Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:55:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
[Quyển Ii] Chương 60.7
[QUYỂN II] Chương 60.7
Chuyển ngữ: Nuy
****
"Kế tiếp mày chuẩn bị làm gì, muốn giết tôi sao?" Sở Thanh từ từ đi tới bên cạnh Kim Đạt Nhân, mặc dù cô mỉm cười với người này, nhưng trong lòng đầy sát ý, bởi vì do hắn, một lần nữa Sở Thanh lại nhớ tới chuyện không tốt, mặc dù cô cũng không có mất đi khống chế, nhưng lại không có nghĩa, một chút việc cũng không có, lửa giận trong lòng nhất định phải có biện pháp giải quyết mới có thể thở bình thường.
"Vậy thì mày muốn chết!" Lúc Kim Đạt Nhân còn chưa rõ Sở Thanh đang nghĩ cái gì, hắn cảm giác được cái tay cầm cổ tay hắn vẫn lạnh như băng, từng chút từng chút chậm rãi di chuyển, họng súng theo thân thể của hắn từ từ đi về phía trước, sau đó để ở trên trán hắn.
"Không, đừng có giết tôi, thả tôi, tôi đảm bảo sẽ thuần phục, sẽ đi theo ngài." Hiện tại cái gì Kim Đạt Nhân cũng không cần, hắn chỉ quan tâm tới mạng của hắn, chỉ có thể sống sót mới có thể xoay người.
Sở Thanh cũng không có đáp lại, mỉm cười cầm tay của Kim Đạt Nhân, chầm chậm di chuyển xung quanh huyệt thái dương của hắn, âm thanh ma mị dần dần vang lên: "Tha cho mày? Đi theo tôi? Lời này chính mày tin sao, chỉ sợ là muốn ẩn núp bên cạnh tôi để tùy thời lấy mạng của tôi đi!"
Sở Thanh đã không nhớ rõ mình sống bao lâu, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy rõ lòng người, đến tột cùng Kim Đạt Nhân là hạng người gì, như thế nào cô lại nhìn không rõ, hắn như vậy chính là ác bạch nhãn lang, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ cắn ngươi một ngụm!
"Kim Đạt Nhân, Kim Đạt Nhân, mày cảm thấy mày xứng với cái tên này sao? Mày chỗ nào nhân từ, mày suy nghĩ một chút, người dị năng chết trong tay mày là bao nhiêu, những anh nhi kia bị mày làm thức ăn là cái gì? Còn có những cô gái có tương lai tốt đẹp kia, lại bị mày hung hăng chà đạp." Âm thanh của Sở Thanh mang theo một loại ma tính dụ dỗ khó nói, trong nháy mắt, làm cho ánh mắt Kim Đạt Nhân thất thần nhìn chỗ nào đó.
Dĩ nhiên, đây là biểu hiện bên ngoài, trên thực tế Kim Đạt Nhân đã lọt vào cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại.
Trong mộng, toàn bộ những anh nhi không trọn vẹn kia hóa thành lệ quỷ, tìm tới để lấy mạng hắn, mà những người đã từng bị hắn hại chết kia cũng đều xuất hiện ở trước mặt hắn, khóc lớn, nước mắt máu đỏ chảy thành sông, thấm ướt cả người hắn, trong nháy mắt, Kim Đạt Nhân cảm giác được mình đang ở địa ngục, xung quanh là cô hồn dã quỷ đang quấn lấy hắn.
"Không, không phải lỗi của tao, không phải, là bọn mày đáng chết, ai trong bọn mày đều thức tỉnh dị năng, nếu như không có dị năng, bọn mày sẽ không phải chết, đúng vậy, là lỗi của các người, chính là lỗi của các người!" Kim Đạt Nhân lớn tiếng hầm hừ, nhưng trong giọng nói lại mang theo run rẩy.
Sở Thanh nhìn Kim Đạt Nhân, nụ cười trên mặt càng ngày càng châm chọc, quả nhiên là người vì tư lợi, rõ ràng là sai lầm của hắn, thế nhưng lại đẩy toàn bộ lên người người khác, thật là đồ vô liêm sỉ!
Bất quá bây giờ hắn nói gì cũng vô dụng, thật ra thì tất cả chỉ là ảo tưởng của hắn, căn bản không có tồn tại, sau đó, có thể chống đỡ khoảng bao nhiêu thời gian thì nhìn bản lĩnh của mình, à, bất quá đoán chừng thời gian cũng không quá dài đi, dù sao làm nhiều chuyện đuối lý như vậy, không đem mình hù chết đã rất khó được rồi.
Sở Thanh lại quan sát huyệt động thiên nhiên, hơi nâng mi lên.
Trong không khí có loại thê lương, làm cho người ta còn niệm khí tức (?). tựa hồ viễn cổ xa xôi vọng dài tới nay, trầm mặc mà hậu trọng (*vừa dày vừa nặng), làm cho hô hấp người ta cũng khỏi khỏi nặng nề dưới áp lực mà chậm lại.
Điểm điểm sờ soạng bích họa (*bức tranh) trên vách tường, tảng đá lạnh như băng theo đầu ngón tay vào thân thể, cô không nhịn được đánh run một cái, tiếp theo đó hiểu được một câu chuyện xưa lưu lại từ thời viễn cổ.
Đúng vậy, chính là chuyện xưa từ thời viễn cổ lưu truyền xuống, cho dù không có hiểu rõ thế giới này lắm, Sở Thanh cũng có thể biết được trên bích họa lưu lại là cái gì, Bàn cổ khai thiên tích địa, Nữ Oa tạo nhân bổ thiên, những thứ này đều là nghe nhiều trong Sơn Hải Kinh nên rất quen thuộc.
Đột nhiên, sau lưng truyền tới một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng tan vỡ, rồi sau đó, mùi máu tươi tràn ngập không gian.
Cuối cùng cũng vì không thể thừa nhận được tội ác nhất, cho nên thân thể trước đó cùng tinh thần mà lựa chọn hủy diệt hoàn toàn sao? Thật là đáng tiếc!
Bất quá đó cũng không phải kết thúc, mà là vừa mới bắt đầu, giống như Kim Đạt Nhân vậy, cho dù chết cũng sẽ rơi xuống địa ngục, rồi sẽ chân thật đi lĩnh hội cảm giác địa ngục như thế nào!
Không biết từ đâu thổi tới một cơn gió, đem mùi máu trong không khí thổi đi, nhìn huyệt động có chút mờ tối, trong lòng không nói ra rốt cuộc là cảm giác gì.
Xa xa mơ hồ truyền tới một tiếng hát, tiếng hát kia không linh (*biến ảo khôn lường) lại ưu thương, giống như có thứ gì đó trong nháy mắt hung hăng đâm vào lòng người làm cho người có có chút khó thở, hay giống như là người nhà kêu gọi, ấm áp thân thiết làm cho người ta cảm thấy muốn chạy nhanh về phía 'nàng'.
Nhưng đối với Sở Thanh, cô lại rất bất mãn với loại cảm giác này, Sở Thanh là ai, cô là Ma Tôn điện Thiên Ma, làm sẽ có thể cho người ta bắt lấy tâm của mình, coi như đối phương có thể có quan hệ này đó với cô, mà ngông cuồng muốn khống chế tâm tình của cô, cũng tuyệt đối không thể tha thứ!
"Hừ!" Nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, âm thanh của Sở Thanh quanh quẩn trong không gian, sau một khắc, tiếng hát vốn đang ngâm xướng biến mất không thấy, nguyên không gian có chút ánh sáng cũng thay đổi, dần tối xuống, giống như bị một tiếng hừ của cô mà thương tâm.
"Ngươi là ai?" Sở Thanh lại mở miệng lần nữa, hỏi vấn đề này, cái vấn đề này vẫn là chuyện 'nàng' nghi hoặc nhất, từ lúc mới bắt đầu 'nàng' đã cảm thấy trên người Sở Thanh có một bí mật không thể mở ra, mà sau khi ở chỗ này, loại cảm giác đó càng khắc sâu, có thể ở chỗ này nghi ngờ trong lòng 'nàng' có thể mở ra hoàn toàn.
Âm thanh của Sở Thanh quanh quẩn trong không gian trống trải, lúc cô cho rằng đối phương căn bản sẽ không trả lời vấn đề của mình, thì trong không gian phát ra một tiếng thở dài, sau đó âm thanh không linh vang lên: "Ta vẫn luôn đợi ngươi, ta là của ngươi...."
'Nàng' là cái gì? Cô gái nói đến chỗ đó thì ngưng, sau đó là tiếng thở dài đau thương, đây là xảy ra chuyện gì, đến tột cùng người này có ý gì?
"Đến cuối cùng ngươi là ai?" Sở Thanh cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp bị ma sát hết, mặc dù cô muốn biết chỗ này có cái gì, nhưng lại không phải là không thể biết, nếu đối phương không muốn nói ra, như vậy cô cũng sẽ không miễn cưỡng, bởi vì cô không chỉ là Sở Thanh, mà còn là Sở Thanh Y, bất kể chỗ này có cái gì hay không, cũng không có ý nghĩa quan trọng nào đối với cô cả.
Vô cùng trầm mặc, một lúc lâu sau, âm thanh kia một lần nữa xuất hiện: "Chìa khóa, ở chỗ sâu nhất của huyệt động này có một cánh cửa, dùng chìa khóa trong tay ngươi mở cánh cửa kia ra, cái gì nên biết ngươi sẽ biết."
Sau khi nói xong, lần này âm thanh của cô gái kia đã hoàn toàn biến mất, giống như từ nãy đến giờ cũng không có xuất hiện, làm cho Sở Thanh có chút không thoải mái, nhưng cũng không quá mức để ý, sau đó cô đi về hướng cô gái kia chỉ, từ từ mà bước, đi tìm cái huyệt động mà 'nàng' nói kia, mặc dù không biết trong đó có cái gì, nhưng trực giác nói cho cô biết, sau cánh cửa kia chính là thứ đang làm cho cô nghi hoặc, thậm chí có thể mở ra câu đố về thân thế của Sở Thanh.
Hôm nay Sở Thanh đã biết Sở ba cũng không phải là ba của cô (@Ủa ủa, nếu Nuy nhớ không lầm là không có chỗ nào nhắc tới ông Sở ba có phải là ba ruột hay không của Sở Thanh ák? Đây chính là Công Tử quăng boom, hay là do trí nhớ của Nuy không tốt???). Như vậy đến tột cùng ba ruột chân chính là người nào? Tại sao người kia lại phải rời khỏi mẹ? Tại sao mẹ lại phải ôm đứa con của hắn gả cho Sở ba? Hơn nữa quan trọng nhất là nếu mẹ có bầu, tại sao trưởng lão nhà họ Sở lại còn cho phép bà gả cho Sở ba? Dù sao Sở ba chính là gia chủ nhà họ Sở, ngoạn ý (*đồ chơi, đùa giỡn) mẹ sinh hạ chính là của người đàn ông kia, làm sao có thể mặc cho hắn kế thừa nhà họ Sở?
Nghĩ tới đây Sở Thanh sửng sốt, cô mới nhớ tới, mặc dù nói cô cũng không phải là bé trai, nhưng vẫn nam phẫn nữ trang (*), cho nên hắn cũng quên nhanh cô thật ra chính là con gái, mà bởi vì không hợp với Sở ba, còn có Sở Nghiên, nên làm cho cô quên mất thật ra cô còn là gia chủ nhà họ Sở, vào ba năm trước, Sở ba đã gia vị trí gia chủ cho Sở Thanh!
(*) nam phẫn nữ trang: con trai mặc đồ con gái, hay nói đơn giản là giả gái --> Đây chính là do tác giả ghi, nhưng theo Nuy chỗ này nên là 'nữ phẫn nam trang' thì hợp lý hơn.
____HẾT CHƯƠNG 60____
Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế - Công Tử Khinh Cuồng