You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Uyển Khanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 99 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 619 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:04:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90: Hiểu Lầm
hay quần áo xong, lúc Diệp Cẩn chuẩn bị rời đi thì Mục Thiếu Đường theo sau: “Cô phải đến Diệp thị sao? Tôi đưa cô đi."
Diệp Cẩn lạnh lùng nhìn Mục Thiếu Đường: “Mục Thiếu Đường. Tô có mấy lời cần phải nói rõ với anh, tuy lần này anh giúp tôi nhưng quan hệ giữa tôi và anh cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi, xin anh dừng bước thôi."
Lời nói lạnh lùng của Diệp Cẩn khiến Mục Thiếu Đường có chút tổn thương, nhưng lại không có cách nào phản bác, Đúng vậy. Quan hệ giữa bọn họ không phải chỉ cần một hai lần giúp đỡ là có thể thay đổi được.
Mục Thiếu Đường đau thương gật đầu: “Cũng được, dựa theo tình trạng hiện giờ của Diệp thị thì tôi không nên xuất hiện ở đó, vậy cô mau đi đi, nếu như có cái gì cần giúp một tay thì cứ gọi điện thoại cho tôi."
Lần này, Diệp Cẩn không tiếp tục từ chối ý tốt của Mục Thiếu Đường nữa, mặc dù cô sẽ không cầu xin anh giúp đỡ bất cứ chuyện gì: “Được."
Diệp Cẩn vừa về tới Diệp thị, Cung Đức Bồi liền vội vàng chạy tới: “Diệp tổng. Cháu trở lại rồi."
"Chú Cung, đừng lo lắng, tiền bạc đã xoay sở được."
Vẻ mặt Cung Đức Bồi đầy lo lắng và bất đắc dĩ: “Đã vô dụng rồi Diệp tổng, mới vừa rồi nhà cung cấp hàng đã hủy hợp đồng với chúng ta."
"Cái gì? Tại sao bọn họ có thể........."
"Ai. Đây chính là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh thường, hôm nay Diệp thị đi tới bước đường như vậy, thật là đáng buồn."
Diệp Cẩn nắm thật chặt quả đấm. "Thử đi thuyết phục bọn họ xem."
Cung Đức Bồi lắc đầu một cái: “Lời cần nói thì đã nói hết nhưng đối phương vẫn kiên trị hủy hợp đồng như cũ, bọn họ nói Diệp thị chúng ta không có thực lực, không muốn hợp tác với chúng ta."
Diệp Cẩn nhướn mày. Mặc dù tức giận nhưng cuối cùng vẫn kết thúc bằng một tiếng thở dài: “Cá lớn nuốt cá bé, quả thật bây giờ Diệp thị không thể so bì với người ta, thôi nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa."
"Nhưng kỳ hạn công trình không thể kéo dài được, Diệp tổng, cháu xem, có muốn suy nghĩ lại chuyện công ty vật liệu xây dựng Hoằng Thiêm mà chú đã nói với cháu lúc trước không? Dĩ nhiên, cháu cũng có thể xem xét những công ty khác, nhưng mà trong một thời gian ngắn phải tìm được công ty cung ứng là một chuyện không dễ dàng gì."
"Đâu phải chỉ là không dễ dàng, không hiểu rõ thì làm sao dám sử dụng, huống chi là chuyện vật liệu xây dựng quan trọng như vậy, thôi, dùng vật liệu xây dựng của Hoằng Thiêm đi, nếu chú Cung đã tiến cử thì tất nhiên sẽ không tệ."
"Yên tâm đi Diệp tổng, lúc trước chú đã điều tra công ty vật liệu xây dựng Hoằng Thiêm này, nhất định sẽ không có vấn đề gì, vậy bây giờ chú đi tìm người của vật liệu xây dựng Hoằng Thiêm để bàn chuyện hợp tác đây."
Diệp Cẩn mệt mỏi xoa xoa trán: “Chú Cung, chú tự xem xét và làm đi."
Diệp Cẩn lấy điện thoại di động ra, thử gọi cho Lệ Dĩ Thần lần nữa, lần này, rốt cuộc cũng gọi được nhưng lại không có ai nghe.
Diệp Cẩn cúi đầu suy ngẫm, nhìn điện thoại: “Ngay cả điện thoại cũng không muốn nghe sao? Cho dù muốn chia tay thì cũng phải nói cho rõ ràng chứ, né tránh như vậy là có ý gì?"
Đột nhiên Diệp Cẩn đứng lên: “Lệ Dĩ Thần, mặc kệ anh ở đâu thì nhất định em cũng sẽ tìm được anh, mặc kệ anh nghĩ như thế nào thì nhất định phải nói cho rõ ràng."
Cho dù đã tới rất nhiều lần nhưng Diệp Cẩn vẫn không thích Dạ Sắc nhưng nếu muốn tìm Lệ Dĩ Thần thì bây giờ cũng chỉ có thể tới nơi này.
"Diệp Cẩn, sao chị lại tới đây, chị tới một mình sao? Tại sao Lệ tiên sinh không đi cùng chị?" Tô Mạt mặc phục vụ quần áo, sau khi thấy Diệp Cẩn thì lập tức vui vẻ chạy tới.
Diệp Cẩn miễn cưỡng cười với Tô Mạt: “Tô Mạt, ý của em là Lệ Dĩ Thần không ở nơi này sao?"
Tô Mạt không hiểu, nhìn Diệp Cẩn: “Không có ở đây, đã lầu rồi anh ấy không có đến đây, gần đây đến tìm ông chủ uống rượu chỉ có người họ Cố kia, sao vậy, không thấy Lệ tiên sinh đâu sao?"
Không đợi Diệp Cẩn trả lời thì sau lưng đã vang lên giọng nói của Cố Diễn: “Diệp Cẩn, sao em lại tới đây? Tô Mạt nói không thấy Lệ Dĩ Thần? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lăng Tiêu cũng xen vào nói: "Emkhông tìm được Lệ Dĩ Thần? Cái này thật đúng là trời sắp đổ mưa máu rồi, tên kia lo lắng cho em muốn chết, tại sao có thể né tránh em được... hai người cãi nhau sao?"
Nhìn vẻ mặt nhiều chuyện của Lăng Tiêu, Diệp Cẩn cực kì căm ghét, nhưng vẫn hỏi: "Nói như vậy thì các anh không biết Lệ Dĩ Thần đang ở đâu sao?"
Lăng Tiêu mở tay ra: “Đúng là không rõ gần đây cậu ta đang làm cái gì."
Diệp Cẩn đặt hy vọng cuối cùng ở trên người Cố Diễn, Cố Diễn cũng hơi nhíu mày: “Cậu ta chỉ nói gần đây có chút bận, bên nước Mĩ có chút chuyện khó giải quyết, phải xử lý, cho nên đã lâu bọn anh không gặp câu ta, Diệp Cẩn rốt cuộc thì em và Lệ Dĩ Thần đã xảy ra chuyện gì?"
Lăng Tiêu nhìn chung quanh một chút, sau đó cắt đứt hai người: “Đi vào trong rồi nói."
Cố Diễn kéo cánh tay Diệp Cẩn: “Vào phòng rồi nói chuyện, anh sẽ điều tra thử xem cậu ta có ở bên Mĩ hay không."
Mặc dù Diệp Cẩn không muốn đi theo bọn họ vào phòng nhưng lúc này cũng chỉ có thể đi theo, Tô Mạt vẫy tay với Diệp Cẩn: “Chị Diệp Cẩn, em còn phải làm việc, lát nữa em mời chị ăn cơm nha, chị đừng buồn nữa."
Diệp Cẩn cười với Tô Mạt: “Em được phát tiền lương hả?"
Tô Mạt vui vẻ gật đầu một cái, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Lăng Tiêu: “Ông chủ nói em vẫn phải sống cho nên phát rất nhiều tiền."
"Rất nhiều tiền?" Diệp Cẩn nhìn Lăng Tiêu một chút.
Trong tay Lăng Tiêu còn cầm ly rượu, dáng vẻ phong lưu, lắc ly rượu cười mỉa: “Chỉ là lương tháng một vạn tệ thôi mà, cô nhóc kia quả thật là hiếm thấy vô cùng."
Diệp Cẩn cũng kinh ngạc: “Một vạn tệ? A...... Lăng Tiêu, cám ơn anh đã chăm sóc Tô Mạt."
Lăng Tiêu vô lại, nháy mắt với Tô Mạt: “Cô bé này rất đáng yêu, thường nhiều hơn một chút cũng là chuyện bình thường."
Nghe vậy, trong nháy mắt mặt của Tô Mạt đỏ lên: “Em đi làm việc đây."
Nhìn Tô Mạt đi mất, Diệp Cẩn cười lên: “Hình như cô ấy rất thích cuộc sống bây giờ."
Lăng Tiêu gật đầu một cái: “Mặc dù có chút đơn thuần đến mức gần như ngu ngốc nhưng rất là đáng yêu, được rồi, đi thôi, anh sẽ bảo phục vụ pha cho em một ly cocktail."
"Em không muốn uống rượu, em chỉ muốn tìm Lệ Dĩ Thần."
Cố Diễn cười đẩy cô vào phòng: “Đừng nóng vội, bọn anh sẽ giúp em tìm cậu ta, đi thôi."
Lăng Tiêu và Cố Diễn thay nhau công kích điện thoại, rốt cuộc sau khi Diệp Cẩn uống sạch một ly cocktail thì cũng đã có một ít tin tức.
Cố Diễn dẫn đầu nói: "Mới vừa điều tra được, quả thật A Thần có bay đến đến nước Mĩ."
Lăng Tiêu bổ sung tiếp: “Nhưng mà không thấy cậu ta đặt vé trở về, vừa rồi gọi mấy cú điện thoại cũng không nhận, đoán chừng là đang bận chuyện của công ty, cho nên Tiểu Diệp Cẩn, em đừng lo lắng, chờ tên kia xử lý xong mọi chuyện thì sẽ trở lại."
Cố Diễn vỗ vỗ vai Diệp Cẩn: “Yên tâm đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì A Thần cũng không phải là loại người không có trách nhiệm, có lẽ thật sự có chuyện gì đó khó giải quyết thôi."
Trong lòng Diệp Cẩn cảm xúc lẫn lộn, gật đầu: “Chỉ hy vọng như thế, nếu biết anh ấy đang ở đâu rồi thì em an tâm, Lăng Tiêu, cám ơn cocktail của anh, em về trước đây, công ty còn có vài chuyện chuyện phải xử lý."
Cố Diễn cũng đứng lên: “Anh đưa em về."
Diệp Cẩn chưa kịp trả lời, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Lăng Tiêu không nhịn được nói: "Chuyện gì vậy?"
Một tên đàn em đẩy cửa ra, vẻ mặt lo lắng nói với Lăng Tiêu: "Ông chủ, phòng 308có khách gây chuyện."
"Hả? Xảy ra chuyện gì?"
"Là như vậy, mới vừa rồi khách phòng 308 chê công chúa của chúng ta không đủ đáng yêu xinh đẹp, đang la hét phải đổi người thì lúc này Tô Mạt mang rượu vào, sau khi vào thì cứ khách ôm chặt không thả, Tô Mạt không nghe theo vì vậy liền quậy lên, ông chủ, muốn đi xem thử hay không?"
Nghe vậy, nhất thời Diệp Cẩn nóng nảy: “Lăng Tiêu......"
Lăng Tiêu khoát tay chặn lại: “Anh sẽ đi xử lí."
Diệp Cẩn cũng muốn đi theo nhưng bị Cố Diễn kéo lại, vả lại anh cười có chút kì lạ: “Để cậu ta đi xử lý đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, đi thôi, anh đưa em đi, chỗ này không thích hợp cho người như em ở lâu."
"Được rồi, vậy thì để cho Lăng Tiêu đi xử lý thôi."
Rời đi Dạ Sắc, Cố Diễn lái xe chạy từ từ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Diệp Cẩn một chút, Diệp Cẩn có tâm sự, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến việc người bên cạnh đang quan sát mình chút nào.
Cố Diễn cúi đầu, nghĩ thông suốt rồi cười khổ, từ lầu đã biết cô không thuộc về anh, anh cần gì phải cố chấp như thế.
"Cố tổng, anh dừng xe một chút."
Cố Diễn đang chìm vào trong cô đơn của chính mình thì chợt nghe giọng nói gấp gáp của Diệp Cẩn truyền đến.
Cố Diễn dừng xe ở bên đường: “Sao vậy?"
Không trả lời Cố Diễn, Diệp Cẩn mở cửa xe ra, vội vàng chạy xuống, Cố Diễn không rõ chân tướng, cũng đi theo Diệp Cẩn: “Diệp Cẩn, em đi đâu vậy?"
Sau khi phát hiện Lương Tuyết Ngưng đang đánh một người đàn ông thì Cố Diễn hiểu Diệp Cẩn tại sao lại bảo anh dừng xe.
Diệp Cẩn vội vàng tiến lên kéo Lương Tuyết Ngưng: “A Ngưng, tại sao cậu lại ở đây, sao lại đánh Quý Thừa như vậy?"
Sau khi thấy Diệp Cẩn tới, Lương Tuyết Ngưng đang lâm vào điên cuồng cung tỉnh táo lại, nhưng chỉ vào người phụ nữ sau lưng Quý Thừa rồi lại khóc lớn lên: “Anh ta...... Bọn họ......"
Mặc cho Lương Tuyết Ngưng đánh, Quý Thừa vẫn bảo vệ cô gái mà Lương Tuyết Ngưng chỉ ở sau lưng, mím chặt môi không nói một lời.
Diệp Cẩn đỡ Lương Tuyết Ngưng đang khóc đến bất tỉnh, sau đó nói với Quý Thừa: "Quý Thừa, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Cô gái kia là ai? Không phải anh và A Ngưng sắp kết hôn sao? Mấy người...... Mấy người đang làm cái gì?"
Quý Thừa áy náy nhìn Lương Tuyết Ngưng, sau đó thở dài nặng nề một tiếng: “Diệp Cẩn, sau này tôi sẽ mọi người một câu trả lời hợp lí về chuyện này, cô có thể đưa A Ngưng về nhà trước hay không, xem như là tôi cầu xin cô."
Lương Tuyết Ngưng không đồng ý: “Không cho phép anh đi, anh giải thích rõ ràng cho tôi, rốt cuộc cô ta là ai?"
Quý Thừa giật giật khóe môi, một lúc sau vẫn không nói được chữ nào, thấy Lương Tuyết Ngưng lại muốn nổi điên lên thì Diệp Cẩn vội vàng liếc Cố Diễn một cái: “Mau tới giúp em."
Cố Diễn trợn mắt nhìn Quý Thừa một cái, sau giúp đỡ Diệp Cẩn ôm lấy Lương Tuyết Ngưng: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, về nhà trước đi, điên điên khùng khùng ở trên đường như vậy thì không được hay lắm."
"Chuyện của tôi không cần anh lo, anh cút ngay."
Cố Diễn bĩu môi, nhưng vẫn giữ Lương Tuyết Ngưng thật chặt: “Vì một người đàn ông che chở cho cô gái khác mà biến thành người đàn bà chanh chua, cô là đồ ngốc sao?"
Quả nhiên, Cố Diễn vừa nói xong, thì trong nháy mắt Lương Tuyết Ngưng đang giống như Trương Phi bình tĩnh lại, Lương Tuyết Ngưng vừa khóc vừa cười nhìn Quý Thừa.
"Đúng vậy, chỉ vì anh mà tôi biến thành người đàn bà điên khùng, Quý Thừa, anh nghe cho kỹ, chuyện hôm nay còn chưa xong đâu, anh đi đi nhưng mà ngày mai nhất định phải xuất hiện trước mặt của tôi, nếu như anh không tới thì về sau không cần gặp tôi nữa."
Quý Thừa rối rắm nhìn Lương Tuyết Ngưng: “Yên tâm, nhất định ngày mai anh sẽ tới chịu đòn nhận tội." Nói xong anh ta nắm tay cô gái kia rời đi.
Nhìn xe Quý Thừa biến mất trong dòng xe cộ đông nghịt, cả người Lương Tuyết Ngưng giống như bị hút hết sức lực, tê liệt ngã trên mặt đất, thật may là Cố Diễn đã đỡ được cô.
Diệp Cẩn lo lắng đã chạy tới cầm tay Lương Tuyết Ngưng: “A Ngưng, cậu không sao chứ?"
Lương Tuyết Ngưng yếu ớt ngã vào trong ngực Cố Diễn, ngay sau đó nhắm mắt lại, nở nụ cười khổ: “Mình vẫn luôn tự nói rằng mình không phải là cậu, Quý Thừa cũng không phải là Lệ Dĩ Thần, mặc dù tình yêu của bọn mình bình thản như nước nhưng lại đủ để chịu đựng mưa to gió lớn, nhưng hôm nay xem ra mình thật sự là đứa ngốc, là đứa ngốc nhất thế giới."
Nói xong, Lương Tuyết Ngưng đột ngột khó thở, Diệp Cẩn hoảng sợ đến mức mất bình tĩnh: “A Ngưng, A Ngưng, cậu đừng làm mình sợ."
Cố Diễn nhanh chóng ôm Lương Tuyết Ngưng lên: “Nhanh lên, đưa cô ấy đến bệnh viện."
Giằng co một hồi lâu, rốt cuộc bác sĩ tuyên bố Lương Tuyết Ngưng không có gì đáng ngại, nhưng Diệp Cẩn vẫn không yên lòng hỏi tiếp: “Bác sĩ, nếu không có đáng ngại thì tại sao...... Cậu ấy lại đau đớn như vậy?"
"A, không có gì, có lẽ là mới bị kích thích gì đó, trong lúc nhất thời cảm xúc giao động mãnh liệt làm cho tinh thần căng thẳng, chỉ cần đừng để cô ấy bị kích thích nữa, cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không sao, nhưng tốt nhất là mấy ngày này phải tìm người ở cùng với cô ấy, tránh cho cô ấy ở một mình lại suy nghĩ lung tung làm cho tinh thần căng thẳng lần nữa."
Nghe bác sĩ nói như vậy, cuối cùng Diệp Cẩn yên lòng: “Không có việc gì là tốt rồi, cám ơn bác sĩ, tôi sẽ chăm sóc tốt cô ấy."
Đi tới phòng bệnh của Lương Tuyết Ngưng, Lương Tuyết Ngưng đang ngủ không yên ổn, Cố Diễn nhỏ giọng nói với Diệp Cẩn: "Em không thông báo cho người nhà cô ấy tới chăm sóc cô ấy sao?"
Diệp Cẩn cau mày: “Với dáng vẻ hiện giờ của cậu ấy, hay là trước tiên đừng nói cho người nhà cậu ấy biết, thật ra thì gia đình cậu ấy có chút phức tạp, cậu ấy được mẹ dẫn tới nhà họ Lương, nói một cách khác thì cậu ấy không phải là con gái của chú Lương, bởi vì sống dưới mái hiên nhà họ Lương nên những năm này A Ngưng rất cẩn thận, chỉ sợ ba dượng không thích mình, trong mắt người ngoài chỉ thấy cậu ấy là tiểu thư nhà họ Lương, nhưng rốt cuộc là ấm hay lạnh thì cũng chỉ có cậu ấy biết thôi."
Không ngờ cô ấy có cuộc sống như vậy, Cố Diễn nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh người, không khỏi có chút đồng tình: “Nếu tên đàn ông cặn bã đó thật sự phản bội cô ấy, không bằng kết thúc sớm và sảng khoái một chút."
Diệp Cẩn thở dài một tiếng: “Đâu có dễ dàng như vậy, tình cảm nhiều năm, cứng rắn chia tay cũng giống như da tróc thịt bong, ai cũng không dễ chịu cả."
"Em...... Năm đó em và A Thần...... Cũng có loại cảm giác này sao?"
Diệp Cẩn gật đầu một cái: “Chỉ có hơn chứ không kém."
Nhìn đôi mắt u buồn của Diệp Cẩn, Cố Diễn cười khổ một tiếng, anh chợt hiểu ra một chuyện, đó chính là tình cảm của Diệp Cẩn và Lệ Dĩ Thần, cho dù có xảy ra tình huống gì thì cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng tay vào, huống hồ anh cũng không thể làm như vậy.
Nhìn điện thoại reo không ngừng, Diệp Cẩn không kiên nhẫn bắt máy: “Thư kí Ngô, có chuyện gì không?"
"Diệp tổng, cô đang ở đâu? Nhanh chóng tới công trường đi, giàn giáo do công ty vật liệu xây dựng Hoằng Thiêm cung cấp bị sụp, ba công nhân đang làm việc thì bị ngã xuống, hiện tại một người chết, hai người bị thương, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, cô tới nhanh lên một chút."
Vẻ mặt Diệp Cẩn thay đổi: “Cô nói cái gì? Cung tổng đâu? Chú ấy đến công trường chưa?"
"Từ xế chiều chúng tôi đã không liên lạc được với Cung tổng rồi, vừa rồi có gọi thì đang trong tình trạng tắt máy."
Một dự cảm không tốt dâng lên, nhất thời điện thoại trong tay Diệp Cẩn rớt xuống, Cố Diễn thấy sắc mặt cô tái nhợt, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Hai tay Diệp Cẩn run run vịn vào Cố Diễn, thật lâu sau mới có thể mở miệng: “Đã xảy ra chuyện, Diệp thị đã xảy ra chuyện, Cố tổng, giúp em chăm sóc Lương Tuyết Ngưng thật tốt, em phải đi tới công trường."
"Anh đi cùng với em."
Diệp Cẩn lắc đầu một cái: “Anh ở lại đây đi, làm ơn."
Nhìn Diệp Cẩn mất hồn mất vía rời đi, Cố Diễn vừa định theo sau thì lại nghe Lương Tuyết Ngưng đang trong giấc mộng đột ngột hét lên một tiếng, anh chần chừ mấy bước cuối cùng quyết định trở lại phòng bệnh.
"Lương Tuyết Ngưng, cô gặp ác mộng, nhanh tỉnh lại đi......"
Trên đường đến công trường, Diệp Cẩn gần như tốn hết sức mới có thể mở khóa điện thoại di động.
"Tút...... Tút...... Alo, là ai vậy?"
Rốt cuộc điện thoại Lệ Dĩ Thần cũng gọi được nhưng lại làm cho Diệp Cẩn sững sờ vì người nghe điện thoại lại là phụ nữ, cái này cũng chưa tính là gì, tiếp đó, bên kia điện thoại kia truyền đến âm thanh khiến cô thương tích đầy mình.
"Là ai vậy? Nói chuyện đi, chờ một chút, Lệ Dĩ Thần, lấy đồ cho anh hả?"
Đột nhiên bên kia điện thoại truyền đến tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, Diệp Cẩn mờ mịt nghe người phụ nữ đó kêu tên Lệ Dĩ Thần trong điện thoại, còn có tiếng nước chảy, không cần tái hỏi thêm gì nữa thì cô cũng đã rất rõ ràng bên kia đang xảy ra ra chuyện gì.
Ngồi trên ghế sau xe taxi, Diệp Cẩn tắt điện thoại di động, cô không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn tràn mi: “Lệ Dĩ Thần, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy......"
Nước Mĩ, bên trong biệt thự của Lệ Dĩ Thần, mới vừa kết thúc một buổi tiệc thương nghiệp, khi Lệ Dĩ Thần tìm thấy được đối tượng hợp tác lớn mạnh để ổn định tình trạng phản đối trong nội bộ Hải Lan thì bị đối tượng hợp tác lớn mạnh này kéo xuống hồ bơi.
Từ phòng tắm ra ngoài, Lệ Dĩ Thần bất đắc dĩ cười với khách hàng xinh đẹp thông minh này: “Candy, lúc nãy tôi đã nhắc nhở cô rồi, mang giày cao gót thì không nên đứng gần hồ bơn như vậy, xem đi, vì muốn cô không bị trượt chân mà tôi tự làm mình trở thành trò cười cho thiên hạ rồi."
Candy phát ra tiếng cười dễ nghe: “Thật sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý."
"Còn có lần sau?" Mặc dù chỉ gặp mặt mấy lần, nhưng Lệ Dĩ Thần lại có hảo cảm với cô gái tên là Candy này, có lẽ là bởi vì cô ấy có đôi mắt rất giống Diệp khiến anh vô thức nghĩ Candy là Diệp Cẩn, nếu như không phải đã xác định Diệp Cẩn chưa bảo giờ tới nước Mĩ thì anh thật sự cho rằng hai người nay là chị em với nhau nhưng cho dù có giống nhau hơn nữa thì anh cũng rất rõ ràng người trước mắt là con gái duy nhất của ông chủ tập đoàn Nhã Đichk, và Candy cũng là người thừa kế tương lai mà thôi.
Candy cầm điện thoại di động, lắc lắc trước mặt anh: “Lúc nãy khi anh tắm thì điện thoại có đổ chuông, tôi gọi anh mấy lần nhưng anh không nghe thấy, tôi sợ có chuyện gì quan trọng, sợ làm chậm trễ nên đã nhận giúp anh, nhưng rất kì lạ, người bên kia không nói một câu nào thì đã cúp mất rồi."
Nghe vậy, đột nhiên sắc mặt Lệ Dĩ Thần thay đổi, nhanh chóng đoạt lấy điện thoại di động từ trong tay Candy, sau khi nhìn thấy cuộc gọi đến thì gương mặt tuấn tú trở nên nóng nảy, anh lập tức gọi lại nhưng điện thoại bên kia không thể nào gọi được.
"Candy, vô cùng xin lỗi, hiện tại tôi cần phải trở về nước một chuyến."
Candy cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Cái gì? Anh nói anh phải trở về nước sao? Ngay bây giờ? Nhưng ngày mai chúng ta phải kí hợp đồng mà."
"Thật xin lỗi, nhất định bây giờ tôi phải trở về nước, vừa rồi là vợ của tôi gọi điện thoại tới, nếu như không phải có việc gấp thì cô ấy sẽ không gọi nhiều lần như vậy, hợp đồng của chúng ta, chờ tôi trở lại rồi bàn tiếp, thật xin lỗi."
Cho Anh Quá Khứ Của Em Cho Anh Quá Khứ Của Em - Uyển Khanh