Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Thiếu Gia Muốn Lấy Thẩm Y Nhân (2)
ô nương, xin người đừng vội trả lời Mộng Thiển bây giờ, hãy suy nghĩ thật
kĩ. Nếu như cô nương đồng ý, về sau Mộng Thiển chắc chắn xem cô nương như
chủ tử, đối với cô nương một lòng, coi như về sau cô nương ở hậu viện Hầu
phủ có thêm người giúp đỡ." Vương tiểu thư không ngại phiền nói một lúc
không ngừng, vẻ mặt cầu xin.
Sính Đình vừa định nói mấy câu, Liễu phu nhân từ trong phòng đi ra, vẻ mặt thê
lương đau khổ, trên mặt vương đầy nước mắt, khẽ nói với Sính Đình: "Chương
tiểu thư, coi như người cứu một mạng của nữ nhi thiếp thân đi! Mộng Thiển
nàng từ nhỏ tâm địa thiện lương ngay cả con kiến cũng không dám giết, nếu như
là về sau có thể cùng Chương tiểu thư hầu hạ thế tử, nàng nhất dịnh sẽ không
làm chuyện gì khiến tiểu thư đau lòng, chỉ biết một lòng với tiểu thư." Nữ nhi
là nàng mang thai mười tháng sinh ra, nó đang tuổi như hoa cũng bị tướng công
bán đi làm vợ kế cho tể tướng đại nhân hơn năm mươi tuổi, nàng là miếng thịt
trên người nàng dứt xuống tất nhiên là đau lòng không muốn. Nhưng trời sinh
tính nàng nhu nhược, trượng phu bảo nàng hướng đông, nàng tuyệt đối không
dám liếc mắt nhìn hướng tây. Trong một lần tình cờ, Lưu tể tướng gặp qua nhi
nữ, trước mặt trượng phu lại liên tục khen nàng ngọt ngào xinh đẹp, là mẫu
người vừa ý, trượng phu nghe thấy tiếng gió liền hiểu rõ nhã ý, tất nhiên là đem
nàng gả đi cũng tốt, dù sao trừ bỏ Mộng Thiển hắn còn có những nữ nhi khác,
nhưng những nữ nhi đó đều không từ trong bụng của nàng đi ra a, tất cả đều là
do di nương thiếp thất sinh ra, chỉ là ghi dưới tên của nàng để dạy dỗ thành
đích nữ.
Sính Đình không nói gì nhìn trời, nàng đứng chung một chỗ cùng hai mẫu tử
này, thấy thế nào cũng giống như nàng là kẻ ác bá vậy. Nàng nói như đinh đóng
cột: "Liễu phu nhân, Vương tiểu thư, các ngươi đi nhầm đền miếu, bái sai Bồ
Tát rồi. Chưa nói bây giờ ta còn chưa thành thân với thế tử, dù đã thành thân
rồi, cũng tuyệt đối không quyết định giúp thế tử khi có việc này, các ngươi vẫn
nên suy nghĩ phương pháp khác đi!"
Liễu phu nhân giật mình nhìn nàng, trên mặt khó nén vẻ thất vọng, vẫn không
từ bỏ ý định nói: "Chương tiểu thư, hãy... suy nghĩ đề nghị của thiếp thân thật
tốt nhé!"
Vương Mộng Thiển lại xoàn xoạt ngẩng đầu lên, nhìn Sính Đình bằng ánh mắt
thống khổ, nặng nề nói: " "Cô nương người không cần phải nói tuyệt đối như
vậy, phải biết việc đời khó liệu. Cô nương nếu người giúp Mộng Thiển vượt qua
cửa ải khó khăn này, Mộng Thiển thật vô cùng cảm kích, nếu cô nương không
muốn giúp Mộng Thiển, vậy Mộng Thiển có một việc muốn nói trao đổi với cô
nương,, đến lúc đó cô nương nhất định sẽ đáp ứng."
Sính Đình thấy bộ dáng của nàng ta giống như trong lòng đã có dự tính, không
khỏi có chút kinh ngạc nghi hoặc nói: "Không biết chuyện mà Vương tiểu thư
muốn nói là chuyện gì?"
Vương Mộng thiển gật đầu với Liễu phu nhân, ngay lập tức Liễu phu nhân xoay
người mở cửa rồi đi ra, ánh mắt nàng ta lóe lên nhìn Đại Nhã và Tiểu Nhã, cẩn
thận nói với Sính Đình: " Ta chỉ cùng cô nương nói hai câu, có thể để các nàng
lui về phía sau hai bước hay không?"
Sính Đình yên lặng nhìn nàng ta một lúc lâu, sau đó khẽ khua tay áo, Đại Nhã
và Tiểu Nhã liếc nhau, lập tức lui vài bước ra sau.
Vương Mộng Thiển dùng khăn gấm lau khô nước mắt trên mặt, cười khẽ với
Sính Đình, lộ ra hàm răng nhỏ trắng như tuyết, giọng nói đè thấp: "Lúc trước ta
cùng mấy vị nữ tử bị người của tộc Dạ Xoa bắt cóc nhốt tại thạch thất, ta luôn
đứng cạnh cửa số nơi dó, giương mắt nhìn xem xét bên ngoài, hi vọng có người
tới cứu chúng ta ra ngoài. Nhưng lại thấy một vị công tử tuấn mỹ mang một nữ
tử xinh đẹp giống như tiên nữ phi vào, lúc ấy ta vui mừng khôn siết, thẳng cho
đến khi hô cứu mạng, vị công tử kia quả nhiên thả chúng ta ra ngoài. Ai dè
người của tộc Dạ Xoa cũng đi vào được, hùng hổ bao vây tấn công công tử, lại
bắt giam chúng ta vào thạch thất lần nữa, nhưng trong lúc đánh nhau vị công tử
kia vẫn che chở vị nữ tử kia, còn vài lần đem nàng ôm trong ngực, thái độ của
hai người rất thân mật, Mộng Thiển đã từng cho rằng hai người bọn họ là một
đôi..." Nói đến đây, nàng ta ngừng lại dè dặt quan sát vẻ mặt của Sính Đình.
Sính Đình cưỡng chế lửa giận trong lòng, giọng nói không chút gợn sóng:
"Vương tiểu thư nói xong rồi? Bản tiểu thư còn có việc vội, thứ lỗi không thể
phụng bồi."
Vương tiểu thư thấy vẻ mặt của Sính Đình càng ngày càng lạnh, nhưng lại
không có hoa dung thất sắc như trong tưởng tượng của nàng, điều này làm nàng
không nhịn được có chút thất vọng. Nữ nhân này không nghe ra ý tứ trong lời
nói của nàng hay là cố tình không hiểu? Cư nhiên còn muốn đuổi nàng rời đi!
Nàng ta(SĐ) thân mật cùng nam tử khác như vậy, chẳng lẽ không sợ thế tử oán
trách sao? Nàng(VMT) cắn môi, có chút không cam lòng nói: " Đã như vậy,
Mộng Thiển liền không quấy rầy cô nương làm việc, nhưng mà xin cô nương
suy nghĩ nhiều hơn một chút vì Mộng Thiển, ngày khác Mộng Thiển lại đến gặp
cô nương."
Bỗng nhiên, trước cửa viện truyền đến giọng nói trầm thấp, thuần hậu dễ nghe
của Hiên Viên Húc: "Sính nhi! Nàng làm sao vậy?" Hắn ở bên ngoài về liền đi
tìm Sính Đình, lại nghe nói nàng đang ở cùng khách nhân, vô cùng tò mò đến
đây xem xét một phen,, đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sính Đình lộ ra lạnh
lẽo, dường như trong mắt mơ hồ lóe lên tia lửa giận, không nhịn được ân cần
lên tiếng.
"Thế tử!"
"Thế tử!"
Liễu thị cùng Vương tiểu thư vội vàng hành lễ với Hiên Viên Húc, trong mắt
hai mẫu tử chớp qua tia kinh hỉ, vốn tưởng rằng hôm nay không gặp được thế
tử, không nghĩ tới dĩ nhiên lại gặp được.
Hiên Viên Húc ưu nhã giơ tay, ra hiệu hai mẫu tử không cần đa lễ, đôi mắt tối
đen vẫn như cũ nhìn chằm chằm Sính Đình, mỉm cười mà hỏi Sính Đình: "
Nàngc ó mệt mỏi không? Sao không nói lời nào vậy?" Gió nhẹ chầm chậm thổi
qua tay áo của hắn, mái tóc đen nhánh được hắn buộc lên dưới ánh mặt trời lóe
lên ánh sáng sâu kín, lúc này đôi mắt sáng như sao chứa đầy nhu tình, trên dung
mạo tuấn mĩ tràn đầy ý cười mê người, trong phút chốc liền hấp dẫn ánh mắt
của mọi người.
"Có hơi mệt một chút!" Sính Đình nhàn nhạt nói, người không mệt nhưng trong
lòng mệt! Sau đó quay đầu cười khẽ với Liễu phu nhân và Vương tiểu thư, ý
cười không chạm tới đáy mắt, "Bồ Tát thật sự đã đến, phu nhân tri phủ và
Vương tiểu thư mau tới bái lạy đi chứ! " Nói xong nhẹ nhàng quay người lại,
vạy váy xoay tròn dưới chân như một đóa hoa diễm lệ, tự cố mục đích, bản thân
mang Đại Nhã và Tiểu Nhã nhanh chóng rời đi.
Hiên Viên Húc bình tĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng nhẹ nhàng phiêu dật của
nàng, mày kiếm hẹp dài hơi nhếch lên, nàng đang mất hứng, người nào đắc tội
với nàng?
Lúc này, Liễu phu nhân lại dùng ánh mắt vui sướng lại hài lòng nhìn nam tử
trước mắt, mày lưỡi mác, mắt sáng như sao; ngọc đái cẩm y, hơn nữa còn tuấn
lãng giàu có, cao quý bất phàm; lại thêm dòng dõi hoàng tộc, mà lại quyền cao
chức trọng, so với Lưu tể tướng kia thực sự là trên trời với dưới đất. Nữ nhi gả
cho Lưu tể tướng làm vợ kế, vẫn phải làm lễ của thiếp trước bài vị của vợ trước
đã chết của hắn, còn không bằng đi theo Húc tiểu vương gia thế như mặt trời
ban trưa, làm thị thiếp cũng tốt hơn nhiều so với đi theo lão già sắp chết kia.
Không nói vinh hoa phú quý cả đời dùng không hết, có chỗ dựa vững chắc là
tiểu vương gia, ngay cả con đường làm quan của lão gia cũng một bước lên
mây, chức vị một đường đi lên.
Vương Mộng Thiển thẹn thùng mà cúi đầu, trái tim nhảy thình thịch, không
dám liếc nhìn nam tử trước mắt. Nàng đối với Hiên Viên Húc cũng không phải
nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu), chẳng qua là phụ thân cho nàng hai con
đường, so với Lưu tể tướng, không thể nghi nghờ tất nhiên nàng lựa chọn Hiên
Viên Húc.. Ít nhất Hiên Viên Húc có dung mạo tuấn mĩ và phong thái tao nhã,
lúc ở trong thạch thất nàng đã thấy thân thủ bất phàm của hắn, đứng ngạo nghễ
đối chiến với người của tộc Dạ Xoa, khí phách hào hoa phong nhã là như vậy,
lại phóng khoáng tự nhiên. Nghĩ tới thân mình của Lưu tể tướng kia bị tửu sắc
tài vận đục khoét, mới hơn năm mươi tuổi đã già xuống rồi, toàn thân tản mát ra
một cỗ mùi hương khó nghe, rất xa đã nghe được. Lão kia làm sao so được với
nam tử dáng người thẳng đứng thon dài trước mắt, trên người hắn tản ra mùi
long tiên hương nhàn nhạt cùng hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng mê người, vừa
tuấn mĩ vừa có năng lực lại làm cho người ta có cảm giác an toàn cùng ỷ lại.
Người tốt đẹp như vậy, nàng cũng không phải người mù, huống chi nam tử đối
diện này đã cứu nàng một mạng, cho dù như thế nào nàng cũng phải lấy thân
báo đáp, báo ân cứu mạng!
Hiên Viên Húc cũng không để ý hai mẫu tử nàng ta, lập tức trong lúc tâm tư
thiên biến vạn hóa, chỉ trầm giọng phân phó mama quản sự: "Tiểu thư có việc
bận, ngươi đưa phu nhân tri phủ và Vương tiểu thư ra ngoài đi!" Nói xong phất
hai tay, lập tức ngẩng đầu bước đi theo hướng Sính Đình rời đi.
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia