Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Moon Máu Lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 60 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 681 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:34:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Chap 54: Huấn Luyện.
tuần sau…
8h tối tại biệt thự Dark…
- Ăn tối thôi cả nhà ơi… - Giang gọi bọn hắn.
- Oa… hôm nay nhìn ngon quá! – Thiên.
- Chứ bình thường không ngon hả? – Ngân cười.
- Sao em biết hay vậy? – Nam đùa.
- Thế các anh nhịn đi… - Nó.
- Thôi thôi đùa mà… - Kiệt.
- Chén thôi nhỉ? Chờ đợi gì nữa? – Hắn.
- Ăn thôi… - Trà lên tiếng rồi cả bọn vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ…
20ph sau tại phòng khách…
Người thì ngồi xem TV, kẻ ôm laptop, đứa cắm smartphone…
- Alo chị nghe… - Nó đưa chiếc smartphone lên tai.
- Chị ơi có chuyện rồi! Anh chị đến Killer ngay đi… - Đầu dây bên kia vang lên những tiếng đổ vỡ, những lời quát tháo.
- Ok 5ph nữa có mặt! – Nó nói với giọng gấp gáp rồi ra dấu hiệu bảo cả bọn lên phòng thay đồ.
4 chiếc moto phóng như bay trên đường cao tốc…
- Có chuyện gì vậy My? – Ngân vừa ôm Nam vừa hỏi.
- Bar Killer có ẩu đả gì đó… Thấy Bảo nói người của mình sắp đuối rồi… - Nó thở dài đáp.
- Người của mình mạnh như vậy mà đuối được sao? – Kiệt ngạc nhiên.
- Nghe khó tin quá! – Trà.
- Hôm nay là đầu tuần nên lượng khách vào bar không nhiều. Vì vậy nên chỉ có khoảng hơn 50 người ở đó thôi. – Giang giải thích.
- Bên kia có bao nhiêu người? – Thiên hỏi.
- Nghe nói là khoảng 200 người! – Nó.
- Vậy thì đuối là chắc rồi! – Nam.
- Thôi nhanh lên… - Hắn nói rồi tăng tốc phóng thẳng đến bar Killer. 3 xe còn lại cũng phóng theo.
Tại bar Killer…
Keeng… Bụp… Đoàng… Hự… Bốp…
Những tiếng động chói tay vang lên càng làm cả bọn khó chịu. Cánh cửa bar cũng đã bị sập trước lúc cả bọn đến.
- Bọn mày làm ăn thế mà được à? Xử mãi không xong bọn nó thế hả! – Một tên to con với chai rượu trong tay quát tháo.
CHOANG…
Một viên đá từ đâu bay thẳng đến chai rượu trong tay tên đó tạo ra một âm thanh sắc nét…
- Đứa chó nào dám! – Tên đó tức mình vỗ bàn đứng dậy. Tất cả bar chìm vào im lặng hướng mắt về phía tên to con.
- Là tao… - Nó mạnh dạn bước lên. Ánh mắt không thèm hướng vào tên kia.
- Hahaaa… Một con nhãi vắt mũi chưa sạch mà dám hỗn láo với tao sao? – Tên kia thấy nó là con gái lại càng tức giận hơn. – Này! Con kia, đã nói chuyện với bố mày thì quay cái mặt ra đây xem nào! Hay mày bị khuyết tật?! Hahaaaa… - Tên đó vừa xỉ nhục nó vừa cười.
Nghe thấy vậy, máu nóng trong người cả bọn như muốn đốt cháy cả cái bar này, đặc biệt là hắn và Thiên! Động đến người yêu hắn, động đến em gái bé bỏng của Thiên là không xong đâu!
Hai người định xông lên cho tên kia một trận nhưng bị nó ngăn lại. Ánh mắt sắc sảo, cơ thể tỏa ra hơi lạnh ngắt, miệng hơi cong lên thành một đường cong tuyệt hảo, nó liếc qua người tên kia rồi nói:
- Vậy để con nhỏ khuyết tật này cho mày một bài học!
Dứt lời, nó tiến đến tung một cước đá khiến tên kia bay xa đập thẳng người vào tường. Nhìn thì rõ to mà bị hạ một cách dễ dàng dưới cú đá của nó sao? Không. Tên đó bật dậy, lao vào nó như một con mãnh thú. Nhưng tiếc rằng những thế võ của tên kia chỉ là những gì cơ bản đối với nó. Cả bọn thấy người của mình đã đuối lại còn bị chơi xấu nên cũng đã ra tay xử lí bọn tép riu kia.
Mèo vờn chuột hoài cũng chán, nó lấy đà rồi hạ một đòn K.O. Tên kia bị nó phản công bất ngờ nên ngất xỉu ngay tại chỗ. Cùng lúc đó bọn tép riu còn lại cũng bị cả bọn xử lí gọn gàng.
- Các anh chị cứ về nghỉ ngơi đi ạ! Em sẽ cho người dọn dẹp đống này. – Bảo lên tiếng.
- Ok. Mà từ giờ tất cả những ngày trong tuần đều phải có ít nhất 200 người ở đây! – Giang.
- Vâng chị! – Bảo đáp.
- Lí do? – Nó hỏi với chất giọng lạnh băng.
- À… dạ… chắc say quá xong lại bị một con nhỏ chọc tức nên mới phá bar. – Hiểu được ý nó, Bảo trình bày.
- Ok! Xử như cũ… - Nó nói rồi cùng cả bọn ra về vì cũng đã quá muộn.
Ngày hôm sau…
- Kiểu này là không ổn rồi đó! – Nó vừa suy nghĩ vừa nói.
- Vụ gì? – Giang.
- Tối qua ý. – Trà nhắc.
- Làm sao? – Ngân.
- Người của mình dù ít nhưng khá là khỏe vậy mà hôm qua lại dễ đuối như vậy! Chắc do chúng ta đã bỏ bê anh em quá lâu rồi! – Nó.
- Ý em là sao? – Thiên.
- Huấn luyện! – Nó.
- Cho tất cả anh em đi huấn luyện á? – Kiệt.
- Không chỉ họ! Mà cả chúng ta! – Nó.
- Cả chúng ta á? – Cả bọn đồng thanh.
- Đúng vậy! – Nó quả quyết. – Lên phòng chuẩn bị đi! 30ph sau xuất phát. – Nói rồi cả bọn mỗi cặp một phòng chuẩn bị quần áo, các vật dụng cần thiết để lên đường.
9h sáng tại một nơi xa xôi nào đó trên đất nước Việt Nam, cách ngoại ô thành phố khoảng 100km. Đây cũng chính là nơi nó cùng Thiên và hắn được dạy võ, súng, côn, kiếm,… trước khi nó sang Anh tự lập…
- Nơi này… - Hắn lắc lắc đầu lẩm bẩm.
- Quen phải không? – Nó mỉm cười thì thầm vào tai hắn.
- Ừ… em biết sao? – Hắn.
- Đây là nơi em, anh và anh Thiên lớn lên cùng nhau. – Nó đáp cụt lủn rồi cùng cả bọn tiến vào bên trong.
Đi được vài bước, xuất hiện trước mặt cả bọn giờ đây là một người đàn ông trạc tuổi papa cả bọn. Khuôn mặt khá hiền nhưng không lành, ăn mặc giản dị, dáng người khá cao và đô. Nhìn thoáng qua cũng có thể đoán đây là người nắm giữ mọi đường võ cao siêu…
- Chào mấy đứa! – Người đàn ông lên tiếng.
- Dạ… chào thầy ạ! – Đồng thanh.
- Thiên, Phong, My… lâu lắm không gặp 3 đứa! Đã lớn thế này rồi cơ à! Bao giờ mới cho thầy ăn cỗ đây?! – Nhận ra 3 người, người đàn ông vừa cười đùa vừa nói.
- Dạ thầy cứ đùa! Đã lâu không gặp, thầy vẫn khỏe chứ? – Nó lên tiếng.
- Ta khỏe! Còn các con? Sống tốt cả chứ? Thầy có nghe tin tức về việc tiếp quản tập đoàn! – Người đàn ông.
- Vâng bọn con vẫn khỏe! – Hắn đáp. Sau khi nghe nó nói đây là nơi 3 người lớn lên cùng nhau hắn đã nhớ ra mọi chuyện.
- Đây là… - Người đàn ông hỏi, ánh mắt hướng về phía 5 người còn lại.
- À dạ… giới thiệu với thầy đây là Ngân, Nam, Trà, Kiệt và vợ tương lai của con… Giang… - Thiên tươi cười nói. Còn Giang thì ngại ngùng huých nhẹ và người Thiên.
- Giới thiệu với mọi người đây là thầy Quân_người đã huấn luyện cho tôi, Thiên, My khi còn nhỏ và bây giờ sẽ huấn luyện cho chúng ta. – Hắn.
- Oke vậy ta bắt đầu luôn chứ? Các con có cần nghỉ ngơi 1 chút không? – Thầy Quân hỏi.
- Dạ khoảng 30ph nữa bắt đầu được không ạ? Bọn con cần thời gian chuẩn bị tinh thần. – Nó cười đáp.
- Ok… vậy 3 con đưa các bạn đến phòng nghỉ dưỡng nhé… 30ph nữa ta sẽ đến đó. – Thầy Quân.
- Vâng thầy… - Thiên đáp rồi cùng cả bọn đến phòng nghỉ dưỡng.
Căn phòng này cũng không có gì phức tạp, chỉ là nơi để nghỉ ngươi dưỡng sức sau thời gian luyện tập mệt mỏi…
- Lần huấn luyện này không chỉ để luyện tập lại những gì chúng ta đã biết mà còn nâng thêm tinh thần đồng đội và khả năng tư duy nữa! – Nó.
- Ồ… nghe cũng thú vị đó! – Đồng thanh…
Cả bọn ngồi nói chuyện, khởi động bằng vài thế võ cơ bản trong vòng 30ph…
- Sẵn sàng rồi chứ? – Thầy Quân bước vào.
- Dạ. – Đồng thanh.
- Đi theo thầy nào! – Nói rồi cả bọn bị bịt mắt và dẫn đến một nơi nào đó.
- Khóa huấn luyện chính thức bắt đầu! – Tất cả được tháo bịt mắt và mỗi người được đeo một cái tai nghe.
Xung quanh cả bọn bây giờ là những vách đá… trước mặt là một khe núi vô cùng sâu và chỉ có một thanh gỗ to bắc từ bên này sang bên kia. Nhiệm vụ của cả bọn là đi qua bên kia mà vẫn an toàn và lành lặn. Thanh gỗ đó chỉ vừa chân của 1 người đi, nếu muốn qua mọi người phải nối đuôi nhau đi.
- Ok… ai đi trước nào? – Nam.
- Để em! Sau khi giảm cân em sẽ qua được, không vấn đề gì! – Giang xung phong đầu tiên.
- Mỗi lần mày nói không có vấn đề gì là lại có vấn đề! – Trà lắc đầu ngán ngẩm.
Dù vậy, Giang vẫn mặc kệ, giơ 2 tay giữ thăng bằng rồi nhẹ nhàng bước đi trên thanh gỗ… được 1 đoạn thì… theo phản xạ tự nhiên, cô đưa ánh mắt nhìn xuống và chính giây phút đó…
“AAAAAAAAAAAAAA……”
Một tiếng hét vang lên xé toạc bầu không gian tĩnh lặng, thật may mắn là Thiên đã kịp nắm lấy tay cô và cả bọn lôi cô lên một cách an toàn.
- Làm sao để qua được đây? – Nó.
Nó vừa dứt lời thì đột nhiên tay nghe phát ra âm thanh ngắn gọn:
- Định lượng nhân tố nỗi sợ và vận dụng nó…
Suy nghĩ 1 hồi thì:
- A… Hiểu rồi…! – Kiệt.
- Hiểu gì? – Cả bọn đồng thanh.
- Đây là bài thử khả năng cảm giác… Chỉ cần nhắm mắt và tưởng tượng khe núi không quá sâu… - Kiệt.
- Mày điên à! Mở mắt còn không qua nổi nữa là nhắm mắt! – Thiên gõ vào đầu Kiệt.
- Nhưng cũng đâu còn cách nào khác? – Ngân.
- Tao nghĩ Kiệt nói đúng đấy! Thử đi. – Hắn nói.
Cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, cả bọn nhắm mắt, đưa hai tay sang hai bên để giữ thăng băng rồi nối đuôi nhau bước trên thanh gỗ. Nhưng vì cả bọn nhắm mắt nên không biết được đây chỉ là căn phòng có không gian 3D chứ thật ra không phải là một vách đá thực thụ.
- Điều khiển cảm giác giỏi lắm! – Giọng của thầy Quân vang lên trong tay nghe khi bọn nó đã vượt qua khe núi.
Ngay sau đó, cả bọn lại bị bịt mắt và đưa đến một nơi nào đó. Nhưng điều đặc biệt là lần này không được gỡ bị mắt ra nữa.
- Chúng ta đang ở đâu? – Giang nắm chặt lấy tay Thiên.
- Mà sao lại bị bịt mắt? – Ngân.
- Dù là gì đi nữa thì cũng có cảm giác không tốt! – Nam.
- Thầy định cho chúng ta làm gì ở đây? – Kiệt.
- Bài huấn luyện tiếp theo: tin vào trực giác của mình! – Nó, hắn và Thiên đồng thanh.
- Trực giác? – 5 người còn lại cũng đồng thanh.
- Phải! Bài học này ta đã luyện cho My, Phong và Thiên hơn 10 năm trước! Giờ coi như luyện tập và kiểm tra các con! – Thầy Quân lên tiếng.
- Trực giác của tao nói… - Kiệt.
- Cúi xuống! – Trà nói khi người của thầy Quân phi những chiếc phi tiêu xoẹt qua đầu cả bọn.
- Thôi được! Vào cuộc thôi mọi người! – Thiên.
Vậy là một vụ đánh nhau xảy ra. Một bên bị bịt mắt không có vũ khí còn bên kia thì ngược lại. Cả bọn đã phải vận hết khả năng và linh tính mách bảo bản thân để không bị thương.
- Lợi thế tầm nhìn thật không công bằng! – Nam nói khi bị đạp vào bụng rồi ngã xuống!
- Giang! Bên phải mày! – Nó cất tiếng khi nghe thấy tiếng động!
Sau 15ph…
- Good! – Tiếng thầy Quân lại vang lên sau khi cả bọn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thứ 2. – Giờ đến nhiệm vụ tiếp theo.
Và giờ đây xuất hiện trước mặt cả bọn lại là một con sông nước chảy xiết và hai chiếc thuyền nhỏ! Nhưng… lần này… 8 người lại bị chia ra làm 2 nhóm.
Nhóm 1: nó, hắn, Ngân, Nam.
Nhóm 2: Giang, Thiên, Trà, Kiệt.
- Ok… Nhiệm vụ tiếp theo: Băng qua sông… - Lại là giọng nó qua tay nghe. - 2 nhóm phải dùng thuyền sang bờ bên kia, hơn nữa… có vài sự bắt buộc!
- OMG… - Đồng thanh.
- Ta sẽ nói nhóm 1 trước! Đầu tiên: Nam luôn phải ở trên thuyền. 2: chỉ có chỗ cho 1 người nữa. 3: My và Ngân không được ở cạnh nhau. 4: Phong và Ngân không được ở cạnh nhau. Nhóm 2 cũng vậy mà làm! Các con có 5ph Hiểu chứ?! – Thầy Quân.
- Vâng – Đồng thanh.
- Hừm… giờ sao? – Ngân.
- Ok, biết rồi! Đầu tiên, Nam đưa Ngân sang sau đó về đón em. Rồi lại đưa Ngân về và đưa anh Phong qua sông. Cuối cùng là về đưa Ngân sang nốt! – Nó.
- Ồ. Bài tập đồng đội này cũng đơn giản! – Thiên.
- Thôi được rồi tiến hành thôi! – Nam nói rồi cả 2 nhóm cùng thực nhiên đúng như lời nó hướng dẫn.
Sau 5ph đi qua đi lại thì cuối cùng cả bọn cũng hoàn thành nhiệm vụ thứ 3…
Nhiệm vụ cuối cùng là cả bọn phải đeo những chiếc balo đầy đá leo lên ngọn núi và mang đủ 8 lá cờ về! Nhiệm vụ này cả bọn cũng hoàn thành xuất sắc! Không có gì đáng nói!
- Mệt rồi! Các con nghỉ đi. – Thầy Quân nói rồi bước ra khỏi phòng nghỉ dưỡng…
Thấy vậy cả bọn cũng ở trong phòng nghỉ dưỡng để hồi sức… Nhưng…
- AAAAAA… chuyện gì đang xảy ra vậy trời!!! – Trà hét lên.
- Động… động… đất sao? – Kiệt ngớ người hỏi.
- Động cái đầu mày! Việt Nam kiếm đâu ra động đất? – Nam.
- H… H… Hai bức tường đang ép lại… - Giang thông báo khi thấy 2 bức tường đối diện nhau đang tiến lại gần cả bọn.
- Đừng lo… chắc là bài luyện?! – Nó trấn an mọi người.
- Thử mở mọi cửa ra xem nào! – Hắn.
- Khóa hết rồi!!! Chúng ta kẹt rồi! – Đồng thanh.
- Tệ hơn là chúng ta sắp bị ép! – Ngân.
- Nhớ này mọi người! “Định lượng nhân tố nỗi sợ và vận dụng nó…” – Thiên nhắc lại lời thầy Quân.
- Mái kính! Ta có thể thoát ra bằng đường đó! – Giang nói khi thấy trên trần là mái bằng cửa kính.
- Một ống nước sao? – Hắn đăm chiêu nhìn vào ống nước cạnh bức tường.
- A… Nếu làm vỡ ống nước thì nước sẽ đưa ta lên nóc! – Nó.
- Chính xác! – Đồng thanh rồi cả bọn cố gắng đạp vỡ ống nước. Nước tràn ra và đúng như lời nó nói… nước đưa cả bọn lên đến mái kính.
- Nhưng vấn đề là cần lực đòn bẩy để đẩy kính! – Nam.
- Ok… Vậy sẽ tạo ra dây người dưới nước, nó sẽ đẩy nắp kính lên. – Nói là làm, người này bám chân người kia và đẩy làm nắp kính mở ra.
Nhưng khi cả bọn vừa thoát ra được thì căn phòng lại trở về như bình thường, không một giọt nước!
- Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!? – Thiên.
- Chịu! Xuống đó xem sao! – Nói rồi cả bọn leo từ trên nóc xuống…
- Chúc mừng các con đã hoàn thành xuất sắc khóa huấn luyện lần này! – Thầy Quân.
- Hơ… vậy còn căn phòng? – Nó.
- À… đây là một căn phòng 3D… - Thầy Quân vừa nói vừa cười. – Thôi được rồi! Mấy đứa cứ nghỉ ngơi! Lần này sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu! Hôm nay thầy sẽ ăn tối cùng các con…
- Dạ! Cảm ơn thầy! – Đồng thanh.
Một ngày mệt mỏi đã trôi qua nhưng tất cả chỉ là sự khởi đầu… ngày mai, ai biết được cả bọn sẽ còn phải trải qua điều gì nữa chứ?!
[end chap 54]
Chinh Phục Tứ Đại Ác Ma Chinh Phục Tứ Đại Ác Ma - Moon Máu Lạnh