In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Chương 90
dit: Lệ Hy
Sáng hôm sau, Sính Đình rời khỏi giường, định sẽ đi nhìn vương phi bà bà, dù sao vương phi bị kinh hách không nhỏ, làn da cánh tay cũng bị rách.
Ngày hôm qua vốn nàng muốn lập tức đi thăm một lần. Nhưng Hiên Viên Húc lại nói vương phi bảo nàng sinh dưỡng thật tốt, gắng gượng vác bụng chạy tới chạy lui, mọi người đều lo lắng, thấp tha thấp thỏm.
Sính Đình nghĩ một chút, cũng không kiên trì muốn đi, dù sao hiện tại trong lòng vương phi nhất định rất loạn, rất khó chịu, mà còn không biết làm sao đi! Bị cháu gái mà mình coi như con gái ruột thịt đối đãi vô tình như vậy, khiến người không khó chịu cũng không thể? Hơn nữa, quan trọng là nàng nên an bài Đinh Thụy Thù như thế nào, chỉ sợ cũng là một vấn đề làm cho người ta đau đầu.
Về sau Hiên Viên Húc cực kỳ dính chặt, quấn lấy nàng, kỳ thật hiện tại thai nhi đã lớn, hắn rất ít buông thả bản thân rồi. Cho dù là lúc kìm nén không chịu nổi, cũng chỉ nhẹ nhàng tiến vào trong nàng, không dám dùng lực cũng không tiến vào toàn bộ, cố hết sức kiềm chế bản thân, ôn nhu mà thong thả động mấy chục cái liền phóng thích. Ngược lại Sính Đình sợ hắn khó chịu, tự mình chạy tới lấy một vài tập tranh đông cung từ trong đáy rương đồ cưới, đỏ mặt tinh tế nhìn một chút, ngầm cân nhắc một phen mới sáng tỏ thông suốt. Hóa ra mặc kệ tư thế hay là phương pháp cuxgn vô cùng kỳ quặc, còn có thể dùng tay như vậy, dùng miệng như vậy để giải quyết những vấn đề khó khăn này.
Ngày đó giọng nói của nàng nhỏ như muỗi, xấu hổ lần đầu tiên chủ động lấy tay cầm thứ cứng rắn cực nóng của hắn, phát hiện hắn cực kỳ kinh ngạc vui mừng cực kỳ hưng phấn, hai mắt phát sáng, mặt như ngọc rực rỡ. Nhưng trong quá trình tay Sính Đình di động, cũng rất nhanh liền phát hiện hắn rõ ràng còn thẹn thùng hơn cả nàng, vùi mặt trong bộ ngực cao ngất của nàng thở hào hển, mang tai cũng đỏ thành một mảnh. Lúc này không khỏi khiến Sính Đình cảm thấy kinh ngạc, người này còn có lúc thẹn thùng, bình thường da mặt hắn dày, thường thường cố chấp lôi kéo tay nàng sờ soạng, lúc này nàng chủ động, hắn ngược lại giống như tiểu nương tử mắc cỡ ngại ngùng. Kỳ quái là thấy hắn xấu hổ như vậy, chứng mặt đỏ của Sính Đìnhliền không cần thuốc mà khỏi, trong lòng còn có chút đắc ý mơ hồ, tay ở dưới hơi dùng sức, chọc cho hắn không ngừng rên nhẹ.
Nhưng Sính Đình cũng chỉ đắc ý một lần đó, từ lần đó bắt đầu, Hiên Viên Húc biết nàng phản cảm những thứ này, liền bắt đầu lấy tri thức trong chí tôn bảo điển của hắn để Sính Đình thử nghiệm, vui vẻ không ngừng. Lần đó hắn thẹn thùng, mang tai đỏ bừng lên phảng phất như phù dung sớm nở tối tàn, về sau không xuất hiện lại.
Hắn càng thích bộ dạng giống như trẻ con mới sinh của nàng ôm vào trong ngực mà vuốt ve, một đôi tay nhào đến lặn lui khắp nơi, nói hiện tại nàng có thêm thịt, ôm càng mềm mại, hơn nữa bộ ngực sữa cũng trở nên cao ngất, hắn càng thích. Luôn luôn tán thưởng dáng người nàng càng ngày càng tốt, càng ngày càng nhẵn bóng rồi.
Sính Đình liền rất kì quái, nàng cũng cảm thấy mình nặng nề hơn nhiều, có đôi khi cảm giác toàn thân chỉ có thể nhìn thấy bụng, chỗ nào còn nhìn ra dáng người gì nữa!
Lúc Sính Đình vừa mới chuẩn bị ra ngoài, thì vương phi được Quý Nhi đỡ đến Thanh Ngọc hiên.
Đây là lần đầu tiên sau khi nàng về vương phủ, vương phi đến Thanh Ngọc hiên, Sính Đình vội vàng sai người đỡ vương phi vào nhà, trà ngon, nước ngọt, điểm tâm tốt chiêu đãi. Dù sao vương phi cũng là vương phi, chỉ một đêm liền từ trong Đinh Thụy Thù đả kích mà khôi phục như lúc ban đầu, thần thái ung dung, dáng vẻ đoan trang.
Lần này con dâu của bà sẽ là khởi đầu tốt đẹp, Đinh vương phi chân thành bày tỏ, về sau sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn hắn nữa. Nếu Sính Đình muốn quản lý vương phủ, Đinh vương phi cũng nguyện ý buông quyền, tất cả chìa khóa lớn nhỏ của nhà kho đều giao cho nàng. Về phần Đinh Thụy Thù liền đuổi về Đinh gia tĩnh dưỡng, về sau thì xem chính vận may của riêng nàng ta, nếu nàng ta có thể thu liễm những ý nghĩ không thực tế này, dựa vào danh vọng và của cải của Đinh gia nàng vẫn có thể tìm một người trong sạch, giàu có một chút để gả đi.
Chuyện của Đinh Thụy Thù khiến vương phi ăn một bài giáo huấn nghiêm khắc, có đôi khi tự cho là đúng, sắp xếp vận mệnh của người khác, cũng phải nhìn người khác có đồng ý tiếp thu hay không, Bằng không thì lại là biến khéo thành vụng.
Bà bà đưa cành ô-liu tới, Sính Đình tự nhiên nói cười yến yến, cũng tỏ vẻ lần nữa vẫn là vương phi quản lý vương phủ rất tốt, nàng như vậy mới có thể có ăn có uống làm người lười biếng.
Nhìn bộ dáng không tim không phổi của nàng, Đinh vương phi cũng cười, trực giác nhìn con dâu của mình càng xem càng thuận mắt, ít nhất đứa nhỏ này sẽ không mặt ngoài giả bộ, trong lòng lại giấu đao.
...
Thời gian mấy tháng bỗng nhiên trôi qua, mùa đông rất nhanh đã đến. Mấy ngày nay, trong kinh thành liên tục hai ngày truyết rơi nhiều, tuyết rơi bay theo gió phủ cho đất đai một bộ áo trắng tinh, trong tiểu hoa viên của Thanh Ngọc hiên, bông hòa và cành cây đều biến thành màu trắng, nơi nơi trắng như tuyết, bao phủ bạc trắng, gió thổi qua, nghe thấy tiếng bông tuyết vi vu bay xuống từ trên nhánh cây.
Trong chính sảnh Thanh Ngọc hiên có đốt địa long, bên trong ấm áp như xuân, vài người bên trong lo lắng chờ đợi.
"Oa, oa, oa..." Thanh Ngọc hiên, trong phòng chuyên sinh, đột nhiên truyền đến tiếng khóc nỉ non vang dội hữu lực của trẻ sơ sinh, tiếng bước chân chạy nhanh đến phòng trong loạn thành một đoàn, có người kinh hỉ kêu lên: "Sinh được rồi, là một tiểu công tử!"
Suy nghĩ ngổn ngang trăm mối của Hiên Viên Húc để ở trên bức tường phút chốc nâng lên, mắt sáng ngấn lệ, vừa sải bước tới cửa, run giọng nói vào phía phòng trong: "Sính Nhi, Sính Nhi! Nàng thế nào rồi?" Hắn muốn đi vào cùng nàng, nhưng Sính Đình sống chết không cho, chỉ cho phép hắn ở bên ngoài. Nghe tiếng nàng hô đau ở bên trong, còn có tiếng khóc, trái tim của hắn bị người nắm lấy hết sức sít chặt, máu tươi chảy đầm đìa,
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia