The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78: Chương 71(2)
ương đại nhân đâu dám sơ suất chứ, dọc đường tiễn đưa mà trong lòng thấp thỏm lo sợ, kinh hồn bạt vía, suy nghĩ lung tung, sợ bản thân làm không tốt hay làm sai ở chỗ nào, lại đắc tội với vị gia này.
Trong một góc sân viện, Liêu Tiếu Yên phong tư trác hẹn (yếu đuối) như một bóng ma đứng lặng yên không có tiếng động, ánh mắt của nàng xuyên qua cổng vòm, yên lặng nhìn đôi bích nhân kia đang dần đi xa, trong lòng vẫn còn vương vấn nụ cười say lòng người của người kia dưới ngọn đèn tàn.
Trước đại môn, Thượng Quan Vân cùng Hàn Tư Luật đang đợi bên cạnh xe ngựa, nhìn thấy Hiên Viên Húc và Sính Đình đi ra ngoài, trên mặt hai người mang theo nét tươi cười nhàn nhạt, đều cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi. Bận rộn cùng Vương đại nhân cáo từ, từng người ngồi lên xe ngựa vội vã rời đi, hành động nhanh chóng không khác gì là có kẻ địch đuổi theo phía sau.
Thì ra, để bày tỏ lòng cảm kích của mình, Vương tri phủ kia đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế muốn không khí yến hội càng náo nhiệt hơn, sợ khách nhân chê ca cơ vũ cơ chưa đủ xinh đẹp, liền mời một vài quan kĩ có tư sắc không tầm thường đến góp vui cùng. Những tỷ muội đó vừa nhìn thấy ba vị công tử trẻ tuổi anh tuấn, khí độ bất phàm thì ánh mắt bỗng chốc đều sáng lên, từng người đi lên tha thiết mời rượu. Tướng mạo Hiên Viên Húc tuấn mỹ vô trù, quý khí thiên thành, nhưng mà toàn thân tự có một luồng liệt khí sát phạt lạnh lẽo, làm cho bọn họ cảm thấy khiếp đảm trong lòng, không dám nhìn thẳng, cũng không dám tiến lên đi hầu hạ hắn. Vì vậy hai người bọn họ bị mấy ả vây quanh xu nịnh, liên tục liếc mắt đưa tình, làm đầu hai người to lên như cái đấu, phiền chết đi được.
Tính tình của Thượng Quan Vân vốn đạm bạc yên tĩnh, từ trước đến nay đều như tán tiên tu hành, đối với những tỷ muội ấy tất nhiên là mặt không đổi sắc. Còn Hàn Tư Luật luôn là mắt cao hơn đầu, nữ tử được tuyển chọn ở hoàng cung, hắn còn cho là bộ dạng khó coi, huống hồ là những ả này, lại càng khinh thường nhìn đến, đều vung tay không cho họ đi tới. Ngay cả như vậy, Hiên Viên Húc vẫn cực kì khó chịu khi ngửi thấy mùi huân hương này, lại thêm Vương đại nhân cứ ghé vào lỗ tai hắn giống như tiếng ong ong của muỗi,không ngại phiền nói lời cảm tạ với hắn. Cảm ơn hắn đã cứu Vương tiểu thư, sau đó dè dặt cẩn thận thử mọi cách, muốn lấy cớ để tự đề cử Vương tiểu thư, lấy thân báo đáp để báo đáp ân cứu mạng của hắn. Hắn vốn kiềm chế đã lâu, bây giờ lại càng không thể nhịn được nữa, liền đứng dậy phẩy tay áo rời khỏi bữa tiệc.
"Sính nhi!" Trong xe ngựa, Hiên Viên Húc thấy Sính Đình lặng im không nói suốt dọc đường, không nhịn được gọi một tiếng.
Sính Đình khó hiểu liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Chàng kêu ta làm cái gì?"
"Nàng không tức giận à?" Hiên Viên Húc bất mãn hỏi nàng, ban đầu hắn lo lắng nàng vẫn đang tức giận, còn nghĩ cách làm thế nào để dỗ nàng vui vẻ chứ! Bây giờ nhìn thấy sắc mặt của nàng vẫn như thường, một bộ dạng nhàn nhã tự tại, trong lòng hắn cảm thấy cực kì uất ức. Có nữ tử khác tự nguyện muốn hầu hạ hắn, nàng nghe xong không tức giận một chút nào ư? Nếu nam nhân khác nhìn nàng nhiều một chút, hắn sẽ ăn nhiều thùng dấm chua, tức giận muốn đánh người.Cứ nghĩ như vậy, hắn liền không chịu ngồi ngay ngắn, cánh tay cường tráng hơi hơi dùng sức, ngay tức khắc liền ôm chặt Sính Đình kéo vào trong ngực.
Sính Đình ngọ ngoậy đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, hùng hồn nói: "Tại sao ta phải tức giận, hiện tại chàng cũng không phải là gì của ta!”
"Miệng lưỡi lợi hại, cưỡng từ đoạt lý, không nghe gia nói với người khác nàng là vị hôn thê của gia sao? Vài hôm nữa hai người chúng ta sẽ hồi kinh để thành hôn." Hiên Viên Húc oán hận nói, càng tăng thêm lực đạo trên tay ôm chặt thân thể mềm mại nhuyễn hương của nàng. Từ lâu An Vương gia đã sai người truyền tin đến đây, lệnh cho bọn hắn nhanh chóng hồi kinh, để Khâm Thiên Giám tính toán ngày lành tháng tốt, mọi người trong vương phủ cũng đã chuẩn bị tốt chuyện cần trong đại hôn của hắn, đến lúc thành thân, xem hắn là gì của nàng đây!
Sính Đình buông tha giãy dụa vô ích, nâng cằm nhọn, liếc xéo hắn, nói: "Ta tuyệt đối không làm thiếp, không làm di nương, không có chức cao, muốn chết chỉ có một." Nói lời cảnh cáo trước, để tránh đến lúc đó lại có người mắng nàng dựa dẫm vào người có quyền thế, là quạ muốn biến thành phượng hoàng. Dù sao cũng không phải là nàng khóc hô đòi gả cho hắn, không có hắn thì sống không nổi. Hiện tại nếu có người nhảy ra phản đối, cho rằng thân phận của nàng thấp kém, không xứng gả cho con cháu hoàng thất, ngay lập tức nàng sẽ ung dung rời đi, cùng Y Nhân đi tới hòn đảo bốn mùa như xuân kia, thể nghiệm cuộc sống thế ngoại đào nguyên như trong giấc mộng. Thì ra nàng còn nhớ đảo nhỏ kia nhỉ!
Khuôn mặt của nàng vô cùng tinh xảo, phong hoa tuyệt đại, ánh mắt liếc nghiêng của nàng như sóng nước dập dờn, làm cho nàng thêm phần kiêu ngạo hơn so với ngày thường, mang sự xinh đẹp rung động lòng người của nàng phát huy vô cùng tinh tế. Dưới ánh đèn yếu ớt tỏa ra sự hấp dẫn chí mạng, lại càng quyến rũ câu hồn người, khiến cho người ta nghĩ muốn vứt bỏ tất cả, trầm luân cùng nàng. Hiên Viên Húc không chịu nổi sự mê hoặc của hương sắc, không nhịn được cúi đầu cắn nhẹ lên cằm của nàng, làm cho đôi bàn tay trắng hồng của nàng đập hắn vài cái. Hắn hạ mắt chăm chú nhìn nàng, sự dịu dàng trong mắt lan tỏa ra làm say lòng người, kiên định nói: "Nàng nhất định là chính thê duy nhất!"
Sính Đình bất vi sở động, vẻ mặt như cũ, không chút thay đổi nói: "Ta ghét nhất nam nhân năm thê bảy thiếp, quan hệ rối loạn giữa trưởng tử đích nữ với con vợ kế thứ nữ." Mẫu thân nàng cùng nàng chính là chịu nhiều thiệt thòi ở phương diện này. Mẫu tử Triệu thị cũng không đòi được chỗ tốt, hiển nhiên làm đại phu nhân hay tiểu thiếp đều không dễ.
Nói nghìn lần, vạn lần đi chăng nữa, tóm lại là nàng không muốn thấy sau này phu quân của mình trái ôm phải ấp, nàng trốn ở một bên âm thầm thương tâm rơi lệ lại còn phải giúp phu quân chăm sóc đứa nhỏ của hắn cùng nữ nhân khác, mơ đi! Dù là nguyên nhân gì thì nàng cũng không hiền huệ được như thế. Nếu kết quả là như thế, nàng thà rằng không gả cho hắn, để tránh khỏi việc kia làm nàng tức giận hộc máu không đâu. Nói nàng không có tam tòng tứ đức cũng tốt, phạm vào thất xuất chi điều cũng tốt, xin thứ cho nàng không vĩ đại được như vậy! Nàng nhỏ yếu, thế đơn lực mỏng, nhưng nàng có kiên trì cùng giới hạn của nàng, hoặc là không cần hoặc tất cả sẽ là của nàng!
Hiên Viên Húc nhìn thấy trong đôi mắt đen ngập nước giống như trân châu chợt hiện lên sự quật cường mà lạnh nhạt, trong lòng không nhịn được khẽ động. Ban đầu ở núi Phi Phượng, nàng giông như loài động vật nhỏ bé mang ánh mắt sợ bị tổn thương nhưng lại quật cường làm xúc động khắc sâu vào lòng của hắn, khiến hắn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước) nghĩ muốn bảo vệ nàng, cưng chiều nàng. Đôi mắt đen như mực cưng chiều sủng nịch nhìn nàng: "Chỉ có mình nàng cùng đứa nhỏ của nàng đều là bảo bối của ta."
Không phải hắn thuận miệng hứa hẹn, mà đã trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, nhiều lần lo lắng mới quyết định như vậy. Chỗ chứa trong lòng hắn rất nhỏ, sau khi để một mình nàng vào, hắn đều làm như không thấy nữ nhân khác. Lúc trước hắn trúng độc bị thương, mẫu thân Lâm Phương, tỷ muội Đinh thị cùng các nữ nhi của những đại thần kia làm phiền hắn quá mức, thầm nghĩ muốn thanh tịnh một mình. Khi đó hắn đã nghĩ, nếu Sính nhi của hắn còn sống, mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn, ỷ lại hắn, nổi giận làm nũng với hắn, bất luận bảo hắn làm cái gì, hắn cũng thấy ngọt như mật, cam tâm tình nguyện! Hiện tại đã đạt được nguyện vọng, hắn cảm tạ trời đất còn không kịp đâu, làm sao có thể khiến cho nàng thương tâm thất vọng. Bây giờ được ở cùng nàng một chỗ mỗi ngày, ôm nàng vào trong ngực, hắn còn luôn luôn sợ hãi nàng sẽ rời hắn mà đi, thỉnh thoảng nghĩ mà sợ hãi, phải chăng đây là một hồi mộng đẹp? Hắn cực kì sợ đang ở trong mộng không tìm thấy nàng, sự sợ hãi cùng cảm giác bất lực này, sự vô vọng ấy làm hắn sống không bằng chết!
"Người nào sinh cho chàng chứ? Không biết xấu hổ!" Sính Đình giận dữ nũng nịu nói hắn một câu, mặt đỏ bừng, cúi đầu tránh đi ánh mắt nóng bỏng của hắn. Sau đó hình như nghĩ đến cái gì, cười khẽ một tiếng, giống như hoa tươi bỗng nhiên nở rộ, đôi mắt như nước tràn đầy màu sắc lấp lánh, rực rỡ theo kiểu khác.
"Gia đúng là không biết xấu hổ đó!" Hiên Viên Húc cười tà mị, bá đạo nói, say sưa chăm chú nhìn nàng, cánh tay ôm nàng càng ngày càng buộc chặt, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên môi nàng.
Sính Đình ở trong ngực của hắn, điều chỉnh tư thế thoải mái, nhẹ nhàng than thở, thấp giọng nói: "Việc đời khó liệu, ai có thể biết trước được việc sau này đâu! Trước tạm thời tin chàng một lần này đi!"
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia