"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mại Manh Miêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 116 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 657 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 06:46:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Tỷ Muội Tuyệt Tình
rong Nhàn Nguyệt Các, trở về phòng mình, bàn tay cầm thánh chỉ của Như Ca cơ hồ ướt đẫm, lòng ngũ vị tạp trần, không ngờ người kia lại cầu thánh chỉ ban hôn để chứng minh lời nói của hắn.
Liệt thị nhận lấy thánh chỉ, nghiên cứu đi nghiên cứu lại từng chữ một. Thánh chỉ này có nghĩa là nữ nhi sắp thành Cẩm Thân vương thế tử phi rồi. Liệt thị vui buồn lẫn lộn, vui là vì nữ nhi không phải làm thiếp cho công tử Kim Lăng Hầu phủ, lo chính là Cẩm Thân vương phủ là nhà quyền quý số một ở Đại Chu, gả vào đó sống không dễ, huống chi vị thế tử kia tính tình......hung bạo như vậy. Hiển nhiên một phen thể hiện vừa rồi của Tiêu Dạ Huyền đã để lại một chút ám ảnh cho nhạc mẫu tương lai.
Liệt thị nắm chặt tay Như Ca hỏi “Ca nhi, con nói ẫu thân biết, sao đột nhiên hoàng thượng lại hạ chỉ ban hôn cho con và Cẩm Thân vương thế tử? Có phải có nhầm lẫn gì không?”
Thấy khuôn mặt sợ hãi của mẫu thân, Như Ca dẫn Liệt thị và Vân Kiệt đang tràn đầy hiếu kỳ tới ghế ngồi xuống, kể hết chuyện cứu người cách đây 4 năm, do dự một chút cũng kể lại lời người kia đã hứa.
“Cổ độc Vân Cương........” sau khi nghe xong, Liệt thị biến sắc, nữ nhi tiếp xúc với cái gì đó đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Liệt thị. Đối với cổ độc, Liệt thị chỉ tình cờ nghe được từ miệng người phụ thân quá cố một lần.
Mẫu thân Liệt thị là đại phu, từng đến Vân Cương một lần, bị người nuôi cổ độc ở Vân Cương hãm hại rơi vào một mật động. Trong lúc hái thuốc chữa thương ở mật động đó, vô tình thấy được một gốc thái tuế ngàn năm có một không hai trên thế gian. Chẳng những cổ độc trên người đã tiêu tán toàn bộ mà thân thể cũng không sợ cổ độc nữa. Ngày trước, lúc nghe phụ thân kể lại, Liệt thị cứ tưởng cha già vì quá nhớ mẫu thân mà bịa ra một câu chuyện truyền kỳ, ai ngờ là thật, mà nhờ đó mang đến một mối hôn sự không ngờ cho nữ nhi mình.
Trầm mặc hồi lâu, Liệt thị mới tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở tiền viện, Liệt thị trìu mến vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Như Ca, mắt ngấn lệ: “Nếu có thể, mẫu thân mong con gả ột người bình thường. Nhưng mà toàn bộ do trời định, không thể cưỡng cầu. Huống chi chuyện hôm nay đã nhắc nhở mẫu thân, tổ mẫu và phụ thân con đều là người vô tình, trong nhà này, mẫu thân lại không che chở được con. Cẩm Thân vương thế tử nhìn có vẻ hung dữ một chút, nhưng có thể thấy được đối với con cực tốt. Mà thánh chỉ đã ban, việc mẫu thân có thể làm bây giờ là thắp hương cầu phúc cho con, phù hộ hai con cả đời hạnh phúc bên nhau.”
Liệt thị hiểu rất rõ, thánh chỉ ban xuống, không thể tránh được. Hơn nữa, với thân phận tôn quý dường ấy mà đối phương có thể cam kết như vậy, đúng là một nam nhân đáng để nữ nhi phó thác cả đời.
Vân Kiệt nghe tỷ tỷ kể lại, đối với vị tỷ phu tương lai nhiều lần che chở cho tỷ tỷ ở trước mặt mọi người kia tràn đầy thiện cảm, mấy vị sư phụ dạy võ cực kỳ sùng bái thế tử, thường thường kể lại những chuyện lúc thế tử chinh chiến trên sa trường oai hùng thế nào, vả lại còn nghe nói vị tỷ phu tương lại này khác hẳn những con cháu nhà quyền quý khác, người làm trong phủ đều là gã sai vặt, không giống phụ thân mình, di nương, thông phòng quá trời. Tỷ tỷ gả ột tỷ phu như vậy sẽ không bị khi dễ, còn nếu như bị khi dễ........
Nghĩ đến đây, Vân Kiệt kéo tay áo Như Ca, nghiêm túc nói: “Tỷ, Vân Kiệt nhất định càng thêm cố gắng tập võ, tương lai nếu tỷ phu có lỗi với tỷ, mặc kệ hắn là ai, đệ cũng sẽ không tha cho hắn”. Nói xong còn quơ quơ thanh đao ngắn bên hông.
Thấy động tác của Vân Kiệt có chút giống thổ phỉ, Như Ca cười nói: “Được, đến lúc đó tỷ tỷ phải nhờ Vân Kiệt làm chủ rồi.”
Liệt thị mỉm cười nhìn hai tỷ đệ tình cảm thân thiết, chợt cảm thấy đã đủ rồi, mình mặc dù không gặp được một phu quân tốt nhưng lại có hai đứa con ngoan như vậy, nếu không biết đủ, trời cũng sẽ giận.
Mà ở một góc phòng, Tuyết Lang liếc Vân Kiệt quơ quơ đao nhỏ, khẽ nhếch miệng, trong đôi mắt xanh ngọc hình như mang theo một chút khinh bỉ, giơ giơ móng vuốt của mình lên, sau đó nhanh chóng tiếp tục giả vờ ngoan hiền nằm sấp.
Tây viện, trong Ninh Phúc Đường, lão phu nhân mãi đến giờ mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Giang di nương hỏi, “Vừa rồi ta không nghe nhằm chứ, tứ nha đầu được ban hôn cho Cẩm Thân vương thế tử hả?”
Giang di nương đỡ lão phu nhân ngồi xuống, cười nói: “Đúng ạ, thiếp thân dẫn Như Long về nhà mẹ đẻ một chuyến, trong phủ lại có chuyện vui lớn như vậy, thiếp thân đã biết tứ tiểu thư là người lợi hại, chẳng ngờ vớ được cả Cẩm Thân vương thế tử, kể ra vị kia ở Nhàn Nguyệt Các giấu diếm giỏi ghê, một chút tin cũng không nghe được”.
“Đúng vậy, ngay cả ta cũng bị gạt”, lão phu không vui nói. Lòng thầm oán giận Liệt thị, nếu biết chuyện, hôm nay mình đã chẳng mở miệng muốn giao Như Ca cho Kim Lăng Hầu phát tiết oán hận, nếu nha đầu kia ghi hận, ngày sau làm sao được hưởng thứ tốt.
Vừa nãy Giang thị núp ở sau phòng nghe lén, ở Ngọc phủ nhiều năm làm sao lại không biết rõ tính tính của lão phu nhân, cũng chỉ là một lão thái bà ích kỷ mà thôi. Lại nói lão phu nhân mà ầm ĩ với Nhàn Nguyệt Các mình cũng chẳng được lợi gì. Thấy lão phu nhân mặt ủ mày chau, liền ai ủi “Cẩm Thân vương thể tử rất được hoàng thượng tin yêu, ngài không thấy ngay cả thái giám bên người hoàng thượng cũng rất kính trọng thế tử đấy sao. Tương lai tứ tiếu thư gả đi, ngài là tổ mẫu, chẳng phải là được hưởng phúc lây?”
Lão phu nhân nghe vậy, tâm tình tốt hơn rất nhiều, đúng ha, mình là tổ mẫu của tứ nha đầu, nó gả vào vương phủ thì thế nào, chẳng lẽ quên gốc quên gác được.
Lúc này ở Đông viện, quá nhiều chuyện liên tiếp đả kích làm Lý thị lòng như lửa đốt, vội vàng mời đại tẩu đến bàn bạc. Hầu phủ và nhà đại ca có mối làm ăn, thế nào cũng có chút tiếng nói, muốn nhờ bên đại ca đi thương lượng thử xem hôn sự của Bảo Oánh có hi vong gì không. Đồng thời thúc giục Ngọc Bảo Oánh nhanh chạy đến Kim Lăng Hầu phủ tìm Âu Dương Lâm.
Ở Âu Dương gia Hầu phu nhân Tưởng thị luôn luôn là người nói một không hai, Hầu phu nhân vô cùng yêu thương Âu Dương Lâm, chỉ cần Âu DươngLâm nháo muốn Bảo Oánh làm chị dâu, Hầu phu nhân chắc chắn sẽ nghe theo, đến lúc đó mọi chuyện lại ổn ngay! Bằng không, mình đã khoe hết với các quý phụ kia rồi, giờ không được, ngày sau làm sao ngẩng đầu nổi.
Nhận được tin, tướng quân phu nhân vội vàng chạy tới, sau khi hiểu rõ lập tức về phủ nói với Phủ Viễn tướng quân Lý Lập. Lý Lập nghe xong chạy ngay đến Kim Lăng Hầu phủ tìm Âu Dương Thiệu. Vừa tới cửa lớn Hầu phủ đã thấy cháu gái Ngọc Bảo Oánh bị người đuổi ra ngoài, khóc đến mức gọi là ruột gan đứt từng khúc.
Lòng đầy căm phẫn, Lý Lập muốn vào tìm Âu Dương Thiệu tranh luận, liền bị gã sai vặt nói cho biết, công tử Hầu phủ đã đi dưỡng thương, hiện không có trong phủ, sau đó đóng rầm cửa, ngăn Lý Lập bên ngoài.
Nhìn cửa Hầu phủ khép chặt và khuôn mặt khóc đến phấn son trôi hết lộ ra những vết sẹo xấu xí của Ngọc Bảo Oánh, nhất thời Lý Lập có dự cảm chẳng lành. Lúc về tới phủ, liền phát hiện các chưởng quỹ những cửa tiệm nhà mình đang nhao nhao đứng chờ ở cửa, tất cả đều một bộ sứt đầu mẻ trán. Thì ra, những đơn đặt hàng đều là do Âu Dương Thiệu giới thiệu tới, bỗng nhiên giở chứng, trả hàng lại. Hàng này hơn phân nửa là tiền để dành của phụ thân, còn lại là tham ô quân phí mới có được. Nháy mắt Lý Lập té ngồi xuống đất, người đầy mồ hôi.
Tức thì chạy đến Kim Lăng Hầu phủ muốn tìm người liên lạc với những mối đặt hàng là Âu Dương Thiệu hỏi cho ra lẽ. Chưa kịp nói gì, Kim Lăng Hầu đã giành nói trước, “Con ta ở Ngọc phủ đi nửa cái mạng, còn nhớ được buôn bán gì nữa. Vả lại những đơn hàng này lúc trước là đại công tử của phủ tướng quân ký, nếu có vấn đề gì tuyệt đối không thể đổ lên Hầu phủ!”
Đối với nhi tử đã ăn đan dược ăn tới mức vô tri vô giác, Lý Lập còn có thể mong chờ gì được, vị tướng quân này cũng chẳng biết mình về tới nhà bằng cách nào, vừa vào cửa liền tìm Trương Thiên Sư đạo hạnh cao thâm kia khắp nơi, hi vọng có phương pháp giải quyết, nhưng vị Trương Thiên Sư kia đã sớm biến mất vô tung, thế này mới biết mình bị lừa, Lý Lập lập tức ngã bệnh.
Nhận được tin, Lý thị lửa giận ngút trời, thấy Ngọc Bảo Oánh khóc lóc ỉ ôi bên cạnh, bực mình nói “Không phải ngươi nói Âu Dương Thiệu thích ngươi sao? Giờ thì tốt rồi, ngoại công và cửu cửu bị ngươi liên lụy thành thảm! Còn ở đây khóc lóc gì nữa!”
Giờ phút này Ngọc Bảo Oánh làm gì còn tâm tư để ý tới những chuyện như vậy, chỉ biết hôn sự của mình không thành, bụm mặt gào khóc: “Âu Dương công tử rất thích nữ nhi, nhất định là bị Như Ca và cái thế tử bỏ đi kia khi dễ nên hiện tại mới không thấy bóng dáng, chỉ cần chàng trở lại là tốt rồi, không phải chỉ là mấy mối buôn bán thôi sao? Hầu gia cũng đã nói là do biểu ca ký với người ta mà không xem kỹ nên mới biến thành như vậy, chỉ cần Âu Dương công tử trở lại mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Hồ ma ma nghe Ngọc Bảo Oánh lý sự cùn, chỉ biết than thở, cũng không dám nói thẳng Âu Dương Thiệu là một tên lừa gạt, chỉ có thể nói: “Nhị tiểu thư sao còn chưa rõ, Âu Dương công tử đã nói thẳng không có ý gì với tiểu thư hết, cứ cho là bị thương, vẫn có thể gặp người mà. Rõ ràng là không muốn gặp tiểu thư! Hắn chính là gặp dịp thì chơi thôi, tiểu thư.........”
Hồ ma ma chưa nói xong, đã bị Ngọc Bảo Oánh hung hăng cắt ngang: “Bà lão ngu xuẩn! Bớt nói xen vào, bản tiểu thư không cần người quản, Trương Thiên Sư đã xem cho bản tiểu thư rồi, ta và Âu Dương công tử có duyên phu thê ba đời, nếu bà còn nói bậy nữa, bản tiêu thư liền thưởng hèo”.
Nghe vậy, Hồ ma ma trầm mặc, Lý thị giận dữ nói: “Tên Thiên Sư quỷ sứ gì kia mà ngươi cũng tin, hiện tại hắn đã biến mất không thấy tăm hơi rồi. Ngươi nhìn lại bộ dáng hiện giờ của mình thử xem, người không ra người, ngợm chẳng ra ngợm, nam nhân nào sẽ thích, chỉ có mình ngươi vẫn tự huyễn hoặc mình, nằm mộng giữa ban ngày mà thôi!”. Nếu sự việc tham ô quân phí bị lộ, Lý gia coi như xong, cứ cho là mình sinh được trưởng tử, nhưng không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, cũng không sống tốt được.
Dung mạo là nỗi đau của Ngọc Bảo Oánh, giờ nghe được Lý thị nói không lưu tình chút nào, Ngọc Bảo Oánh liền giống như mèo bị đạp đuôi, xù lông: “Mẫu thân chê nữ nhi xấu xí, nữ nhi biến thành bộ dáng này chẳng phải do mẫu thân sao, nếu ban đầu mẫu thân chịu lấy tiền cứu nữ nhi thì sao nữ nhi biến thành cái dạng này, vài ngày trước lúc nhận quà tặng sao không thấy mẫu thân đối xử với nữ nhi như vậy. Hu hu.........nữ nhi ẫu thân biết, nếu không gả được cho Âu Dương công tử, nữ nhi liền tự tử!”
Nói xong, Ngọc Bảo Oánh vừa khóc vừa chạy ra ngoài, để lại Lý thị giận đến không thở nổi.
“Phu nhân, ngài phải nghĩ biện pháp đi, lão nô thấy tiểu thư Bảo Oánh bướng lên rồi, thứ cho lão nô nói rủi, lỡ như tiểu thư Bảo Oánh gây ra chuyện gì thật, rốt cuộc cũng là phu nhân khổ mà thôi!”, nói cho cùng vẫn là nhìn Ngọc Bảo Oánh lớn lên, Hồ ma không so đo những lời Ngọc Bảo Oánh vừa nói, còn nghĩ thay nàng ta.
Lý thị sao lại không biết Hồ ma ma nói có lý, bóp bóp trán, cực kỳ mệt mỏi nói: “Ta sao lại không biết, để ta suy ngĩ đã.”
Gần tối, bị đại nha hoàn bên cạnh Lý thị mời đến Đông viện, Như Ca ngồi đợi thật lâu, mới thấy Ngọc Bảo Oánh và Lý thị được Hồ ma ma dìu đi ra.
Nhìn Như Ca, Lý thị lại cảm giác lửa giận bốc lên đầu, nữ nhi mình một lòng trèo cao lại không được, gây ra trò cười, tiểu tiện nhân này lại bỗng chốc trở thành Cẩm Thân vương thế tử phi, rốt cuộc ông trời có mở to mắt không đây?
Nhớ đến mục đích kêu Như Ca tới, Lý thị bày ra vẻ mặt hòa ái dễ gần cười nói “Như Ca à, hai ngày trước đích mẫu nhất thời hồ đồ mới đùa vài câu trước mặt Kim Lăng Hầu, con đừng để trong lòng. Mẫu tử con là do chính ta xin lão gia cho về Ngọc phủ, đích mẫu xem như là thật tốt với mẫu tử con, hôm nay con sắp thành Cẩm Thân vương thế tử phi, cần phải quan tâm nhiều đến tỷ muội trong nhà nha!”
Như Ca nghe xong, nhíu mày nói “Ý đích mẫu là?”
Hai ngày trước còn la hét muốn đánh mình một 100 trượng, giờ biết mình được ban hôn cho Cẩm Thân vương thế tử liền mặt dày chạy lại thân thiện, là do mình dễ bị bắt nạt quá sao.
Lý thị trừng mắt liếc Ngọc Bảo Oánh đang nôn nóng kéo ống tay áo mình, lấy giọng kẻ cả khuyên bảo “Như Ca, làm người không thể quên gốc, ngày sao ngươi gả cho thế tử, cả đời vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết. Không thể quên tỷ muội trongnhà! Chuyện nhị tỷ ngươi chắc ngươi đã nghe, lại nói hôn sự này không thành đều là do con sói của ngươi gây họa, nếu không do nó cắn Âu Dương công tử bị thương, chọc giận Âu Dương công tử, hôn sự của hắn và Bảo Oánh đã là ván đã đóng thuyền. Giờ chuyện thành như vậy, tin chắc trong lòng ngươi cũng áy náy. Như vầy đi, ngươi bảo thế tử vào cung cầu hoàng thượng hạ một thánh chỉ ban hôn cho tỷ tỷ Bảo Oánh của ngươi và Âu Dương công tử, về sau đích mẫu sẽ đối đãi ngươi như là chính nữ.”
Mặc dù biết thế này có chút kỳ quặc, nhưng Ngọc Bảo Oánh đòi sống đòi chết, tình cảnh Lý gia lại như thế, Lý thị thật không có biện pháp khác. Nha đầu chết tiệt này giờ là thế tử phi, mình hứa đối xử tốt với nó, nó phải biết nhớ ơn mà báo đáp. Hầu phủ cũng nể nó là thế tử phi mà không dám quá bạc đãi Bảo Oánh. Đã là quan hệ thông gia, chuyện Lý gia chính là chuyện của Hầu phủ, Âu Dương Thiệu còn không đứng ra giải quyết hay sao? Tương lai Bảo Oánh sinh trưởng tử, đứng vững ở Hầu phủ, hết thảy đều viên mãn!
Như Ca nghe xong, tức cười nói “Đối đãi như chính nữ? Đích mẫu chẳng lẽ đang nói mớ sao? Nhị tỷ đối với Như Ca thế nào, Như Ca không cần phải nói nữa, tỷ muội như vậy, Như Ca cũng không dám muốn. Về phần thánh chỉ ban hôn, Như Ca tự thấy mình không có bản lĩnh lớn đến thế.”
Hai ngày nay các cửa hiệu của Lý gia lần lượt ra đi, sợ là đã bị Âu Dương Thiệu sắp đặt hết rồi, bây giờ đã đến bước đường cùng. Hiện tại Lý thị còn mơ tưởng hão huyền gả Ngọc Bảo Oánh vào Hầu phủ, thật không biết là ngây thơ quá mức hay là ngu quá mức, không, chỉ sợ là không dám đối mặt thực tế. Về phần thân phận chính nữ gì đó, Như Ca đã sớm không thèm để ý rồi.
Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi - Mại Manh Miêu