To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83: Thiếu Gia Muốn Lấy Thẩm Y Nhân (3)
hu nhân, tiểu thư, thỉnh rời đi!" Mama quản sự không dám trì hoãn, giọng nói kính cẩn.
Vương tiểu thư ngẩng đầu, bất đắc dĩ đích nhìn bóng dáng thon dài cao ngất của Hiên Viên Húc càng lúc càng xa, cho đến khi nhìn không thấy nữa. Vốn định tiếp xúc cùng thế tử nhiều một chút, nhưng không có cơ hội, chỉ có thể kỳ vọng Chương tiểu thư cân nhắc lời nói của nàng nhiều hơn một chút, kỳ thật nàng cũng không muốn như vậy nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào khác.
Sính Đình bị Liễu phu nhân và Vương tiểu thư nháo như vậy, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nhưng nàng cũng không muốn trở về phòng để nghỉ ngơi mà mang Đại Nhã cùng Tiểu Nhã đi tới đại môn, định nhìn một chút xem Thẩm Y Nhân đã trở lại chưa. Ba người còn chưa đi đến ngã rẽ, lại bị bộ dáng chật vật vội vàng mà đến của Thẩm Y Nhân làm hoảng sợ.
"Ôi!" Sính Đình không nhịn được nhỏ giọng kêu lên: " "Tổ tông, bây giờ tỷ đổi nghề đi làm cường đạo làm gì? Làm sao cả người biến thành xanh xanh đỏ đỏ thế?" Thẩm Y Nhân luôn luôn mang bộ dạng phóng khoáng xuất trần, du nhiên tự tại a! Dù cho đối mặt với kẻ địch có thiên quân vạn mã, nàng vẫn kiêu ngạo cuồng vọng mà thong dong như thế đối mặt, trời có sập xuống cũng không thấy nàng hoảng loạn quá như vậy.
Thẩm Y Nhân vừa thấy Sính Đình, giống như nhìn thấy cứu tinh, ôm cổ nàng, gào lên: "Người sợ nổi danh, heo sợ mập, nguười xưa nói thật đúng, cũng không lừa ta! Cư nhiên cái đồ ngốc kia ở dưới chân núi hô khẩu hiệu, căng biểu ngữ, hắn là muốn tạo phản hay sao?"
Sính Đình bị nàng ấy gào cho nhức cả đầu, ngươi nói ngươi là một đại mỹ nữ, khóc lóc lại quát to cả buổi như thế thật rất kỳ cục! Nhưng nhìn nàng như vậy cũng không giống giả bộ, trên người cũng lộ ra bông cải và cỏ dại khiến dáng vẻ càng loạn thất bát tao, bèn vừa lấy khăn tay phẩy sạch sẽ giúp nàng ấy, vừa tốt tính hỏi nàng: "Sao lại thế này? Ai là đồ ngốc hả?"
"Phốc!" Hiên Viên Húc từ phía sau Sính Đình rảo bước tới không nhịn được cười khẽ, lúc hắn quay về Yến Viên cũng không chịu được hoảng sợ. Dưới chân núi có mấy con cháu hoàn khố lại tổ chức một nhóm dân làng, trong tay căng lên hai cái đại biểu ngữ, dùng mực nước viết chứ lớn mà đẹp lên trên mặt, trên mặt một cái viết: "Thiếu gia yêu mỹ nhân đệ nhất võ lâm Thẩm Y Nhân!" Một cái khác thì viết: "Thiếu gia muốn thành thân với Thẩm Y Nhân!"
"Tên hoàng tử kia xem ra là không muốn sống nữa, xem bản thế tử tới đánh gãy xương của hắn, lột da của hắn." Theo tiếng gầm lên giận dữ, Hàn Tư Luật nổi giận đùng đùng từ sân bên trái sải bước đi ra, nhìn bộ dạng là muốn lao ra ngoài tìm tính sổ với hoàng tử kia đi. Hắn đang đi dạo cùng Hiên Viên Đường đấy, thủ hạ lại chạy tới giống như lửa cháy đến nơi bẩm báo, nói là ở chân núi hoàng tử lập bang kết phái để cầu hôn Thẩm Y Nhân, làm hắn luôn luôn tuấn nhã phong lưu lại tức giận đến mức muốn đánh người, dĩ nhiên là đánh tên hoàng tử ngu ngốc kia.
"Hoàng tử sao?" Lúc này tâm tình của Sính Đình cũng không hậm hực nữa, nàng có nghe qua hoàng tử vừa gặp đã yêu Thẩm Y Nhân, tâm lại bị bắt mất, mỗi ngày đều chạy tới Yến Viên. Nhưng không phải Hàn Tư luật đã sai người ở Yên Viên cự tuyệt lui tới với Vương thiếu gia rồi sao? Hắn còn can đảm chạy tới Yến Viên quấn quít si mê như thế.
Hiên Viên Húc giống như biết được suy nghĩ trong lòng của nàng, cười ung dung: " Vương thiếu gia rất thông minh, kêu gọi tận chân núi cách Yến Viên thật xa, không thuộc phạm vi quản lý của Yến Viên." Sau khi nói xong, đoojt nhiên hắn nhìn thấy Hiên Viên Đường đang trừng mắt từ phía sau Hàn Tư Luật đi ra, bước lên phía trước hành lễ với đường ca.
Sính Đình vừa nghe, tràn đầy hứng thú liền muốn xuống núi nhìn một cái cho đã mắt, xem xem Vương thiếu gia tạo ra cảnh tượng to lớn đến cỡ nào, lại khiến Thẩm Y Nhân cực kì phẫn nộ khóc không ra nước mắt, bỏ lại mấy nam nhân mà đi vào trong nội viện.
Thẩm Y Nhân cảm thấy năm nay là năm hạn của nàng. Trên đại hội võ lâm, Vương thiếu gia này vừa thấy mặt nàng, đã biết nàng là hiệp nữ cứu muội muội của hắn, liền hàng ngày chạy tới Yến Viên quấy nhiễu. Từ khi nàng làm sát thủ đến nay, chưa bao giờ giống hiện tại muốn giết một người như thế, người kia chính là Vương thiếu gia. Vừa rồi nàng bị kinh hãi quá, cái tên hoàng tử kia ôm cây đợi thỏ ở trên đường đi xuống chân núi, vừa nhìn thấy nàng liền để cho người dân lớn tiếng kêu gọi đầu hàng: Vương thiếu gia muốn thành thân với Thẩm Y Nhân, Vương thiếu gia yêu Thẩm Y Nhân... Mẹ ơi! Nàng hoa dung thất sắc (mặt tái mét), nhất thời không thể bắt bẻ, thi triển khinh công chạy trốn thì rơi vao trong ruộng cây hoa cải dầu...
Hố cha a! Nàng dẫn nghĩ đến khinh công kiêu ngạo của nàng chứ! Gọi như vậy nàng còn có thể diện gì để hỗn trên giang hồ nữa, phải làm sao để giữ vững ngôi vị sát thủ đệ nhất chứ?
Sính Đình nhìn cả người Thẩm Y Nhân khổ đại cừu sâu, hận không thể tự tay giết chết Vương thiếu gia, lỗ tai nghe nàng oán giận liên tục, trong lòng lại bội phục Vương thiếu gia như Trường Hà chảy cuồn cuộn liên miên không dứt, thật tài, thật quá tài tình! Có thể làm sát thủ giang hồ bài danh đệ nhất sợ tới mức rơi xuống ruộng hoa cải dầu, không phải người bình thường có thể làm, mà đối mặt với thế lực tàn ác của Hàn thế tử cũng cao quý không kém cái đầu! Ân! Nnagf tương đối xem trọng Vương đại thiếu!
"Được rồi, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu; người ta thật tâm thích tỷ tỷ nên vui vẻ mới phải?" Sính Đình nhìn Thẩm Y Nhân rửa mặt chải đầu thật tốt một lần nữa, buồn cười mà khuyên nàng, có người thích còn tốt hơn là không có ai thích! Thẩm Y Nhân tốt đẹp như vậy, nam tử nào tinh mắt đương nhiên sẽ không bỏ qua rồi!
Thẩm Y Nhân lo nghĩ trước sau, cuối cũng cũng bình tĩnh trở lại, nàng tự nhiên từ từ ngồi xuống, mỉm cười nói: "Ba ngày rồi chưa giết người, thực không quen tay, ngay cả lá gan cũng bị teo nhỏ đi, lại bị tên kia dọa chạy trối chết, nếu như là trước kia, đã sớm chết từ tám trăm năm về trước." Nói xong nàng đột nhiên phát hiện khung thêu thêu đóa hoa ở trên bàn, lập tức cầm lên tinh tế thưởng thức, cũng tò mò lấy tay chọc vào mặt trên của đóa hoa, "Oa! Thêu thật đẹp nha? Là muội thêu sao?
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia