Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81: Thiếu Gia Muốn Lấy Thẩm Y Nhân
ính Đình đưa mắt nhìn theo giọng nói, chỉ thấy một vị nam tử mặc cẩm y màu
lục đứng trước cửa viện, tuổi tầm hai mươi bảy hai mươi tám, dáng người cao
gầy, tướng mạo đường đường, khí phách khoáng đạt, toàn thân tràn đầy uy
nghiêm. Lúc này nàng không có thời gian rảnh chú ý tại sao người lạ lại vào
được nơi này, vội vàng khom lưng dìu Vương tiểu thư còn khóc không ngừng,
nói: " Vương tiểu thư tốt hơn là nhanh nhanh đứng lên đi, có lời gì để nói."
"Cô nương người hãy... đáp ứng rồi lại đi!" Vương Mộng Thiển cúi đầu nói
trong nghẹn ngào nức nở xong, nàng ta nghe được câu hỏi của nam tử, liền sợ
run một cái, nhưng kiên trì quỳ xuống đất không chịu đứng dậy.
Nam tử đứng ở trước cửa viện hai mắt chợt lóe tia sáng ngời, không nhịn được
nhìn ngây dại, trái lại quên mất bản thân gây nên chuyện gì mà đứng ở chỗ này.
Tiểu Nhã đi vài bước đến trước cửa viện, muốn ngăn cản ánh mắt kinh diễm của
nam tử, nàng mang vẻ mặt không vui buồn nhìn nam tử mặc cẩm y hoa phục,
cất tiếng nói: ""Xin hỏi công tử là người phương nào? Tại sao lại xông vào hậu
viện này?" Mặc dù ở Thanh Long quốc nam nữ đề phòng không nghiêm, nhưng
Yến Viên cũng không phải nơi ở của người bình thường, nam tử thông thường
là không được phép xông vào nội viện. Đối với hành vi ngây người của vị công
tử này Tiểu Nhã sớm đã tập mãi thành thói quen, cũng may các nàng đều là nữ
tử, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư cũng như thế, hiện tại có khi vẫn còn nhìn
đến ngẩn người.
Nghe thấy nàng chất vấn nghiêm khắc, nam tử nhướn mày, ánh mắt từ trên
người Sính Đình rời đi, hắn không trả lời câu hỏi của Tiểu Nhã ngay, mà cười
như không cười hỏi Tiểu Nhã: " Nơi này khi nào có nữ quyến vậy?" Còn là vị
thân thích như hoa thực khuynh quốc khuynh thành.
"Tiểu Nhã, không được quá đáng với quận vương thế tử! Còn không mau làm
lễ!" Đúng lúc này Hàn Tư Luật thong thả đi đến đây, nhẹ giọng quát bảo Tiểu
Nhã dừng lại.
Tiểu Nhã hơi giật mình sau đó vội vàng hành lễ.
Hàn Tư Luật thấy Sính Đình cùng Đại Nhã giúp đỡ một nữ tử đang thấp giọng
khóc lóc, không khỏi nghi ngờ hỏi thăm: "Đây là làm sao vậy?"
"Đây là Vương tiểu thư nhà Vương tri phủ." Sính Đình bất đắc dĩ trả lời, không
nhịn được thở dài một hơi. Nàng cùng Đại Nhã mất một phen công sức mới đỡ
được Vương tiểu thư khóc thương tâm từ trên mặt đất đứng lên, mệt đến sắc
mắc đỏ bừng, một thân đầy mồ hôi, chuyện dở nháy mắt biến mât sạch, sau đó,
nàng hành lễ với vị quận vương thế tử ở phía rất xa kia.
Vương Mộng Thiển ngẩng đầu, thấy không biết hai vị nam tử, cũng không phải
là Hiên Viên Húc thật, vô cùng thất vọng, vội vàng dùng khăn tay lau mặt rồi
làm lễ với hai vị công tử, nũng nịu nói: "Tiểu nữ ra mắt hai vị công tử!" Nàng ta
vốn lơn lên ngọt ngào động lòng người, hôm nay mặc một thân váy dài màu
hồng nhạt lại mang bộ dáng vừa khóc xong thực mềm mại yếu đuối, càng lộ vẻ
yêu kiều khiếp nhược động lòng người.
"Vương tiểu thư gặp phải chuyện gì mà lại khóc thật thương tâm như vậy?"
Hiên Viên Đường ân cần hỏi han, tính tình của hắn lại nhiệt tình cởi mở, chứng
kiến một nữ tử mảnh mai khóc như cha mẹ chết, không nhịn được lên tiếng hỏi
han.
"Tạ công tử quan tâm, tiểu nữ không sao, chẳng qua là lúc nói chuyện tâm tình
với Chương tiểu thư, vô ý chạm vào vết thương trong lòng nên mới rơi lệ."
Vương Mộng Thiển chớp chớp mắt, vội vàng nói. Sau đó lúng túng nhìn Sính
Đình, trong đáy mắt tất cả đều là vẻ cầu xin, nhỏ giọng nói: "Tiểu nữ có chỗ thất
lễ, xin Chương tiểu thư không lấy làm phiền lòng."
Sính Đình liếc nhìn Vương tiểu thư một cái, im lặng lắc đầu, không nói một từ,
người ta đã không muốn nói, nàng cũng không cần làm việc thừa.
Hàn Tư Luật luật ý vị thâm trườngliếc nhìn Sính Đình, khóe môi mang chút ý
cười trêu tức, vẻ mặt ôn hòa rất thật nói với Vương tiểu thư: "Vương tiểu thư, vị
này là Hiền quận vương thế tử nha, là đường huynh của tiểu vương gia Hiên
Viên Húc, vừa tới nơi này."
"A!" Vương Mộng Thiển ngơ ngác trong giây lát liền lập tức vái chào một cái
thật sâu với Hiên Viên Đường, sau đó mềm mỏng nói: "Tiểu nữ không biết
quận vương thế tử dến chỗ này, chỉ trách ánh mắt của tiểu nữ vụng về, xin quận
vương thế tử đừng trách tội."
"Ha hả! Bản thế tử vừa rồi có điểm mạo phạm, xin hai vị tiểu thư thứ lỗi!" Hiên
Viên Đường cười cười rộng lượng, ôn hòa nói. Hắn xử lý công việc xong đi
ngang qua nơi này, biết Hiên Viên Húc đang ở đây, liền tới Yến Viên gặp hắn.
Đến Yến Viên còn chưa gặp qua bóng dáng của Hiên Viên Húc, lại nghe nói hắn
phải về kinh để thành thân. Quả thực hắn rất hiếu kì đâu, một năm trước hắn
vẫn còn cơm không ăn nước không uống vì nữ tử đã chết kia, làm sao trong
thoáng chốc sẽ thành thân nha? Không nhịn được lòng hiếu kì, hắn liền sai
người đi tìm Hàn Tư Luật, muốn hỏi chuyện cho rõ ràng. Trong thời gian chờ
đợi không để ý đi lang thang trong vườn vì thế liền trông thấy một màn trước
đó.
"Nếu Vương tiểu thư không có chuyện gì, vậy ta liền không quấy rầy hai vị tiểu
thư nữa, Đường thế tử, xin mời dời bước!" Hàn Tư Luật thật ôn tồn lễ độ gật
đầu với hai vị tiểu thư,, sau đó phấy nhẹ chiết phiến ( quạt giấy) hai cái, làm
một thủ thế mời đối với Hiên Viên Đường.
Sau đó đợi hai vị thế tử đi xa, Vương tiểu thư xoay người, lo sợ mà nhìn Sính
Đình, đôi mắt đỏ hồng chớp chớp, nước mắt rơi xuống không dứt: " Vừa rồi
cảm tạ cô nương đã thay ta che lấp một hai, tiểu nữ nhất định sẽ tận tâm hầu hạ
thế tử cùng cô nương từ nay về sau."
"ÔI! Vương tiểu thư, không phải là cô hiểu lầm gì? Ta mặc kệ điều gì cũng
không nhận lời đáp ứng cô." Sính Đình không khỏi có chút kinh ngạc, hình như
nàng không có nói cái gì đi!
" Chẳng lẽ cô nương thực nhẫn tâm như vậy, nhìn tiểu nữ ắt phải đi tìm chết
sao?" Đôi môi của Vương tiểu thư run run nói, vẻ mặt không kìm được trở nên
có chút khó coi, cô ta không dám tin nhìn Sính Đình, lòng dạ cô nương này làm
sao có thể ác như vậy, dĩ nhiên mặc kệ sự sống chết của cô ta.
Sắc mặt của Sính Đình lạnh xuống trong phút chốc, lạnh lùng nói: "Vương tiểu
thư nói ra lời gì thế? Ta thứ nhất không hại Vương tiểu thư, thứ hai không thể
khiến gả Vương tiểu thư cho ai, sao lại là nhìn Vương tiểu thư đi chết thế? "
Vương tiểu thư này thật là buồn cười, không đáp ứng điều kiện của nàng ta thì
đó là nhẫn tâm. Nàng đầu tiên... không phải mẫu thân của nàng ta, sau cũng
không phải phụ thân của nàng ta, dựa vào đâu mà không thể nhìn nàng ta đi tìm
chết!"
Vương Mộng Thiển nhìn Sính Đình mang bộ dáng không để ý lắm đến sự sống
chết của nàng ta, không khỏi nước mắt rơi lã chã, hết sức thống khổ mà nói: "
Cô nương, người không biết vị quan họ Lưu kia có bao nhiêu tuổi, là lão già
sắp 60 tuổi, tôn tử (cháu) của hắn còn lớn tuổi hơn ta, cô nương người đặt mình
trong hoàn cảnh của ta, liệu người có bằng lòng đi hầu hạ lão gia kia hay
không?"
" Thỉnh Vương tiểu thư cẩn thận trong lời nói!" Đại Nhã nheo nheo hai mắt của
mình, khẩu khí không tốt mà giải thích với Vương Mộng Thiển, cô nương này
thật quá không biết điều, làm sao mà so sánh chứ? Tiểu thư nhà nàng há lại có
thể tùy ý bị người xúc phạm như thế.
Vương Mộng Thiển sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mặt không biết làm sao,
ai oản nói: " Ta sẽ không nói, cô nương người xem cùng là phận nữ tử với
nhau, giúp đỡ Mộng Thiển đi!"
Sính Đình hơi khó hiểu, khó xử nói: "Vương tiểu thư, ngươi biết rõ ta không có
quyền xen vào chuyện này, cũng không có năng lực thay đổi cái gì! Tại sao
ngươi không đi van cầu mẫu thân với phụ thân ngươi đi? Ta chỉ là một nữ tử tay
trói gà không chặt, thật sự không thể giúp đỡ gì cho ngươi.” Trong lòng nàng
hết sức dồng tình với Vương tiểu thư, nhưng đây là là chuyện nhà của Vương
tri phủ. Huống chi ở Thanh Long quốc, người vì nịnh bợ cấp trên mà bán nữ cầu
vinh giống Vương tri phủ nhiều như lông trâu vậy, dù nàng có tâm cũng không
xen tay vào được.
“Người có thể giúp, có thể giúp mà! Phụ thân ta đã nói chỉ cần thế tử dồng ý thu
ta, phụ thân sẽ không đưa ta đến Lưu phủ.” Vương tiểu thư vội vã nói.
“Như vậy Vương tiểu thư, việc ngươi phải làm là đi cầu xin thế tử, chứ không
phải là tới tìm ta.” Sính Đình nói có chút nghiến răng nghiến lợi, nói tới nói lui
vẫn là muốn hầu hạ Hiên Viên Húc, nàng không phải đương sự, dựa vào cái gì
lại đến làm phiền nàng.
"Cô nương! Từ trước đến nay việc này đều do nữ tử định đoạt, cô nương đã là
làm chủ mẫu, việc này chỉ cần cô nương cho phép, thế tử không thể không dồng
ý.” Mồm miệng của Vương tiểu thư nói rõ rành linh hoạt xong, sau đó nhăn
mày, nâng khăn tay, lại bắt đầu rơi lệ, nước mắt giống như rót trà tuôn xuống.
Trên yến hội, phụ thân nàng (VMT) mất tử thăm dò bằng mọi cách, nhưng thế
tử căn bản là mặc kệ, cho dù nàng (VMT) mặt dày cũng phải hầu hạ thế tử
nhưng thế tử lại không chút để ý đến mặt mũi của một nữ tử là nàng(VMT), cự
tuyệt hoàn toàn. Phụ thân và mẫu thân của nàng (VMT) cũng hao tâm tổn sức,
mất rất nhiều tiền bạc, mới nghe ngóng được thế tử cực kỳ coi trọng vị thê tử
này, nếu muốn hầu hạ bên cạnh thế tử, chỉ cần nàng(SĐ) gật đầu là được. Sao
nữ nhân này giống như không biết phân rõ trái phải thế? Hiểu rõ nam nhân có
năm thê bảy thiếp cũng là chuyện thiên kinh nghĩa địa, dù không có Vương
Mộng Thiển nàng cũng không phải còn có nữ nhân khác sao! Hơn nữa thế tử
cứu nàng(VMT), nàng lấy thân báo đáp không phải càng thuận lý thành chương
sao! Nàng(VMT) cũng không tranh vị trí chính thê với nàng ta(SĐ), cũng
không muốn tranh thủ tình cảm hay đoạt quyền với nàng (SĐ), chẳng qua là
nàng (VMT) không muốn một lão già vừa già vừa béo, một lòng muốn tìm chỗ
chung thân tốt một chút để dựa vào, nàng làm vậy là sai hay sao? Vả lại thân
phận của Tam tiểu thư này còn không bằng nàng đâu, dựa vào cái gì nàng (SĐ)
lại có vận số tốt như vậy, có thể một mình độc chiếm thế tử như tiên nhân như
vậy? Nghĩ đến điều ấy, nàng(VMT) càng nghĩ càng thương tâm đau đớn, cùng
là nữ tử với nhau, vì sao người ta có thể được thần may mắn quan tâm mà nàng
lại gặp tình cảnh không chịu nổi như vậy?
Sính Đình nhức đầu không thôi, toàn thân trên dưới của Vương tiểu thư này
mang bao nhiêu nước hả? Thật không biết nàng (VMT) có nhiều nước mắt như
vậy, nói khóc liền rơi lệ thành sông, công phu giả bộ như thật dến nỗi làm cho
nàng (SĐ) cảm thấy xấu hổ muốn chết, còn cảm thấy không bằng...! Nàng
vươn nhưng ngón tay thon nhỏ như ngọc vuốt trán, không chút khách khí hạ
lệnh đuổi khách: "Mời Vương tiểu thư trở về đi! Bản tiểu thư bất lực." Nàng
thật ngốc quá, mấy hôm trước vừa nói không thích nam nhân năm thê bảy
thiếp, hôm nay liền có một thiếu nữ xinh đẹp chạy tới phá vỡ lời của nàng, quả
báo đời này cũng không đến nhanh như thế đi.
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia