Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 122: Chương 82.2
dit: Lệ Hy
...
"Nương nương, ngài nghe một chút, thiếp thân thật là không có mặt mũi nói mà!" Đinh vương phi cầm khăn tay giữ khóe miệng, vẻ mặt tràn đầy đau xót nói với hoàng hậu nương nương. "Nói là hao hết tâm tư thuê một cái hà bao vì Húc Nhi, nghe nói ánh mắt cũng khô đỏ, thiếp thân thấy bộ dáng Húc Nhi mặt mày hớn hở, nghĩ là hà bao kia nhất định là đồ thêu tinh mỹ, không giống vật bình thường, vì vậy âm thầm quan sát, chậc chậc! Nương nương, sợ là ngay cả người nghèo cũng chưa thấy qua loại đồ thêu như vậy! Thiếp thân dựa vào nguyên tắc việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, để Húc Nhi nhanh chóng đổi lại, hà bao như vậy sao có thể gặp người! Thiếp thân cũng đỏ mặt thay nàng, nhưng Húc Nhi còn không đồng ý, dương dương đắc ý (đắc chí) đeo nó đi ra ngoài, bộ dáng tỏ vẻ ngạo mạn! Nương nương ngài không nhìn thấy, không biết còn tưởng rằng hắn mang bảo vật vô giá."
Mỗi tháng vào mùng một và mười lăm phàm là mệnh phụ có cáo mệnh cũng phải đi vào cung bái kiến hoàng hậu.
Hôm nay vừa lúc là mùng một tháng chạp, Đinh vương phi tích một bụng lời muốn nói với hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương trầm ngâm suy nghĩ tình cảnh đó một chút, cũng hơi cảm thấy đúng nhưng vui cười, liền trêu ghẹo nói: "Người ta là Chu Du đánh Hoàng Cái, một nguyện đánh, một nguyện chịu, hoàng gia chúng ta còn thấy ít đồ tốt sao, có lẽ người ta thích chính là những thứ không pha kia, không chừng trong lòng hắn thầm vui sướng đây!"
Hừ! Cưới tức phụ cũng bằng không, hắn còn rất đắc ý." Đinh vương phi bĩu môi, khinh thường nói.
Hoàng hậu nương nươngmang vẻ mặt ôn hoà cười một tiếng, trong lòng biết rõ, trong lòng Đinh vương phi sợ là không thoải mái, liền vỗ nhẹ tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Tức phụ tuổi quá nhỏ, ngươi hao tâm tốn sức dạy nhiều cũng được, mọi chuyện không cần để ở trong lòng. Bổn cung và ngươi cũng đúng tuổi lớn, không chăm sóc được các nàng bao nhiêu năm nữa, việc thêu thùa này không tinh cũng không có gì, cũng không phải là tiểu gia nhà nghèo phải dựa vào việc thêu thùa khéo tay kiếm bạc, cũng còn nhiều tú nương làm trong phủ." Đinh vương phi kể khổ nửa ngày, tất cả đều là tức phụ không đúng, Hoàng hậu nương nương xen vào không tốt, chỉ có thể mềm giọng khuyên. Thường nói câu xưa nay mẹ chồng nàng dâu là một đôi oan gia (kẻ thù), hoàng gia cũng không thể ngoại lệ.
"Nương nương, ngài nói nàng gả đến vương phủ cũng sắp hai tháng, cả ngày lẫn đêm mặc kệ mọi việc, hai người cứ ở Thanh Ngọc hiên vượt qua cuộc sống gia đình tạm bợ, thiếp thân nếu nói nàng nửa chữ không, Vương gia liền trợn mắt nhìn với thiếp thân, nhi tử cũng mang vẻ mặt không vui, ngài nói thiếp thân làm nhiều chuyện thiên lý bất dung sao?" Đinh vương phi ngẫm lại chuyện mấy ngày nay, không khỏi nắm hai tay thật chặt lòng chua xót lệ rơi.
Kể từ sau khi Sính Đình gả đến phủ An Thân Vương, trong lòng Đinh vương phi không thoải mái đồng thời cũng dần dần đón nhận chuyện thực không cách nào kháng cự này. Nhưng chuyện khiến nàng buồn bực rất nhiều, nàng một lòng muốn Sính Đình ngày ngày đến trước mặt nàng lập khuôn phép, nhưng lại bị An Thân Vương phản đối mãnh liệt. Đây cũng là một trong những chuyện khiến nàng sinh lòng bất mãn, chuyện trong nhà vốn là vương phi nàng định đoạt, một; đại lão gia gây trở ngại nàng dạy vợ thế nào, vậy nói chuện đã qua sao?
Nhớ nàng sẽ gả cho An Thân Vương, đó cũng là sau khi bằng mọi cách nịnh bợ lấy lòng lão thái hậu, chỉ sợ bà bà nói mình không đúng một nửa. Hơn nữa nàng cũng chỉ có một người tức phụ như vậy, giáo dục cho có chút thể diện, sau này mang đi ra ngoài cũng là thể diện phủ An Thân Vương! Đáng tiếc bất kể là nhi tử hay là lão tử, tất cả không thích nàng khoa tay múa chân với con dâu.
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn giao quyền sao! Để cho tức phụ quản lý mọi chuyện của vương phủ ngươi yên lòng hả?" Hoàng hậu hài hước nói.
Hoàng hậu chưởng quản hậu cung khổng lồ, là người cơ trí sáng suốt, năng lực xử sự có thể thấy được rõ ràng, đó là thấy rõ chút tiểu tâm tư của Đinh vương phi, không nói rõ là hiểu tất cả, vẫn phải có tám chín phần. Nhưng từ xưa thanh quan khó đoạn việc nhà, nàng cũng không tiện nghe tin tưởng bên nào.
Huống chi Húc Nhi có chiến công rực rỡ, tuổi còn nhỏ đã lên chiến trường, vì an nguy của nước Thanh Long lập được chiến công bất thế, vốn nên được đặc biệt phong làm vương, nhưng vẫn chỉ vượt qua phẩm cấp Đại tướng quân. Hắn là long tử phượng tôn (con của rồng, cháu của phượng), dòng dõi quý tộc của thiên hoàng, chuyện hôn nhân vốn là muốn bệ hạ chỉ hôn. Ban đầu từ chối, tất cả đều không muốn, chỉ vì có thể nắm tay cùng nữ tử đến sau này, bởi vậy có thể thấy được quyết tâm của hắn lớn đến cỡ nào. Hai tháng này xảy ra chuyện gì, vừa khiến cho hoàng hậu đang ở thâm cung, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy cung nhân nghị luận, tất cả nói Hiên Viên Húc rất thương yêu vợ nó, quả thực là nói gì nghe nấy.
"Ách!" Đinh vương phi hơi ngẩn ra, có chút nghèo từ, nàng vẫn thực sự không muốn nói đến chuyện này, nàng tự gả cho An Thân Vương thì tự mình xử lí vương phủ, An Thân Vương có rất nhiều cơ thiếp, mặc dù không chỉ cưng chiều một người nào, nhưng thời gian phụng bồi của nàng cũng không nhiều. Nàng lại chỉ có một đứa nhỏ là Hiên Viên Húc, hơn nữa sau khi tự hắn học võ, cũng không muốn quan tâm nàng một chút. Trong ngày thường nàng một lòng một dạ quản lý vương phủ, nắm quyền đã nhiều năm như vậy, nàng cũng quen mỗi ngày sau khi thức dậy lại triệu tập quản sự vương phủ, sau đó an bài tất cả công việc một ngày của vương phủ. Đột nhiên nghe nói muốn giao quyền để cho con dâu quản lí vương phủ, thật sự nàng còn có chút chưa thích ứng.
"Ngươi nhìn ngươi một chút, bản cung dù ở trong cung, cũng nghe nói qua không ít chuyện con dâu ngươi thông minh tháo vát, gả sang đây liền giúp đỡ bà bà quản lý chuyện nhà, bà bà muốn giao quyền cũng tốt, không muốn giao quyền cũng là ầm ĩ chuyện nhỏ vặt vãnh không ngừng suốt ngày, làm gà bay chó sủa, khó coi, nếu ngươi muốn giao quyền, bản cung sẽ không khuyên ngươi nữa." Hoàng hậu vẫn nói cười như cũ, khẽ nói lời nhỏ nhẹ.
Phi Đinh vương phi luôn luôn đặt mình ở địa vị cao, nhưng cũng không phải là đứa ngốc, lập tức vòng vo câu chuyện: "Ai! Thiếp thân cũng chỉ có thể nói một chút với nương nương ngài thôi, cho dù nàng muốn xen vào quản lí vương phủ chỉ sợ cũng không thể học trong một lúc hay nửa ngày, không bằng những chất nữ bên nhà mẹ đẻ của thiếp thân, từ nhỏ đều được chủ mẫu đương gia quy định, dốc lòng dạy dỗ, chuyện gì cũng một chút là thông hiểu, mà nàng lại một cái hà bao cho phu quân cũng không thể làm ra, thật là mất thể diện! Hiện tại thiếp thân cũng chỉ có thể trông ngóng bụng của nàng tranh chút khí, có thể để cho thiếp thân và vương gia ôm tôn tử sớm một chút, đó chính là a di đà Phật."
Nói đến nói đi, Đinh vương phi vẫn còn vì chất nữ nhà mẹ đẻ ấm ức. Hoàng hậu cười cười, trấn an nàng nói: "Con cháu là việc lớn, nhưng cũng tùy duyên, ngươi nhất thiết không thể quá sốt ruột."
Gia tộc Hiên Viên con cháu thưa thớt, nổi tiếng trên đời, mình hoàng hậu cũng chỉ có được một thái tử và một công chúa, còn ba năm trước trong cung một mỹ nhân may mắn có được một đứa con, hoàng đế Vũ Đức vui mừng khôn xiết, mẫu
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia