Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 138: Chương 90(2)
dit: Lệ Hy
Sính Đình ngủ một giấc thật đẫy, mặc dù sau khi tỉnh lại vẫn suy yếu như cũ, nhưng cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều, lúc sinh hài tử cái loại đau trong thời gian dài đằng đẵng, cảm giác đau đớn không bờ bến cũng biến mất không còn rồi.
Khi đó, nàng cảm thấy bệnh nào cũng không lợi hại bằng cảm giác đau đến tuyệt vọng khi sinh hài tử, bởi vì ngươi không biết lúc nào mới có thể kết thúc loại thống khổ này.
Những bệnh ốm đau khác, ngươi còn có thể trông chờ đại phu kê đơn thuốc chữa bệnh cho ngươi, cũng có thể cứu giúp cho người khác, ốm đau cuối cùng còn có lúc kết thúc. Phụ nhân sinh hài tử lại khác biệt, mặc kệ ngươi kêu khóc đau đớn như thế nào, khóc thiên đoạt địa, ngươi lại thề nói không sinh, loại thống khổ này cũng sẽ không kết thúc dễ dàng. Khi đau không chịu nổi, nàng chỉ muốn lấy dao tự sát, như vậy mới có thể thoát ra cảm giác tuyệt vọng và vô vọng như trời sập.
Người đời đều nói " Phụ nhân yếu kém như vậy, vì con mà mẹ lại kiên cường!" Một là vì có hài tử mềm mại, mẫu thân phải bảo vệ hài tử trưởng thành, nhất định sẽ trở nên kiên cường, thứ hai là vì ngươi trải qua lần đau đớn hành hạ thay da đổi thịt này, những nguyên nhân nhỏ nhặt khác khó mà so sánh với loại đau đớn này, quả thực là gặp sư phụ, không đủ nhìn. Từ nay về sau, đẳng cấp đời người của ngươi bước trên một cái bậc thang cao cao, toàn bộ cũng không để vào mắt, cho nên trở nên mạnh mẽ rồi...
Tinh thần nàng trở nên tốt hơn, liền muốn nhìn tiểu bảo bảo mà mình thiên tân vạn khổ sinh ra một chút, An Thân Vương bức bách lại bất đắc dĩ, đau lòng khó mà buông tay, để cho bà vú mời đến ôm tôn tử đi để nhi tử và tức phụ nhìn một chút.
Động tác của Sính Đình cực nhẹ nhận lấy hài nhi mềm mềm từ trong tay bà vú, lại nhẹ nhàng mà ôm hắn vào trong ngực mềm mại. Nhìn vật nhỏ giống như cục bột trắng phấn trong lòng đang nhắm mắt lại ngủ say, tự thân thể nghiệm làm mẫu thân trở nên chân thật, cái cảm giác cốt nhục huyết mạch tương liên cùng ngươi này ngay ở trước mắt ngươi, trong lòng của ngươi, có thể chạm tay vào. Loại cảm giác kỳ diệu này là vui mừng, kinh ngạc, yêu thương, thoáng như trong mộng và đủ loại cảm tình phức tạp đan vào, còn có chút xa lạ, có chút không biết làm sao.
Trong lòng Sính Đình giống như chua mà không phải chua, ngọt mà không phải là ngọt, nháy mắt mềm thành một bãi nước, nàng nhẹ nhàng hôn một chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, ánh mắt đã sớm ươn ướt.
"Bộ dáng của nó thật xinh đẹp..." Hiên Viên Húc ôm hai mẫu tử vào trong ngực, cảm giác tự hào tự nhiên nảy sinh, tình cảm vui sướng thỏa mãn mà không lời nào có thể miêu tả nói được, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt của nhi tử một phen, nhẹ giọng cười nói: "Thực mềm mại!" Kiều thê trĩ tử (vợ yêu con ngoan), vui vẻ hòa thuận, còn cầu gì hơn.
Đột nhiên, tiểu tử kia trong lòng Sính Đình vẫn nhắm mắt như cũ, miệng nhỏ lại chép động một phát, sau đó lại ưm vài tiếng.
"Này... Chàng xem, con động rồi!" Sính Đình cười khẽ một tiếng, thật đáng yêu!
"Nó muốn làm gì?" Hiên Viên Húc cũng ngạc nhiên nhìn miệng nhỏ hồng hồng mềm mại của nhi tử nhúc nhích, thiên chân khả ái nói không nên lời, lại chọc người thương tiếc, sao nó nhỏ như thế? Chỉ lớn hơn bàn tay của hắn không được bao nhiêu.
Chờ ở ngoài phòng, An Thân Vương không vui, ở bên ngoài nói tiếp: "Quai Quai (bé ngoan, cục cưng) đói bụng, Húc Nhi, con ôm hắn ra đây, Quai Quai của chúng ta muốn ăn rồi."
Quai Quai! Hai vợ chồng liếc nhau không rõ ý tứ hàm xúc, Hiên Viên Húc sờ sờ cái mũi, tiến đến bên tai Sính Đình ái muội mà nói: "Ở lúc kia có lẽ ta gọi nàng như vậy, người khác không nghe được."
Sính Đình nghiêng đầu trợn mắt nhìn hắn, không biết xấu hổ! Sau đó đùa dai nhét hài tử vào trong tay hắn.
Hiên Viên Húc lập tức luống cuống tay chân mà buông nàng ra, vội vàng đón hài tử, nhưng mà hắn khẽ đụng đến thân thể nho nhỏ mềm mại của hài tử, thoáng chốc đã hoảng hốt, gương mặt tuấn tú đau khổ nói: "Quá mềm, ta sợ khí lực mạnh làm hắn đau!"
"Ha ha! Xứng đáng!" Sính Đình buồn cười nở nụ cười, gọi bà vú đến ôm hài tử ra ngoài.
...
Chân Vị Trai của An Thân Vương loạn thành một đống, các loại điển tịch thật dày ném khắp nơi, còn có không ít sách trong tay An Thân Vương đang tiếp tục bị ném ra. Như thế này còn chưa đủ, An Thân Vương gào to Diên Phúc Diên thọ không ngừng thu thập sách: "Đừng dọn nữa! Hai người các ngươi cũng giúp ta suy nghĩ."
Diên Phúc quả thực nghĩ nghĩ, sau đó hưng phấn mà vỗ đầu: "Vương gia, nô tài nhớ rõ trước đây quê nhà của nô tài để nuôi dưỡng hài tử cho tốt, đặt nhũ danh cho hài tử, A cẩu, a miêu gì đó! A ngưu!... Còn có..." Diên Phúc gặp ánh mắt ăn thịt người của An Thân Vương không nói được nữa, co rúm lại gục đầu xuống, lặng lẽ lui về phía sau hai bước.
"Hừ!" An Thân Vương trừng mắt nhìn Diên Phúc, nhìn về phía Diên Thọ: "Còn ngươi? Có cao kiến gì?" Bảo bối của hắn là một tôn tử rất tuấn mỹ, lấy miêu, cẩu này có thể gọi nghe sao?
Diên Thọ gãi gãi đầu, chăm chú nhìn góc phòng, cúi thấp đầu lấy đó làm gương, không quá xác định nói: "Vương gia, còn có hổ, báo cũng có thể."
"Bốp! Hai người các ngươi lăn đi cho bổn vương!" An Thân Vương vỗ bàn, tống hai người vô dụng đi. Một hài tử vô cùng xinh đẹp, những từ này làm sao có thể dùng cho bảo bối.
Hắn đã nói nhũ danh của cháu hắn là Quai Quai, nhi tử và tức phụ của hắn lại nói tên này quá yếu ớt, đổi một cái tên khác, Quai Quai thật tốt! Quai Quai! Liền định như vậy, vẫn lại kêu là quai quai.
Vì thế, tên của tiểu bao tử liền quyết định như vậy, đại danh gọi là Hiên Viên Tứ, nhũ danh gọi là "Quai Quai".
Sính Đình cực kỳ buồn bực, vô luận nàng ăn được nhiều hay ít, ăn no đến mức nào, vẫn không có sữa. Bất quá đại tộc thế gia đều mời bà vú, nàng có sữa hay không căn bản không phải là vấn đề.
Nhưng mà, việc này lại thành cái cớ An Thân Vương chiếm hài tử không tha, nhi tức (con dâu) dù sao con không có sữa, Quai Quai có bà vú và bổn vương là được, trước tiên con cứ ở cữ thật tốt, điều dưỡng tốt thân thể, về sau lại giúp bổn vương sinh thêm một thế tôn xinh đẹp đi! Nhi tức xinh đẹp còn mới có lợi, sinh hài tử cực kì xinh đẹp!
Cố tình An Thân Vương sợ Quai Quai bị đói, từ sớm đã tìm hai ba bà vú tuổi còn trẻ gọn gàng. Quai Quai đầy đủ dinh dưỡng, bộ dáng trắng trẻo mập mạp, cực kỳ đáng yêu!
Đợi Sính Đình ở cữ xong, tiệc đầy tháng của Hiên Viên Tứ cũng vô cùng - náo nhiệt xong xuôi rồi. Sính Đình rất nhớ QUai Quai, muốn đón Quai Quai về Thanh Ngọc hiên tự mình mang theo. Nhưng An Thân Vương dù sao vẫn có thể tìm ra lý do vô cùng kỳ quặc, cái gì mà Quai Quai không thể đổi chỗ ở, Quai Quai quen giường rồi, Quai Quai... Đủ loại lý do cũng mang ra.
Hiên Viên Húc cũng rất thương yêu Quai Quai,
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia