To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Chỉ Có Duy Nhất Mình Nàng
!....Cạch bịch!"
"Ai da!....rầm!"
"Đau quá!"
Ngay lập tức, phía ngoài của tường viện vang lên tiếng kêu đau liên tục của bọn nam tử.
Trong chốc lát Sính Đình cùng Liêu Tiếu Yên đều ngây người, dở khóc dở cười, điềm tĩnh lui vào phòng nhỏ. Thật là, nam nữ ở nước Thanh Long ít phòng bị chặt chẽ đến mức trèo lên tường rình coi hay sao? Đặc biệt là Liêu Tiếu Yên, nữ nhân giang hồ lại càng không câu nệ tiểu tiết, nếu nàng ta không xuất đầu lộ diện, làm sao người ta lại biết được vẻ đẹp hơn người của nàng ta chứ!
Mặc dù là ban đêm, nhưng trong viện đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều treo đầy đèn lồng. Mấy người nam tử, một bên hừ hừ gào thét kêu đau, còn một bên lại nhao nhao bàn luận:
"Người nào hả? Khiến thiếu gia ta đau quá! Ai da! Chỉ có điều hai vị tiểu thư này thật là đẹp quá!"
"Tiểu thư mặc tử y kia thật là một báu vật tuyệt sắc! Ngươi nói xem nếu cha ta để cho ta cưới một mỹ nhân như vậy, ta còn tới Di Hồng viện hàng ngày nữa sao!"
"Vương Tử Quốc, người bà con xa nhà ngươi kia cũng thật xinh đẹp mà! Nghe nói nàng là mỹ nhân đệ nhất võ lâm, ha ha, chuyến đi hôm nay thật là không tệ, vậy mà có thể thấy được hai mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có."
"Mỹ nhân mặc tử y kia, ngươi chưa thấy được ánh mắt cùng cái miệng nhỏ nhắn của nàng, bản thiếu gia nhìn thấy nàng mà xương liền mềm nhũn..."
"Đừng có nói nữa! Xèo xèo! Đau quá! Mỹ nhân mà bản thiếu gia coi trọng dường như hôm nay không có tới, aiz!”
Hiểu Phong vừa nghe thấy những người kia đều là từ trên tường ngã xuống, miệng vẫn không ngừng nói nhảm, thật là thiếu dạy dỗ, liền nhanh chóng nhảy qua tường, vươn tay liên tục điểm á huyệt của mấy người. Nàng là vì tốt cho bọn hắn, nếu để cho Thiếu chủ nghe được, vậy tất cả đều bị bẻ răng rắc ấy chứ!
"Hiểu Phong! Ngươi không ở bên cạnh tiểu thư, đứng trên đầu tường làm cái gì?" Từ xa truyền đến một tiếng quát nhẹ, tiếp theo là chủ nhân của giọng nói đang đầy một mặt không vui sải bước đi tới bên này.
Mặt Hiểu Phong liền biến sắc, sợ đến run rẩy, suýt chút nữa là ngã lộn nhào từ trên tường rơi xuống. Nàng vội vàng nhảy xuống đầu tường trở lại bên cạnh Sính Đình, trong lòng thầm kêu khổ, vừa nhắc nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến! May mà nàng phản ứng nhanh, đã điểm á huyệt của mấy người kia, bằng không thì bọn hắn không chết cũng mất nửa cái mạng.
Hiên Viên Húc lạnh lùng đi tới phía trước cổng vòm nội viện thì dừng lại, lạnh nhạt nhìn Vương tri phủ một mạch chạy chậm theo phía sau, nói: " Ý tốt của Vương đại nhân bản thế tử xin giữ trong lòng, làm phiền Vương đại nhân mời vị hôn thê của bản thế tử ra đây."
"Vị hôn thê? A! Dạ! Dạ! Dạ! Vậy để hạ quan sai người đi truyền lời." Vương tri phủ luôn miệng vâng dạ đồng ý, trên mặt với trên người tất cả đều là mồ hôi lạnh, hóa ra vị Tiểu vương gia này đã có vị hôn thê à! Làm sao lúc trước lại không dò la được một chút tin tức nào?
Sính Đình đang cùng phu nhân Tri phủ và Vương tiểu thư đi ra sân, trong ngọn đèn sắp tắt liền nhìn thấy Hiên Viên Húc đứng chờ ở đó, ngọc thụ lâm phong, ung dung hoa lệ, đôi mắt đen sâu thẳm như nước, mặt có vẻ không hài lòng, làm cho nàng không nhịn được có chút kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Sao chàng đã tới rồi, không phải là chàng cùng bọn Thượng Quan ở tiền sảnh sao?
Hiên Viên Húc nhìn nàng chân thành thướt tha đi về phía mình, vẻ lạnh như băng đã sớm biến mất gần như không còn, trong đôi mắt đen như mực tràn đầy nhu tình, khẽ mỉm cười nói: "Ở bên này không có ai ở cùng nàng, ta rất lo lắng, muốn mang nàng trở về sớm một chút."
"Thiếp thân tham kiến tiểu Vương gia! May mắn nhờ tiểu Vương gia đã cứu tiểu nữ! Thiếp thân vô cùng cảm kích!" Phu nhân Tri phủ vội vã tiến lên hành lễ, đội ơn đội nghĩa bày tỏ sự cảm kích trong lòng.
"Tiểu nữ tham kiến tiểu Vương gia!" Vương tiểu thư Vương Mộng Thiển vội vàng tiến lên hành lễ, nước mắt rưng rưng, biết ơn nói: "Nhờ có Tiểu vương gia cứu tiểu nữ, mới tránh được thủ đoạn thâm độc của bọn người xấu, kiếp này tiểu nữ báo đáp cũng không xong." Vài ngày trước, nàng cùng phụ thân đặc biệt đi tới Yến Viên nhiều lần lại không thể gặp mặt tiểu Vương gia một lần, nàng vẫn muốn bày tỏ cảm tạ trước mặt ân nhân.
Vương tri phủ ở bên cạnh cũng tạ ơn hết mình: "Nhờ có Tiểu vương gia cứu giúp tiểu nữ, hạ quan mới may mắn tránh khỏi tai họa này!"
"Không cần đa lễ! Đều là Thượng Quan công tử và vài vị bằng hữu của bản thế tử hay giúp đỡ người khác, dám làm việc nghĩa, bản thế tử cũng chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, cáo từ!" Hiên Viên Húc thản nhiên nói, sau đó ra hiệu cho Hiểu Phong cùng HIểu Nguyệt đỡ Sính Đình đi ra, hạ mắt tỉ mỉ quan sát nàng một lúc, chợt dịu dàng nói với nàng: "Đi thôi!"
Khóe miệng của Sính Đình nhếch lên cười, tao nhã gật đầu cáo từ đối với phu thê tri phủ cùng Vương tiểu thư. Hai người xoay người rời đi.
"Xin thế tử dừng bước!" Sau lưng bọn họ truyền đến tiếng kêu sợ hãi yêu kiều của Vương tiểu thư.
Sính Đình và Hiên Viên Húc liếc mắt nhìn nhau, xoay người lại, chỉ thấy vị Vương tiểu thư kia chậm rãi đi về phía hai người rồi quỳ xuống, trong mắt chứa đầy lệ, quỳ rạp xuống dập đầu một cái thật vang, cúi đầu khóc nói: "Thế tử đã cứu tiểu nữ, tiểu nữ không có gì để báo đáp, nguyện làm nô tì theo hầu hạ Thế tử." Nói xong lại dập đầu lần nữa, sau đó vẫn còn muốn dập đầu.
Sính Đình sững sờ trong chốc lát liền lập tức tỉnh ngộ (hiểu ra), vội vàng lệnh cho Hiểu Nguyệt đi kéo Vương tiểu thư đứng lên. Khuôn mặt Vương tiểu thư này thanh tú động lòng người, đối với bất kì người nào cũng là chưa nói đã cười, khi cười liền lộ ra hàm răng nhỏ đều trắng như tuyết. Từng cử động đều tản ra một luồng khí chất dịu dàng tĩnh nhã. Lúc này, tâm tình của nàng ta rạng rỡ vừa khóc vừa kể, ngược lại thực sự là giống như Thẩm Y Nhân đã nói, hoa lê đẫm mưa, mềm mại động lòng người.
Ngay lập tức, Hiên Viên Húc rất bình tĩnh liếc nhìn Sính Đình, mặt không chút thay đổi thản nhiên nói: "Bên cạnh Bản Thế tử không thiếu nha hoàn, Vương tiểu thư cũng không cần ghi nhớ việc nhỏ nhặt đó ở trong lòng, không cần hành đại lễ này." Tiếp theo nhìn về phía phu thê Vương Tri phủ hơi gật đầu, liền xoay người cùng đi với Sính Đình.
"Hu hu...... Thế tử!" Vương tiểu thư ở phía sau vẫn như trước nhỏ giọng khóc lóc, khóc đau khổ đến xúc động lòng người, nghĩ rằng như vậy sẽ chạm được vào lòng của hai người, sau đó sẽ dừng bước nghe nàng ta kể lể.
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia