Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130: Chương 86-2
n Thân Vương bước ra Thái Y Viện xong liền tăng tốc bước tiến, bước đi như bay, sốt ruột không chịu được muốn đi nhìn Hiên Viên Húc và Sính Đình, trên nửa đường lại đụng phải Trấn Quốc Công Lam Mộc Dương vào cung tìm Vũ Đức đế.
Cảm tình giữa Trấn Quốc Công và An Thân Vương không giống bình thường, nhìn thấy bộ dáng mặt mày hớn hở của An Thân Vương liền có chút hồ nghi, nhi tử con dâu đều bị nhốt vào thiên lao, hắn còn vui vẻ cái gì? Không phải là gặp đả kích quá lớn, có chút tẩu hỏa nhập ma chứ! Vì thế nhanh chóng đuổi theo vài bước, quan tâm nói: "Vương gia, ngươi không sao chứ?"
An Thân Vương quay đầu nhìn lại là Trấn Quốc Công, càng cười xán lạn, mặt trời trên đầu còn kém sắc hơn cả nụ cười chói mắt của hắn: "Lão ca ca à...! Mau mau chúc mừng huynh đệ đi! Huynh đệ của ngươi cũng muốn lên chức tổ phụ rồi."
Trấn Quốc Công vừa nghe, trong lòng cũng cực kì mừng thay cho hắn, tôn tử tôn nữ của hắn ít nhất đều đã biết mua xì dầu, mặc dù An Thân Vương nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng vẫn chưa có cháu. Vì thế vẻ mặt đầy nếp nhăn như bông hoa cúc cũng cười theo: "Chúc mừng chúc mừng! Húc Nhi thật lợi hại! Chất tức phụ (cháu dâu) mang thai mấy tháng rồi?"
An Thân Vương vừa nghe, ngẩn người, nhớ tới lời nói của Lưu thái y, liền nói: "Mới hơn một tháng, còn ngắn."
"Ài nha!" Trấn Quốc Công lập tức vỗ đầu, sốt ruột nói với An Thân Vương: "Vương gia, ngươi cũng không thể nói cho người khác nghe khắp nơi, bảo bảo ba tháng đầu rất keo kiệt! Chuyện chất tức phụ mang thai trong ba tháng đầu trừ người nhà, không thể để cho người ngoài biết được."
"Hả!" An Thân Vương nhất thời quá sợ hãi, tâm tình tốt vừa rồi lập tức không cánh mà bay, không ngừng hối hận dậm chân. Nhiều thái y như vậy đều biết, người nên biết được và không nên biết được khẳng định đều đã biết, hắn còn định gặp một người liền khiến người ta chúc mừng hắn một lần mà! Vậy làm sao để nói cho bảo bảo biết bây giờ?
Trấn Quốc Công sợ hắn sốt ruột đến mức tốt xấu, vội vàng an ủi hắn: "Người không biết không có tội, bảo bảo thở mạnh xong, sẽ tha thứ cho vương gia, lão ca ca ngươi cũng không phải người ngoài, vương gia lại không nói với người ngoài là được, ba tháng sau dù vương gia khua chiêng gõ trống đi tuyên dương cũng không cần phòng ngừa gì rồi."
Lúc này An Thân Vương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt khó coi như vậy, sau khi tạm biệt Trấn Quốc Công, vẫn không thay đổi đi nhìn nhi tử và tức phụ, bất quá lúc này hắn dè dặt cẩn thận hơn, thấy người nào cũng tỏ vẻ mặt bí hiểm, người khác nói chuyện với hắn, bộ dạng của hắn đều không thích, người khác chỉ cho rằng hắn vì chuyện của Húc tiểu vương gia mà tâm tình không tốt, cũng rất thấu hiểu cho hắn.
Lúc An Thân Vương đi vào tiểu viện, trời đã sắp tối.
Sính Đình nằm trong lòng Hiên Viên Húc từ giữa trưa đến bây giờ vẫn ngủ còn không tỉnh lại. Tuy Hiên Viên Húc cũng nằm trên giường, nhưng cũng không ngủ, hiện tại lòng hắn tràn đầy lo lắng thân thể của nàng, tất nhiên là không dám chợp mắt. Nghe thấy giọng nói của phụ vươngtruyền từ ngoiaf viện đến, sau đó lại nghe thấy giọng nói cao hứng trả lời của Thính Vũ, hắn cười nhẹ, cẩn thận khẽ đặt đầu Sính Đình lên gối, chuẩn bị xuống giường. Chẳng ngờ động tác nho nhỏ này lại khiến Sính Đình giật mình tỉnh lại.
Sính Đình dụi mắt mơ hồ hỏi hắn: "Làm sao vậy?" Ngày xuân ngủ thật ngon, nàng cảm thấy còn muốn ngủ.
Hiên Viên Húc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng của nàng,, ôn nhu mà nói: "Phụ vương đến đây, nàng ngủ đã lâu, bụng đói chưa?"
Sính Đình nghe được An Thân Vương đến đây, lập tức thanh tỉnh một chút, vội vàng muốn ngồi dầy, lại bị hắn đè thân thể lại, "Đừng nhúc nhích, ta đi nói với phụ vương, nàng tỉnh táo rồi thì ăn một chút gì đi."
Sính Đình bất đắc dĩ liền gật gật đầu, vừa định nói chuyện, lại nghe thấy An Thân Vương ở ngoài phòng nói: "Húc nhi, tức phụ của con không khỏe sao? Phụ vương có thể trò chuyện với kim tôn hay không?"
"..." Hai vợ chồng nhìn nhau không nói gì.
An Thân Vương thấy bọn họ hai người không nói gì, ở bên ngoài tự diễn: "Tôn tử đáng thương a, là tổ phụ có lỗi với ngươi, để tâm can bảo bối ở trong nhà tù tồi tàn này, chúng ta nhanh về nhà đi, muốn cái gì có cái đó."
Từ ngày Hiên Viên Húc bị nhốt vào đại lao, trước mắt Đinh vương phi đen một mảnh liền hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại trừ bỏ Đinh Thụy Thù và mấy ma ma nha hoàn bên người ra, An Thân Vương đều vài ngày không thấy mặt, ngay cả phái người đến hỏi vương phi chết sống hay không cũng không có.
Đinh vương phi chờ thân thể tốt hơn một chút, liền không thể chờ đợi được mà vội vàng tiến cung tìm hoàng hậu, muốn hoàng hậu giúp đỡ khuyên nhủ Vũ Đức đế.
Tất nhiên là hoàng hậu miệng thì đáp ứng, cho dù Đinh vương phi không đến cầu nàng, nàng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, cũng muốn đi khuyên can hoàng thượng. Nói ra, trong lòng hoàng hậu cũng có chút áy náy với Hiên Viên Húc, chuyện nháo đến nước này, hoàng hậu cảm thấy chính mình không thể trốn tránh trách nhiệm. Nàng biết rõ Lệ Quý phi muốn đưa nữ tử của Trịnh gia đến bên người Húc Nhi, đạt tới mục đích lung lạc trọng thần trong triều, nhưng hoàng hậu cũng không ngăn cản, theo ý nàng, Lệ Quý phi cũng không có con bên người, hao tổn tâm cơ lung lạc triều thần cũng vô dụng, mục đích làm như vậy đơn giản là đưa Trịnh gia lên nơi đầu sóng ngọn gió thôi.
Hoàng hậu vẫn có mấy lần Hiên Viên Húc vô ý nhắc tới trước mặt Lệ Quý phi, Đinh vương có ý để cho chất nữ nhà mẹ đẻ làm trắc phi của Hiên Viên Húc, Lệ Quý phi nghe xong trong lòng khẽ động, tất nhiên là không chịu buông tha cơ hội tốt như vậy, vì thế lập tức liền đi tìm Vũ Đức đế khóc nháo, cuối cùng xin được một tờ thánh chỉ tứ hôn.
Sau khi từ
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia