Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Thiếu Gia Muốn Lấy Thẩm Y Nhân (4)
ính Đình vội vàng đoạt lấy khung thêu, là lúc sau khi nàng rời đi Thính Vũ đã
thêu xong một bông hoa đẹp như thật, nàng không nỡ để Thẩm Y Nhân chà đạp.
Hơn nữa, nàng ấy là một sát thủ lại cầm khung thêu thêu hoa không có một chút
phong độ của thục nữ, liền giống như giương bảo kiếm, thật sự làm tổn hại ánh
mắt của người ta. Nghe nàng nói chuyện trước kia, không nhịn được hỏi nàng:
"Vậy trước kia mỗi lần tỷ hoàn thành nhiệm vụ, đã từng gặp qua người có công
phu còn lợi hại hơn so với ngươi sao?
Thẩm Y Nhân trông thấy bộ dáng nhỏ mọn của nàng, cũng không tranh khung
thêu cùng nàng nữa, nghe đến vấn đề của nàng, trầm mặc một lúc mới khẽ trả
lời: "Đúng, ta đã gặp qua a, ta cũng không phải đệ nhất thiên hạ."
"Khi đó tỷ có làm sao không?" Sính Đình lo lắng hỏi, tuy rằng đã là quá khứ từ lâu rồi, nhưng ngẫm lại tình cảnh của Thẩm Y Nhân lúc ấy, nàng vẫn còn cảm giác không lạnh mà run.
Thẩm Y Nhân tiêu sái buông tay nói: "Có thể xem là mệnh của đối thủ cứng rắn
hay là vận khí của ta rất tốt." Sát thủ không chỉ phản ứng phải nhạy bén, thân
thủ cũng phải hạng nhất, còn cần có một phần là vận khí tốt, phải nói vận may
luôn quay quanh bên cạnh thân thể của nàng.
Nghe nàng ấy kể tự nhiên không để ý, nhẹ nhàng bâng quơ giống như đang kể chuyện về người khác, Sính Đình lại cảm nhận được lúc ấy nàng không có sự lựa chọn khác nào ngoài cứng rắn mạnh mẽ mà bất đắc dĩ đối đầu với vận mệnh. Nàng đè xuống sự chua xót ở trong lòng, giữ chặt tay của Thẩm Y Nhân, mỉm cười với nàng ấy: "Vận may của ngươi luôn rất tốt! Những cái đó đều là quá khứ. Hiện tại, có Hàn công tử và vương đại thiếu gia, hai người đều không tệ, tỷ thích người nào?" Nữ tử ở cùng một chỗ luôn thích nói những chuyện thầm kín, hai người này cũng không ngoại lệ.
"Ta đây cả đời còn không biết có thể quay về làm người bình thường hay không, nhưng mà ta sẽ cố gắng quý trọng cuộc sống bây giờ, còn về phần hai người bọn họ, người nào thích hợp ta liền gả cho người đó đi! Khuyên quân sờ tích kim lũ y, khuyên quân tích thủ thiếu niên khi, hoa nở kham chiết thẳng tu chiết, sờ đãi vô hoa khoảng không chiết chi, ta cũng không muốn nhớ lại ký ức cuộc đời của ta lúc tóc đã bạc trắng, trống rỗng đến nỗi chỉ có thể đếm bao nhiêu người từng bị ta giết. Dù sao cũng phải có cái tình sâu duyên mỏng, người tình hữu duyên nhưng vô phận để ta nhớ lại chuyện xưa chứ!" Thẩm Y Nhân có chút cảm khái mà thở dài.
"Oa! Ba ngày chưa gặp khiến muội lau mắt mà nhìn." Thẩm Y Nhân thông suốt mà cảm khái làm Sính Đình kinh hãi, vẻ mặt không thể tin nhìn nàng ấy, kinh ngạc nói: " Thẩm đại mỹ nữ, không kêu đánh kêu giết đã rất không bình thường, cư nhiên tỷ còn có lúc phong hoa tuyết nguyệt, tình thơ ý hoạ như thế?"
"Thế ta nên thế nào?" Trong long Thẩm Y Nhân rất bi thương, sờ sờ mặt mình, "Lớn lên xinh đẹp cũng là lỗi của ta, võ công cao cường cũng là ta sai sao. Điều ấy cũng bị kỳ thị sao?"
Nhất thời hai người cười ha hả.
Sính Đình trong mơ mơ màng màng cảm giác được có người chậm rãi đến gần nàng, thật cẩn thận ôm nàng vào trong ngực. Nàng nhắm chặt hai mắt, giống như nói mê, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Y Nhân?"
" Là ta! Sắp ăn cơm tối rồi, nàng còn muốn ngủ nữa sao?" Hiên Viên Húc vô cùng thương yêu hỏi nàng, giọng nói khàn khàn lại cực kỳ ôn nhu, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang đỏ bừng của nàng, cảm giác trơn mềm, non nớt khiến hắn không ngừng được lại hôn thêm vài lần, hơn nữa càng hôn càng có xu thế trượt xuống, toàn thân của nàng tỏa ra mùi hương ngọt ngào mê người, hắn không cầm lòng được mà bị mê hoặc trầm luân. Đôi mắt đen nhánh của hắn nổi lên gợn sóng ba đào càng thêm ôn nhu, cánh tay hữu lực ôm lấy thân thể mềm mại không xương của nàng dán chặt lên lồng ngực của hắn.
Sính Đình ưm một tiếng, từ từ mở mắt, lại phát hiện mình đang nằm trong ngực rộng lớn mà nóng rực của Hiên Viên Húc. Hắn ôm nàng gắt gao như muốn khảm trong ngực,môi mỏng nóng rực gặm cắn khắp cần cổ của nàng, ôn nhu mà lại cuồng dã, giống như là muốn ăn nàng vào bụng. Bàn tay to mà thon dài không ngừng vuốt ve vòng eo của nàng vòng vèo đi lên, hô hấp nóng rực phun ở bên tai và gáy cổ của nàng, hơi thở nam tính dễ chịu vấn vít ở bên tai và chóp mũi, nàng có thể cảm giác rõ ràng lồng ngực tráng kiệncủa nam tử ấy đang dán chặt vào nàng.
"Ầm" Khuôn mặt của Sính Đình đỏ rực lên, dùng sức đẩy hắn, sau đó bỗng chốc lại nhắm mắt lại, coi như vừa rồi chính mình còn chưa tỉnh ngủ. Nàng cùng trò chuyện với Thẩm Y Nhân liền bất tri bất giác ngủ mất, vừa rồi trong mơ hồ còn tưởng Thẩm Y Nhân đang ở bên cạnh, lại không biết khi nào Thẩm Y Nhân rời đi, Thính Vũ và bọn nha đầu thì bị Hiên Viên Húc đuổi ra ngoài phòng.
Hiên Viên Húc dừng động tác lại, vẫn ôm người thiếu nữ gắt gao vào trong ngực như cũ, nhìn khuôn mặt thẹn thùng của nàng như thoa một lớp phấn hồng, hai mắt khép hờ, lông mi thạt dài, đen nhánh nhẹ nhàng rung rung không ngừng, như cánh hồ điệp nhẹ nhàng bay múa, ôn nhu như vậy, làm cho người ta thương yêu. đôi môi anh đào oánh nhuận hơi khép mở theo nhịp hô hấp. Hiên Viên Húc si ngốc nhìn chằm chằm, trong mắt sâu thẳm có chứa tình cảm khó nói nên lời, không nhịn được vươn tay vuốt ve nàng, cúi đầu dịu dàng hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng như hoa anh đào, hai cánh tay hữu lực lại càng buộc chặt.
"Chàng vừa đủ thôi chứ!" Cảm thấy động tác của hắn ngày càng càn rỡ, ngày càng ngượng ngùng, Sính Đình thực sự không nhịn được nữa, sẵng giọng nũng nịu.
"Ha ha! Gọi nàng dậy nàng còn giả vờ ngủ." Hiên Viên Húc cúi đầu cười ra tiếng, sau đó bả đầu chôn vùi trên cần cổ trắng ngần thơm ngát của nàng, không ngừng dùng miệng nhẹ nhàng gặm cắn nàng.
"Đau! Tê! Chàng nặng muốn chết, mau đứng lên!" Sính Đình thò tay đẩy mặt hắn ra, sau đó giãy dụa muốn đứng lên, đến nỗi nàng cảm nhận thân thể của hắn đang nổi lên biến hóa rõ ràng, sao có thể lại ngốc bên cạnh hắn.
Hiên Viên Húc bất đắc dĩ mà xoay người qua một bên, hô hấp cũng hơi có chút dồn dập, chậm rãi chờ nơi nào đó của cơ thể đang kêu gào bình tĩnh trở lại.
Sính Đình đứng dậy sửa sang lại bản thân như mọi khi, sau đó ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, xuất thần nhìn xa xa, lông mi dài rậmthi thoảng rung rung, lưu lại trên khuôn mặt trong suốt như ngọc của nàng một vệt bóng tối nhàn nhạt.
"Sính Nhi, nàng làm sao vậy?" Hiên Viên Húc cũng đứng dậy, chậm rãi ngồi xuống bên người nàng, ôm vai nàng hỏi han ân cần.
Sính Đình bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn,, ánh mắt tối tăm mù mịt, đôi môi đỏ thắm khẽ mở: " Hiên Viên Húc, ta có lời muốn nói cho chàng."
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia