Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1376 / 7
Cập nhật: 2015-07-18 01:26:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
m ơi! Điện thoại của em nè. Buông tô trứng chưa kịp đánh đều, Hương Nhu vội vàng cầm lấy ống nghe từ tay Thường Anh chuyền sang.
- Alô.
-...
- Alô.
-...
Sao không có phản hồi vậy? Nấn ná thêm một chút, Hương Nhu đành gác máy. Xoay qua Thường Anh, Nhu gạn hỏi:
- Lúc nãy là ai tìm em vậy?
- Một người nào đó... tên Khang.
Hương Nhu sững sốt:
- Anh bảo...tên Khang?
- Ừ! Anh ta nói như vậy. Em không quen người đó à?
- Có đúng là tìm em không đấy?
Thường Anh cười cười, mắt vẫn dán và tờ Bóng đá:
- Nhà mình còn cô Hương Nhu nào nữa sao?
- Tìm em, sao không nói gì đã cúp máy?
- Chuyện đó... anh làm sao biết được.
Nhu quay lưng đi, lòng trào dâng một cảm xúc không diễn tả được. Tô trứng bỗng chốc tuột khỏi tay, rơi xuống đất vỡ toang.
Cô bàng hoàng chợt tỉnh. Thì ra chỉ là một giấc mơ.
Là mơ thôi! Thực tế làm gì có Khang cất công tìm kiếm một người mà anh đã trốn chạy. Chỉ tiếc giấc mơ quá hà tiện, không cho cô cơ hội nói với Khang lời nào:
Ngồi dậy, Hương Nhu viốt lại mái tóc rối. Nhìn ngắm nét mặt của con gái trong giấc ngủ say, cô nghe lòng dịu lại.
Tiếng tít tắt báo giờ của chiếc di động đánh thức Thường Anh.
Trỗi dậy, anh ngạc nhiên khi thấy Hương Nhu đang ngồi:
- Bữa nay, sao em thức trước... di động vậy? Không ngủ được hả?
Hương Nhu mỉm cười:
- Tại tối qua ngủ sớm nên em đủ giấc rồi.
Thường Anh choàng ôm vai cô:
- Vậy ra ngoài tập thể dục với anh luôn nha?
Thấy cô gật đầu, Thường Anh hớn hở:
- Để anh vào toa- lét trước đã.
Hương Nhu đẩy anh một cái. Buổi sáng sớm, cô nhìn anh giống như một chú bé con. Thường Anh chú trọng sức khỏe lắm. Ngày hai lượt, sau giấc ngủ sáng và chuẩn bị giấc ngủ tối, anh tập thể dục đều đặn khoảng nửa tiếng. Hương Nhu lười hơn anh, nhưng bị gò ép mãi, nên giờ cũng vào khuôn mẫu.
Sau khi chỉnh lai cái dáng nằm hớ hênh của con, Thường Anh hôn đánh chụt vào má con bé một cái.
- Để con ngủ mà anh.
Cô càu nhàu kéo anh lên sân thượng. Đang lúc chạy bộ trên máy tập, Thường Anh bỗng nói:
- Hôm qua, Xuân Mai có gọi điện cho anh, hỏi vợ chồng mình có thể về dự kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới không? Ý Nguyên thì hứa sẽ cùng Đinh Hùng bay từ Mỹ về.
Cô đáp không chần chừ:
- Nếu anh thích thì mình vẫn có thể thu xếp để đi.
- Bạn bè của anh cũng xem như bạn bè của chung. Nếu chỉ mình anh thích thì không nên để em miễn cưỡng.
Cô liếc xéo Thường Anh:
- Được rồi, đi với anh thì đi đâu cũng thích.
Không thấy Thường Anh nói gì, cô ngừng tập, gọi:
- Anh ra đây một chút đi.
- Anh đang tập.
- Không ra, hối hận ráng chịu.
Lời đe dọa có hiệu lực. Ngay lập tức, Thường Anh đứng chắn trước mặt cô.
Hương Nhu nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên ngực anh.
- Chuyện gì?
- Chuyện...
Bỏ lững câu nói, Hương Nhu bất ngờ kiễng chán hôn vào má anh một cái.
Miệng cười nhưng mắt Thường Anh nhìn dáo dác:
- Ở đây toàn là cửa sổ không nghe nhỏ. Em tưởng xung quanh đây không có ai dậy sớm tập thể dục sao?
- Có thì sao? Chỉ là một đoạn phim nhẹ nhàng thôi mà.
Thường Anh xỉ vào trán cô một cái:
- Ừ! Hay lắm! Nhát như thỏ mà tưởng ta đây anh hùng. Lỡ bị người ta thấy, xem ai xấu hổ cho biết.
Cô đẩy Thường Anh:
- Không nói nữa. Xích ra đằng kia cho em tập.
Thường Anh trở lại chỗ cũ. Cô thấy nụ cười phảng phất trên môi anh.
Mỗi sáng, sau khi đưa con đến trường, Thường Anh chở cô đi ăn sáng rồi trả cô về tận nhà. Khi Thường Anh trên đường đến chỗ làm thì cô đã bắt tay vào việc giặt giũ, dọn dẹp.
Hôm nạy trong lúc sắp xếp lại tủ sách, Hương Nhu chợt nhớ tới giấc mơ lúc hừng sáng cách đây mấy tuần. Tiện tay cô kéo chiếc hộp gỗ ra. Những lá thư của Khang vẫn còn, nhưng bức ảnh đã ngả màu theo năm tháng.
Hai mươi năm rồi ư? Nhu bước tới tấm gương lớn nhìn mình thật lâu trong đó. Cô đã già rồi. Cô đã qua tuổi bốn mươi. Bây giờ có thể vững vàng để gặp lại Khang chưa?
Ánh mắt Vỹ chợt hiện ra... và rồi một điều gì đó chợt thôi thúc Hương Nhu mãnh liệt. Lúc này cô nghĩ rằng không gì có thể ngăn cấm mình nổi.
Cầm lấy điện thoại, tay cô mạnh dạn bấm số. Mất gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô đã có được số máy di động trong tay. Nhìn những con số, tim Nhu đập mạnh. Bây giờ là 9 giờ sáng, ngày... tháng... Cô sẽ nhớ mãi ngày này, cái ngày mà cô phải mất hai mươi ba năm mới có thể.
Hương Nhu ngồi im rong lòng ghế, cảm thấy vấn đề trở nên nghiêm trọng.
Tại sao vậy? Tại sao lai mấình tĩnh như thế? Bây giờ đâu phải là con bé 18uổi nữa đâu.
Hít sâu thở mạnh... lấy lại quân bình, Nhu đưa tay lên máy... Nhưng khi chỉ còn con số cuối cùng để bấm, Nhu lại buông tay. Chưa được. Bây giờ gặp lại Khang, mình phải nói gì với anh ấy đây? Lỡ như anh không nhớ ra cô là ai thì sao? Cứ tùy cơ ứng biến vậy.
Lần này Hương Nhu quyết định.
Hai tiếng "alô" vọng lại làm tin cô thắt một cái thật đau.
- Có phải là anh Khang không ạ?
- Ừ, phải rồi!
Giọng đáp với một chút khách sáo chợt giúp cô bình tĩnh lại:
- Đúng là anh Khang thật hả?
- Ừ.
- Vậy là sau hai mươi ba năm, cuối cùng em cũng được nghe lai giọng nói của anh.
Bên kia im lặng nên cô tiếp buôn:
- Anh không nhận ra ai sao?
- À... không.
- Em từ Vũng Tàu gọi cho anh.
- À... cách đây mấy tuần, anh có gọi điện cho em về số nhà cũ, nhưng không liên lạc được:
Có chuyện đó thật sao? Chẳng lẽ giấc mơ của cô linh ứng đến như vậy?
Cô đáp nhỏ:
- Ừ, em đổi chỗ rồi. Anh lúc này có khỏe không?
- Anh cũng bình thường. Còn em... sống có hạnh phúc không?
Cô trả lời không chút do dự:
- Có. Em sống hạnh phúc. Chồng của em, anh ấy vẫn tốt với em.
- Bây giờ em làm gì?
- Em vẫn đeo đuổi cái nghề lúc trước em học.
Im lặng một chút, Khang nói:
- Ngày trước, cũng có một vài lí do nên không thể tiến xa với em được, nhưng anh vẫn còn nhớ những buổi tối ngồi ở trước sân nhà em... Nhiều khi như thế lại hay, em à.
Cô tiếp ngay lời Khang:
- Thật ra em gọi cho anh không phải để hỏi lý do ngày trước. Lúc đó em còn khờ dại, có thể không hiểu, nhưng giờ thì thân em tự nghiệm ra được. Em chỉ muốn biết lúc anh ra đi và quyết định lặng im như thế, anh có thấy thoải mái không thôi?
Tiếng Khang cười nhẹ:
- Làm sao mà thoải mái được. Anh cũng day dứt hết hai, ba năm.
Chẳng biết Khang nói có thật lòng không mà Hương Nhu nghe lòng đau buốt Cô tần ngần tiết lộ:
- Thư và hình của anh, em vẫn còn giữ.
- Anh thì sau khi đọc lai một lần, đã hủy hết rồi.
Hạo Khang làm vậy là rất đúng với nguyên tắc, chỉ có mình cô tự ý phá vỡ cái nguyên tắc đó thôi. Rất may mắn là Thường Anh chưa lần nào bắt gặp.
Nhưng cô cũng đã từng đặt tình huống đó. Cô nghĩ rằng mình có khả năng gìn giữ món đồ bất khả xâm phạm mà không làm tổn thương ai.
- Bây giờ anh đã được mấy nhóc rồi nhỉ?
- Anh có hai đứa. Đứa lớn là trai, đứa nhỏ là gái.
Nhu cũng cho Khang thông tin về đứa con gái bé bỏng của mình. Được nói và được nghe, khiến lòng buồn vui lẫn lộn. Hai mươi ba năm mà sao cảm xúc vẫn còn đầy.
- Thôi nhé, hôm nay chỉ nói với anh chừng ấy thôi.
- Hôm nay anh thấy vui lắm!
- Em cũng thấy vui...
Hương Nhu gác máy, ngồi thật lâu trên chiếc ghế xoay. Bảo là vui nhưng nước mắt đã ràn rụa hai bên má. Lần này không mơ, cô thật sự tìm thấy Hạo Khang rồi. Những gì giam giữ trong lòng đã có cơ hội thoát ra.
Người ta có thể tự do nói với chính tâm hồn mình. Nhưng khi bước ra cuộc sống bên những người thân thì điều đó không thể tồn tại được.
Nhu ngồi ở phòng làm việc, vắng khách nên mở một quyển sách ra xem.
Trong đó có một đoạn viết như thế.
Chợt nhiên Nhu nghĩ tới bản thân mình. Cuộc gọi lần thứ hai, cô không biết giấu giếm, cô để mặc cho cảm xúc bồng bềnh khi kể lể với Khang chuyện quá khứ lẫn hiện tại. Cô đâu cố tình để anh phải ray rứt vì một tình cảm đã qua lâu.
Cô chỉ nghĩ đơn giản một điều là ngoài anh ra cô không thể nói được với ai những điều sâu kín ấy. Chỉ duy nhất với anh cô mỗi dám trải lòng mình ra như vậy.
Khang bảo có lẽ phải gặp lại cô một lần. Chỉ một câu nói đã khiến cô suốt đêm không ngủ. Cô có nên gặp mặt Khang không. Cho dù là không nên thì đó vẫn là điều cô mong muốn.
Bây giờ mỗi buổi sáng, cô cứ bồn chồn mong ngóng tiếng điện thoại reo.
Ngày nào được nói chuyện với Khang là ngày đó cô thấy lòng mình rộn rã dù đôi lúc phải ngồi lặng khóc một mình. Một lần nữa Khang lại cho cô những giọt nước mắt hạnh phúc lẫn đau khổ. Đó là tình yêu! Một tình yêu mà cô đã cất giấu đến tận cùng vì thu thế cho nên phải lắng nghe Khang kể về vợ con mình cô vẫn cảm thấy đó là điều cần thiết.
Nếu Thường Anh biết cô như thế này anh có thấy sợ cô không? Chắc chắn đời nào Thường Anh tin được một chuyện như thế. Cô đã sống hết mình với anh, anh tin tưởng cô gần như tuyệt đối. Anh bảo cô đã cho anh đủ đầy dư vị cuộc sống chồng vợ. Anh bảo giữa cô và anh là một sự gắn kết, liền lạch không thứ gì có thể khít khao hơn thế nữa.
Thường Anh của cô là như vậy. Cô không được quyền làm tổn thương anh.
Giờ đây mỗi một lời hát, một khung cảnh thoáng qua cũng gây cho cô xúc động. Cái hẹn của Khang làm cô choáng ngợp nhưng cô không e ngại mà nói với Khang rằng:
anh đã cho cô cảm giác mà rất lâu rồi cô không có.
Cô đếm thời gian trôi qua. Cô nói dối Thường Anh về chuyến đi thăm bạn của mình. Có chút ngạc nhiên nhưng Thường Anh không phản đối.
Cuối cùng cô và Khang đã gặp. Hình như cả hai cùng nhận ra nhau. Cảm xúc òa vỡ khi cô đưa tay cho Khang. Anh nắm tay cô bảo là "Anh nhớ hồi đó không được nắm tay em nhiều".
Ừ! Khang nói không sai. Giữa cô và anh chỉ có một tình yêu trong sáng. Bây giờ nắm tay nhau như thế này, có quá đáng hay không?
Đi bên Khang giữa phố xá tấp nập, tưởng sẽ nói với anh thật nhiều nhưng mọi điều bỗng đông đặc lại.
Trước mặt Khang, cô muốn tỏ mình là phụ nữ cứng rắn, cô sợ phải khóc trước mặt Khang.
- Là lỗi của anh. Ngày đó anh còn trẻ... Có phải em hận anh lắm không?
- Không có đâu.
Cô lắc dầu. Điều đó là sự thật, vì cô chưa hề biết căm hận là gì. Vì vậy với anh, chẳng bao giờ có sự tha thứ. Ngày đó là do anh tự nguyện đến với cô, anh xuất hiện trong đời cô một cách lạ lùng. Cô bao dung đón nhận anh, xem anh như một vì anh tú. Để rồi khi anh tự nguyện rời xa, cô bàng hoàng thảng thốt nhưng chỉ biết xem sự ra đi đó giống như quy luật của quỹ đạo.
Có điều không ai cho cô biết hạn kỳ sẽ là bao lâu?
Khang hớp từng ngụm cà phê và kể cho cô nghe những thăng trầm trong cuộc đời:
- Bao năm qua, anh là như vậy đó. Xấu tốt gì đã kể hết cho em nghe. Chẳng biết nếu lấy anh, em có hạnh phúc hay không?
Chưa một ngày thuộc về nhau làm sao biết được, nhưng suy nghĩ của cô đơn giản lắm, chỉ cần lấy được người mình yêu thì đã là hạnh phúc.
- Từ giờ, đừng để lạc mất nhau nữa. Khi nào thích thì cứ gọi điện cho anh.
Bất cứ là điều gì, anh sẵn sàng chia sẻ. Bây giờ điều quan trọng trong cuộc sống của anh cũng như em là phải nuôi dạy con cái nên người.
Những lời Khang nói chẳng có vấn đề gì là khó chấp nhận. Cô nhìn anh,vẫn thấy giống như mới vừa hôm qua dù trên khuôn mặt đã thấy những nếp nhăn theo năm tháng. Cô biết cho dù l0 năm hay 20 năm nữa thì Khang vẫn là Khang.
Trong lòng cô khi nghĩ về anh, hình tượng ra anh, vẫn không có gì thay đổi.
Một điều bất diệt ấy đó là cảm xúc mà cô nói với anh.
Chia tay anh ở bến xe Mê Linh, Khang mua vé sau nhưng lại là người đi trước. Chỉ gởi lại cho cô ánh nhìn, Khang bước đi một cách vội vàng, gấp gáp.
Anh còn có chỗ để mong về và cô cũng thế.
- Anh Khang ơi! Em còn yêu, mãi mãi vẫn còn yêụ.... Cô muốn nói to lên như thế sau lưng Khang, nhưng môi lai mím chặt.
Phải hơn nửa giờ sau, chiếc xe Nhu mua vé mới khởi hành. Lần đầu tiên cô ngồi trên chuyến xe chỉ có hai hành khách.
Chiều xuống thật nhanh, buồn và ảm đạm. Người tài xế mở nhạc, từng điệu du dương quyện vào lòng người mang nặng nỗi niềm.
"Không biết chừng nào mới gặp lại em?".
Nhớ lại từng câu nói với nhau nước mắt cô bật tràn. Giờ thì cô có thể khóc thỏa thuê, không chúc dù dờ, không cần kềm nén.
- Cô không sao chứ?
Câu hỏi bất ngờ từ người tài xế làm Nhu giật mình:
- Dạ, không sao. Nhạc hay quá...
- Có cần đổi đĩa không?
- Không đâu ạ.
Anh ta vẫn lái, từ từ chuyền xuống cho cô chai nước và chiếc khăn lạnh. Cô ung dung đón nhận và nói lời cảm ơn.
Sau khi hớp một chút nước, cô mở chiếc gương nhỏ trong ví ra xem. Ôi!
Gương mặt cô trông thật tệ hại. Có lẽ cô đã khóc nhiều và khóc lâu lắm. Lát nữa cô biết ăn nói làm sao với Thường Anh?
Cô nhìn đồng hồ. Còn hơn nửa tiếng mới đến nơi. Hy vọng có thể lấy lại trạng thái bình thường.
Xe đưa cô về tận nhà. Vừa mở cửa, cô đã thấy hai cha con Thường Anh. Con bé vội vàng bá lấy cổ mẹ. Cô nghe Thường Anh hỏi:
- Gặp bạn, vui không em?
- Cũng vui.
- Hèn gì đi tới giờ này mới về, bỏ hai cha con anh chèo queo.
Hương Nhu không nói gì dắt con đi vào nhà.
Phương Nghi tíu tít:
- Mẹ! Hồi chiều, ba chở con vô chỗ làm của ba. Ba cho con bấm máy vi tính của ba nữa:
Nhu vuốt má con:
- Chà, thích quá nhỉ! Ba có tắm và gội đầu cho con không?
- Dạ có. Ba còn chở con đi ăn kem.
Nhu nhăn mặt:
- Con còn viêm họng, sao lại ăn kem?
- Tại mẹ đi họp, con buồn.
- Ba này hư ghê.
- Con ăn ít thôi, còn lại ba ăn hết...
Bỗng con bé chăm chú nhìn mẹ:
- Mẹ! Sao mắt mẹ đỏ vậy? Mũi của mẹ cũng đỏ. Mẹ có sổ mũi không?
- Đâu, để mẹ xem. Chắc tại mẹ buồn ngủ đó.
Hương Nhu bối rối đứng lên, bỏ vào toa- lét. Cô quan sát mình gương rồi vội vàng vốc nước rửa mặt.
- Em ăn gì chưa?
Có tiếng Thường Anh vọng vào. Cô hé một chút cửa nhìn ra ngoài. Thường Anh đang đứng bên tủ lạnh nhón tay bốc miếng khô bò. Cô khẽ cười:
- Em chỉ ăn nhẹ với bạn lúc ba giờ. Bây giờ cũng thấy đói, ở nhà anh có nấu cơm không?
- Lúc trưa, hai cha con anh ăn thịt bò hộp với đưa leo. Chiều nay thì chưa ăn gì. Phương Nghi cứ ngóng em về để đi Trần Đồng ăn cơm tấm.
- Em cũng nghe thèm món sườn nướng ở đó. Chờ em tắm xong rồi mình đi.
Ngồi ăn cơm bên chồng con mà tâm tư Hương Nhu cứ quẩn quanh với những điều vừa xảy ra trong ngày. Giờ này Hạo Khang vẫn còn trên đường về nhà, chỗ ở của anh xa xôi nên dễ gây cách trở. Vừa chia tay mà cô đã thấy nhớ anh. Miệng cười với con, dành lời ngọt ngào với chồng nhưng tim cô lại run những nhịp nồng nàn khi nghĩ về Hạo Khang. Sao cô lại có thế như vậy? Con người cô trở nên xấu xa từ khi nào? Vừa mới đây thôi hay bao năm qua cô đã giấu giếm cảm xúc của mình trong cái vỏ bọc?
Cô nghĩ kỹ và chậm nhưng sao không cảm nhận được hương vị thơm ngọt của miếng sườn mà cô vốn thích. Thường Anh chẳng hỏi gì về chuyến đi thăm bạn của cô, có lẽ anh nghĩ đó là điêu bất ngờ xảy ra nên cũng dễ dàng biến mất.
Anh cũng đã cùng gặp lại bạn bè, vui vẻ lúc đó nhưng khi trờ về với gia đình, tất cả vui buồn chỉ đọng lại một chút rồi mau chóng xếp vào bộ nhớ...
Tiếng Phương Nghi chợt phá tan mọi suy nghĩ:
- Mẹ ơi! Ăn xong lát nữa mẹ cho con qua chơi với An Thuyên một chút nha mẹ.
An Thuyên là cháu ngoại của chị Yên nên con bé phải gọi Phương Nghi bằng dì, dù hai đứa bằng tuổi nhau.
Không chút dù dừ, Hương Nhu lắc đầu:
- Bảy giờ trễ rồi. Ngày mai mẹ sẽ cho chơi với An Thuyên.
Mặt con bé xịu xuống. Ngay lập tức Thường Anh xen vào:
- Mẹ ơi! Chỉ mới hơn bảy giờ thôi, cho con ghé chơi với cháu chút đi.
Hương Nhu liếc nhìn anh, ngạc nhiên khi thấy anh tỏ ra dễ dãi.
Hiểu được ý nghĩ của cô, anh nói luôn:
- Ăn xong sẽ cho con tới chơi với Thuyên. Ba mẹ đi công chuyện một chút rồi đón con về ngủ.
Thích chí, con bé dạ một tiếng lớn, rồi cố ăn nhanh hơn.
Khi còn lại hai người, cô nhanh khẽ hỏi:
- Định đi đâu vậy anh?
Thường Anh cười cười:
- Đi hâm nóng lại tình yêu được không?
Lòng hoang mang nhưng cô cũng liếc anh một cái.
- Bộ anh đang có cảm giác nguội lạnh hay sao?
Món ăn nấu sáng, chiều phải hâm lại chứ em.
Đây không phải là lần đầu nhưng tự nhiên Hương Nhu vẫn thấy nhột nhạt.
Cô yên lặng vòng tay ôm eo anh, tựa đầu vào lưng anh.
Chọn một chiếc bàn khuất vắng nhưng đủ đón những làn gió từ biển thổi lên, cô và anh ngồi bên nhau giống như đôi tình nhân vậy. Giây phút này cô tin là Thường Anh chỉ nghĩ đến cô thôi, nhưng bản thân cô thì có vô số điều để suy nghĩ.
Vảng vẳng bên tai là ý nhạc của Trịnh Công Sơn:
Tình ngỡ đã phôi pha Nhưng tình vẫn còn đầy Người ngỡ đã đi xa N!lưng người vẫn quanh đây Những bước chân mềm mại Đã đi vào đời người Như từng viên đá cuội Rớt vào lòng biển khơi...
Hương Nhu nghe thấm thía, nhưng Thường Anh thì nhăn nhó:
- Không được! Để anh yêu cầu họ đổi nhạc.
Dứt lời, Thường Anh đứng lên men theo cái đường viền trải sỏi dẫn vào khu nhà tròn.
Anh chưa trở ra nhưng Hương Nhu đã nghe nhạc chuyển âm điệu:.
Yêu em cho đến khi tim thôi ngừng đập Cho thiên thu là một giây Yêu em thiết tha như khi yêu lần đầu Anh muốn yêu em dài lâu...
Thường Anh vốn thích giai điệu sôi nổi trẻ trung, nhưng Hương Nhu lại thích những bản tình buồn.
Vậy đó, nhưng khi kể chuyện tiếu lâm thì anh thua cô xa lắc. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh cười vì nhìn thấy cô. Còn cô, vẫn có thể khóc ngay khi anh ngồi bên cạnh. Cho nên người ta nói:
"Cần giống nhau một chút để hiểu nhau. Nhưng cũng cần khác nhau một chút để yêu nhau".
- Alô! Là anh đây. Ấn tượng ngày hôm qua cho đến giờ vẫn chưa dịu lại.
Định mai mới gọi cho em, nhưng không em nén được.
Hương Nhu đứng lặng bên máy nói. Lời của Khang giống như một chiếc cần bẩy, bất ngờ nâng cô lên. Cô không nói được câu nào, chỉ có giọng Khang lướt qua hơi thở:
- Ngày hôm qua với anh là một điều kỳ diệu. Khi nào thì sẽ có điều kỳ diệu xảy ra nữa hả em?
- Điều kỳ diệu là do mình làm nên. Không trông cậy vào ai đâu, anh ạ.
- Ừ! Anh cũng nghĩ như vậy.
- Cô nói có sai không? Do cô do Khang hay do định mệnh xô đẩy? Cho dù là bị xô đẩy thì cô và anh vẫn không có sự phòng ngừa, cũng không biết cách làm thế nào để chống chọi. Cái thềm mà cô và anh đặt chân đến không phải lần đầu.
Tai một điểm nào đó hai người đã là của nhau, đã ở trong nhau Khang bảo cô bây giờ như một phần xương thịt của anh vậy. Buổi sáng đi làm anh cũng nghĩ đến cô, buổi tối là ngủ, anh cũng nghĩ đến có. Cô tin lời anh, không hề cảm thấy thấy đó là một sự đền bù cho dù có thể trong lòng Khang mang những ý niệm tương tự.
Khang đã nhận xét đúng. Cô và anh đã sống quá nữa đời người, dù còn yêu nhau nhưng sẽ đủ bản lĩnh để giữ vững phúc gia đình. Đó là một cuộc sống có thật mà bản thân mỗi người đã tự chọn lựa, gây dựng bao năm qua. Tình yêu không phải là một chủ định có âm mưu. Nó đến êm ái, khoan thai và được lưu giữ lâu bền trong tận cùng sâu thẩm. Cô và anh tự khắc phải biết thỏa hiệp với nhau những điều nên và không nên làm dù có đôi lúc vì nhớ nhau mà sự tưởng tượng có xoay theo chiều hướng xấu.
Ai yêu rồi không thể trách những người yêu nhau. Dù xa hay gần, họ vẫn có hạnh phúc khi hiểu rằng trong lòng người này luôn có hình bóng của người kia.
Yêu nhau trong tình trạng như thế, lập tức bị xã hội nhìn ngắm như mất trọng tội. Nhưng không đời nào cô và anh chấp nhận để tình yêu của mình rơi vào hoàn cảnh trớ trêu.
Tình yêu của cô và anh mãi mãi toát lên sự trong sáng, vĩnh viễn không bị lưu đày. Anh cảm thấy niềm hạnh phúc lóe sáng, dù là thứ hạnh phúc muộn màng khi anh được hiểu cô đã dành cho anh một tình yêu quá lớn.
Sau hai mươi ba năm không còn lý do gì để cô và anh lạc mất nhau nữa.
Ngày xưa anh bảo:
"Tay em đã nằm trọn trong tay anh, mình không thể nào mất nhau được". Ngẫm lại câu nói đó vậy là đúng. Cho dù hiện tại vẫn là cách xa dịu vợi, nhưng những lời nói đã nhập vào tim, đã hòa vào hồn, đã tan trong máu, đã thành hơi thở? Cô và anh gặp lại là do thời khắc của định mệnh, là do sự vần xoay của vũ trụ đã đến hạn kỳ. Có muốn tiếp tục trốn tránh cũng là điều không thể.
Xin lỗi ông xã, xin lỗi Thường Anh. Em biết sống bên anh mà trong lòng còn vương vấn hình bóng khác là điều phi lý, rất khó chấp nhận. Nhưng thực chất còn người em đã là như thế.
Anh sống với em ngần ấy năm thì có lý nào không thể cùng em đến hết cuộc đời này. Tình yêu tuổi l6 của em đã theo chúng mình lâu như vậy, nhưng vì yêu em, anh đã không nhận ra sự hiện hữu của nó. Hãy cứ yêu em đi vì tình yêu sẽ làm nên những điều diệu kỳ, sẽ phá vỡ cái nguyên tắc mà xã hội và dư luận đã cố chấp.
Không ai có thể sống giùm mình. Anh cần em và bản thân em cũng không thể sống thiếu anh được. Chúng mình là một gia đình, đã buộc chặt vào nhau từ miếng ăn đến giấc ngủ. Mọi thứ đều là của chung từ tiền bạc, con cái, danh dự.
Từ bao lâu rồi thể xác đã hòa nhập vào nhau. Anh nhìn rõ em từng chi tiết và em hiểu anh thích gì anh muốn gì. Xin anh đừng hẹp hòi với một chút riêng tư của vợ mình. Em tin là em vẫn sống tốt, có thể sẽ tốt hơn lên từ những lời động viên và tinh thần khích lệ.
Cuộc sống này muôn màu, nhưng màu của tình yêu là màu lung linh và huyền ảo nhất. Anh hãy giữ lấy tình yêu của mình, giữ lấy em cho thật chặt để đời mình là của nhau.
- Em ơi! Nhu ơi...
Tiếng gọi của Thường Anh kéo Nhu rời khung cửa sổ.
Cô đi mon men:
- Anh ở đâu vậy?
- Trong nhà tắm. Lấy giùm anh cái khăn.
Nhu mở tủ chọn chiếu khăn lông to.
Bước tới nhà tắm, cô đưa tay gõ cửa:
- Khăn nè anh. Tắm nhanh còn ra ăn cơm.
Cánh cửa bỗng mở ra gần... 90 độ. Trước mắt Nhu là một "Thần Vệ nam".
ướt sũng. Đã vậy còn nhe răng cười...
- Kinh khủng thật! Đàn ông cũng phải biết mắc cỡ chứ.
Cô nhắm mắt la lên rồi đưa tay kéo sầm của lại.
Bên trong có tiếng cười vang vọng:
- Mắc cỡ với vợ thì không phải là đàn ông. Đúng lý ra thỉnh thoảng em phải tắm rửa, kỳ cọ cho anh mới phải.
- Vậy ư! Có tin lát nữa, em cho anh ăn cơm với ớt xào không?
Nhu bỏ chạy xuống cầu thang, cảm nhận hạnh phúc vẫn tròn đầy.
Dưới nhà, cô con gái bé bỏng của Nhu đang ngồi hí hoáy vẽ. Nghe điện thoại reo, bé vội vàng giành máy:
- A... lô...
Chỉ thế thôi. Con bé lanh chanh nhưng nhát hít, không bao giờ dám hỏi thêm, thậm chí cũng không nghe được đầu dây bên kìa nói gì.
Hương Nhu cầm lấy ống nghe từ tay con:
- Alô.
- Em hả? Anh mới nghe tiếng Phương Nghi phải không? Hôm nay anh hôp đột xuất, mới vừa xong.
Nhu liếc nhìn đồng hồ đã 11 giờ l5. Thường Anh chắc cũng đã tắm xong, hôm nay anh về sớm hơn mọi ngày.
Cô nói nhanh vào máy:
- Trễ rồi! Em gọi lại cho anh sau.
- Mấy ngày không liên lạc, anh thấy nhớ. Em có khỏe không?
- Em vẫn bình thường. Còn anh?
- Anh cũng bình thường. Cả nhà đang ăn cơm phải chăng?
- Dạ không, chỉ mới chuẩn bị.
- Thôi chào em! Hôm khác anh gọi lại.
Hương Nhu gác máy. Cô nghe lòng rộn rã khi dọn cơm ra bàn. Đã lâu lắm cô mới ăn một bữa cơm đậm đà hương vị. Cuộc sống có thêm Khang, thêm màu sắc, thêm tinh thần.
Xin đừng phê phán một tình cảm lắng sâu và chân thành như thế!
Chỉ Là Con Sóng Chỉ Là Con Sóng - Hải Văn