The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: George Sand
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2155 / 27
Cập nhật: 2015-09-16 22:07:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ời sống gia đình của bà Delmare đã trở nên ổn hơn. Không còn những nười bạn giá nữa thì cũng biến mất nhiều khó khăn mà trước đây những người trung gian khả ố nhúng tay vào chỉ làm cho khó khăn trầm trọng thêm lên bằng tất cả những nhiệt tâm của họ. Sir Ralph, thầm lặng và bề ngoài không can thiệp vào chuyện gì, lại khéo léo hơn tất cả bọn họ trong việc dẹp bỏ những xích mích lặt vặt trong đời sống riêng tư mà rất dễ bị thổi phồng lên do thói ngồi lê đôi mách. Còn Indiana hầu như luôn luôn sống một mình. Nhà họ ở trong núi, phía trên thành phố, và sáng sáng, ông Delmare có một kho hàng ở cảng, ngày nào cũng đi lo công việc buôn bán với Ấn Độ và Pháp. Sir Ralph không có chỗ ở nào khac ngoài nhà này, nhưng anh có cách đem lại cho gia đình sự sung túc mà không để cho họ nhận thấy ân huệ của anh, anh nghiên cứu lịch sử tự nhiên hay trông coi công việc đồn điền. Indiana, trở lại với những thói quen uể oải của cuộc đời phụ nữ Creole, vào những giờ nóng nhất trong ngày, nàng ngồi trong chiếc ghế bành Ấn Độ, còn những buổi chiều dài, nàng lánh mình trong chốn núi non hiu quạnh.
Đảo Bourbon thực ra chỉ là một hình nón khổng lồ, đáy là một hình tròn chừng bốn chục dặm và chỏm là những quả núi cao tới một ngàn sáu trăm todơ. Hầu như từ tất cả các đỉnh của khối núi hùng vĩ ấy, sau những vách đá nhọn, sau những lũng hẹp và những khu rừng cao, trước mặt hiện ra làn biển xanh đánh đai lấy chân trời bằng phẳng. Từ những cửa sổ buồng mình, giữa hai chỏm đá nhọn, qua khe hẻm của một trái núi có rừng mà sườn núi đối diện với nhà, Indiana nhìn thấy những cánh buồm trắng lướt đi trên Ấn Độ Dương. Trong những giờ im lặng ban ngày, cảnh tượng ấy thu hút con mắt và khiến cho chừng ưu sầu của nàng mang màu sắc một sự tuyệt vọng đơn điệu không thay đổi. Cảnh đẹp diệu kỳ ấy không làm cho những mơ ước của nàng đượm chất thơ, mà lại làm cho nó càng cay đắng và ảo não hơn. Khi ấy nàng buông tấm rèm cọ ở cửa sửa xuống, và lẩn trốn cả ánh sáng ban ngày, mặc cho những hàng lệ xót xa nóng hổi tuôi rơi cho vơi nỗi lòng riêng.
Nhưng chiều đến, khi gió núi bắt đầu dậy lên, đem đến hương tơm của đồng lúa trổ đồng, nàng đi sâu vào trảng cỏ, để cho ông Delmare và Ralph ở hàng hiên thưởng thức nước hãm Faham thơm phức và thong thả nhả khói thuốc lá. Khi ấy nàng ở trên một điểm cao vời vợi, đi quanh miệng một núi lửa cũ đã tắt, nhì vầng mặt trời lặn làm cho hơi nước trong không khí nhuốm màu đỏ rực như thể trải một lớp bụi vàng và hồng ngọc lên những ngọn mía rì rào, lên những thành đá ngầm lấp lánh. Thảng hoặc nàng xuống cửa sông Xanh Gin, vì mặc dù nhìn ra biển nàng đau lòng, nhưng biển vẫn mê hoặc nàng bằng cái ảo ảnh có sức cuốn hút nam châm của nó. Nàng có cảm giác rằng đằng sau những làn sóng và làn sương mù xa xăm kia, trước mắt nàng sắp hiện lên hình ảnh thần kỳ của một xứ sở khác. Đôi khi những đám mây gần bờ có hình dạng lạ thường: khi thì nàng thấy trên mặt biển dựng lên một làn sóng trắng có hình thể giống như mặt tiền của bảo tàng Louvre; khi thì hai lá buồm vuông vắn đột nhiên ló ra khỏi sương mù khiến nàng liên tưởng đến những ngọn tháp cua nhà thờ đức bà Paris khi dòng sông Sene tỏa sương dày đặc ôm lấy chân nhà thờ, khiến cho những ngọn tháp như lơ lửng trên không trung; lần khác thì những cuộn mây hồng luôn luôn thay đổi hình dạng, tạo nên tất cả những nét kiến trúc kỳ quặc của một thành phố rộng mênh mông. Trí óc của người phụ nữ này ngủ yên trong những ảo tưởng của quá khứ, và nàng náo nức vui khi nhìn thấy thành Paris tưởng tượng mà đời sống thực của nó đã đánh dấu một quãng đời bất hạnh nhất của nàng. Khi ấy nàng cảm thấy chóng mặt lạ lùng. Ở trên cao vời vợi so với mặt đất, nhìn những khe hẻm ngăn cách núi với đại dương lướt đi dưới mắt, nàng có cảm giác mình như mũi tên lao vút đi trong khoảng không gian ấy và hướng tới cái thành phố tuyệt diệu do trí tưởng tượng của nàng tạo nên. Trong trạng thái mơ mộng ấy, nàng bám chặt lấy vách đá làm chỗ tựa. Lúc ấy người nào quan sát cặp mắt hau háu của nàng, bộ ngực nàng phập phồng rộn rực và vẻ mặt vui sướng đáng sợ của nàng thì thấy nàng có những triệu chứng điên. Tuy nhiên, đấy là những giờ lạc thú của nàng, những khoảnh khắc thoải mái duy nhất mà suốt ngày hy vọng của nàng đã hướng tới. Nếu ông chồng dở chứng cấm những cuộc đi dạo một mình như thế thì tôi không biết nàng sẽ sống với ý nghĩ như thế nào; bởi vì ở nàng, tất cả gắn với một khả năng ảo tưởng nào đó, với một khát vọng nồng nhiệt hướng về một điểm không phải là hoài niệm, không phải là sự chờ đợi, không phải là hy vọng, không phải là sự luyến tiếc, mà là mong muốn với tất cả sức mạnh ngốn nuốt của nó. Nàng sống như vậy hàng tuần và hàng tháng dưới bầu trời nhiệt đới, chỉ yêu và âu yếm một cái bóng, chỉ ôm ấp một ảo vọng.
Về phần mình, Ralph bị lôi cuốn vào những cuộc dạo chơi đến những nơi chốn âm u, um tùm, nơi mà hơi gió biển không thể lọt tới được. Bởi vì nhìn thấy đại dương, anh khó chịu cũng như nghĩ đến chuyện phải vuột qua đại dương lần nữa. Đối với anh, nước Pháp chỉ là một chỗ đáng nguyền rủa trong ký ức của trái tim. Chính ở đấy, anh đã bất hạnh tới mức mất can đảm, mặc dù anh là người đã quen với sự rủi ro và gan góc chịu đựng mọi đau khổ. Anh cố hết sức quên đất nước ấy đi. Bởi vì, dù rất đỗi đáng ghét cuộc đời, anh muốn sống sao cho cảm thấy mình là người cần thiết. Cho nên nah tìm hết cách tránh không thốt lên một lời nào có liên quan đến những ngày anh sống ở nước ấy. Anh sẵn lòng đánh đổi tất cả, miễn sao dứt bỏ hẳn cái kỷ niệm khủng khiếp ấy khỏi tâm trí Indiana! Nhưng anh chẳng mấy hy vọng thành công, anh cảm thấy mình kém khéo léo, kém tài ăn nói, vì vậy anh lảng tránh nàng hơn là tìm cách giải khuây cho nàng. Vì quá dè dặt và tế nhị, bề ngoài anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng và ich kỷ như trước. Anh lánh đi một chỗ thật xa để một mình chịu đau khổ, và nhìn anh hăm hở băng rừng vượt núi, săn tìm chim chóc và sâu bọ, người ta có thể bảo anh là người đi săn kiêm nhà tự nhiên học bị thu hút bởi niềm đam mê trong trắng của mình và hoàn toàn không bận tâm đến những chuyện tình ái sôi động chung quanh. Tuy nhiên việc đi săn hay nghiên cứu chỉ là cái cớ để anh che giấu những mơ ước cay đắng triền miên của mình.
Hòn đào hình nón này đầy vết nứt từ trên xuống dưới trên khắp bề mặt của nó và phơi bày ra những khe sâu với những dòng suối trong veo chảy cuồn cuộn: một trong những khe ấy là Becnica. Đấy là một chốn hết sức ngoạn mục, một thung lũng hẹp và sâu, nép giữa hai vách đá thẳng đứng, trên vách đá rải rác những bụi cây nhỏ và những cụm dương xỉ.
Một con suối chảy trong cái hẻm giữa hai vạt núi. Ở chỗ hai vách khép lại, suối đổ xuống từ một độ cao đáng sợ, và ở chỗ nước xối xuống, nó tạo nên một vũng nhỏ xung quanh mọc những cây sậy và bụi nước mờ mịt như khói. Quanh rìa vùng nước và hai bên bờ dòng nước chảy ra từ một cái vũng quá đầy mọc lên những thân cây chuối, vải, cam, một màu xanh tăm tối và dữ dội bao trùm khắp phần trong khe. Ralph lánh vào đây tránh nóng và tránh mọi người. Một cuộc dạo chơi của anh rốt cuộc lại dẫn anh đến chốn ưa thích này. Tiếng ồn ào tươi mát và đơn điệu của dòng thác đổ ru ngủ tính ưu sầu của anh. Khi tim anh nhức nhối vì những khắc khoải thầm kín ấp ủ quá lâu và chẳng được ai biết đến, anh tới đấy, và để mặc nước mắt tuôn ra không ai nhìn thấy, than thở không thành lời, xả cho hết nghị lực tâm hồn vô dụng và sức hoạt động mạnh mẽ của tuổi trẻ.
Để các bạn có thể hiểu được tính cách của Ralph, có lẽ phải nói với các bạn rằng ít nhất một nửa cuộc đời anh đã đi qua ở đáy cái khe này. Đấy là nơi mà ngay từ những ngày đầu của tuổi thơ, anh đã đến để tôi luyện lòng can đảm chống lại những bất công anh phải hứng chịu trong gia đình mình; đấy là nơi anh đã căng hết sức bật tâm hồn chống lại sự độc đoán của số phận, và anh đã rèn được thói quen khắc kỷ tới mức nó trở thành bản tính thứ hai của anh. Cũng ở nơi ấy, thời niên thiếu, anh đã kiệu cô bé Indiana trên vai; anh đã để cô nằm trên đám cỏ bờ sông khi anh câu cá trong dòng nước rong veo hay leo lên vách đá tìm tổ chim.
Đến thăm chốn cô liêu này chỉ có mòng biển, hải âu, chim sâm cầm và én biển. Trong xoáy nước, luôn luôn thấy những con chim ở nước ấy lao xuống hay vọt lên, bay lượng hay quay tít, chúng chọn những lỗ và khe trên vách đá hiểm trở này làm tổ. Chiều đến, chúng tụ tập thành những bầy nháo nhác và làm cho cả khe âm vang tiếng kêu khàn khàn dữ dội. Ralph thích thú theo dõi đường bay uy nghi của chúng, nghe tiếng kêu u sầu của chúng. Anh dạy cho cô học trò nhỏ của mình biết tên và thói quen của chúng, anh chỉ cho cô xem con mòng két Madagasca rất đẹp, bụng màu da cam, lưng màu ngọc lục bảo. anh làm cho cô mê thích cách bay cuả con chim đuôi chổi có những sợi lông đỏ rựa đôi khi lạc đến vùng bờ biển này, và bay mấy tiếng đồng hồ từ đảo France đến đảo Rodge, chiều nào chúng cũng trở về đấy sau khi đã vượt hai trăm hải lý trên biển để về ngủ với ổ chim con của mình. Chim báo bão cũng đến trải đôi cánh thon mãnh trên vách đá, và chim cóc biển, bà hoàng của biển, đuôi chẻ, với bộ áo màu đá bảng, mỏ cong, rất ít khi đậu xuống, đến nỗi tưởng chừng như không trung là quê hương của nó và chuyển động là bản tính của nó, và nó phát ra tiếng khổ não trùm lên mọi tiếng kêu khác. Những vị khách hoang dã này rõ ràng đã quen với hai đứa trẻ vẫn quanh quẩn gần nơi ở của chúng, bởi vì chúng hầu như không sợ hãi đến gần họ; và khi Ralph lên đến vách đá nơi chúng vừa hạ xuống thì chúng bay cả lên như một cơn lốc đen để rồi như chế nhạo, lại đậu xuống ở ở một chỗ phía trên anh mấy piê. Indiana cười nhìn chúng bay lên và sau đó thận trọng bê trong chiếc mũ rơm những quả trứng và thường thường anh phải gan góc chịu đựng những cú đập cánh cực mạnh của những con chim lưỡng cư to lớn ấy mới lấy được cho nàng.
Những kỷ niệm ấy ào ạt đến với Ralph, nhưng làm cho anh hết sức cay đắng trong lòng. Bởi vì thời buổi đã khác lắm rồi, và cô gái trước kia luôn luôn cùng đi với anh, bây giờ không còn là bạn anh nữa, hay ít ra không còn hoàn toàn thật lòng với anh như xưa nữa. mặc dù nàng lại tỏ ra quyến luyến anh, tận tâm chăm sóc anh, vẫn có một cái gì vướng mắc gây trở ngại cho sự tin cậy lẫn nhau, một kỷ niệm mà mọi cảm xúc của đời họ xoay quanh đó như một cái trục. Ralph cảm thấy anh không thể đụng tới chuyện ấy, anh chỉ dám đã động đến có một lần, vào cái ngày nguy hiểm mà hành động can đảm ấy không đem lại kết quả gì. Bây giờ trở lại chuyện ấy chỉ là một hành động dã man lạnh lùng, và Ralph quyết định biện bạch cho Raymon, con người của giới thượng lưu mà chẳng thà anh coi khinh còn hơn là phán xét y một cách công bằng, khiến cho Indiana càng đau đớn thêm.
Bởi thế anh im lặng, thậm chí lẩn tránh nàng. Dù sống dưới một mái nhà, anh tìm cách chỉ gặp nàng trong bữa ăn, nhưng, như một người che chở bí ẩn, anh chăm nom nàng. Anh chỉ rời nhà vào những giờ mà cái nóng bắt nàng nằm lì trong chiếc võng của mình. Nhưng buổi chiều, khi nàng rời khỏi nhà, anh khéo léo để ông Delmare ở lại hàng hiên, và đến gặp nàng ở dưới chân những vách đá mà anh biết là nàng có thói quen đến ngồi ở đấy. Anh ở đấy hàng giờ liền, đôi khi nhìn nàng qua những cành cây trăng trắng dưới ánh trăng, vẫn giữ một khoảng cách ngắn giữa hai người,không dám một giây lát nào làm gián đoạn trạng thái mơ màng buồn rầu của nàng. Khi nàng lại xuống thung lũng, nàng thấy anh luôn luôn ngồi trên một bờ con suối nhỏ mà con đường mòn dẫn về nhà men theo dòng suối ấy. Anh ngồi trên mấy phiến đá lớn có những dòng nước ánh bạc run rẩy chảy xung quanh. Khi bộ áo trắng của Indiana hiện ra trên bờ, Ralph lẳng lặng đứng lên, đưa tay cho àng khoác và dẫn nàng về nhà mà không nói vơi nàng một lời, nếu như nàng buồn rầu và suy dụp hơn bình thường, không tự mình mở đầu câu chuyện. Rồi, khi rời khỏi nàng, anh lui về buồng mình, chờ cho mọi người trong nhà ngủ hết anh mới đi nằm. Nếu ông Delmare to tiếng quát mắng, Ralph viện bất cớ chuyện gì vừa nghĩ ra, sang gặp ông và làm cho ông nguôi đi hay khuây khỏa mà không bao giờ để cho ông biết ý định của mình. Chỗ ở của họ có thể nói là trong suốt so với những ngôi nhà ở vùng khí hậu chúng tơi, đại tá thường xuyên cảm thấy mình ở trước mắt người khác, điều đó khiến ông phải dè dặt hơn khi nổi nóng. Khi có bất cứ sự ồn ào nhỏ nhặt nào, bao giờ Ralph cũng có mặt giữa ông và vợ ông, vì vậy ông buộc phải giữ ý; bởi vì ông Delmare khá tự ái nên cố nén mình trước vị ngự sử vừa câm lặng vừa nghiêm khắc. Để trút nỗi bực dọc mà những rắc rối trong công việc mua bán đã dồn góp lại trong ông qua suốt một ngày, ông chờ đến giờ đi ngủ để giải thoát khỏi vị phán quan của mình. Nhưng vô ích. Một ảnh hưởng huyền bí vẫn ở bên ông, và chỉ một lời chua chát đầu tiên thốt ra, chỉ một tiếng gắt gỏng vang lên trong nhà là bên buồng Ralph như tình cờ vọng sang tiếng xô dịch bàn ghế hay tiếng dậm chân, khiến cho đại tá phải im lặng, vì hiểu rằng sự chăm sóc kín đáo và kiên nhẫn của người che chở cho vợ ông vẫn không ngủ.
Chỉ Còn Lại Tình Yêu Chỉ Còn Lại Tình Yêu - George Sand Chỉ Còn Lại Tình Yêu