Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: An Yên
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Jenny Ken
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1131 / 6
Cập nhật: 2016-03-30 12:42:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Và chỉ có yêu thương tồn tại
Viết tặng St, cho những dại khờ và nông nổi đã qua của tuổi mười sáu. Cho tuổi mười bảy rực rỡ, và biết đâu đấy, sẽ lại có những người như Jun bước vào đời mình 🌿🌿🌿🌿
🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿
Đêm dài.
Từ trên lầu hai căn nhà cao tầng cũ kĩ nhìn xuống phố, le lói ánh đèn xe máy vụt qua trên đường, xen lẫn đâu đó tiếng lộc cộc từ chiếc xe hủ tiếu gõ đầu xóm.
Tôi thừ người trước màn hình máy tính. Những tin tức vụ khủng bố Paris lướt qua trí óc tôi nhanh như điện xoẹt.
Duy.
Bao nhiêu tin nhắn, mail hay cuộc gọi trên Messenger đều lỡ. Đáp lại tôi luôn luôn là tiếng tút dài đều đặn. Paris terror attack của Duy không cập nhật an toàn. May sao điện thoại vẫn đổ chuông. May sao vẫn còn mảy may một chút hy vọng.
Nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Hai bốn giờ kể từ lúc vụ khủng bố Paris bắt đầu. Hai hai giờ từ khi tôi vô tình bắt gặp dòng status bằng tiếng Pháp của một người đàn ông bị bắt làm con tin trong nhà hát Bataclan. Những dòng status cách nhau hai tiếng đồng hồ. Status gần đây nhất thông báo rằng bọn khủng bố bảo tất cả mọi người nằm xuống và xả súng vào từng người một. Người đàn ông ấy đang bị thương và trốn được vào một gầm tối tương đối an toàn. Nhưng từ lúc đó đến giờ vẫn chưa có trạng thái mới nào được cập nhật. Mọi thứ vẫn đang ở mức lưng chừng. Không có gì chắc chắn rằng tất cả mọi thứ đã ổn. Không có gì chắc chắn rằng Duy không sao.
Chúa ơi, cậu ấy đang ở đó.
Tôi ngơ ngẩn vô hồn, click vào inbox của chúng tôi hơn hai bốn giờ trước. Cậu ấy bảo vừa được tặng vé hòa nhạc ở nhà hát Bataclan, đêm đó sẽ có ban nhạc cậu ấy yêu thích trình diễn. Mọi thứ sẽ rất yên ổn như mọi lần khác, nếu không có chuyện này xảy ra. Nếu Paris không bị khủng bố tấn công. Người ta có thể nghĩ đến khủng bố ở Ai Cập, ở Syria, ở Gaza, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết vì bom đạn, vì khủng bố ngay giữa lòng Paris. Nhưng hôm nay, điều đó đã xảy ra, khi không ai lường trước được, ngay cả những con người cầm quyền đất nước.
Tôi gục đầu xuống bàn, nức nở.
------~~~~~-------
🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿
Tôi và Duy đã lớn lên bên nhau. Từ cái thuở cởi trần tắm mưa cho đến một ngày thu, khi Duy dừng lại trước cửa nhà tôi, trên người là bộ đồng phục nam sinh cấp Ba (rất ra dáng nam sinh luônnn) và hú hét:
- Dậy chưa? Đi học, tớ không muốn bị muộn buổi học đầu tiên của đời cấp Ba đâu!!!!
Tôi thay vội bộ váy đồng phục, chải lại mái tóc rối bù rồi ú té chạy xuống nhà, tót lên xe Duy như thường ngày vẫn thế.
Tôi và Duy vốn là hàng xóm, nhà chỉ cách nhau một hàng rào đầy những cây và hoa. Từ những ngày đầu tiên đến trường, cứ sáng sáng, Duy lại vòng xe đứng trước cửa nhà hú hét ầm ĩ gọi tôi đi học, và tôi, cứ đợi khi nghe tiếng gọi đấy lại lót tót xuống nhà, nhảy lên yên sau chiếc xe đạp màu đỏ của cậu ấy, lặng nghe tiếng lá cây nghiến nát dưới từng vòng bánh xe và ríu rít kể về bộ phim tối qua. Duy thường chỉ lắng nghe, thi thoảng chêm vào vài câu chọc tôi cười. Cậu ấy vốn ít nói (và chỉ nói nhiều khi bị dò trúng đài, kiểu như Harry Porter hay Worldcraft chẳng hạn), nhưng rất hài hước và cực kì giỏi về nấu ăn và công nghệ, hai mảng chẳng liên quan gì nhau. Thi thoảng, rất thi thoảng, từ ban công nhà tôi nhìn sang phòng bên nhà cậu ấy sẽ chỉ thấy cậu ấy loay hoay làm gì đó bên máy tính và đôi khi là mùi bánh nướng thơm khắp nhà. Những lúc ấy, thường chẳng cần đợi lâu, khoảng chục phút sau sẽ có đứa điên cuồng bấm chuông nhà tôi sang đưa bánh, và tôi sẽ (lại) lót tót phi xuống, bá cổ cậu ấy và gào lên:
- Yahhh! Yêu cậu nhất!!!
Cũng có vài hôm hứng chí, Duy sẽ rủ tôi đi dạo. Tôi thích cải cảm giác được ngồi sau lưng cậu ấy, tỉ tê về đủ thứ chuyện trên đời, và hai đứa sẽ bàn tán sôi nổi về cuốn sách mới của Fuyu hay Hoàng Anh Tú chẳng hạn. Sau đó sẽ ghé vào một quán kem nào đó, Duy chỉ ăn một chút rồi lè lưỡi than ngọt, và đương nhiên, tôi sẽ xử lí hết phần còn lại, dĩ nhiên tiền vẫn share 50/50.
Và sẽ có những ngày mưa, tôi đâm ốm nhưng vẫn cứng đầu đòi đi học, không đi vào lớp mà lại trốn vào phòng của câu lạc bộ thiên nhiên đọc sách. Duy thường sẽ đợi đến lúc ra chơi đi tìm tôi, rồi để tôi dựa vào vai cậu ấy ngủ và cậu ấy sẽ đọc sách cho tôi nghe. Và từ một đứa cúp học, lớp tôi sẽ có thêm một đứa nữa, để nhỡ có bị phạt tưới cây hay dọn bồn hoa cũng không phải làm một mình.
Từ chỗ học cùng lớp, ngồi cùng bàn như trước, lên cấp Ba, tôi và Duy mỗi đứa một lớp riêng. Nhưng sự thân thiết thì vẫn thế. Cậu ấy vẫn là đứa bạn thân chí cốt từ thời trong bụng mẹ, vẫn cứ đèo tôi đi học mỗi sáng, vẫn thi thoảng cắm đầu vào máy tính và đưa bánh sang nhà tôi mỗi khi ra lò được mẻ mới, vẫn kiên nhẫn đèo tôi đi dạo khắp những con phố cổ Hà Nội những ngày mưa dìu dịu, dù đôi khi chỉ để chụp vài bức ảnh và chui tọt vào cái góc quán cafe Italy nào đó trú mưa cho qua ngày lạnh giá.
Và cảm giác ở bên cạnh Duy, cảm nhận hương trà xanh dìu dịu từ lưng áo cậu ấy vẫn luôn là một cảm giác rất tuyệt vời.
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi, từ lễ Valentine đầu tiên có một bạn gái rất xinh bên lớp khác đỏ mặt nhờ tôi đưa giúp quà cho Duy, tôi mới nhận ra, dường như cậu bạn thân bắt đầu có sự thay đổi. Duy vẫn cứ là Duy, vậy thôi, hoặc giả có một chút trưởng thành hơn, tôi vẫn có thể chấp nhận được điều đó. Nhưng điều tôi quan tâm là hình như Duy bắt đầu nổi tiếng hơn ở trường, với ngày càng nhiều bạn gái đến tìm tôi xin số điện thoại, facebook hay đống quà cậu ấy nhận được hôm Valentine. Cảm giác bất an từ từ quấn lấy tôi, cảm giác như một ai đó vốn tưởng chừng sẽ ở bên tôi mãi, cũng sẽ có lúc không còn thuộc về tôi nữa.
Tối hôm đó, Duy bấm chuông cửa nhà tôi
- Gì đấy - Tôi ló đầu ra.
- Chocolate không? - Cậu ấy nháy mắt hỏi. Trong một phần ngàn giây, tôi đã thoáng ngơ ngẩn khi thằng bạn thân ngày nào tự dưng đáng yêu kinh khủng khiếp.
- Đâu ra? Đừng bảo quà do đám con gái tặng nhá!
- Chứ đâu.
Duy kéo tay tôi tọt lên sân thượng. Đêm nay trời trong lành, và những ngôi sao thi nhau tỏa sáng trên nền trời đêm lấp lánh. - Này! - Duy quẳng cho tôi một thanh Chocolate đắng. Ơ hơ, đúng loại tôi thích.
- Cậu không thấy share quà cho người khác thế này có phần bỉ ổi à? Dù sao cũng là quà do người khác tặng, bao nhiêu là tâm ý của con gái người ta đấy
Tôi hích vai Duy. Cậu ấy liếc xéo tôi, quẳng sang một cái nhìn khinh bỉ.
- Thế đứa nào vẫn cứ nhai ngồm ngoàm thế? Không sợ ăn hết cả tâm ý của con gái nhà người ta à. Với cả, tớ nào giờ không thích ăn đồ ngọt, Chocolate lại chẳng bao giờ đụng đến. Không mang sang cho con cuồng Chocolate như cậu, để ở nhà hay mang đi vứt cũng quá phí phạm lương thực quốc gia.
Tôi bĩu môi, khẽ nhún vai tỏ ý chả care. Ngụy biện, tất cả chỉ là ngụy biện!!!! Tôi biết hết ấy, chẳng qua là tôi không thèm nói ra thôi nhá nhá nhá nhá ~~~
- Mà này - Duy quay sang nhìn tôi, mặt in dấu hỏi chấm - cậu có rung rinh cô nào trong số ấy không, cả những cô tặng lẫn không tặng Chocolate ấy.
Tôi tò mò hỏi, lòng có hơi nhấp nhỏm chút lo âu và tim cứ run lên từng nhịp.
Duy nghiêng đầu nhìn tôi, tay chống ra sau bỗng dưng chồm lại. Cậu ấy khẽ nheo mắt:
- Sao tự dưng hỏi thế? Bình thường cậu có quan tâm mấy đâu, hôm trước còn vô tư cho cô nào đấy bên a3 cả số điện thoại lẫn facebook của tớ cơ mà. Có biết tớ đã vất vả thế nào mới chạy được không?
- Aish, đồ ba chấm!!!
Tôi chồm lên, vò đầu Duy rối tung lên như mọi lần. Duy bật cười, dúi đầu tôi xuống, và bằng một cách kỳ cục nào đấy, hai đứa lại lao vào nhau oánh lộn, cù lẫn bấu véo nhau các kiểu.
Tôi mệt nhoài nằm lăn lóc ra thềm. Duy bên kia cười khẩy
- Thấy chưa, yếu như sên.... á!
Tôi vớ lấy gói chocolate đập vào mặt tên điên đang giả vờ làm bad boy.
- Thật ra thì á - Duy dùng tay gối đầu, nằm xuống - tớ cũng có thích một người.
- Thật á? - Tôi tròn mắt.
- Cậu là bạn thân thế quái nào mà đến chuyện đấy cũng không biết hả?
- Làm sao tớ biết được *bĩu môi* Mà thôi chuyện đấy không quan trọng. Ai đấy?
- Không nói!
- Nói! Ai? *bóp cổ*
- Á có con heo bay!
- Đâu?
- Haha, đồ ngốc =))))
- Aish tên điên này...
- Helpp meee ~~~
Đấy TT^TT dù thế nào, tôi vẫn không thể moi được gì từ tên điên cứng họng đấy.
-------
Vài ngày sau, tin đồn Duy và Vy là một cặp lan khắp trường. Cũng chẳng khó hiểu, bởi cả hai cùng là hotteen, dù Duy có vẻ cà lơ phất phơ và không quan tâm mấy đến trò ăn chơi của tụi bạn cùng khối. Vài ba người nhìn tôi kiểu thương hại. Tôi nhún vai thờ ơ, dù trong lòng đang lạnh dần đi. Tôi không buồn hỏi Duy nữa, vì đã rõ thế còn gì. Thôi thì cứ ở bên cạnh cậu ấy với danh nghĩa bạn thân như bao lâu nay đã từng, vậy thôi. Nhưng vài hôm sau, đã có những ngày cậu ấy hủy hẹn với tôi để cùng Vy làm chung project nào đó. Vài ba buổi cafe làm bài tập thì không sao, nhưng cậu ấy hủy cả buổi đầu tiên công chiếu Avenger 2, dù cậu ấy biết rất rõ tôi đã mòn mỏi chờ đợi film ấy ra mắt gần năm trời.
"Xin lỗi cậu nhé! Tớ có hẹn với Vy".
Tôi cười. Thả điện thoại xuống giường và buông mình rơi tự do. Nhắm mắt. Mở mắt. Ráo hoảnh. Tôi đã định đi xem phim một mình, nhưng lại thôi. Thay vào đó, tôi bật Hello của Adele max volume, khóa cửa phòng và ở đó suốt buổi tối, để nghe tim mình bùng lên cảm giác lạnh lẽo. Duy gọi vài cuộc nhưng tôi không bắt máy, nhắn tin, không trả lời. Tôi kéo số cậu ấy, cho vào danh sách đen. Tạm biệt tình đầu.
Mấy ngày sau, tôi cố tình tránh mặt Duy. Cứ mỗi lần cậu ấy hỏi, tôi lại cười cho qua. Nhưng không giấu được. Thật lòng, tôi vẫn còn thích cậu ấy. Thật nhiều. Nhưng dù cậu ấy đã có bạn gái, tôi vẫn muốn nói, để nhẹ lòng, dù sau đó mối quan hệ của hai đứa có lẽ sẽ không được như trước.
Giáng sinh. Kỳ thi học kỳ một trôi qua nhẹ nhàng và êm ả. Tan học, tôi nhắn tin hẹn Duy ra công viên, còn mình đến đó trước. Ngồi trên cái xích đu cũ, tôi còn nhớ, những ngày bé, hai đứa ríu rít dắt nhau ra đây chơi, tranh nhau một chiếc xích đu rồi oánh nhau loạn xạ. Mà đến bây giờ, có lẽ mọi thứ đã quá khác, đến một mức nào đó mà chúng ta không hề nhận ra.
- Lạnh quá nhỉ?
Duy đến, ngồi bên cạnh tôi tự lúc nào, yên lặng nhìn phố phường dần lên đèn. Cậu ấy biết, tôi thích phố phường ngày giáng sinh. Không khí thật lạnh, và người ta có thể sưởi ấm những đôi tay bằng cái nắm tay chặt thật chặt, hay như Duy nói, đấy là dịp để người ta truyền yêu thương.
- Sao tự dưng gọi tớ ra đây. Cafe nhé?
- Không, tớ có chuyện quan trọng cần nói. - Tôi sụi sịt. Cảm lạnh chết tiệt.
- Gì mà trịnh trọng thế? - Cậu ấy mỉm cười, hích tay tôi vẻ tò mò.
- Này - tôi quay lại, nhìn thẳng vào Duy - tớ thích cậu, thật ấy.
- Ừ.
Trông cậu ấy chẳng có gì là ngạc nhiên, lại còn gục gặc kiểu đúng rồi.
- Ớ? 0_0 Phải có gì là ngạc nhiên chứ? Hoặc là trả lời kiểu như "xin lỗi, tớ có người để thích rồi" hay dạng vậy chứ.
- Tớ đã nói gì đâu? Mà ai cơ?
- Vy ấy!
Duy bật cười, vòng tay ôm cổ tôi dúi xuống, như cái cách cậu ấy vẫn thường làm.
- Đồ ngốc, ai bảo cậu thế?
- Ai chả bảo thế, không phải à?
Tôi chật vật ngoi lên.
- Nhưng cậu bảo thích một người mà, không phải Vy thì là ai?
Duy lừ mắt.
- Cậu phải bạn thân tớ không thế?
- Cậu phải nói chứ - mặt tôi méo xệch -EQ tớ thấp lắm. Ai thế? Chả lẽ.... tớ? - tôi chỉ mặt mình, bỗng dưng thấy mặt mình nong nóng.
Duy kéo tay tôi đứng dậy.
- Thật ra EQ cậu cũng không thấp lắm đâu. Bạn bè gì, giận cậu thật đấy!
- Nói đi nói đi nói đi mà ~
- Đi về. Nói năng gì. Có mỗi chuyện đấy mà trời lạnh thế này cũng kéo nhau ra ngoài được. Mà ăn mặc thế này á? Bao tay đâu? Không thấy lạnh à????
- Nói đi ~~~~
- Đồ ngốc! - Duy kéo tay tôi bỏ vào áo khoác cậu ấy, những ngón tay ấm áp của cậu ấy khẽ siết lấy bàn tay tôi thật chặt. - thế này được chưa? Về thôi.
- Này! - tôi giật gấu áo cậu ấy - nói cho rõ đi xem nào, một câu thôi cũng được.
- Chúng ta cần phải nói ra á? Cứ coi như đó là lời tỏ tình không chính thức đi. - Duy cúi xuống cụng trán tôi, tự dưng tim tôi đập cái thịch. Ôiiiiiiiii~~ Đáng yêu chết mất, tại sao từ trước tới giời không biết cậu ấy lại có lúc như thế nhỉ ~
- Đi ăn gì đi - tôi đề nghị.
- Ăn mừng cậu đã đưa tớ vào tròng hả? - Duy nháy mắt cười tinh nghịch.
- Thôi nha!!!!!!!!
- Oái... Uida..... đauuu ~~~
------
Từ đó, tôi và Duy là một cặp, theo một cách nào đó mà theo tôi là nhảm chưa từng thấy
- Lẽ ra phải có hoa, có chocolate với cả khung cảnh lãng mạn này nọ chứ!!!
Tôi bĩu môi, vớ lấy cây bút chì huơ huơ. Duy nhấc mặt khỏi cuốn sách dày cộm, vò đầu tôi, cười đểu:
- Chocolate chẳng phải đã cho cậu cả một túi còn gì. Còn hoa á, bông cúc được không?
- Này -_-
À ừ thì chúng tôi đã là một cặp, theo cách gì đấy vớ vẩn không tưởng. Mọi chuyện chẳng có gì khác mấy, vẫn đi học, đi chơi, đi ăn cùng nhau, nhưng đã có một tí thay đổi trong mối quan hệ của cả hai, như là cậu ấy có thể nhét tay tôi vào trong túi áo đi dạo phố ngày đông, như là tôi có thể vòng tay ôm cậu ấy thay cho cái lò sưởi khi sang nhà cậu ấy học bài, như là hai đứa thi thoảng có thể cấu véo, cạp má nhau khi đói, tóm lại là những hành động thân thiết mà các cặp gà bông hay làm, và đương nhiên, chúng tôi đều thống nhất với nhau việc cứ im lặng mà yêu nhau đi, càng ít người biết càng tốt.
- Tại sao phải làm thế? - Duy nheo mắt nguy hiểm.
- Chẳng phải những bạn ngày trước thích cậu sẽ khó xử lắm sao? Vả lại, hẹn hò lén lút không vui hơn à?
Tôi hếch mũi cười ha hả. Cậu ấy lườm tôi khinh bỉ, lại chúi mũi vào cuốn Vật lí lượng tử. Dạo này chẳng hiểu sao siêng đọc sách kinh khủng. Bạn bè... nhầm... người yêu thế đấyyyyy!!!!
- An này! - Duy đập vai tôi, nghiêm túc lạ.
- Hả? - Tôi tròn mắt.
- Có khi tớ sẽ đi du học ấy.
Trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác máu trong người ngừng chảy, và hơi lạnh tràn về. Nhìn Duy vẻ trịnh trọng, tôi biết, cậu ấy không nói dối. Nhưng mà, Duy đi rồi, thì sao đây? Hai đứa mới quen nhau chưa đầy một tháng, đùng một cái đã bảo đi du học, bây giờ mọi thứ phải làm sao?
-Này An, có nghe tớ nói gì không đấy? - Duy vỗ má tôi. Tôi định thần lại, cố nhe răng cười toe.
- Có mà. Sao, đi đâu?
- Buồn thì đừng có cố mà tỏ vẻ. Năm sau nhà tớ sang Mỹ định cư, nhưng tớ muốn học ở Pháp. Thôi nào, có phải tớ đi luôn không về đâu.
Tôi bặm môi, tự dưng có cảm giác rõ tủi thân. Chơi với nhau mười mấy năm, mới yêu nhau chưa được một tháng đã thế này. Rồi nước mắt cứ thế trào ra ào ạt như lũ, mặc cho Duy luống cuống dỗ dành.
- Thôi nào, bình tĩnh. Từ từ nghe tớ nói...
- Không nghe, mặc kệ..
Tôi bổ nhào vào lòng Duy, tha hồ trây trét cả nước mắt lẫn nước mũi lên áo cậu ấy (cho chừa -.-). Duy dở khóc dở cười không dám đẩy ra vì sợ tôi giận, mà để tôi trây thêm tí nữa chắc đi tong cái áo. Đợi đến khi tôi bình tĩnh rồi, cậu ấy mới bảo
- Bình tĩnh cho tớ. Tớ bảo này. Năm sau tớ đi du học rồi, cùng lắm thì mình yêu xa, chả sao cả, miễn cậu đủ tin tưởng ở tớ. Còn chuyện tương lai, cái gì đến sẽ đến, đừng suy nghĩ nhiều rồi già tự gánh nha!!!
Tôi quẹt nước mắt, lườm hắn một phát. Duy khẽ nheo mắt cười hiền. Duy luôn dịu dàng như thế. Tôi không sợ tình cảm hai đứa bị nhạt dần đi, chỉ lo, ở nơi đó, những hoài bão, ước mơ, tham vọng sẽ dần cuốn cậu ấy khỏi tôi. Và khi ấy, khoảng cách sẽ xa, xa dần.
Cho đến khi không thể nào chạm tay nhau được nữa.
Kế hoạch vẫn là kế hoạch. Tôi xác định thi Văn học, còn Duy vác balo đi Pháp học Thiết kế. Những ngày cuối tháng Năm, sau chuỗi ngày lôi nhau vào thư viện ôn Logarit lẫn Lượng giác, Duy thường đèo tôi dọc những con phố, như cách để tranh thủ cho những ngày cuối cùng còn bên nhau thời học sinh.
Ngày Duy bay, tôi không nói không rằng, mua hai cái đồng hồ tặng cậu ấy, một cái đặt giờ Việt Nam, cái còn lại đặt giờ Paris, đơn thuần như một lời nhắc nhở, dù biết rất rõ hai múi giờ luôn có trên màn hình điện thoại Duy. Tôi ra sân bay tiễn cậu ấy, với tư cách của bạn thân. Duy ôm từng người một trong lớp, đến lượt tôi, cậu ấy cười thân thương, ôm thật chặt và thì thầm khe khẽ, đủ để chỉ mình tôi nghe thấy:
- Đồ ngốc, đợi tớ.
Rồi cậu ấy đi. Hai năm đi qua. Ơn Chúa mọi thứ vẫn ổn. Và có lẽ sẽ vẫn mãi như thế, nếu chuyện này không diễn ra.
---- 🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿🌿----
Tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Đầu óc ong ong quay cuồng, nhưng không còn căng thẳng như trước, cũng đã tỉnh táo hơn nhiều. Vẫn chưa có tin tức gì mới, ngoài sự hỗn loạn của hiện trường. Hình ảnh đập vào mắt tôi ấn tượng nhất là người đàn ông áo trắng vấy máu vừa thoát chết lặng đi trong vòng tay người thân. Ranh giới sự sống, cái chết tưởng chừng mong manh quá, cách nhau chỉ một lằn ranh.
Tắt máy tính, tôi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi học với tâm trạng cực kỳ tệ xen lẫn bồn chồn lo lắng.
Chiều muộn ập tới, trùm lên thành phố nhỏ, phố xá bắt đầu lên đèn. Tôi nhảy xuống xe buýt, băng ngang qua khu chợ tấp nập người. Tiếng đế giày ma sát với nền đường ướt át sau mưa hòa cùng không khí trong veo mang lại cảm giác lạnh lẽo dễ chịu. Cảm giác như những nỗi đau âm ỉ nhóm lên bấy lâu nay bỗng chốc như dịu lại, cảm giác như những ngày cấp Hai hiện về nguyên vẹn, có Duy, có tôi, có những tháng ngày hai đứa học về muộn, tranh nhau hít thở mùi hoa sữa sau mưa dịu dàng mà thanh thoát, có những ngày học đêm, nhìn xuống góc phố dịu dàng bỗng chốc thấy lòng bình yên lạ.
Đôi mắt tôi cay cay, rồi nhòe dần đi, cảm giác có cái gì lành lạnh đọng lại bên khóe mắt rồi trượt dần xuống.
Tôi nghẹn ngào khóc như một đứa trẻ, ngay trên đường phố đông người, cũng chẳng còn tâm trạng nào quan tâm tới cái nhìn của những người xung quanh nữa.
Tôi nhớ tới Duy, chỉ nhớ tới cậu ấy, dù không biết cậu ấy có còn tồn tại hay không.
Đến trước cửa nhà. Đường vắng tanh vì cứ cúi đầu bước thẳng nhưng chả va trúng ai.
"Sao lại khóc?"
Tôi ngơ ngẩn năm giây. Nhìn lên. Nhìn xuống. Nhìn trái. Nhìn phải. Sơ mi trắng khoác dài. Jean đen. Converse trắng. Cái dáng cao gầy thân thương hiện ra mồm một trước mắt, không phải thằng người yêu chết dẫm làm mình lo lắng cả buổi trời thì còn ai vào đây.
Cảm giác như máu ngừng chảy trong một giây, và hơi nóng tràn về. Cảm xúc lộn xộn không rõ vui hay buồn, chỉ có nhẹ nhõm là rõ ràng nhất. Không hiểu từ đâu mà máu nóng bốc lên dồn dập, tôi lên đai, định bụng cho tên chết dẫm đang cười hí hửng một cú vào bụng thì hắn ta né sang một bên, bẻ tay lại kéo tôi lại gần. Không kịp phòng thủ, tôi va thẳng vào ngực Duy.
Ở khoảng cách này, có thể nghe rõ mồn một nhịp tim đập trầm ổn trong lồng ngực, cả giọng nói của cậu ấy cũng trở nên vô cùng ấp ám và thân thương.
- Đồ ngốc. Tớ mất lap, mất cả điện thoại, còn phải xoay xở tiền để bay về cho con nhóc nhà cậu yên tâm. Khóc gì chứ.
- Không biết - Tôi lắc đầu, khịt mũi. Gì chứ, anh thế này cũng vì chú mà ra đấy, còn không mau bồi thường lại còn già mồm à?
- Nín đi rồi kể chuyện cho mà nghe. Ơ không nín à? Kệ, cứ kể (-.-) Lúc bị giam trong ấy, nói thật, trong đầu tớ lúc đấy ngoài ba mẹ, chỉ nghĩ được đến con điên thần kinh nào đó, nghĩ nếu bây giờ không về được thì con điên ấy phải làm thế nào. Giữa mong manh sống và chết mới thấy được, giá trị yêu thương quý giá như thế nào. Rồi tớ may mắn trốn thoát, gom hết tiền tiết kiệm, tiền làm thêm mua vé bay về Việt Nam. Phải rất khó khăn mới ở lại Trái Đất được, tớ không muốn chậm trễ để phải hối hận về bất kỳ điều gì.
Duy chậm rãi nói, nghe được tiếng vang cả trong lồng ngực. Tôi bật cười. Thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Bao nhiêu lo lắng những ngày qua hóa mây không. Cảm thấy thật lạ lùng, cũng thật may mắn. May mắn mọi thứ vẫn ổn. May mắn cậu ấy vẫn còn sống, và đang ở đây, bên cạnh tôi, và sau tất cả, mọi chuyện vẫn ổn.
- Mà tớ bảo này - Cậu ấy bỗng lên tiếng - mấy ngày trước cậu ib bảo muốn giảm béo. Tớ nói rồi, không được, tớ thích mỡ.
- Bố giảm béo là chuyện của bố, thích mỡ thì tự đi mà ăn, nhá!
- Ấy, đau ~~~~~~~
---Tui là lằn ranh xinh đẹp á hí hí -----
Một năm sau ~~~~~
Bốn giờ sáng một ngày mùa đông trước Giáng sinh lạnh quay quắt.
Ring....ring....
Duy lồm cồm bò dậy, vò đầu tóc rối như tổ quạ vớ lấy cái điện thoại đầu giường, nửa tỉnh nửa mê nhấn đại phím nghe
- Bonjour?
- Duy này. Tớ đây.
Giọng An trong trẻo từ đầu bên kia. Duy bật dậy, cơn buồn ngủ bị đá đi nhanh chóng.
- Ừ, An à? Chuyện gì ấy?
- Từ Sân bay Charles De Gaulle đến Atelier Chardon Savard đường nào?
- Gần lắm, rẽ trái đi theo đại lộ hoàng hôn rồi rẽ sang 1st Road là đến. Mà, sao cậu hỏi thế?
- Tớ không biết đường. Tớ chỉ leo lên Taxi, đọc địa chỉ và người ta đưa tớ đến đây. Số 1608 1st Road. Và tớ đang ở đó.
Bốn giây tiếp thu. Giây thứ năm, Duy vớ lấy áo mantos trên giá, lao ra khỏi ký túc xá, không hề mảy may để ý việc mình vừa giẫm trúng chân thằng cùng phòng làm nó rú lên man dại.
- Đợi tớ ở đó.
Duy phóng ra cửa chính Học viện. Nghe gió đông thổi qua lạnh man mác, nghe cả tuyết áp vào mặt lạnh buốt. Và cậu thấy ở đó, số 1608 1st Road, có bóng người rất đỗi quen thuộc đang mỉm cười, khẽ vẫy tay.
An.
Và trong thoáng chốc, ký ức xẹt qua vội vã. Cậu bỗng nhớ đến Giáng sinh năm nào, lần đầu tiên ấy, đã có những cái nắm tay rất nhẹ bên trong túi áo khoác ấm áp, như một cách để truyền yêu thương.
"Cậu biết không, An, cảm giác hạnh phúc nhất là khi được đón ai đó ở xa trở về, hoặc gặp lại người mình yêu thương trên mảnh đất xa lạ, bởi lúc đó, bao nhiêu lo lắng và hoang mang suốt một thời gian dài như bay biến hết, chỉ có yêu thương còn tồn tại.
Chỉ có yêu thương mà thôi."
~ End ~~~~~
Chỉ Có Yêu Thương Tồn Tại Chỉ Có Yêu Thương Tồn Tại - An Yên Chỉ Có Yêu Thương Tồn Tại