Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 525 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Cẩn Thận Tấm Thân Nghìn Vàng (1)
ửa người Sính Đình lơ lửng trong không trung, khóe miệng trên mặt hơi cong, xinh đẹp giống như nụ hoa mới hé, cười như không cười, chỉ là dùng một đôi đồng tử thu thủy yên lặng ngắm nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu với hắn, nhẹ đến mức khó có thể nhận ra, tay ngọc ở trong tay hắn nhẹ nhàng quẩy người một cái, đột ngột biến mất trong lòng bàn tay hắn, bóng dáng nàng xoay chuyển, phong thái thướt tha như con diều giấy lâng lâng bay đi.
"Sính nhi! Đừng đi! Chờ ta một chút! Chờ ta một chút!" Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Húc tái nhợt như tuyết, liều mạng đuổi theo tê tâm liệt phế kêu tên của nàng......
Hình ảnh bỗng dưng chuyển một cái, một tòa cao vút trong mây, cắm thẳng vào phía chân trời trên đỉnh núi, cuồng phong gào thét bay lượn tàn sát bừa bãi, sương mù dày đặc dường như bao phủ toàn bộ đỉnh núi, một nữ tử tuyệt mỹ mặc áo đỏ, tay áo bồng bềnh, đứng một mình trên vách núi sâu thăm thẳm, như một đóa mạn châu sa hoa tươi đẹp đang nở rộ, hoa đỏ xinh đẹp bung ra, đỏ rực phong tình.
Cô gái này đột nhiên quay đầu lại, giống như nhìn thấy chuyện gì thú vị, nâng tay áo dài thườn thượt như nước lên che miệng cười khẽ, cái gọi là quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp, xinh đẹp rung động lòng người! Mặt của nàng ở trong sương mù trắng xóa như ẩn như hiện, rõ ràng đúng là phong thái của Sính Đình. Hiên Viên Húc vừa nhìn thấy cô nương mà hắn tìm kiếm khổ sở, trong phút chốc ánh mắt và trái tim đều sáng lên, không khỏi mừng rỡ như điên, nhưng ngay sau đó hắn cực kỳ hoảng sợ, cực lực muốn chạy về phía nàng, lo lắng muốn kéo nàng trở về bên cạnh, nhưng toàn thân hắn lại mềm nhũn, liều mạng dùng hết chút khí lực còn lại cũng không bước lên phía trước được nửa bước.
Lòng hắn nóng như lửa đốt, ánh mắt đều đỏ lên, dưới chân mềm nhũn, cả người nằm trên mặt đất, liều mạng muốn bò về phía nàng, trong miệng điên cuồng hướng về phía Sính Đình kêu to, cổ họng lại không phát ra được một chút xíu âm thanh nào. Khoảng cách gần như vậy, nhưng hắn không có cách nào chạm đến người mà hắn trân ái nhất, loại chuyện biết rõ kết quả, lại hận chính mình bất lực, khổ sở khoét sâu vào tim vào phổi làm ắt sáng của hắn rưng rưng
Sính Đình lại đột nhiên ngưng cười khẽ, lẳng lặng nhìn hắn thật lâu, trong đôi mắt mê người đều là xa cách bỡ ngỡ, giống như căn bản không hề quen biết hắn. Nàng xinh đẹp lạnh lung từ từ đi lui về vách núi đen, thấy Hiên Viên Húc giống như mất trí, so với trước đó còn điên cuồng hơn, giãy giụa cố gắng bò lên, gào thét không ra tiếng, nhưng căn bản không thể đến gần nàng một chút nào, đôi môi đỏ mọng quyến rũ liền nâng lên, tiếp tục cười khẽ, đồng thời nhẹ nhàng nâng tay ngọc trong suốt lên, một thanh chủy thủ sắc bén lóe sáng chói mắt lập tức bay về phía hắn, mà thân thể của nàng lại trôi dạt vào trong sương trắng mờ mịt, toàn thân áo đỏ tươi đẹp bay lượn theo chiều gió, tóc đen thật dày bị cuồng phong điên cuồng thổi lên, tản ra từng sợi từng sợi, nhẹ nhàng phiêu bạt ở giữa không trung câu nhân tâm huyền.
"Sính nhi! Đừng......, Sính nhi, nàng trở lại!......" Hiên Viên Húc cố gắng duỗi thẳng cánh tay muốn ngăn cản Sính Đình rời đi, bị hù dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhất thời từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh lại. Hắn vô lực ngồi dậy, đau triệt nội tâm che cái trán ướt mồ hôi, cúi đầu nhắm mắt khẽ thở hổn hển.
Khoảng thời gian vừa biết được Sính Đình mất đi, hắn đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều bỏ mặc, cả đêm không ngủ được, chỉ hướng về vài món đi vật ít ỏi của nàng, nhìn vật nhớ người. Nhớ nhung như điên ngay cả trong mộng cũng muốn gặp mặt nàng một lần, ép buộc mình ngủ, nhưng người kia lại xa xôi không có tung tích, chậm chạp không chịu đi vào giấc mộng.
Bây giờ mỗi buổi tối hắn thường gặp ác mộng, cũng có lúc sẽ nằm mơ thấy mộng xuân triền miên một chỗ với Sính Đình, nửa đêm không biết giật mình tỉnh giấc bao nhiêu lần, hắn vô cùng thống hận bản thân mình vĩnh viễn mất đi nàng, thế cho nên ngày dài xa cách, làm cho hắn sống không bằng chết. Nghĩ tới hôm nay là ngày mười sáu tháng ba, nếu như Sính Đình còn sống, chắc chắn hắn sẽ rất vui mừng, sáng sớm liền đi tìm nàng, dẫn nàng ra ngoài du ngoạn, cùng với nàng thân mật gắn bó, chúc mừng sinh nhật mười bốn tuổi của nàng.
"Ảm nhiên tiêu hồn, duy biệt nhi dĩ hĩ." Chuyện thống khổ nhất mà đời người trải qua là bản thân mình còn sống nhưng người mình yêu lại bỏ mình ra đi.
Hắn lăn qua lộn lại một lát cũng không buồn ngủ, định khoác áo rời giường, đẩy cửa sổ, ai ngờ bóng dáng cửa sổ tịch mịch, có chút loang lổ quấn quanh như đi vào giấc mộng. Đêm đã khuya, không thấy một chút Tinh Nguyệt, bầu trời ngoài cửa sổ âm u, giống như một hắc động muốn hút hết tất cả mọi thứ.
Hắn ngồi vào cái bàn cạnh cửa sổ, cầm lấy bầu rượu trên bàn rót một ly rượu, sau đó giơ ly rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Bây giờ trong phòng của hắn thường xuyên để rượu ngon, mỗi khi hắn thật sự khổ sở lo lắng sẽ một mình uống rượu, yên lặng không nói gì, cô độc lạnh nhạt chờ đợi trời sáng
Lúc sắc trời vẫn còn mờ mịt, Tiểu Tả và Tiểu Hữu tiến vào trong phòng hầu hạ, không ngờ nhìn thấy Thế tử gia một mình ngồi tiêu điều bên cạnh bàn, trong tay bưng một ly rượu, đặt bên môi mỏng sẽ uống. Ánh mắt của hắn lộ ra cô tịch và tuyệt vọng, nhìn xa xa ngoài cửa sổ, không biết là đang nhìn nơi nào, chậm chạp không có tiếng động, tâm tư không biết đã bay tới nơi nào
"Gia! Nên vào triều rồi!" Gương mặt Tiêu Tả có vẻ thông cảm, cúi đầu nhắc nhở một câu, sau đó đứng ở sau lưng hắn
Nhìn tinh thần thế tử gia chán nản như vậy, mặc dù trong lòng đám người Tiểu Tả nóng như lửa đốt lại không biết khuyên nhủ như thế nào mới phải, từ khi biết Chương tam tiểu thư hương tiêu ngọc vẫn đến bây giờ cũng đã hai tháng rồi, gia cự tuyệt bất luận kẻ nào nhắc tới chuyện Tam Tiểu Thư thực sự đã chết, cũng không cho người lập mộ chôn quần áo và di vật của tam tiểu thư, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, bộ dáng không còn muốn sống, hình khô tâm héo so với bộ dáng đại tướng phong thái sáng láng, giết chóc quyết đoán trước kia hoàn toàn trái ngược nhau
"Ừm!" Hiên Viên húc cũng không thu hồi ánh mắt. chỉ là nhạt nhẽo lên tiếng. Sau một lát im lặng không nói gì, hắn làm như đã quyết định một việc quan trọng, để ly rượu trong tay xuống đứng dậy, chuẩn bị đi rửa mặt.
"Húc nhi!" Theo tiếng kêu nhẹ nhàng trầm thấp của một nam tử, An Thân Vương Hiên Viên Bác chậm rãi bước vào, một đôi mắt uy nghiêm mang theo ân cần nhìn chăm chú vào đứa con trai tuấn mỹ như thiên thần của mình.
An Thân Vương y quan cao quý, mặc dù đã sớm qua tuổi năm mươi, nhưng diện mạo anh tuấn, không giận mà uy, hai bên tóc mai có điểm thêm chút sương nhưng không có chút thái độ già yếu nào, ngược lại làm cho hắn tăng thêm sức hấp dẫn, chín chắn và oai phong khiếp người.
Tướng mạo của Hiên Viên Húc được di truyền tòan những ưu điểm của hắn và An vương phi, cho nên sinh ra mới phong thần tuấn lãng như vậy.
"Phụ vương!" Hiên Viên Húc vội vàng cung kính hành lễ.
Hiên Viên Bác vừa đau lòng vừa tức giận nhìn chăm chú vào con trai cưng, ai kỳ bất hạnh, hận kỳ bất tranh. Hắn không khỏi khẽ thở dài một hơi, rõ ràng, tinh thần con trai thống khổ sa sút lại một đêm không ngủ.
Hắn từ từ đi tới bên cạnh con trai cưng cúi đầu xuống, sáng tỏ vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn, ôn hòa nói: "Nhi tử, con phải bảo trọng thân thể mình thật tốt mới phải! Người chết đi vĩnh viễn chết đi, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống cuộc sống của mình! Bây giờ con còn trẻ, sau này sẽ gặp được nữ tử mà con yêu thích, dù sao chăng nữa con còn có phụ vương và mẫu phi a!”
Sau khi hắn hồi vương phủ, từ An vương phi thấp thỏm bất an mới biết được những chuyện xảy ra, hắn cũng không có đổ ập xuống tức giận khiển trách Hiên Viên Húc nhi nữ tình trường, ngược lại cực kỳ đau lòng cho nhi tử. Tuy nói Long xứng Long, Phượng xứng Phượng, con chuột xứng con rệp, nhưng có lúc tình cảm thật sự, nửa điểm cũng không do con người quyết định a!
Nếu lập bảng xếp hạng người nào ở Thanh Long quốc làm cho các nam nhân hâm mộ đố kỵ thì việc nhân đức không nhường ai, con rồng cháu phượng An Thân vương nhất định sẽ đứng vị trí đầu bảng, nếu hắn dám nói hắn không hạnh phúc không như ý, toàn bộ Thanh Long quốc từ văn võ bà quan cho tới lê dân bách tính nhất định dùng nước bọt dìm chết hắn.
Khi còn bé An Thân Vương được tiên hoàng và tiên hoàng hậu sủng ái bội phần, mặt trên còn có một ca ca ruột hơn hắn mười tuổi, xuôi gió xuôi nước sau khi lớn lên đương nhiên được phong làm Thân Vương. Sau khi tiên hoàng qua đời ca ca ruột lên kế vị đối với hắn càng thêm sủng ái, ân sủng không ngừng. Mặc dù con cháu hiếm một chút, nhưng luôn tự phụ con trai tuấn nhã của hắn nổi trội hơn người khác, không phải ai cũng có được số mạng tốt, đạt được tiền đồ như vậy, để ọi người nhếch ngón tay cái lên khen ngợi con trai của hắn!
Hiên Viên húc ngẩng đầu liền gặp được ánh mắt thương yêu mà lo lắng của phụ vương, cười chua xót cười một tiếng, cúi đầu nói: "Nhi tử biết!" Sau khi gặp chuyện không may, không biết bao nhiêu người từng nói với hắn lời đó, hắn cũng không muốn để ình khổ sở như vậy, nhưng mà hắn cũng không còn ý chí sức lực để khống chế chuyện này nữa.
"Vậy phụ vương chờ con, cha con chúng ta cùng đi vào triều, dọa hoàng bá phụ con một chút." An Thân Vương nhìn con trai cưng miễn cưỡng tươi cười, khôi hài lại từ ái nói.
Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Mẹ Của Hiên Thiếu Gia