẩn ngây ngốc để mặc Lệ Dĩ Thần kéo tay mình đi về phía Tống phu nhân đã khóc đến mức không kìm chế được, sau khi nhìn thấy Diệp Cẩn, Tống phu nhân không kìm chế được nữa, vội vàng ôm lấy cô.
"Con gái của mẹ, mẹ thực xin lỗi con, là lỗi của mẹ, ẹm không nên đánh mất con, hại con phải chịu khổ như vậy."
"Bà là mẹ tôi?" Diệp Cẩn ngơ ngác nhìn người phụ nữ rất giống cô.
Tống phu nhân đã khóc không nói ra lời, gật đầu, ngược lại Tống tiên sinh mắt đỏ hoe nhưng vẫn còn giữ vững được lý trí.
"Con ngoan, chúng ta thật sự là ba mẹ của con, hai mươi bảy năm trước, cũng chính là lúc còn vừa sinh ra không được bao lâu, khi đó ba và mẹ của con trở về nước bàn chuyện làm ăn, nhưng trên đường bị bắt cóc, mẹ con ở trong tình huống hoảng sợ và căng thẳng nên đã sinh nói, rồi sau đó ở trong lúc bối rối lại làm mất con, ba mẹ đã tìm con rất lâu, cho đến thời gian trước mẹ của con, bà ấy nói là bà ấy cố ý xóa đi tung tích của còn nên ba mẹ với không tìm được, cho đến khi em gái con tình cờ phát hiện ra sự tồn tại của con nên mới nổi lên nghi ngờ, khi đó ba mẹ tìm hiểu rõ nguồn gốc thì mới phát hiện ra con, con ngoan, hoan nghênh con trở lại nhà họ Tống.
Ba Tống nói xong, ánh mắt Diệp Cẩn của đã mơ hồ: “Hai người...... Hai người thật sự là ba mẹ của tôi?"
Candy đi lên phía trước, kéo tay Diệp Cẩn: “Chị, đừng hoài nghi nữa, bọn họ là ba mẹ của chị, em là của em gái chị, cả nhà đã kiểm tra DNA rồi, đây là kết quả, chị xem đi, chúng ta đúng là chị em ruột."
Diệp Cẩn nhìn kết quả kia, cắn chặt môi, nhưng không thể ngăn được tiếng nức nở bật thốt ra: “Ba, mẹ, em gái."
Thấy người nhà họ Tống ôm nhau, trong nháy mắt lòng của Lệ Dĩ Thần cũng bình tĩnh lại, nhưng khi anh muốn đi lên cầm tay Diệp Cẩn thì lại bị Diệp Cẩn hất ra.
"Cho nên, người anh muốn kết hôn là em?"
Lệ Dĩ Thần không có so đo việc Diệp Cẩn hất tay mình, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Đúng, em đồng ý gả cho anh lần nữa không, A Cẩn?"
Diệp Cẩn do dự một chút, khổ sở lắc đầu: “Không, em sẽ không gả cho anh."
Lời nói của Diệp Cẩn khiến Lệ Dĩ Thần hoảng hốt: “A Cẩn, có một số việc hiểu lầm anh còn chưa kịp nói cho em biết, anh đã chuyển Diệp thi về dưới tên mẹ em rồi. A, đúng rồi, Chu Mẫn Quân không chết, trong nháy mắt lúc du thuyền nổ tung thì dì ấy bị sóng đánh dạt, rồi sau đó được Mục Thiếu Đường cứu, chẳng qua là vết thương quá nặng, mất đi một chân, không cách nào tới tham dự hôn lễ của em, nhưng mà dì có nhờ anh đưa cái này cho em."
Khi Diệp Cẩn nhìn thấy chiếc nhẫn không có ngọc lục bảo thì mắt liền ướt: “Đây là của mẹ."
"Dì nói muốn em hạnh phúc, những ân oán trước kia đều cho qua, A Cẩn, anh chưa bao giờ lợi dụng en, mặc dù lúc trước tâm trí anh bị báo thù che mắt, nhưng mà anh thật sự không có suy nghĩ lợi dụng em, còn nữa, anh biết là anh sai rồi, về sau bất kể chuyện gì thì anh cũng sẽ tôn trọng en, tin tưởng em … Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"
Nói xong, Lệ Dĩ Thần quỳ một chân trên đất, tay cầm bó hoa, người chung quanh bắt đầu ồn ào lên: “Gả cho anh ta đi, gả cho anh ta đi."
Diệp Cẩn nhíu chặt mày, mặc dù đang do dự giãy giụa, nhưng vẫn không có ý thỏa hiệp, thấy vậy, một phụ nữ mang theo khăn che mặt màu đen, vốn là ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên đi tới.
"Diệp Cẩn, tôi sai rồi, tất cả đều là lỗi của tôi, là do cố chấp của tôi làm hại hai người phải chia ly nhiều năm, nhưng mà tôi thật sự hối cải rồi, cầu xin cô cho A Thần một cơ hội, những sai lầm này đều là của tôi, đừng bắt A Thần phải gánh chịu nó."
Diệp Cẩn chợt ngẩng đầu lên: “Là bà......"
Lệ Tuệ Dĩnh khẽ cắn răng, lấy khăn che mặt ra, trong nháy mắt dữ tợn đáng sợ khuôn mặt bại lộ ở trước mặt mọi người, Lệ Dĩ Thần vội vàng nhặt chiếc khăn lên.
"Cô......"
Lệ Tuệ Dĩnh không có ý định nhận lấy khăn trong tay Lệ Dĩ Thần: “Đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn không dám lộ ra khuông mặt xấu xí của mình, nhưng hôm nay coi như trừng phạt, tôi muốn để cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ xấu xí không chịu nổi của tôi, cầu xin cô, xin cô tha thứ cho A Thần."
Diệp Cẩn cắn môi, nước mắt đột nhiên rơi xuống: “Nhưng bài làm hại mẹ tôi không có chân."
Lệ Tuệ Dĩnh cũng khóc lên: “Đúng vậy, đều là lỗi của tôi, mặc dù mẹ cô rất đáng ghét nhưng mà quả thật tôi không nên đặt tất cả thù hận lên người bà ấy, người hại tôi thành như vậy i là Mục Văn Khởi, nói cho cùng, bà ấy cũng là người phụ nữ đáng thương bị Mục Văn Khởi phá hủy, quả thật là tôi nhất thời hồ đồ."
Đúng lúc này, Mục Thiếu Đường chợt đi lên trước, nhận lấy khăn trong tay Lệ Dĩ Thần, dịu dàng đeo lên cho Lệ Tuệ Dĩnh: “Mẹ, đều đã qua, không nên nhắc đến những chuyện kia nữa, nếu như Diệp Cẩn không chịu tha thứ thì mỗi ngày chúng ta đều nhận lỗi, cho đến khi cô ấy chịu tha thứ thì thôi, nhưng mẹ không được hành hạ mình nữa, con nhìn thấy mà đau lòng."
Lệ Tuệ Dĩnh cầm thật chặt tay Mục Thiếu Đường: “Con nói không sai, nếu như hôm nay Diệp Cẩn không thể tha thì mỗi ngày mẹ sẽ nhận lỗi với cô ấy."
Diệp Cẩn quay đầu: “Tôi không cần bà nhận lỗi, chuyện đã xảy ra, nói xin lỗi cũng không thể làm được gì, còn nữa, chuyện của tôi và Lệ Dĩ Thần không có liên quan đến người khác."
Thấy Diệp Cẩn không chịu tha thứ, mặc dù Lệ Dĩ Thần rất thất vọng, nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng cô: “Nếu đã như vậy thì anh sẽ không ép buộc em ngươi, chẳng qua anh vẫn sẽ chờ em, A Cẩn, anh sẽ chờ đến ngày em đồng ý gả cho anh.”
Ánh mắt Diệp Cẩn rất phức tạp nhìn Lệ Dĩ Thần, nhưng cuối cùng vẫn chọn rời đi, khi cô vừa mới đi được mấy bước thì nghe sau lưng chợt vang lên tiếng la lớn.
"A Thần......"
"Đại ca......"
"Lệ Dĩ Thần......"
Diệp Cẩn quay đầu lại, thấy Lệ Dĩ Thần ngã trên mặt đất, hơn nữa sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ hết sức thống khổ, không kịp suy nghĩ gì nữa, Diệp Cẩn vội vàng chạy về phía anh.
"A Thần......"
Trải qua cấp cứu, rốt cuộc Lệ Dĩ Thần cũng thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, bên trong bệnh viện, cả người Diệp Cẩn mệt lả, run rẩy cầm lấy đôi tay của Lệ Dĩ Thần còn chưa tỉnh lại.
"Sao không thương tiếc cơ thể mình như vậy, bị bệnh nghiêm trọng mà còn không chịu chạy chữa, Lệ Dĩ Thần, anh là đứa ngốc sao?"
Khi từng giọt nước mắt giống như hạt đậu của Diệp Cẩn lăn xuống mặt Lệ Dĩ Thần thì rốt cuộc Lệ Dĩ Thần cũng chậm rãi mở mắt ra: “Con heo nhỏ, sao em lại không?"
Diệp Cẩn vội vàng lau khô nước mắt: “Đúng vậy, em chính là một con heo nhỏ ngốc thích khóc, anh hài lòng chưa?"
Lệ Dĩ Thần cười yếu ớt: “Đừng đau lòng, chẳng qua gan của anh có chút không tốt mà thôi, nhưng bác sĩ cũng đã nói chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa luôn vui vẻ thì sẽ hồi phục rất nhanh."
Diệp Cẩn nắm thật chặt tay Lệ Dĩ Thần: “Nếu như em đồng ý gả cho anh, cũng đồng ý tha thứ cho cô của anh thì có phải anh sẽ tốt lên không?"
"Tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ rồi, dễ dàng thỏa hiệp như vậy không phải là A Cẩn quật cường mà anh biết."
"Anh còn cười nữa, em nói nghiêm túc đấy."
Lệ Dĩ Thần vươn tay, ôm Diệp Cẩn vào trong ngực: “Cho dù em đồng ý gả hay không, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh sẽ khỏe lại." (Cáo già, ở bên cạnh rồi dụ mấy hồi)
"Lệ Dĩ Thần, em quyết định em muốn gả cho anh, anh chỉ mới bất tỉnh mà đã dọa em mất nửa cái mạng, nếu như ạnh thật sự có chuyện gì, tôi sẽ rất hối hận, anh còn chưa bồi thường cho em một hôn lễ long trọng đấy."
Lệ Dĩ Thần nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Cẩn: “Tất nhiên là tuân lệnh bà xã đại nhân rồi."
Diệp Cẩn cười rộ lên: “Vậy thì chúng ta kết hôn đi......"
Hết
Cho Anh Quá Khứ Của Em Cho Anh Quá Khứ Của Em - Uyển Khanh