Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Diệp
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 135 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 933 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 08:04:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77 - Câu Nói Gây Họa
m ĩ cái gì? Náo loạn cả nhà lên rồi.” Lâm Thanh Âm không hài lòng nói to.
“Thưa phu nhân, không thấy tiểu thư đâu.”
“Cái gì?”
“Bệnh viện vừa gọi điện báo, sáng sớm kiểm tra phòng bệnh nhưng không thấy tiểu thư đâu.”
“Bà gấp cái gì. Dù sao cũng là một người lớn còn sống sờ sờ ra đấy, không bốc hơi được.”
Diệp Dịch Lỗi ngạc nhiền nhìn mẹ mình. Ngày thường bà là người yêu thương, nâng niu Băng Ngưng nhất không phải sao? Tại sao nghe nói Băng Ngưng biến mất, bà lại bình tĩnh thậm chí thờ ơ đến vậy? 'Chẳng lẽ…đã có chuyện gì xảy ra mà mình không biết sao?'
“Còn ngây người ở đó làm gì, mau phái người đi tìm.” Vú Lưu cũng ngạc nhiên không kém nhưng nhanh chóng chạy đi tìm người.
Băng Ngưng ra khỏi bệnh viện vẫn mặc nguyên bộ quần áo bệnh nhân, chân đi đôi dép lê của phòng bệnh. Tiết thu se se cộng với cơn mưa kéo dài mấy ngày càng làm không khí lạnh lẽo. Băng Ngưng ôm chặt thân thể gày gò của mình bước đi vô định…Cô còn nơi nào để đi đây? Ngẩng đầu nhìn xung quanh, thành phố này quả thật rộng lớn, người xe tấp nập. Thế giới rộng lớn là thế nhưng không có nơi nào dành cho cô. Sau bao biến cố thăng trầm gần đây, lần đầu tiên cô thấm thía lời nói của Diệp Thiệu Kỳ, con nuôi rốt cuộc vẫn chỉ là người ngoài và…Diệp Gia mãi mãi không phải nhà của cô. Lưu Duệ Hàng nói cũng không sai, không thể dựa vào bất kỳ ai ngòai bản thân mình.
Không biết đi bao lâu, đến khi mỏi mệt không chịu được, cô ngồi xuống ghế đá ven đường. Thân ảnh héo hon đơn độc co ro trên ghế thật lạc lõng. Cố gắng thu người lại nhưng không thấy chút ấm áp nào. Đôi mắt mờ đi. ‘Phải chi mẹ còn sống thì tốt biết bao. Dù cho bất kỳ chuyện gì xảy ra, mẹ sẽ luôn bên cạnh yêu thương, che chở cho mình.’ Nhưng mà đến hình dáng mẹ thế nào cô cũng không còn nhớ rõ. Ngoại trừ chị Tuyết Ngưng, ký ức về gia đình của cô hầu như trống trơn. Đột nhiên có chiếc áo khoác nhẹ lên người khiến cô ngẩng đầu lên nhìn. Là Dương Tư Thần…
Vừa thấy hắn, kí ức về nụ hôn hôm đó cùng sự việc phát sinh sau đó ùa về khiến cô không khỏi chán chét mà thái độ đó đập ngay vào mắt Dương Tư Thần, như một đòn đánh vào lòng anh đau đớn.
“Ngưng Nhi!” Anh nhẹ giọng gọi. Thật ra anh đi theo cô đã lâu có điều cảm giác ân hận khiến anh không đủ can đảm bước tới gần cô. Cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà đến gần cô gái tội nghiệp này.
“Có việc gì?” Băng Ngưng lạnh nhạt như đối với người xa lạ.
“…” Một cơn đau cuộn lên trong lồng ngực Dương Tư Thần. Cô vẫn trách anh. Phải rồi…nếu là anh thì anh cũng sẽ căm giận vô cùng kẻ đã đối xử với cô như thế. Anh không thể tưởng tượng nổi người ở cùng cô hôm đó là bác sĩ riêng của cô.
“Có phải thấy em bây giờ càng không chấp nhận nổi?” Băng Ngưng hỏi. Trên đường đi, có biết bao nhiêu người chỉ trỏ xì xào về cô. Mẹ nói thật đúng, mọi người vốn muốn xem náo nhiệt nên chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. Họ thà tin tưởng chuyện là có thật còn hơn không. “Anh còn gì khó nghe hơn thì cứ nói thẳng đi. Hiện tại, đều không quan trọng nữa, em chịu được hết.”
“Không phải!” Thật ra, đêm hôm đó, anh hối hận ngay sau khi bỏ đi. Thật sự hối hận. Anh vội vàng quay lại tìm cô nhưng dù tìm bao lâu cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Anh nghĩ mình điên thật rồi, lại có thể để phẫn nộ che mờ hai mắt. “Anh xin lỗi Ngưng Nhi…anh không cố ý…anh chỉ rất…”
“Không sao.” Băng Ngưng dứt khoát chặn đứng lời nói của anh khiến anh càng khẩn trương, những gì muốn nói đột nhiên bay đi đâu mất. Thật ra anh muốn thổ lộ anh tức giận vì cô không để ý đến anh. Đơn giản là anh…ghen.
“Anh không cố ý nói những lời nặng nề đó với em. Cũng không cố tình khinh thường em…chỉ là anh quá xúc động…nên không kiềm chế…” Càng khẩn trương bao nhiêu lời nói của anh càng lộn xộn bấy nhiêu. Dương Tư Thần dù có chết cũng không tưởng tượng được sẽ có ngày mình bối rối, luống cuống như cậu nhóc chưa biết mùi đời trước mặt một cô gái.
“Thật sự không sao cả.” Đưa trả lại áo.
“Ngưng Nhi.” Hạ quyết tâm giải thích rõ ràng nên anh vẫn kiên trì đi theo sau. Hai người hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Phương Tử Hạo ở đây. Anh vừa bàn công việc với đối tác xong. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh kể từ sau tiệc đính hôn. Sau chuyện lần này, Băng Ngưng thấy thật có lỗi với anh cũng cảm ơn anh tự đáy lòng đã đưa cô đến bệnh viện.
“Anh Tử Hạo!” Băng Ngưng cố gắng chào hỏi thật tự nhiên. Nhưng có thế nào cô cũng không nghĩ tới anh lại quay đầu đi như không nhìn thấy cô, tiếp tục đi cùng mấy đối tác. Mà những người này cũng nhìn cô với ánh mắt khác thường. Cô cúi đầu, ánh mắt ửng hồng. Đột nhiên có người đi đến xô cô ngã nhưng Phương Tử Hạo vẫn xem như không nhìn thấy mà dẫn đầu đoàn người đi tiếp.
Thì ra một người anh ấm áp như Phương Tử Hạo cũng có bộ mặt khác lạnh lùng vô tình đến vậy. Thân mình cứng ngắc ngồi trên đất, hai tay nắm chặt. Vừa rồi, cô chủ động chào hỏi như vậy có phải đã khiến anh khó xử, làm anh mất mặt không? Hiện tại, ở thành phố C, ai chẳng biết “danh tiếng lẫy lừng” của cô. Khó trách! Cô rất muốn cười, rất muốn kiên cường nhưng nước mắt cứ tuôn rơi không kìm nổi. Phá thai…rồi lại liên lụy anh Tử Hạo vào chuyện tình một đêm tai tiếng.
“Băng Ngưng.” Dương Tư Thần lo lắng nhìn cô.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẹ nuôi thì Phương Tử Hạo là người hiểu rõ con người cô nhất. Vậy mà bây giờ anh cũng thay đổi thái độ thành như thế. Cuối cùng anh ấy vẫn tin lời của anh Dịch Lỗi, cho rằng cô là cô gái hư hỏng, những chuyện xấu trước kia là thật. Chắc anh cũng không để ý cô nữa rồi phải không?
“Có phải tất cả mọi người đều nghĩ em là cô gái tùy tiện, phóng đãng hay không?” Băng Ngưng ngẩng đầu hỏi Dương Tư Thần. “Đê tiện.” Như anh Dịch Lỗi nói.
“Em nói bậy bạ gì đó. Anh không cho phép em nói bản thân mình như thế.” Dương Tư Thần quát to.
“Anh cũng nghĩ như thế còn gì. Bây giờ ngay cả anh Tử Hạo cũng thế huống hồ những người khác.” Vô lực ngồi bệt trên đất, đây quả là đả kích không nhỏ đối với cô. “Đến cả em cũng bắt đầu tin như thế rồi.” Nỗi oan ức của cô chỉ có thể thành bí mật, càng bởi vì một đêm ở căn hộ kia mà mãi mãi không thể minh oan.
“Anh tin em, Băng Ngưng. Anh tin em trong sạch.”
“Tin em? Có ý nghĩa sao? Tất cả các người đều một giuộc giống nhau hết.” Băng Ngưng châm chọc.
Thành ý của anh bỗng chốc bị câu nói của cô phá nát. “Em…”
“Anh từng nói chỉ cần em cùng anh một đêm...”
“Đủ rồi!” Dương Tư Thần vội cắt ngang lời nói của cô. Có trời chứng giám anh hối hận đến mức nào. Nếu thời gian có thể quay lại, đánh chết anh cũng không nói ra những lời đó. “Em đừng nói nữa. Anh thừa nhận mình rất hối hận. Không cần biết người khác nghĩ thế nào, từ nay về sau dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh sẽ luôn tin tưởng em Băng Ngưng. Anh xin hứa…”
“Nhưng mà…em không cần nữa.”
Dương Tư Thần cảm thấy cơn đau nhói lên trong ngực. “Em nói gì?”
“Tôi nói tôi không cần.” Băng Ngưng ngẩng đầu lên. “Đừng nói anh tin tưởng em này nọ nữa. Vô nghĩa. Tôi như thế nào là chuyện riêng của tôi liên quan gì đến các người. Tại sao tôi lại phải để ý xem các người có tin tôi hay không? Dựa vào cái gì mà các người coi thường tôi như vậy?” Băng Ngưng đột nhiên cao giọng nói. “Tôi phá thai thì sao? Tôi quan hệ lăng nhăng bậy bạ thì thế nào? Liên quan gì đến mấy người? Mấy người dựa vào đâu mà phán xét tôi, định tội tôi, trừng phạt tôi? Dựa vào đâu và khinh thường, làm nhục tôi?” Tiếng nói của cô khá to hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh. Băng Ngưng lau vội nước mắt, chạy nhanh qua chỗ người đi bộ.
Cách đó vài mét, trong một chiếc xe có gắn gương phản quang, Phương Tử Hạo chứng kiến từ đầu chí cuối mọi việc. Anh xiết chặt nắm tay.
“Chủ tịch…đi được chưa ạ?” Trợ lý cẩn thận hỏi.
“Tôi…hình như hơi quá đáng phải không?” Phương Tử Hạo khó khăn nói, tim như đang bị thứ gì đó lôi kéo đau đớn. Sự mất mát cùng nước mắt tuyệt vọng của cô như thanh đao đang xẻ trái tim anh thành nhiều mảnh. “Ngưng Nhi đang khóc.” Tay chậm rãi đưa lên ngực. ‘Ngưng Nhi, anh Tử Hạo không cố ý đả thương em đâu. Không phải…”
Anh tận mắt chứng kiến cô gái anh hết mực thương yêu trở thành vị hôn thê của bạn tốt. Khi Diệp Dịch Lỗi tuyên bố sẽ đính hôn với Băng Ngưng, anh đã mất đi tư cách yêu cô. Anh còn nhớ rõ ngày anh bị bệnh phải nhập viện, Diệp Dịch Lỗi có đến thăm anh. Trong phòng bệnh, anh bất chấp tất cả nói ra những lời tưởng chừng sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong tận cùng trái tim anh. Anh nói: “Thạch Đầu, nếu tớ thỉnh cầu cậu nhường Băng Ngưng lại cho tớ cậu có đồng ý không?” Lúc ấy, Thạch Đầu kiên định nói với anh: “Tử Hạo, chúng ta mãi mãi là anh em tốt của nhau. Vì cậu, tớ có thể liều cái mạng này cũng không do dự. Nhưng cô ấy thì không được. Cả đời này tớ không thể buông tay.”
Cậu ta đã nói đến thế thì anh còn cách nào khác. Xiết chặt tay, anh cố gắng áp chế nỗi đau trong lòng. “Đi thôi.” Thì ra, ba năm trước bỏ lỡ đã trở thành vĩnh viễn mất rồi….
Băng Ngưng băng qua lối dành cho người đi bộ. Dương Tư Thần bị ngăn cách bởi dòng xe cộ đông đúc. Đến khi anh sang được bên kia thì đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Băng Ngưng vẫn lê bước đi trong gió lạnh, cho đến khi cạn kiệt sức lực mới dừng lại bên đường…
Khi Diệp Dịch Lỗi tìm thấy Băng Ngưng thì cô đang ngồi co ro trên ghế đá ven đường, đầu vùi vào khuỷu tay. Quần áo bệnh viện mỏng manh bay bay trong gió. Hắn chậm rãi tới gần mà, yên lặng không phát ra tiếng động nào nên cô không hề nhận ra. Tiếng gió lướt qua vải vóc nghe phần phật.
Cô húng hắng ho, có lẽ đã bị cảm. Khụ khụ...Tiếng ho khàn khàn mà yếu ớt. Diệp Dịch Lỗi đi đến bên cô, lặng lẽ cởi áo khoác của mình nhưng lại vứt xuống trước mặt cô. Quần áo rơi xuống trước mắt. Không cần ngẩng đầu lên, cô biết đó là Diệp Dịch Lỗi không chỉ vì nhiệt độ cùng hương vị cơ thể quen thuộc đến nao lòng mà còn hành động rất đỗi điển hình phong cách "Diệp Thị".
"Lên xe!" Diệp Dịch Lỗi hạ lệnh. Băng Ngưng không do dự đứng lên. Có lẽ đi bộ quá lâu cùng với trời lạnh khiến chân cô tê rần, mới vừa đứng lên, thân thể đã lảo đảo ngã. Cô tưởng mình sắp ngã sấp trên mặt đất thì đột nhiên DIệp Dịch Lỗi tiến đến đỡ được cô. Thân thể của cô lạnh quá, cảm giác lành lạnh từ bàn tay truyền đến trên người. Dừng lại một một chút, hắn kéo cô vào trong xe. Hành động này khiến Băng Ngưng bất an, chợt nhớ đến hôm nào đó...khiến cô bất giác giãy dụa.
"Yên nào!" Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng quát nhưng hành động cũng mềm mại đi không ít, đến cả việc đóng cửa xe cũng cẩn thận để ý.
Nỗi lo lắng bao trùm khiến cô run run người. Cả buổi sáng lang thang bên ngoài làm cái lạnh thẩm thấu tận sâu vào người. Sau khi tìm được Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi cũng không quay về bệnh viện mà đi thẳng đến căn hộ của hắn. 'Tên khốn khiếp Nam Phong kia, tốt nhất cậu trốn kỹ một chút, đừng để tôi trông thấy cậu."
Căn phòng được dọn dẹp nên khôi phục tình trạng sạch sẽ gọn gàng ban đầu. Diệp Dịch Lỗi kéo tay Băng Ngưng cho đến khi vào trong phòng mới buông ra. Không gian này làm cả hai người cùng nhớ lại chuyện hôm đó...Băng Ngưng vô thức lùi lại phía sau mấy bước.
"Đi vào tắm rửa. Cô trông nhếch nhác quá. Thay quần áo đi." Lạnh lùng buông mấy lời rồi đưa áo sơ mi của chính mình cho cô mặc.
Không phản đối thậm chí không nói lời nào, cô lẳng lặng đi vào phòng tắm. Thật ra, đã từ lâu cô đặc biệt ưa thích quần áo của hắn. Trước kia, mỗi khi ở lại căn hộ này qua đêm, hắn đều đưa áo sơ mi của mình cho cô mặc. Trên mấy bộ quần áo này luôn lưu lại hương vị đặc trưng của hắn khiến cô an tâm cùng thoả mãn...
Trong lúc cô tắm, hắn đi vào bếp tìm thứ gì để uống. Tủ lạnh đã được trợ lý của hắn nhét đầy đồ vào. Hắn lôi một chai bia ra, vẫn là loại thường dùng, mở nắp uống một ngụm. Bia lạnh tràn ra, chảy xuống bụng áo. Hắn nhíu mày phẩy đi bọt nước, tiếp tục uống. Hương lúa mạch trong bia tràn ngập khoang miệng. Cảm giác phiền chán lại dâng lên khiến hắn cảm thấy mỏi mệt. Vài ngày qua, có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự kiến của hắn.
Trong lúc tiếng sấy tóc của Băng Ngưng vọng lại, hắn nằm bất động trên sô pha dường như đã đi vào giấc ngủ. Nhẹ nhàng đi đến, ngẩn người nhìn ngắm khuôn mặt làm cô mê muội. Mắt, mũi, lông mi, chân mày…tất cả đều làm cô xao xuyến. Cô cẩn thận tháo mắt kính của hắn xuống, với lấy cái chăn đắp lên người cho hắn. Nhìn người mình yêu trong khoảng cách gần như vậy, thật yên tĩnh hoàn toàn khác với lúc hắn tỉnh dậy, cô nhè nhẹ đặt một nụ hôn lên đôi môi của hắn. Nụ hôn phớt qua nhưng thực hòa hợp, không dám tiến thêm nhưng bỏ không được dứt không ra. Một giọt nước mặt lặng lẽ rơi xuống mặt hắn.
“Anh có biết hay không, có một bí mật mãi mãi em không thể tiết lộ.” Quyến luyến vuốt ve hai gò má của hắn. “Ngưng Nhi thật sự rất yêu anh…Cho nên đừng trách em gạt anh được không? Dù em có làm bất kỳ việc gì đi chăng nữa cũng chỉ vì muốn tốt cho anh.” Cô cúi đầu thủ thỉ thổ lộ lòng mình. Nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, không ngăn được, đọng lại trên khuôn mặt của Diệp Dịch Lỗi. Lông mi của hắn khẽ rung rung khiến cô phát hiện hắn tỉnh lại, muốn tránh ra nhưng đã quá muộn.
Diệp Dịch Lỗi nhanh tay nắm được Băng Ngưng kéo lại gần, ngửi thấy hương vị nhẹ nhàng khoan khoái của cô. Hắn nhớ đến phần kí ức vô cùng tốt đẹp ở góc sâu nhất trong tim mình. Khi đó, cô cũng mặc áo sơ mi trắng của hắn đứng ở đó, vạt áo so với cô hơi dài chỉ để lộ đôi chân thon dài ra ngoài. Diệp Dịch Lỗi nhìn cô gái trước mặt khiến thần trí không thể tỉnh tảo nổi. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn theo bản năng ôm chầm lấy cô, kéo vào lòng mình, nghiêng người đặt cô xuống sô pha.
Một loạt động tác bất ngờ khiến Băng Ngưng không kịp phản ứng, chỉ kịp thở nhẹ một hơi đã bị môi hắn áp đến mãnh liệt hôn. Nụ hôn mang theo vị bia nồng nàn tràn ngập trong hơi thở.
“Ưm…” Băng Ngưng giãy giụa theo phản xạ nhưng tay lại bị hắn nắm được đưa quá đỉnh đầu. Động tác của hắn lần này lại thực sự cẩn thận, dịu dàng. Băng Ngưng kinh ngạc cảm nhận sự dịu dàng của hắn, cơ thể căng thẳng cũng vì thế mà từ từ thả lỏng, dần cảm thụ nu hôn của hắn. Cô ngây ngô đáp lại. Hắn say mê mút lấy cái lưỡi của cô, đảo quanh vòm miệng. Lúc này, hắn hôn thật chăm chú, thật say mê, thật quyến luyến, thâm tình như thế…như là hôn người yêu trong lúc mật ngọt. Cẩn thận chở che nâng niu, giống như đối với vật quý báu nhất thế gian, không nỡ có một chút sơ sẩy. Bàn tay không hề nhàn rỗi, khẽ vuốt ve làn da mềm mại trơn láng của cô, hàm chứa biết bao yêu thương. Băng Ngưng vụng về đáp lại khiến hắn nhớ tới đêm đó…thậm chí vài năm trước đêm đó…
“Ngưng Nhi…” Cúi đầu, dán môi vào tai cô nhẹ gọi. “Ngưng Nhi của anh…” Hắn thực sự xao động rồi. Tuy nhiên, ngay sau đó như có một thứ gì đó gõ cho hắn tỉnh táo lại, mở to hai hắn nhìn cô gái đang say mê trong dưới người mình. Thần trí dần trở lại…nhìn khuôn mặt xinh đẹp này hồi lâu.
“Không đúng…cô không phải Ngưng Nhi của tôi. Không phải của tôi…” Hắn đột ngột đứng lên.
Băng Ngưng cũng tìm lại lý trí của mình. Tay túm chật vạt áo đã bị mở ra. Đúng vậy, cô không phải “Ngưng Nhi” kia. ‘Anh Dịch Lỗi, anh có biết mình thật tàn nhẫn không? Mỗi lần anh dành chút ngọt ngào cho em, làm dấy lên hy vọng tưởng đã nguội lạnh trong em thì ngay sau đó lại gọi tên của chị.’
Nhặt cái chăn rơi trên đất lên, Băng Ngưng đi qua hắn hướng về phòng ngủ nhưng lần nữa lại bị hắn giữ lại, rồi lại bị kéo đi vào phòng. Hành động quá mức đột ngột cùng kịch liệt khiến mắt cô bắt đầu ngấn nước. Ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm cô. Càng nhìn hơi thở của hắn càng dồn dập, phun lên mặt cô nóng hổi. Không thể phủ nhận, dù có chút tiều tụy nhưng cô gái này có quả thật xinh đẹp say lòng người. Ở cô luôn toát ra sức hấp dẫn khó chối từ không ngừng mê hoặc biết bao người. Nghĩ đến việc dáng vẻ mê người này từng có người khác thưởng thức qua…ví dụ như…Dương Tư Thần…như Phương Tử Hạo…khiến tay hắn bất giác siết mạnh vòng eo mảnh khảnh.
Băng Ngưng cắn chặt môi, khó khăn khống chế cảm giác của mình. Bụng đụng vào chỗ nóng bỏng nào đó khiến cô không dám cử động mạnh.
“Uống thuốc đi!”
Cái gì?
“Tôi không muốn bất cẩn lưu lại hậu quả. Cô không xứng mang thai con của tôi. Tôi không bao giờ muốn có đứa con của cô” Nhìn khuôn mặt trắng bệch cắt không còn hột máu của cô, hắn thấy thỏa mãn, chút khó chịu vì vừa mới “mất khống chế” cảm xúc đã tiêu tan hết. Lúc này đây, hắn chỉ mải tận hưởng chút khoái cảm trả thù mà không lường trước được câu nói gây họa này ngày sau mang lại cho hắn bao nhiêu thống khổ. Cũng khiến Ngưng nhi chuyển từ yêu sang hận hắn thấu xương…
“Anh Dịch Lỗi không cần lo bò trắng răng, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.” Thu hồi đau lòng trên mặt, cô chạm lên bụng của mình. “Cho dù có…em cũng sẽ tự xử lý sạch sẽ.” Đẩy cánh tay của hắn, cô tránh sang một bên.
Diệp Dịch Lỗi ngẩn người đứng đó rất lâu mới lấy lại được cảm giác…mà đau đớn lại nhen nhóm. Cô nói cái gì? Tự mình xử lý…không tin được cô thản nhiên nói tự mình xử lý. Hắn nắm chặt tay để áp chế cảm xúc, sau đó hừ lạnh một tiếng bước ra ngoài.
Sau khi ra khỏi nhà, hắn đi tìm Phương Tử Hạo. Tin tức chuyện tình lần này là hiểu lầm hay không bọn họ vẫn phải nói chuyện thẳng thắn. Vừa rồi, hắn có thể nhanh chóng tìm được Băng Ngưng là do Phương Từ Hạo gọi điện báo. Khó chấp nhận được chính mình không có cách nào tìm được cô, cứ như một người xa lạ trong thế giới của cô mà phải nhờ đến Phương Tử Hạo. Bị người mình yêu phản bội đã đủ đau đớn, hắn thật sự không thể chấp nhận bị chính anh em tốt của mình phản bội. Để đề phòng việc này, hắn vẫn nên chuẩn bị trước.
Phương Tử Hạo biết hắn nhất định sẽ đến tìm mình nên cố ý cho nhân viên công ty tan tầm sớm một chút, một mình ngồi đợi ở văn phòng. Ngày thường anh không hay hút thuốc nhưng hôm nay phá lệ hút khá nhiều.
“Vào đây.” Khi Diệp Dịch Lỗi đến nơi thì anh cũng đã pha xong café, ngồi đợi bạn. “Ngồi đi.”
Một bụng lửa giận trước thái độ của Phương Tử Hạo lại không có cách nào phát tiết. “Cậu biết tớ sẽ đến à?”
“Đương nhiên, chúng ta là anh em thân thiết từ nhỏ. Tớ hiểu cậu tựa như cậu hiểu tớ vậy.” Phương Tử Hạo ngồi xuống, lắc đầu. “Có lẽ…không đúng hoàn toàn. Có đôi khi người ta không thể hiểu nổi chính bản thân mình thì…người khác làm sao hiểu được đây?” Anh nhấp một ngụm café. “Tớ nói rồi, tớ không tranh giành với cậu. Cậu nên nhớ rõ như thế.”
Diệp Dịch Lỗi duy trì im lặng.
“Cậu định giữ chặt cô ấy thật sao?” Phương Tử Hạo tiếp tục nói. “Nếu có một ngày cậu buông tay, tớ sẽ không do dự mà theo đuổi cô ấy. Lúc đó sẽ không phải tớ phản bội tình anh em của chúng ta phải không?”
“Tử Hạo, khẳng định với cậu tớ sẽ không buông cô ấy đâu.”
“Cậu yêu cô ấy sao?”
Yêu? “Cậu nói đùa à?” Hắn buồn cười nhưng lại không hề nhận ra nụ cười của bản thân rất khó coi.
“Nếu cậu không yêu cô ấy thì không còn gì để nói. Nhưng nếu cậu yêu Băng Ngưng mà vẫn nhẫn tâm hành hạ, thương tổn cô ấy thì sẽ có ngày cậu hối không kịp. Tổn thương người mình yêu cuối cùng cũng là tổn thương chính mình. Cậu có dám chắc cậu không hề đau đớn, khổ sở.”
“Cậu cảm thấy cô ta xứng đáng sao?” Diệp Dịch Lỗi chê cười. “Tớ sẽ không yêu ai nữa. Không bao giờ yêu…”
Hai người lặng yên nhìn nhau, không nói thêm gì. Cuộc nói chuyện này dường như là dư thừa. Diệp Dịch Lỗi ngồi thêm một lát rồi đứng dậy ra về tránh không khí ảm đạm. Ra đến cửa vừa vặn gặp Nam Phong. Anh tới đây định thông báo với Tử Hạo tin Dịch Lỗi đã về nước, không ngờ lại “may mắn” gặp luôn hắn ở đây. Đúng là “trúng số”. Chưa kịp lên tiếng đã bị Dịch Lỗi nện cho một quyền.
“Cậu uống nhầm thuốc à? Sao đánh tớ?” Anh tức giận nhưng không lấy được một tia đồng tình, ngược lại còn nhận luôn sắc mặt u ám của Phương Tử Hạo. Anh không khỏi thổn thức, ‘đây quả là huynh đệ thân thiết như như tay chân (vivi – nguyên văn “nhân lấy đàn phân”, chịu không dịch nổi. Ai biết chỉ cho vi để tớ sửa lại nha. Bây giờ để tạm là vầy T.T), đến cả khẩu vị bạn gái cũng giống hệt nhau. Không biết sau này mình với Vân Tường có đấu nhau sứt đầu mẻ trán vì một em nào đó không? Chắc không đâu…lọt vào mắt xanh Hạ thiếu toàn quái vật thôi.’
***************************
Diệp Gia,
Lâm Thanh Âm giải thích cả buổi với bố chồng mới đổi được câu “Không sao. Nó lớn rồi, tự biết mình nên làm cái gì.” của ông. Lúc này Lâm Thanh Âm mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Diệp Thiệu Kỳ cũng chẳng còn chiêu gì để châm chích chuyện này nữa.
“Ôi chà…chị dâu quả là biết tận dụng mọi thời cơ nhỉ.” Diệp Thiệu Kỳ dựa vào lan can nói. “Nghe đâu con gái cưng của chị mất tích. Chị không lo lắng đi tìm mà lại ở đây tranh thủ sự đồng tình của lão gia. Có vẻ như chị cũng chẳng quan tâm gì đến đứa con này.”
“Dịch Lỗi đi đón Ngưng Nhi rồi.”
“Ở cùng một chỗ với con trai chị mới không an toàn nhất đó.” Diệp Thiệu Kỳ buồn cười. “Chậc chậc…Chị không xem qua bệnh án của Băng Ngưng sao? Hạ thể bị rách, tổn thưong nghiêm trọng? Tàn bạo quả thật cũng có di truyền.”
“Cô đi quản quý tử nhà cô đi.” Lâm Thanh Âm đáp trả. Lúc này không có người ngoài không cần để ý hình tượng, phản ứng của bà cũng gay gắt hơn. “Cô cũng luống tuổi rồi, còn quan tâm chuyện phòng the của người khác làm gì. Nếu cô đơn quá không chịu được thì đi tìm đàn ông mà giải tỏa, đừng ở đó nói này nói nọ vớ vẩn, không ăn được nho nói nho xanh.
“Chị…” Diệp Thiệu Kỳ thoáng giận nhưng rất nhanh khôi phục điệu bộ tươi cười. “Đúng vậy, tôi là bà cô già cô đơn chốn khuê phòng nhưng là do mệnh bạc, chồng không may mất sớm.” Bà uyển chuyển bước từng bước đến. “Tôi cô đơn nhưng cam tâm tình nguyện, so với người rõ ràng chồng còn sống mà chả khác gì quả phụ còn hơn nhiều.” Bà cười càng đắc ý. “Cái này có khi cũng di truyền. Chính chị biết rõ hơn ai hết, anh trai tôi vì sản nghiệp mới kết hôn với chị. Tình cảnh đồng sàng dị mộng (*) cũng chẳng dễ chịu gì phải không?
(*) Vợ chồng không hạnh phúc.
Bị đánh thẳng vào chỗ đau, sắc mặt Lâm Thanh Âm càng ngày càng trắng bệch.
"Tôi thủ tiết nhiều năm vì người chồng đã mất của mình. Ít ra khi anh ấy còn sống chúng tôi được trải qua cuộc sống hôn nhân ngọt ngào. Anh ấy yêu tôi thật sự. Thời điểm chúng tôi ân ái mặn nồng điên cuồng anh ấy chỉ gọi tên mình tôi. Mà chị dâu...đã bao lâu rồi chưa từng thử qua hương bị mất hồn đó."
"Cô câm mồm cho tôi." Lâm Thanh Âm giận quá mà đánh mất khống chế.
"Làm gì mà nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi thế. Tôi vẫn tưởng chị sống như thế hơn hai mươi năm, nên sớm quen rồi chứ. Được rồi, được rồi...chị không muốn nghe thì tôi không nói là được. Đừng nóng giận..." Diệp Thiệu Kỳ vẫn cười.
Lâm Thanh Âm gắt gao trừng mắt nhìn Diệp Thiệu Kỳ. Bị sỉ nhục như thế là điều không thể chấp nhận với bà. 'Tiện nhân...đợi mà xem."
Trở lại phòng, Lâm Thanh Âm giống như phát điên, không ngừng đập phá ném đồ vật. Lúc này, bà khác hẳn với hình tượng mệnh phụ phu nhân thanh tao hàng ngày. Bà tức giận đến phát run, ngay đến điện thoại cũng cầm không xong. Chật vật mãi mới bấm được số máy của Diệp Thiệu Quân, tuy nhiên trả lời bà lại là giọng nữ ngả ngớn.
"Alo, Lâm Thanh Âm!" Cô ả cố ý nói giống nguyên si cách trả lời điện thoại của Diệp Thiệu Quân. Ha ha..Lâm Thanh Âm...Lâm Thanh Âm. "Quân đang tắm nha."
"A____________" Bà thét lên căm tức. Điện thoại bị đáp văng vào tường, vỡ tan. Bà túm lấy tóc của chính mình nghe tiếng cười khàn khàn của cô nàng kia.
"Diệp Thiệu Quân, ông nhất định phải tàn nhẫn như thế sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?" Bà kêu lên phẫn nộ. Hiện tại ngay cả con ranh Diệp Thiệu Kỳ cũng xem thường bà. "Chính ông là người đề nghị kết hôn với tôi. Ông cảm thấy có lỗi với người đàn bà kia là chuyện của ông, vì sao tổn thương tôi. Ông có biết ông làm vậy là phản bội cả hai người đàn bà không...hai người..."
Bóng đêm dần buông xuống, càng lúc càng dày đặc, đã khuya lắm rồi nhưng có một số người lại không tài nào ngủ được.
Diệp Thiệu Quân trở về, không quan tâm đến đống hỗn độn trong phòng giống như sớm thành thói quen. Ông đi thẳng vào phòng tắm hồi lâu mới bước ra.
"Thực tri kỷ." Sau khi phát tiết tức giận, giọng nói của Lâm Thanh Âm đã khôi phục bĩnh tĩnh. Mỗi lần ông ta ở bên ngoài trở về đều tắm rửa rất kỹ càng, tuyệt đối không mang theo hương nước hoa của đàn bà khác leo lên trên giường. Thật là tri kỷ...thật chu đáo...
Diệp Thiệu Quân vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nằm xuống chỗ của mình trên chiếc giường rộng lớn. Phòng ngủ lại trở lại màu sắc u ám như trước. Lâm Thanh Âm vẫn ngồi đó, hai hàng nước mắt chảy xuôi trên gò má. Hai mươi sáu năm...vẫn là như vậy. Lau đi nước mắt, thay vào đó bà cười lên một tiếng. Trong bóng tối, không thể phân biệt rõ nụ cười của bà che giấu điều gì.
****************************
Qua ngày hôm sau, Diệp Dịch Lỗi đưa Băng Ngưng trở về nhà. Vừa vào cửa, Băng Ngưng lập tức nhận thấy không khí kì lạ trong nhà. Lâm Thanh Âm không đi đến công ty, tinh thần của bà cũng không tốt lắm.
"Mẹ sao thế ạ?"
"Về rồi sao." Lâm Thanh Âm vuốt ve gương mặt nhỏ bé của cô. "Vẫn còn giận mẹ sao?"
Băng Ngưng lắc đầu. "Xin lỗi mẹ, do con giận dỗi trẻ con. Con không nên bỏ đi lung tung. Lát nữa con sẽ quay về bệnh viện ngay."
"Thôi, đừng đi lại nhiều nữa. Lát nữa gọi bác sĩ Tư Đồ đến đây."
"Mẹ!" Băng Ngưng vòng tay ôm bà thật chặt. Chắc lại không vui vì cha rồi. "Con thương mẹ nhiều lắm."
"Mẹ cũng rất thương con. Lát nữa mẹ phải đến công ty. Mẹ đã xin phép trường cho con nghỉ rồi. Nhìn thấy con về mẹ yên tâm rồi." Bà sờ đỉnh đầu Băng Ngưng nhưng mắt lại nhìn con trai. "Còn con nữa, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai con đi làm ngay cho mẹ. Nếu đã trở về thì từ nay mọi công việc của công ty ở trong nước đều do con phụ trách."
Diệp Dịch Lỗi gật đầu, lòng vẫn nghi hoặc về thái độ kỳ lạ mấy hôm này của mẹ. Băng Ngưng cũng đang nghĩ ngợi miên man. 'Mẹ tốt như vậy không hiểu sao cha lại nhẫn tâm làm mẹ đau lòng.' Nghĩ đến đây cô bất giác nhìn về phía Diệp DỊch Lỗi. Có phải nam nhân đều như vậy không? Cho dù không yêu, nhưng vẫn có thể cùng người khác thân mật. Hắn luôn khắc ghi tình yêu dành cho Tuyết Ngưng nhưng vẫn quan tâm Đinh An Nhiên, ái muội cùng Điền Mộng Phỉ, còn đối với cô như vậy...
"Vì sao nhìn tôi như thế?" Diệp Dịch Lỗi nhíu mi. Chán ghét? Buồn bực? Cô ta dựa vào cái gì mà nhìn mình như thế.
"Không có gì, chỉ cảm thấy anh và cha rất giống nhau."Băng Ngưng hạ tầm mắt xuống. Cô định bàn với mẹ chuyện đi học...nhưng có lẽ vẫn bị trì hoãn rồi.
Sau khi rời nhà, Lâm Thanh Âm không đi đến công ty mà lái xe đi theo hướng ngược lại. Biểu hiện của bà thoạt nhìn thật bình tĩnh nhưng để ý kỹ sẽ thấy không phải như vậy. Tay cầm lái nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi rõ.
Xe dừng trước một quán cafe. Lâm Thanh Âm vừa bước xuống xe đã bị một bóng người thu hút. Là Diệp Thiệu Kỳ. 'Tại sao cô ta lại ở đây? Còn người đàn ông kia là ai?" Bà muốn nhìn cho rõ nhưng tiếc là khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ. Chỉ biết hai người đó khá thân mật. Lúc Lâm Thanh Âm đi qua cũng là lúc người nọ lên xe rời đi. Thậm chí biển số xe cũng không kịp nhìn. Bà không hề quen biết người đàn ông đó nhưng bà dám khẳng định ông ta chính là người thường xuyên gọi điện cho Diệp Thiệu Kỳ.
"Thiệu Kỳ!" Lâm Thanh Âm gọi một tiếng.
Diệp Thiệu Kỳ hoảng sợ quay lại. Vừa thấy Lâm Thanh Âm, đáy mắt xẹt qua tia kinh hoảng. "Sao chị lại ở đây?""Cô đến được vì sao tôi không thể?" Lâm Thanh Âm cười."Cô không ở công ty chạy đến đây làm gì?" Vừa nói vừa nhìn theo hướng chiếc xe vừa đi.Diệp Thiệu Kỳ sợ run vài giây rồi rất nhanh khôi phục tự nhiên. "Chị bảo tôi quá cô đơn thiếu thốn nên đi tìm đàn ông. Tôi đang nghe theo lời khuyên của chị đây."
"Thiệu Kỳ, dù thế nào cô cũng là người nhà họ Diệp, nên chú ý hành vị một chút được không?" "
Thôi cho tôi xin đi chị dâu. Dù tôi có làm gì thì cũng không ảnh hưởng bởi vì tôi độc thân, hoàn toàn tự do. Còn chị..." Bà nói xong che miệng cười cười. "Không lẽ anh trai tôi ra ngoài tìm thú vui lạ nên chị cũng ông ăn chả bà ăn nem, đi tìm tình nhân sao?"
"Diệp Thiệu Kỳ, cô nói bậy bạ cái gì?"Lâm Thanh Âm tức giận nói.
"Tôi nói cái gì hẳn chị nghe rõ ràng. Nếu không thì đi uống cafe ở chỗ xa như thế này làm gì?" Bà khoa trương nhìn ngó phía sau. "Nếu đã vậy tôi cũng không tiện quấy rầy. Chà...yên tâm đi, tôi không nói với anh tôi đâu." Nói xong đi thẳng ra xe của mình bỏ lại Lâm Thanh Âm với sắc mặt đã tái xanh. Diệp Thiệu Kỳ, cô đừng đắc ý sớm...Dám chọc giận tôi chỉ sợ người chịu thiệt sẽ là cô thôi.'
Diệp Thiệu Kỳ vừa lái xe vừa thầm đắc ý, đồng thời đôi mắt cúng chứa đầy ngoan độc. 'Lâm Thanh Âm, ngữ như chị mà cũng đòi lên giọng trước mặt tôi sao? Hừ! Chị không đắc ý được lâu nữa đâu. Chúng ta chờ xem...'
*************************
Dương Tư Thần bần thần đứng trước cửa nhà họ Diệp hồi lâu. Hôm qua anh bị ảnh hưởng sâu sắc bởi những lời nói của Băng Ngưng. Anh vẫn muốn giả thích rõ ràng với cô nhưng hiện tại đến cửa anh còn không vào được thì làm sao gặp được cô, ngay cả người để nhờ báo tin cũng không có. Anh xiết mạnh nắm tay, chắc chắn là chủ ý của Diệp Dịch Lỗi. Đã thế, hôm nay anh quyết đợi ở đây để nhìn thấy cô. Anh không tin bọn họ cứ thế hoàn toàn cắt đứt.
Anh tựa vào thân xe đứng đợi, không nghĩ đến lại gặp Tư Đồ Mạch ở đây. Vừa nhìn thấy hắn, anh giật mình lo lắng không biết cô lại xảy ra chuyện gì.
“Bác sĩ Tư Đồ.” Dương Tư Thần đón đường chào hỏi.
“Dương thiếu gia, sao anh lại ở đây?”
“Ngưng Nhi bị làm sao? Cô ấy bị bệnh sao?” Anh khẩn trưởng hỏi trong mắt không hề che giấu bao nhiêu quan tâm.
“Chỉ bị cảm lạnh thôi. Lúc trước còn bị phỏng nữa.”
“Bị phỏng…làm sao lại bị phỏng?” Anh kinh hãi. “Cô ấy vẫn có người chăm sóc phục vụ không phải sao?”
Tư Đồ Mạch bất đắc dĩ lắc đầu. “Con gái nuôi dù sao vẫn không được như con ruột.” Nói xong dừng lại. “Có lẽ tôi không nên nói thế.”
“Cho nên…cô ấy cũng không được sống thoái mái gì.”
”Gần đây liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như thế, anh cảm thấy cô ấy có thể sao? Diệp Dịch Lỗi quả là vị hôn phu tồi tệ.”
Dương Tư Thần càng nghe sắc mặt càng kém, tay nhanh chóng xiết lại như đã hạ quyết tâm gì đó.
“A…mấy người đậu xe triển lãm sao?”Điền Mộng Phỉ nện giày cao gót, õng ẹo đi tới. “Dương thiếu gia thật nhàn rỗi nhỉ.”
Dương Tư Thần lạnh lùng nhìn Điền Mộng Phỉ, không hề che giấu chán ghét.
“Chậc chậc…nghe đồn Dương thiếu là công tử phong nhã, đối xử với phụ nữ rất lễ nghĩa không phải sao? Hôm nay thế nào…?”
”Hạng như cô?” Dương Tư Thần quay lại thái độ bất cần tà tà cười. “Tôi chỉ lễ nghĩa với người đáng được như vậy. Với những kẻ không xứng, tôi cần gì nể mặt họ.”
“Anh…Đúng rồi! Anh chỉ có hứng thú với loại con gái bên ngoài giả vờ thanh thuần nhưng bên trong thì đê tiện đúng không.” Điền Mộng Phỉ nổi giận.
“Cô nói cái gì?” Thái độ của Dương Tư Thần lạnh đi vài phần. “Có giỏi cô nhắc lại lần nữa xem.” Dáng điệu hung ác của anh khiến Điền Mộng Phỉ thối lui vài bước, nuốt nuốt nước miếng không dám lên tiếng tiếp.
“Dương thiếu gia, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép vào trước xem Băng Ngưng thế nào.”
Băng Ngưng không ngờ Điền Mộng Phỉ và Tư Đồ Mạch cùng nhau đên. Nhìn hai người trước sau lần lượt bước vào, cô quay mặt sang một bên, trong đầu hiện lên rõ mồn một những ảnh chụp ở Pháp khiến thái dương phát đau. Cô ấn huyệt thái dương. Hình như rất đau thì phải…
“Sao thế?” Tư Đồ Mạch thấy sắc mặt cô không tốt tiến lên hỏi.
“Không sao. Tôi về phòng trước.” Cô lắc đầu.
“Ôi…Lạc tiểu thư, gấp gáp vậy sao? Người ta vừa mới vào cửa liền dẫn lên phòng mình.” Ả nói xong che miệng cười khúc khích.
“Điền tiểu thư, cô thật quá đáng.” Băng Ngưng tức giận đến mặt trắng bệch.
“Tôi lại thấy cô ấy nói đúng.” Vẫn chăm chú xem tạp chí, Diệp Dịch Lỗi nhàn nhạt nói mà không ngẩng đầu lên nhìn Băng Ngưng một cái. “Cô không cần vội vàng như thế. Tôi nhớ rõ mấy hôm trước tôi mới vừa…” Lời nói cay nghiệt đột nhiên bị nuốt trở lại khi hắn bắt gặp ánh mắt của Bang Ngưng nhìn mình. Tay không tự chủ nắm thật chặt.
“Anh Dịch!” Điền Mộng Phỉ vùi vào trong lòng hắn. “Anh đuổi người ta ra khỏi phòng rồi đi luôn, chả nói với em tiếng nào.”
Băng Ngưng ngoảnh mặt đi hướng khác để không phải chứng kiến hai người họ thân mật tình tứ. ‘Anh Dịch Lỗi, rốt cuộc anh muốn tổn thương em đến mức nào mới vừa lòng.”
Điền Mộng Phỉ cố ý chen chúc cùng Diệp Dịch Lỗi trên ghế sô pha, cơ thể dán sát vào người hắn. “Anh Dịch, bác gái nói sau này mọi chuyện trong nước của công ty đều do anh phụ trách. Cha em cũng gọi đến dặn dò về công việc công ty. Sau này chúng ta lại cùng “hợp tác” công việc rồi.”
“Sức khỏe của cô còn yếu, nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Không muốn thấy Băng Ngưng tiếp tục bị hành hạ, Tư Đồ Mạch mở lời. “Tôi đã bố trí cho cô tổng kiểm tra sức khỏe vào tuần sau rồi.”
“Bác sĩ Tư Đồ! Phiền anh đừng quên thân phận của mình.”Diệp Dịch Lỗi gằn giọng nhắc nhở.
“Tôi tự biết thân phận của mình là gì. Thế nhưng có một số người lại không nhớ rõ thân phận của chính mình.”
Diệp Dịch Lỗi giương mắt nhìn Tư Đồ Mạch. ‘Anh ta thường khiêu chiến với mình không biết mục đích là gì?’ “Tư Đồ Mạch…”
“Diệp Thiếu Gia, tôi thừa nhận tiền công Diệp Gia trả cho tôi không tệ…nhưng không có nghĩa tà tôi phải nhìn sắc mặt của ai để làm việc, càng không cần anh lên mặt dạy bảo tôi nên hay không nên làm gì.”
“Tư Đồ à…” Thấy hai người càng lúc càng căng thắng đấu khẩu, Băng Ngưng khẽ gọi Tư Đồ Mạch để can ngăn.
Tư Đồ…Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Phản rồi! Cô ta dám trước mặt hắn gọi tên thân mật của người khác, không đếm xỉa gì đến lời nói của hắn cùng Điền Mộng Phỉ.
Cả ngày Điền Mộng Phỉ quấn lấy Diệp Dịch Lỗi mà Tư Đồ Mạch cũng không hề có ý định rời đi. Điền Mộng Phỉ cố ý dính chặt vào Diệp Dịch Lỗi, thân thân mật mật mà hắn cũng không từ chối. Tư Đồ Mạch thi thoảng lại tỏ ra quan tâm đặc biệt đến Băng Ngưng, đôi khi không biết vô tình hay cố ý làm ra vài hành động mờ ám. Dưới con mắt quan sát lạnh lẽo của Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng thấy thật bất an.
Lâm Thanh Âm vừa trở về đã nhận ra không khí không bình thường ở nhà.
“Diệp phu nhân, bà về đúng lúc, tôi đang đợi bà.” Tư Đồ Mạch đứng lên chào hỏi.
“Mộng Phỉ cũng đến à? Mọi người mau ngồi xuống đi.”
“Hôm nay, Điền tiểu thư và bác sĩ Tư Đồ cùng đến.” Quản gia thông báo.
Lâm Thanh Âm nhìn Điền Mộng Phỉ. “Hai người quen nhau sao?”
”Không..” Điền Mộng Phỉ đang muốn trả lời thì Tư Đồ Mạch đã nhanh hơn đáp lời. “Chúng tôi tình cờ gặp nhau trước cổng nhà.” Hắn khẽ cười. “Ban đầu dự định bàn bạc một chút với phu nhân về phương pháp và thời gian trị liệu cho Băng Ngưng, không ngờ kéo dài lâu như vậy.”
“Cậu là bác sĩ riêng của Băng Ngưng. Thấy cậu tận tâm như vậy tôi thật yên tâm cũng vô cùng cảm kích. Chúng ta vào thư phòng nói chuyện.” Bà gật đầu đồng ý đồng thời dặn dò giữ khách lại dùng cơm.
Dùng cơm? Có nghĩ là mình phải tiếp tục chịu đựng cảnh hai người họ không coi ai ra gì, thân mật quấn quýt. Thái độ không cam tâm của cô không qua được đôi mắt của Diệp Dịch Lỗi.
Hai người trên lâu nói chuyện gì đó một hồi lâu đến lúc xuống dưới đã khá muộn. Có điều hôm nay thái độ của Lâm Thanh Âm với Điền Mộng Phỉ không còn thân thiện như trước nữa. Sau bữa tối, bà tỏ ý tiễn khách, cả Tư Đồ Mạch và Điền Mộng Phỉ đều ra về.
Đã lâu không mệt mỏi như vậy, Băng Ngưng kéo lê thân thể rã rời lên lầu trở về phòng. Cô chắc chắn đêm này mình vừa đặt lưng sẽ ngủ không trở mình cho đến tận sáng.
Trong phòng ngủ tối như mực, Băng Ngưng không bật đèn cứ thế đi vào. Không ngờ, vừa mới đóng cửa phòng, đã bị một bóng người ôm chầm lấy, đẩy ngược trở về. Băng Ngưng dựa sát vào ván cửa, môi của cô bị đôi môi nóng bỏng mạnh mẽ áp đến.
Ô…
Hương vị quen thuộc theo nụ hôn tràn ngập hơi thở. Diệp Dịch Lỗi một tay cầm cánh tay của Băng Ngưng, tay kia ôm lấy thắt lưng của cô. Thân thể hai người dính sát vào nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nhau. Hắn hôn vội vàng, động tác kịch liệt khiến cô không thể hô hấp, càng không theo kịp tiết tấu của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng lên, trong lòng tự hỏi mình lại làm cái gì chọc hắn tức giận. Trong bóng tối dày đặc, hai người đều không nhìn rõ đối phương chỉ cảm nhận được tiếng thở gấp rối loạn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Diệp Dịch Lỗi cũng buông cô ra. Vừa có chút tự do, cô hít lấy hít để từng ngụm không khí. Đầu vẫn dựa vào lồng ngực của hắn khiến hô hấp nóng bỏng qua lớp áo sơ mi phun vào người hắn. Cô không hề biết tư thế này thật nguy hiểm…đợi đến khi nhận ra thì bàn tay của hắn đã thâm nhập vào bên trong quần áo, bắt đầu vuốt ve.
“Á_________” Băng Ngưng giật mình kêu to.
“Nếu cô muốn cho mọi người đều nghe thấy thì kêu to hơn một chút.” Diệp Dịch Lỗi cắn cắn lỗ tai của cô thấp giọng nhắc nhở. Băng Ngưng ngậm chặt mồm, không dám lên tiếng nữa mà bàn tay của hắn càng to gan táo bạo hướng lên trên…
Xoạt…tiếng quần áo bị xé đánh động không khí.
Chỉ Hoan Không Yêu - Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ Chỉ Hoan Không Yêu - Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ - Hải Diệp