Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 124 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:16:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 85: Lòng Có Linh Tê
êm, trầm tĩnh như nước, ban đêm nơi biên cương đã không còn thấy mùa thu thanh mát đã có chút đông giá lạnh.
Lạc Hàn một mình một người đứng trên thảo nguyên mờ mịt, tâm vẫn đau đớn không nguôi, lúc này đây Lạc Hàn chắc chắn Tử Điệp nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không hắn sẽ không đau lòng giống như bây giờ, hoảng, đi đến nơi hoang tàn vắng vẻ này cũng đã hơn một tháng, Lạc Hàn vẫn không gửi cho Tử Điệp một phong thơ nào bởi vì nơi này điều kiện rất gian khổ, nếu phải ra roi thúc ngựa truyền tin thì tín giả sẽ không chịu nỗi, Lạc Hàn không muốn vì việc tư của mình mà phải mệt nhọc bọn họ, Lạc Hàn cũng từng nghĩ để cho Phong Lạc Hiên giao cho Tử Điệp, nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy, bóng dáng Lạc Hàn dung nhập vào trong bóng đêm mờ mịt tựa như màn đêm thanh bần.
Lúc Lạc Hàn từ trong lều trại đi ra vừa vặn đụng phải Lam Vân Lỗi, sắc mặt Lạc Hàn không tốt Lam Vân Lỗi hoàn toàn thấy rõ, ngày mai sẽ chính thức khai chiến vì thế hắn rất lo lắng cho thân thể của Lạc Hàn, Lam Vân Lỗi thấy Lạc Hàn ở đứng bên ngoài đã lâu, hắn sợ hàn sương bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến thân thể của Lạc Hàn vì thế cất bước đến bên người Lạc Hàn nói:
“Lạc Hàn, không thoải mái sao? Hay là gọi quân y đến xem thử, bên ngoài lạnh lẽo vẫn nên đi vào thôi”.
“Ta không sao, để cho ta đứng đây một lát” Lạc Hàn vừa nói vừa lấy tay nhẹ đặt lên vị trí trái tim.
“Vân Lỗi, thân thể ngươi có cảm giác không thoải mái hay không” Lạc Hàn hỏi tiếp.
“Không thoải mái? Thân thể ta đâu có bệnh tật gì đâu mà không thoải mái, ngươi không thoải mái ư” Lam Vân Lỗi lo lắng hỏi.
“Tâm bỗng nhiên quặn đau, bối rối, chưa từng có cảm giác này, Vân Lỗi, Tử Điệp đã xảy ra chuyện, ta có thể cảm nhận được nàng đang vô lực nằm ở trên giường ở một lần một lần la lên tên của ta” Lạc Hàn trong giọng nói tràn ngập ưu thương.
“Muội muội ta, không có khả năng, tuy thân thể Tử Điệp từ nhỏ vẫn không phải rất tốt, nhưng mỗi người đều nói nàng cát nhân đều có thiên tướng ( người tốt được trời phù hộ), huống hồ hiện tại thân thể nàng cũng đã khỏe hoàn toàn, nếu nàng gặp chuyện không may thì đó là chuyện gì đây” Lam Vân Lỗi nghe xong Lạc Hàn nói như vậy bỗng nhiên cũng thấy thân thể không thoải mái.
“Lạc Hàn đừng lo lắng, Tử Điệp không có việc gì, có chuyện gì cha cũng sẽ liều mạng bảo hộ nàng, huống hồ chúng ta cách nàng quá xa, ngoài tầm tay với, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi còn phải điều trận, thân xác khỏe mạnh thì ngày mai mới có thể chỉ huy trận chiến tốt được a, hy vọng ngày mai chúng ta có thể thắng lợi thì có thể sớm hồi kinh thăm Tử Điệp ” Lam Vân Lỗi an ủi Lạc Hàn nói.
Lạc Hàn không có nói thêm gì mà nhẹ nhàng hướng lều trại đi tới, Lam Vân Lỗi theo ở phía sau nhìn bóng dáng càng ngày càng gầy yếu của Lạc Hàn lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Lạc Hàn trở lại lều trại để nguyên y phục nằm xuống, nhưng không có một chút buồn ngủ, Tử Điệp rốt cuộc làm sao vậy? Sẽ cùng hoàng huynh có liên quan sao? Lạc Hàn miên man suy nghĩ, lại bất lực.
Tử Điệp, nếu có thể gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ mang ngươi rời đi nơi thị phi này, rời xa kinh thành tìm đến cuộc sống ẩn cư của chúng ta, Lạc Hàn ở trong lòng nhắc lại, vì để mình có tinh lực ngày mai chỉ huy trận chiến Lạc Hàn bắt buộc bản thân phải tiến vào giấc ngủ, chỉ là giấc ngủ cũng không an ổn, trong mộng tất cả đều là ánh mắt thê lương bi ai của Tử Điệp.
Nằm trong Tử Điệp các Tử Điệp vẫn không tỉnh lại, suốt một ngày hôn mê, điều này làm cho Phong Lạc Hiên phát cuồng, nhưng đám ngự y đã chắc chắn nói cho hắn là Tử Điệp không có chuyện gì chỉ vì mất máu quá nhiều nên hôn mê mà thôi, uống thuốc xong sẽ tỉnh lại, nhưng cũng đã uống hai lần rồi vì sao đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, Phong Lạc Hiên lo lắng đi qua đi lại trong phòng.
Dường như đã ngủ cả một thế kỉ Tử Điệp mới từ từ mở hai mắt, nàng nghĩ rằng mình đã chết, nhìn quanh nửa ngày mới nhớ tới nơi này, Tử Điệp quay đầu liền nhìn thấy Phong Lạc Hiên đang lo lắng đi qua đi lại trong phòng, một màn chuyện cũ nhanh chóng thoáng hiện qua trong đầu, Tử Điệp nhẹ nhàng nhắm mắt lại không muốn nhìn Phong Lạc Hiên dù chỉ liếc mắt một cái.
Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi - Nguyệt