Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Chương 76.2
dit: Lệ Hy
"Đừng nhúc nhích!" Hiên Viên Húc nghiến răng nghiến lợi khẽ quát một tiếng, sau đó cúi người mạnh mẽ ấn xuống đôi môi anh đào kiều diễm ướt át kia. Hắn nhãn nại với nàng đã nửa ngày, mùi hương mê người trên người nàng và thân thể mềm mại vẫn mê hoặc hắn, nàng còn không biết sống chết vẫn nhích tới nhích lui, coi hắn là người chết hả?
"Ưm!" tiếng kháng nghị của Sính Đình đều bị hắn nuốt vào trong miệng, nàng giãy dụa, không tránh được cánh tay của Hiên Viên Húc, cũng mặc cho hắn ôm mình, ngoan ngoãn không dám lộn xộn. Nàng dù trì độn đến nữa cũng có thể cảm giác cảm giác được chỗ nàng ngồi có thứ cực nóng nhô lên, sức sống bừng bừng gắt gao chống lại nàng.
Bàn tay lớn của hắn nâng cái cằm tinh xảo động lòng người của nàng lên, bức nàng hé ra hai cánh môi anh đào,, đầu lưỡi cấp bách khó dằn nổi trượt vào, tham lam hút đi nước bọt thơm ngọt. Cánh tay kia giữ chặt eo mềm mại thon nhỏ đầy co dãn của nàng, khiến đường cong linh lung xinh đẹp của nàng dính sát vào trong lồng ngực tráng kiện của hắn, lòng bàn tay cũng không ngừng vuốt ve trên vòng eo tinh tế của nàng.
Hắn thở hào hển, con ngươi đen hưởng thụ hơi mị lên, hàng mi thật dài chiếu một bóng mờ trên mặt hắn, hô hấp nóng rực dồn dập phun lên khuôn mặt mềm mai của nàng, một cỗ hơi thở nam tính nồng đậm bao vây quanh nàng, khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng không khỏi rối loạn. Hắn nhiệt tình vuốt ve và hôn môi làm cho thân mình của Sính Đình như nhũn ra từng cơn, lại không có một chút sức lực. Nàng không nhịn được rên rỉ ưm một tiếng, sau đó vươn hai tay cuốn lấy lưng gầy mà cường tráng của hắn, chậm rãi đáp lại hắn đến.
Ánh nắng sáng sớm từ từ lên cao, rải ánh vàng chói lọi xuống mặt đất, gió nhẹ khe khẽ phất qua đôi bích nhân đang thân mật khắng khít kia. Tay áo của hai người bay bay, mái tóc quấn quanh, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, cứ ăn ý như thế và tốt đẹp như vậy. Bốn phía tràng luyện võ yên tĩnh kì lạ, ngẫu nhiên có một hai tiếng chim hót véo von như nhắc nhở với đôi nam nữ kia không nên quá mức. Lúc này còn đang rõ như ban ngày, không thể quá mức phóng túng.
Sính Đình yêu kiều thở gấp, bị tiếng chim hót réo rắt làm bừng tỉnh từ trong mê say, ngẩn ra, đôi mắt ngập nước mở ra có chút mê mang, ánh nắng rực rỡ khiến nàng nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào. Từ ngực truyền đến từng đợt tê dại, hơi có chút cảm giác đau đớn khiến thân thể mềm mại như nước của nàng mềm nhũn như hoa.
Nàng có chút sững sờ cúi đầu xuống, chậm nửa nhịp mới phát hiện vạt áo trước ngực bị mở ra. Một đôi tay thon dài hữu lực và một đầu người đen bận rộn làm càn trên bộ ngực nõn nà trắng như tuyếtt của nàng, khen không dứt miệng, thở dài ra tiếng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng chậc chậc. Sính Đình nhất thời vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận, vươn bàn tay mềm mại yếu ớt vô lực đẩy cái đầu không tha kia rời đi.
Chủ nhân của cái đầu kia thấy chuyện tốt bị quấy nhiễu, lưu luyến không rời từ đồi nhỏ còn hương nhuyễn, trắng hơn tuyết, óng ánh hơn cả dương chi bạch ngọc thượng đẳng nhất, ngẩng đầu lên, che kín ham muốn trong đôi mắt đen như mực, lập tức tuôn ra vô số ủy khuất, vô tội lại đáng thương nhìn nàng nói: "Ta chỉ hôn nhẹ thôi, việc gì cũng không làm!" Nói xong lại vội vã hung hăng hôn xuống cảnh đẹp không gì sánh kia, cúi đầu vẫn cứ bận việc tiếp.
"Chàng mau dừng tay! Chàng thật vô lại!" Trước kia Sính Đình chỉ để hắn đối đãi như vậy khi ở trong phòng, lúc nào ở giữa ban ngày cũng hắn như vậy, thế nào chịu cho hắn tiếp tục đi xuống, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn đỏ lên, một bàn tay oán hận mà véo lỗ tai hắn, một bàn tay cố hết sức khép vạt áo lại, không ngừng khẽ quát mắng hắn.
Trong lòng Hiên Viên Húc cũng biết bây giờ còn không phải lúc phóng túng không kiêng sợ, cực kì bất đắc dĩ thở dài một hơi trên bộ ngực của nàng, còn chưa thỏa mãn dường như trả thù mà hung hăng cắn một miếng lên vùng tuyết trắng kia, làm cho Sính Đình khẽ hô đau một hồi. Hắn mới buồn bực mà ngẩng đầu, dựa vào bên hõm cổ của Sính Đình không di chuyển, lẳng lặng đợi thân thể đang kêu gào từ từ yên tĩnh trở lại.
Qua một hồi lâu, hắn mới khôi phục như lúc ban đầu, vẻ mặt khí định thần nhàn giúp Sính Đình sửa sang lại vạt áo và mái tóc đen dài như thác nước xõa đến lưng, vẻ mặt điềm nhiên như không giống như người vừa mới làm chuyện xấu không phải là hắn.
Lúc này, vẻ mặt của Sính Đình tươi đẹp như hoa đào, hàng mày mảnh mai sắc nét như núi mùa xuân, đôi mắt như làn sóng thu uyển chuyển, bờ môi như hoa anh đào lấp lánh ánh nước, toàn thân tản ra một cỗ lười biếng vô lực mà hơi thở lại mê hoặc lòng người, quyến rũ xinh đẹp như hồ ly. Hai tròng mắt đen sẫm rực rỡ của Hiên Viên Húc phút chốc không rời dừng trên người nàng, nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày, một nụ cười, một cái giương mắt, một cái nhíu mày đều sít sao tác động trái tim của hắn. Nhưng nàng mang bộ dáng chọc người vô cùng trìu mến thế mà lại một lòng muốn học võ, hắn đau nàng còn không kịp đâu! Làm sao có thể để nàng chịu nỗi đau khổ kia. Nghĩ đến điều này, hắn cưng chiều vuốt mái tóc dài lộn xộn cho xuôi giúp nàng, thấp giọng khẽ nói với nàng: "Học võ rất vất vả cfon mệt muốn chết, cũng không phải một sớm một chiều là có thể trở thành cao thủ tuyệt thế, cần phải nhiều năm kiên trì bền bỉ khắc khổ tu luyện, hơn nữa quá trình cực kì khô khan nhạt
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia