We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Trạm Lượng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 418 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 05:25:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 09 End
hương 9
Địa điểm: Cửa nhà
Mức độ đỏ mặt: ★★★★★ (không phải là Mông khỉ, mà là thằng nhóc chết tiệt ở bên nhà đối diện)
Nội dung ghi chép: Tức giận! Tôi thực sự vô cùng tức giận! Thì ra là, ngày hôm qua Mông khỉ thực sự có tới nhà tôi! Hỏi tại sao tôi lại chắc chắn như vậy ư? Bởi vì tôi phát hiện ra thư tỏ tình của cô ấy, hơn nữa còn ở trên chiếc máy bay giấy của thằng nhóc chết tiệt nhà đối diện.
Tôi đã bảo rồi mà! Sao máy bay giấy trên tay nó lại có chữ viết được cơ chứ? Mà nét chữ kia sao lại quen mắt đến vậy, nhìn rất giống nét chữ của Mông khỉ. Khỏi cần phải nói, tôi đương nhiên là tiến lên đoạt lấy máy bay giấy của thằng nhóc kia, không để ý đến nó khóc lóc om sòm mở ra nhìn, mới biết là Mông khỉ viết thư tỏ tình cho tôi; hơn nữa, thời gian hẹn đã là từ hôm qua, đã sớm qua, giận đến nỗi tôi túm thằng nhóc chết tiệt kia ép hỏi, thế mới biết thằng nhóc này trước giờ hay đi lấy thư nhà tôi.
Thằng nhóc chết tiệt, bên trong hòm thư nhiều giấy quảng cáo vô dụng như vậy, nó không lấy đi gấp máy bay, lại lấy đúng thư tỏ tình của Mông khỉ, tôi tức đến mức lan tràn, ác độc nhéo hai cái vào bắp đùi nó, khiến nó khóc đến đỏ cả mặt phát tím, bảo đảm không tới một canh giờ nữa, cái chân mập mạp nhỏ nhắn kia sẽ có thêm hai vệt “Xanh tím”
Nhưng mà, thế thì sao chứ? Tôi vẫn tức giận như cũ, hơn nữa vô cùng tức giận!
Bởi vì thằng nhóc chết tiệt kia làm loạn, khiến tôi bỏ lỡ thời gian ước hẹn, điều này khiến cho tôi khó mà tiêu tan… Được rồi! Cũng đã đến nước này, tôi cũng thừa nhận thôi.
Thật ra thì tôi muốn đi! Muốn đến chỗ Mông khỉ hẹn, nói cho cô ấy biết, tôi đồng ý chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy, nhưng mà… tất cả đều bị cái máy bay giấy của thằng chết tiệt kia phá hoại!
Đáng giận! Thằng nhóc đáng chết, mà Mông khỉ cũng thực là đáng giận! Thời buổi nào rồi, còn dùng thư để tỏ tình? Nhà cô ấy không có điện thoại sao? Muốn tỏ tình thì gọi điện tới, hẹn tôi đi ra ngoài nói trực tiếp không được sao?
Càng nghĩ càng tức, không nghĩ nữa! Dù sao cũng sắp đi học lại rồi, sau khi đến trường, lại đi tìm cô ấy tính sổ sau vậy. Lần sau, không ép cô ấy chủ động tỏ tình trước mặt mình không được, đây là cô ấy nợ mình.
Chờ cô ấy trả nợ xong, tôi sẽ nói —- được!
Mông khỉ, cậu chờ xem!
********
Cô biết Thủy Thần thích rất nhiều thứ, có tiếng cười quỷ dị làm chuông điện thoại, đầu ông Vương, phim kinh dị máu tươi đầm đìa (hôm qua vừa mới xem phim cùng nhau phát hiện ra), mấy thứ sâu bọ trong thi thể (có thể giúp phỏng đoán số ngày tử vong cùng với trợ giúp điều tra vụ án), còn có vô số thứ cực kỳ biến thái trong mắt tất cả mọi người.
Nhưng, hôm nay, cô – Lâm Dĩ Trân cũng bao gồm trong đó.
Hắn tiếp nhận lời tỏ tình của cô, đồng ý qua lại với cô, hắn cũng thích cô, cô là bạn gái của hắn!
A…. Tình yêu, thì ra ngọt ngào như vậy, hạnh phúc như vậy….
“Đủ rồi nha!” Nhìn chằm chằm cô nàng đang cười y như đứa ngốc, Hoàng Y Đình không nhịn được bi phẫn cảnh cáo. Này là thế nào? Cười thành như vậy, chẳng quan tâm đến tâm trạng của người không có bạn trai gì cả? Thật là quá đáng!
“Sao, sao vậy?” Chợt hỏi, Lâm Dĩ Trân đỏ mặt nhìn cô, không biết vẻ mặt đắm chìm trong bể tình cười ngây ngô của mình đã khiến ai đó rất oán giận.
“Cậu lại còn hỏi sao hả?” Thống khổ che mặt, Hoàng Y Đình bi thương không dứt. “Bản thân có bạn trai rồi, cũng phải quan tâm đến tâm trạng của một đứa không có bạn trai như mình chứ! Thật là quá đáng! Chỉ lo vui vẻ, chẳng quan tâm đến mình nhìn mà chua cả lòng.” Nói rõ ràng cố ý đổ thừa cho người.
Vừa nghe lời tố cáo của cô nàng, Lâm Dĩ Trân vừa thẹn vừa quẫn lại lúng túng. “Thật, thật xin lỗi, mình không cố ý đâu…”
Dừng lại một chút, lại thấy không đúng, cẩn thận hỏi thăm, ” Không phải cậu đang theo đuổi Vương Chí Cương sao?”
“Hừ! Đừng nhắc đến tên ngốc đó nữa.” Vừa mới nhắc đến chàng cảnh sát nhiệt tình kia, Hoàng Y Đình chỉ thấy tức anh ách.
“Sao vậy?” Nhìn cô nàng tức đến nổ phổi, Lâm Dĩ Trân không khỏi tò mò.
“Tên đó đúng là đầu heo, một con heo bị chấn động não ngu ngốc!” Cắn răng nghiến lợi.
“Ách.. Cậu ấy làm gì mà khiến cậu tức đến vậy?” Cẩn thận hỏi thăm, Lâm Dĩ Trân rất là lo lắng thay cho hàm răng cô ấy. Nếu không cẩn thận mà đem hàm răng trắng đẹp có thể đi chụp quảng cáo kem đánh răng kia cắn nát, vậy thì thực sự rất đáng tiếc.
“Chính là chẳng làm gì cả, mình mới tức!” Tức giận kêu lên.
“A?” Hoang mang, không hiểu ý cô nàng.
“Một đại mỹ nhân như hoa như ngọc giống mình, chỉ mặc một bộ áo ngủ voan mỏng trong suốt đứng trước mặt lão đầu heo đó đi qua đi lại, dùng hết sở trường dụ dỗ, mà hắn lại chẳng làm gì cả, cái này không đáng để tức giận sao?” Gằn giọng rống giận, Hoàng Y Đình càng nói càng tức, hận không thể đem mỗ đầu heo treo lên hỏi có phải đã sớm bị thiến rồi đúng không?
Oành!
Người nó không e lệ, người nghe cả khuôn mặt lại xấu hổ như núi lửa bùng phát, không biết đáp sao cho phải.
Oa——- có thể làm được chuyện như vậy, cô ấy đúng là gan dạ!
Nhìn cô bạn, Lâm Dĩ Trân chỉ có thể dùng ánh mắt sùng bái để kính ngưỡng, sâu sắc ngộ ra là cả đời này mình cũng không dám làm như vậy.
“Mình không đỏ mặt thì thôi, cậu đỏ cái gì?” Liếc nhìn khuôn mặt đỏ như lửa của cô, Hoàng Y Đình không nhịn được buồn cười.
Làm ơn đi! Mấy tuổi đầu rồi còn ngây thơ như vậy, nếu không phải là người trời sinh đã xấu hổ hướng nội, xã hội này chắc chẳng còn mấy người như cô ấy đâu? Aiz… đúng là tiện nghi cho Thủy đại pháp y.
Đỏ mặt, Lâm Dĩ Trân cũng không biết đáp lại thế nào, không thể làm gì khác hơn là lúng ta lúng túng cười khan, chỉ sợ cô ấy lại tuôn ra đề tài nào càng mặn hơn.
Song, cô không lên tiếng không có nghĩa là người khác đồng ý bỏ qua cho cô, chỉ thấy Hoàng Y Đinh dùng ánh mắt như có điều suy ngẫm quan sát cô một lúc lâu, cuối cùng phát ra một tràng cười “Hờ hờ hờ” quái dị.
“Dĩ Trân, cậu chưa nhảy lên giường Thủy đại pháp y đúng không?”
“Minh, mình… bọn mình vừa mới bắt đầu qua lại… làm sao… làm sao có thể….” Đỏ mặt lên mạnh mẽ lắc đầu, Lâm Dĩ Trân chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể rán được trứng ốp lết.
“Có lầm hay không vậy? Mới hỏi thôi mà cậu đã đỏ mặt thành như vậy, nếu hai người phát triến đến giai đoạn 『trống trải gặp nhau 』, chẳng phải cậu sẽ hồi hộp đến mức xuất huyết não sao, trực tiếp ngất luôn trên giường?” Buồn cười trêu chọc, Hoàng Y Đình thực sự phục cô sát đất.
“Này.. mình sẽ… mình sẽ không… sẽ không…” Tiếp tục cuống cuồng lắc đầu, lắp bắp nói không nổi.
“Sẽ không cái gì? Không té xỉu, hay là không lên giường?” Tà ác cười hỏi.
“Oa —- cậu đừng nói nữa mà….” Lúng túng xin tha, Lâm Dĩ Trân bây giờ không ứng phó nổi cô nàng khủng bố này.
“Aiz…. chẳng biết cổ vũ gì cả, mình đúng là cao siêu quá ít người hiểu được mà.” Thở dài một hơi, Hoàng Y Đình than thở, ngay sau đó ôm lấy cô uy hiếp cười: “Dĩ Trân, lúc trước mình cũng coi như đã giúp cậu theo đuổi Thủy đại pháp y đúng không?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên!” Vội vàng gật đầu, cảm thấy nụ cười của cô ấy thật khủng khiếp.
“Làm người có nên trả ơn hay không?” Tàn ác cười càng thêm sâu.
“Nên….” Vô lực đáp lại, có loại dự cảm không ổn.
“Biết được có ơn phải báo là tốt rồi!” Gật đầu một cái, rất hài lòng buông cô ra, Hoàng Y Đình cười vui vẻ: “Chuyện mình muốn nhờ không to tát gì cả, chỉ cần cậu cũng giúp mình theo đuổi cái tên ngu như heo kia là được.”
“Ách… Giúp thế nào cơ?”
“A a… Không vội, không vội!” Tiếng cười như chuông bạc vang lên từng trận, cô nàng lộ ra tia sáng giết chóc khi rắn độc để mắt đến con mồi. “Chờ mình nghĩ ra kế hay, đến lúc đó tự khắc sẽ thông báo để cậu phối hợp!”
Nghe tiếng cười sung sướng lanh lảnh kia, chẳng hiểu tại sao, Lâm Dĩ Trân không tự chủ được mà rùng mình, chỉ cảm thấy… hơi bị rợn!
“Thợ săn?” Bên trong siêu thị đồ tươi sống, Thủy Thần nhìn cô gái ngượng ngùng đang chọn thịt cá tươi, nhíu mày hứng thú nhẹ hỏi.
“Ừ.” Gật đầu một cái, cũng không biết là do đứng trước quầy đông lạnh nhiệt độ quá thấp hay là làm sao, Lâm Dĩ Trân theo bản năng chà xát da gà tự động nổi lên trên cánh tay. “Chẳng hiểu tại sao, tiếng cười của Y Đình giống hệt như ánh mắt của thợ săn khiến em thấy rợn ơi là rợn!”
“Cô nàng ấy săn tên nào đó đã lâu, tính đến tận bây giờ mà vẫn chưa thành công cũng đủ biết.” Cười lạnh một tiếng mang đầy mùi giễu cợt, miệng của Thủy Thần cực độc.
Lâm Dĩ Trân là người lương thiện, cố nén khí cười đã dâng đến miệng, nhẹ chọc vào thắt lưng của người độc miệng nào đó, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Anh, anh xấu xa quá đấy!”
“Anh xấu thế nào, em hiểu rõ nhất, không phải sao?”
Một nụ cười trong trẻo lạnh lùng mang theo chút quỷ quyệt nhếch lên, hắn đột nhiên cúi đầu, nhanh chóng phát động công kích một nụ hôn vừa xâm lược lại nóng bỏng với cô gái còn đang cầm hai con cá đông lạnh đứng trước quầy, ngay sau đó thoáng cái đã rời khỏi bờ môi đỏ mộng, chuẩn bị thưởng thức tiết mục năm ngôi sao sáng.
Ngốc ba giây, hơi giật mình nhìn khuôn mặt tươi cười gian xảo của hắn, Lâm Dĩ Trân lúc này mới ý thức được hắn vừa mới làm gì, huyết khí trong nháy mắt dồn lên, gương mặt, mang tai, cổ đỏ bừng dị thường.
Hắn vậy mà lại ở nơi công cộng, hôn… hôn trộm cô! Oa——- xấu hổ quá đi mất.
Quả nhiên! Lại là năm ngôi sao.
Trong mắt thoáng qua một luồng sáng,, Thủy Thần âm thầm gật đầu, nghĩ đến từ khi hai người chính thức qua lại đến nay, cô ấy luôn đáp trả lại nụ hôn của hắn bằng tiết mục năm ngôi sao sáng bồi thường, trong lòng thật sự là cực kỳ hài lòng..
Chẳng qua mới hôn thôi đã là năm ngôi sao rồi, vậy nếu đến ngày ôm cô ấy lên giường, có phải sẽ có những sáu ngôi, bảy ngôi sao xuất hiện? A a… Thật khiến người ta mong đợi đó!
Nghĩ đến đây, nụ cười quỷ quyệt trên cánh môi mỏng càng sâu, trong lòng vui không sao tả siết.
Chỉ lo đỏ mặt xấu hổ, Lâm Dĩ Trân không biết tâm tư của người đàn ông độc mồm trước mắt, cúi đầu thẹn thùng quẫn bách nhét cá đông vào trong xe chở đồ, đáy lòng lại ngọt ngào vô cùng, bờ môi cũng len lén cong lên một nụ cười trộm vui mừng.
“Mông khỉ, vui thì cứ cười ra, không cần phải thầm sướng trong lòng, cẩn thận nội thương đấy!” Khóe mắt liếc thấy nụ cười trộm nơi khóe môi cô, người độc mồm vẫn không quên cười như không cười đùa giỡn một phen.
“Ai, ai thầm sướng chứ… Anh… anh nói bậy!” Tâm tư bị đoán trúng, lập tức mặt đỏ như lửa lúng túng phủ nhận.
“Ý của em là nụ hôn của anh không đủ để em hưng phấn thỏa mãn sao?” Hé mắt, cười tàn ác.
Hừ hừ, tốt nhất cô ấy nên cẩn thận một chút, đừng có mà khiêu chiến tự ái của đàn ông, nếu không lập tức kéo cô ấy đi khách sạn chứng minh.
“Em không có!” Bị làm cho sợ đến mức lắc đầu quầy quậy, từ khi cùng hắn tiến thêm một bước, Lâm Dĩ Trân càng ngày càng hiểu lý giải lời của hắn như thế nào.
Mắt nhạt nhẹ quét một cái, Thủy Thần quyết định không hù dọa cô nữa, ngón tay thon dài chỉ vào mấy con trai  bên trong ngăn lạnh. “Anh thích ăn cái đó!”
“Được rồi!” Vừa nghe là đồ hắn thích ăn, Lâm Dĩ Trân nhanh chóng cầm một hộp bỏ vào trong xe, đồng thời âm thầm nhớ kỹ trong lòng.
Lại thêm một thứ yêu thích nữa — trai.
Sau đó, hai người vừa đi dạo vừa chọn thức ăn, Thủy Thần cũng hoàn toàn bất giác kỳ quái tán gẫu với cô về chuyện giải phẫu thi thể gần đây, đột nhiên Lâm Dĩ Trân nhớ đến vụ án thời gian trước.
“Đúng rồi! Vụ án cắt cổ trong nhà trọ bắt được hung thủ rồi chứ?” Dù sao cũng từng đến hiện trường án mạng giúp một tay, cô không khỏi có chút quan tâm.
“Tóm được rồi” Gật đầu một cái.
“Là ai vậy?” Tò mò.
“Là bạn trai của bạn cùng phòng người chết quen ở PUB, mới qua lại không lâu!”
“Sao?”
“Nói cũng thấy người chết xui xẻo! Bạn cùng phòng thích kết giao với một số những bạn bè kỳ quái, thỉnh thoảng còn đưa về chỗ ở qua đêm. Hung thủ từng đến ở nơi đó rồi, đã gặp mặt với người chết mấy lần, cũng coi như biết.”
“Hôm đó, hung thủ đến tìm bạn gái, vừa lúc bạn gái không có ở đó, người chết nghĩ là bạn trai của bạn cùng phòng nên mở cửa cho hắn vào chờ, không ngờ hung thủ vào phòng cô bạn gái vừa chờ vừa xem phim A, kết quả thú tính nổi lên, lại cầm dao uy hiếp nạn nhân giúp hắn khấu giao, chuyện phát sinh sau đó, không cần anh nói nữa chứ!”
Miêu tả đơn giản những gì Vương Chí Cương theo phương hướng tóm được người và thẩm tra qua, Thủy Thần liếc cô một cái, giọng đầy cảnh cáo, “Mông khỉ, con gái một mình thuê nhà bên ngoài, rất nhiều nguy hiểm vô hình ẩn núp, về sau em phải cẩn thận một chút cho anh, đừng có chưa biết rõ người đứng ngoài là ai đã mở cửa bậy bạ, đàn ông lạ không quen cũng đừng tùy tiện cho vào cửa, hiểu chưa hả?”
“Hiểu, hiểu rồi!” Vội vàng lên tiếng, hoàn toàn không dám nói hai lời.
“Hiểu là tốt rồi! Lần sau mà để anh phát hiện anh mới nhấn chuông có một cái, em đã mở thẳng cửa ra, anh sẽ cho em đi làm bạn với ông Vương.” Cười lạnh.
Lúng túng cười xòa, Lâm Dĩ Trân theo bản năng sờ sờ cổ, đột nhiên cảm thấy thật là lạnh, vội vàng lảng sang chuyện khác. “Ách… đồ mua xong rồi, chúng ta mau về thôi!”
Bắt đầu biết lách phải lách trái với hắn rồi?
Nhìn thấu tâm tư của cô, Thủy Thần lạnh lùng cười mấy tiếng, cũng không truy hỏi đến cùng, một tay kéo cô, một tay đẩy xe mua đồ từ từ đi về phía quầy tính tiền.
Song, mới đi được vài bước, một giọng nữ cũng thanh thanh lạnh lạnh kinh ngạc vang lên ——
“Anh hai?”
Nghe tiếng, Thủy Thần quay đầu nhìn về phía bên cạnh, ngay lập tức khóe miệng cong lên: “A Diễm.”
Anh hai? A Diễm?
Bị xưng hô của hai người khiến cho ngẩn người, Lâm Dĩ Trân nhìn theo tầm mắt hắn, thấy vị tiểu thư lãnh diễm từng thấy qua hai lần đang nhanh chóng bước về phía họ, cuối cùng đứng trước mặt Thủy Thần.
“Em còn tưởng mình nhìn nhầm người đấy!” Nhè nhẹ cười nhạt, Thủy Diễm không ngờ sẽ gặp được anh cả những hai lần ở siêu thị này, hết bên ngoài lại bên trong.
“Mắt của em vẫn còn tinh chán.”  Cười cười đáp lại, nhìn đống tôm tươi trong xe mua đồ của cô, Thủy Thần nhíu mày hừ nhẹ. “Lại là Mạnh Hải muốn ăn?” Hắn nhớ em gái từ trước đến giờ vẫn không thích ăn tôm.
“Dạ.”
“Thằng nhóc kia ngày càng to gan! Em chăm sóc nó đã đủ bận rộn mệt mỏi rồi, còn phải làm theo yêu cầu, mua đồ ăn cậu ta thích về cho cậu ta hưởng dụng, đúng là thiếu dạy dỗ! Hôm nào để anh đi tìm nó 『 tâm sự một chút 』” Lại bắt đầu cười lạnh, Thủy Thần rất ngứa mắt mỗ bệnh nhân quá được cung phụng kia.
Nghe vậy, Thủy Diễm nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Anh hai, em mệt đến mức cực kỳ vui vẻ.”
Thủy Thần sao lại không biết, chẳng qua chỉ được cái độc miệng, đang muốn lôi mỗ bệnh nhân ra châm chọc mấy câu, khóe mắt bỗng quét tới Lâm Dĩ Trân vẻ mặt lúng túng lại cổ quái đang đứng bên cạnh, lập tức, cười.
“Mông khỉ, giới thiệu với em. Đây là em gái anh, tên là Thủy Diễm; A Diễm, đây là bạn gái anh, Lâm Dĩ Trân.” Đơn giản giới thiệu vắn tắt, chuẩn bị xem phản ứng của cô.
“Chào, chào em!” Lửa đỏ cay nóng lấy tốc độ siêu âm bắn lên da mặt, Lâm Dĩ Trân cố gắng nặn ra một nụ cười chào hỏi, nhưng sau khi phát hiện thấy nụ cười quỷ dị ngấm ngầm của người đứng bên cạnh xong, trong lòng phi thường thẹn thùng quẫn bách.
Ô…. Cô vậy mà lại buồn bực vì em gái người ta, thế này thì mất mặt to rồi, thật là xấu hổ! May mà chuyện chỉ có cô với Thủy Thần biết, nếu không bảo cô làm sao mà đối mặt với em gái hắn đây?
“Chào chị.” Gật đầu đáp lại, Thủy Diễm như có điều suy ngẫm nhìn cô một cái, ngay sau đó ánh mắt quét về phía anh cả mình, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
A… Lấy tính tình của anh cả, cô có chút đồng tình với cô gái bị anh ấy thích.
Không thèm để ý đến ánh mắt trêu chọc của em gái, Thủy Thần trực tiếp hỏi: “Em mua đồ xong chưa? Có cần bọn anh đưa về không?”
“Không cần, em còn muốn dạo tiếp!” Cười nhạt cự tuyệt, Thủy Diễm vẫy tay với hai người, tiếp tục đẩy xe mua đồ đi.
Sau khi giật mình nhìn Thủy Diễm rời đi, Lâm Dĩ Trân lúc này mới quay đầu lại trừng người, mắc cỡ đỏ mặt lắp bắp chất vấn: “Cô ấy, cô ấy là em gái anh, sao anh… sao anh không nói sớm?” Kết quả cô lại còn đàng hoàng thừa nhận với hắn, mình là bởi vì em gái hắn mà tâm trạng không tốt.
Người này rõ ràng là cố ý xem cô làm trò cười!
“Em đâu hỏi.” Ba chữ đơn giản, hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm.
“Em có hỏi!” Nhìn chằm chằm người nào đó, cô lên án. “Lần đầu tiên, em ở trong xe có hỏi anh cô ấy có phải người rất quan trọng với anh không, anh nói phải.”
“Chẳng lẽ em gái không phải là người thân rất quan trọng sao?” Nhíu mày hỏi ngược lại, Thủy Thần dễ dàng lật ngược lại tố cáo.
“Anh, anh là cố ý!” Kiên quyết tố cáo. Cô hỏi căn bản không hề có ý như vậy, là hắn cố ý xuyên tạc lời nói.
“Vậy thì đã làm sao?” Đúng lý hợp tình, môi mỏng cong lên cười.
“Oa—– anh là cái đồ xấu xa….” Đỏ mặt, vừa tức lại vừa buồn cười, vừa giận lại vừa thẹn xông lên vung nắm tay đập đập người nào đó báo thù.
Khẽ cười một tiếng, cánh tay dài ôm lấy cô khóa chặt trong lòng, cúi đầu hôn chụt một cái, thừa dịp cô còn đang mắc cỡ chôn ở trong ngực không ngóc đầu lên nổi, đáy mắt Thủy Thần lại lóe lên một tia đắc ý….
A a, vẫn là năm ngôi sao!
Chương kết
Địa điểm: Phòng tân hôn
Mặt đỏ cấp số: ★★★★★★ (tôi tự đánh giá)
Nội dung ghi chép: Mông khỉ, đây là lễ vật anh tặng em, thấy vật này, em hiểu rồi chứ! Đúng vậy, đây là một quyển sổ ghi chép theo dõi, đối tượng, dĩ nhiên là Mông khỉ em.
Sau mười năm ghi chép bị gián đoạn, một năm trước, anh cuối cùng cũng có cơ hội tiếp tục viết thêm trang mới trong quyển ghi chép này, là em tự động dâng tới cửa, không oán được người khác, hôm nay có hối hận cũng vô dụng.
Nhìn đến đây, em hiểu rồi chứ? Năm đó, không phải là anh cự tuyệt em, mà là anh đã xem thư tỏ tình của em trễ mất một ngày. Sau khi tựu trường, em lại chuyển trường, tâm trạng tràn ngập mong chờ được em tỏ tình rồi đáp ứng của anh, thoáng chốc hoàn toàn sụp đổ, khiến cho anh có cảm giác như bị vứt bỏ không thương tiếc cùng mất mát vô cùng.
Thành thật nói với em, em khiến anh có cảm giác như bị thất tình, con người của anh thù rất dai, cho dù đến chết, cả đời cũng nhớ được em!
Còn nhớ rõ lúc chúng ta gặp lại nhau lần nữa chứ, ở ngoài phòng giải phẫu, anh hỏi em đi đâu giải quyết thì được, kết quả em lại mờ mịt hỏi ngược lại anh muốn giải quyết cái gì, khiến cho anh tức đến mức phải quăng ra câu tiếp theo “Thù của chúng ta kết lớn” không?
Bây giờ, anh nói cho em biết, chuyện mà chúng ta cần giải quyết lúc ấy, chính là anh đang chờ em chủ động tỏ tình với anh, đây là em nợ anh, hơn nữa còn nợ hơn mười năm!
May mà, sau đó em cũng thức thời, cuối cùng vẫn tỏ tình với anh, cho nên nợ cũ xóa bỏ, anh đồng ý tha thứ cho em.
Nhìn đến cuối, chắc em biết cấp độ ngôi sao chứ? Tính đến trước mắt, biểu hiện lợi hại nhất của em mới chỉ đến năm ngôi sao mà thôi. Tối nay, khi chúng ta ở trên giường, em nói xem, em sẽ biểu hiện ra mấy ngôi sao đây?
Sáu ngôi? Bảy ngôi? Hay là nhiều hơn?
Tóm lại, anh hết sức mong đợi đấy!
Cô biết vì sao hắn lại không nói.
Trên người khoác lụa trắng ngồi trên giường tân hôn, tỉ mỉ lật giở một quyển “Sổ theo dõi ghi chép” đã có lịch sử hơn mười năm, cô dâu mắc cỡ đỏ mặt tai hồng, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, đã không biết nói gì với người đàn ông bắt đầu từ hôm nay, đã từ bạn trai thăng chức thành ông xã.
Khi đó, hắn không nói Thủy Diễm là em gái hắn, căn bản là cố ý đặt bẫy, để cho cô hiểu lầm, chủ động tỏ tình với hắn.
Người này, ngay cả yêu đương thôi mà cũng làm cho biến thái như vậy, thật sự là… thực quái đản mà cũng thực đáng yêu!
Mây đỏ nhuộm hồng gò má, cô không nhịn được cười khẽ một tiếng, đúng lúc này, chú rể một thân lễ phục màu trắng tuấn dật bước vào phòng.
“Có thích lễ vật kết hôn anh tặng em không?” Thấy cô đỏ mặt thẹn thùng lật xem quyển sổ ghi chép kéo dài hơn mười năm, chủ rể xấu xa cười hỏi.
“Thì ra từ sau khi chúng ta gặp lại, anh vẫn luôn dắt mũi em!” Cô dâu thẹn thùng cười lên án, cho đến tận hôm nay mới biết mình bị người ta cho giả làm heo xơi cọp.
Hoàn toàn không phủ nhận, chú rể cởi áo khoác xuống, tháo nơ, cong lên một nụ cười quỷ quyệt đi về phía cô: “Em nói đi, tối nay em sẽ có mấy ngôi sao? Anh đang chờ em vượt qua năm ngôi sao đây…”
Nhớ đến chế độ ngôi sao của hắn, cô dâu thẹn tùng quẫn bách không nói nên lời, chỉ có thể cả người nóng bừng, đỏ mặt nóng tai nhìn hắn tiến gần về phía mình.
Chỉ chốc lát sau, cô bị đè trên giường lớn mềm mại, cảm thụ thân thể rắn chắc ấm áp của phái nam bao phủ trên người mình, hứng lấy từng nụ hôn dai dẳng nóng rực.
Nhịp tim mất trật tự cùng tiếng thở dốc trầm thấp không tiếng động nói lên xuân ý kiều diễm, một bàn tay nhỏ bé lợi dùng thời gian rảnh rỗi xấu hổ lặng lẽ dò dẫm về phía công tắc đầu giường, thoáng chốc, ánh đèn êm dịu toàn bộ tắt ngúm, bên trong phòng tân hôn tối tăm chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ tinh tế cùng hơi thở gấp gáp, đột nhiên —–
“Mở đèn!”
“Không cần…”
“Anh muốn xem em có mấy ngôi sao, còn ghi chép lại chứ. Mở đèn!”
“…. Không cần…. Ưm….”
Tiếng ngâm nga yêu kiều cùng thở dốc lại vang lên, cuối cùng, rốt cuộc là có mở đèn hay không? Cái này thì.. tự mình nghĩ đi!
Chỉ mong chầm chậm thích em Chỉ mong chầm chậm thích em - Trạm Lượng