Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Ức Cẩm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 828 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 07:56:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ống Dao rốt cuộc vẫn không bắt kịp chuyến tàu điện, đành dùng năm mươi đồng cuối cùng trong túi bắt xe về nhà, giờ phút này cách thời gian phát lương còn 3 ngày, mà thẻ tín dụng đã sài hết, tủ lạnh trống rỗng, chỉ còn một gói mì tôm đủ ột bữa.
“Nhà tư bản vô nhân tính, đồ khốn tự cao tự đại, tự kỷ, thất thường…” Tống Dao bưng bát mì, vừa ăn vừa mắng. Nếu không phải bởi Quý Thừa Xuyên, cô sẽ không thảm đến mức này.
Có ý đồ với anh ta ư? Dù đàn ông trên thế giới đều chết hết Tống Dao tôi cũng không thèm để ý đến tên gay trước mặt đâu, hừ!
Người đang túng quẫn không còn đồng nào cách thời gian phát lương 3 ngày như Tống Dao lâm vào khốn khổ. May thay, tập đoàn Thừa Thiên đãi ngộ nhân viên rất tốt, dù đến căn tin sớm hay muộn đều đầy đủ thức ăn cho bọn họ. Nhưng gần đây, công việc ngày càng nhiều, tốn nhiều năng lượng hơn, một ngày Tống Dao ăn ba bữa vẫn cảm thấy không no.
Bần cùng bị mờ mắt, Tống Dao mặt dày đến căn tin xin bánh bao về nhà ăn khuya, dè dặt đè nén hai ngày, không có chuyện gì, nhưng đến trưa ngày thứ ba đã xảy ra chuyện.
Giữa trưa hôm ấy, Tống Dao như thường lệ đi lấy thức ăn, lấy thêm hai chiếc bánh bao thịt cỡ lớn, ngồi xuống ăn trưa cùng Tiểu long nữ.
“Dao Dao, cậu không phải đang có chứ?”
“Phụt…” Tống Dao cơm chưa kịp nuốt xuống, thiếu chút nữa phun ra ngoài, nghẹn họng thì thào hỏi, “Cậu nói bậy bạ gì thế?”
Tiểu long nữ cười lớn: “Tớ nói đùa thôi… tớ chẳng qua nhìn thấy cậu gần đây khẩu vị vô cùng tốt, mới trêu cậu chút.”
“Cậu đừng trêu nữa, tớ đủ thảm rồi.” Tống Dao vẻ mặt khẩn cầu.
“Làm sao thế?”
“Còn thế nào nữa, tiền lương còn chưa phát, tớ sắp sống không nổi rồi, bánh bao này là để dành mang về nhà ăn đêm, nhắc đến mới nhớ, tớ bảo này, cũng tại cái đồ tư bản vô nhân tính ấy…”
Vẻ mặt Tiểu long nữ bỗng trở nên kỳ lạ, liều mạng lắc đầu bảo cô đừng nói nữa.
Tống Dao đang nóng nảy nào chú ý được điểm này… tiếp tục oán giận lầm bầm: “Ngày đó, nếu không phải tại hắn, tớ cũng sẽ không mất năm mươi đồng bắt xe về, hại tớ mỗi ngày phải xin thêm bánh bao mang về, nhưng mà nói đi phải nói lại, trước kia tớ không biết bánh bao trong căn tin so với mì gói còn ngon hơn… Ơ, cậu sao vậy?” Rốt cuộc, cô cũng đã nhận ra vẻ mặt khác thường của Tiểu long nữ.
“Đừng nói nữa… đằng sau… đằng sau cậu…” Tiểu long nữ cúi đầu thầm nghĩ chết chắc rồi.
Tức khắc, cảm giác bất an bao phủ cả người Tống Dao, cô chậm chạp quay đầu, đôi giày da bóng loáng đập vào mắt cô, kế tiếp là đôi chân thon dài, dáng người cao ngất, lồng ngực rộng lớn… Tiếp tục nhìn lên, rốt cuộc chạm phải ánh mắt sắc bén của Quý Thừa Xuyên.
Trong giờ khắc ấy, Tống Dao cũng thầm nghĩ chết chắc rồi.
“Quý… Quý tổng, chào ngài…” Tiểu long nữ bên cạnh cố gắng hóa giải không khí xấu hổ, ngượng ngùng này.
Quý Thừa Xuyên ngay cả mắt cũng không giương, vẻ mặt cứng ngắt gọi: “Thư ký Tống.”
“Vâng.” Tống Dao đứng phắt dậy, nuốt khan.
“Bốn giờ chiều đến văn phòng tôi một lát.” Anh tiếp tục duy trì vẻ mặt vô cảm.
“Vâng… được…” Tống Dao rụt rè gật đầu.
Quý Thừa Xuyên xoay người, Tống Dao chưa kịp thở phào, anh bỗng đứng lại, quay đầu gọi: “Thư ký Tống.”
Hoảng hồn, Tống Dao muốn đứng tim: “Quý tổng… còn… còn việc gì ạ?”
“Lau miệng sạch sẽ.” Nói xong, đại boss cuối cùng cũng rời khỏi.
Tống Dao đứng đó vô thức lau miệng, trên tay là một hạt cơm.
Tiểu Long Nữ: Chết rồi, Dao Dao!!! [phát điên] [phát điên] [phát điên]
Dao Phát Tài: Chết thật!!! [phát điên] [phát điên] [phát điên]
Tiểu Long Nữ: Quý tổng nhất định đã nghe cuộc nói chuyện của chúng ta!!! [phát điên] [phát điên] [phát điên]
Dao Phát Tài: Tai ngài ấy sẽ không thính như vậy chứ?
Tiểu Long Nữ: Lúc boss rời khỏi đã kêu cậu lau miệng sạch sẽ đó!!! [phát điên] [phát điên] [phát điên]
Dao Phát Tài: Tớ lau sạch sẽ rồi…
Tiểu Long Nữ: Ngài đang ám chỉ cậu đấy, cậu đã nói những lời không nên nói!
Dao Phát Tài: Tớ đâu có nói gì đâu mà! [khóc lớn]
Tiểu Long Nữ: Cậu nói ngài là nhà tư bản!!! [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]
Dao Phát Tài: Vì hắn vốn là nhà tư bản mà…
Tiểu Long Nữ: Chết rồi!!! [phát điên] [phát điên] [phát điên]
Dao Phát Tài: Chết thật!!! [phát điên] [phát điên] [phát điên]
Tiểu Long Nữ: Chúc cậu may mắn!!! [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]
Dao Phát Tài: Cầu vận may!!! [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]
Trong thời gian làm việc lén lén chat vài câu với Tiểu long nữ, tâm trạng Tống Dao bây giờ rất tệ, nhìn đồng hồ điện tử trên tường, kim đồng hồ như đang đếm ngược từng giây từng phút kề cận cái chết.
2 giờ, 3 giờ, 3 giờ 40 phút, 3 giờ 50 phút… 4 giờ đã đến, Tống Dao ôm tâm trạng liều chết, lê bước chân nặng nề đến văn phòng tổng giám đốc.
“Quý tổng…” Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Quý Thừa Xuyên, trong lòng Tống Dao bỗng run sợ.
Quý Thừa Xuyên im lặng, cúi đầu xem văn kiện.
Tổng giám đốc đại nhân không lên tiếng, cấp dưới làm sao không biết xấu hổ mà quấy rầy, vì vậy Tống Dao chỉ có thể lúng túng đứng một bên, im lặng chờ đợi.
Vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm bên trong đã sớm nổi phong ba.
Đại boss, ngài nói gì đi mà! Dù có phán tội chết cũng phải nói cho rõ ràng chứ! So với chết, im lặng như vậy còn khó chịu hơn! Quả là sống không bằng chết!
Nhưng Quý Thừa Xuyên không có ý định bắt chuyện, chăm chú xem hết một tờ văn kiện, anh thản nhiên mở tờ thứ hai, dường như đã xem Tống Dao thành người vô hình.
Rốt cuộc, Tống Dao kìm không được, khẽ gọi.
“Quý tổng.”
“Quý tổng!”
“Quý tổng, nếu không có việc gì, tôi xin phép ra ngoài nhé?” Những lời này nếu đổi lại là Tống Dao trước kia tuyệt sẽ không nói, nhưng giờ phút này, thù mới hận cũ, Tống Dao có chút bất chấp.
“Đứng lại.” Ngay lúc cô định quay người rời khỏi, Quý Thừa Xuyên cuối cùng cũng lên tiếng.
Tống Dao dừng bước, cố nén tâm trạng thấp thỏm, xoay người lộ nụ cười gượng gạo: “Quý tổng, ngài có gì căn dặn?”
“Cô cảm thấy tôi tìm cô có chuyện gì?”
“…” Tống Dao lặng thinh, sau đó nịnh nọt, “Quý tổng, ngài anh minh, sáng suốt, tiểu nhân không đoán được tâm tư của ngài.”
“Tôi không phải là nhà tư bản à?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt.
Đại boss quả nhiên muốn trả thù, Tống Dao chỉ đành kiên trì giải thích: “Là nhà tư bản nhưng là nhà tư bản anh minh, sáng suốt. Quý tổng, tôi đang ca ngợi ngài đấy mà.”
“Ồ?”
“Thật ra…” Tống Dao còn muốn nói thêm.
“Bánh bao.” Quý Thừa Xuyên bỗng chuyển đề tài.
Hả, Tống Dao căng thẳng, bánh bao ư, chẳng lẽ tổng giám đốc đại nhân ngay cả vài cái bánh bao cũng không cho sao? Căn tin công ty cũng không có quy định không được lấy thêm vài cái bánh bao đâu mà!
“Ăn ngon không?”
Chủ đề này bật ra, Tống Dao có chút đứng không vững, đành hùa theo tổng giám đốc đại nhân gật đầu: “Ngon… ăn ngon lắm…”
“Ăn mấy ngày rồi?”
Bánh bao à? Tống Dao vẻ mặt đau khổ thành thật: “Ba… ba ngày rồi…”
“Không ngán à?”
“Không đâu, bánh bao trong căn tin rất ngon.” Tống Dao khóc không ra nước mắt, tại sao lại chuyển sang chủ đề bánh bao rồi, thật không có logic.
“Sáng mai đem hai cái đến cho tôi.”
“Hả?” Vậy là sao? Tống Dao mờ mịt.
“Có vấn đề gì à?” Giọng điệu chứa đầy sự nguy hiểm.
“Không ạ! Không thành vấn đề!” Tống Dao lắc lắc đầu, phát huy mạnh mẽ thói xu nịnh, “Quý tổng, nếu ngài muốn ăn bánh bao, mỗi ngày tôi đều mang đến cho ngài!”
“Được rồi, cô ra ngoài đi.” Quý Thừa Xuyên phất tay.
“…”
“Còn việc gì không, thư ký Tống?”
“Tôi ra ngoài làm việc đây!” Nói xong, Tống Dao chạy ùa ra ngoài tựa như cơn gió rời khỏi phòng tổng giám đốc.
Cách giờ tan tầm 5 giờ còn 10 phút, Tống Dao trở lại bàn làm việc, chưa hoàn hồn.
Tâm tư của tổng giám đốc ngài thật lớn, người bình thường như tôi làm sao có thể suy đoán đây, vốn tưởng lần này lành ít dữ nhiều, vậy mà cuối cùng lông, tóc không tổn hao.
Việc này quả là kỳ diệu thật, còn điều thần kỳ nhất chính là Quý Thừa Xuyên lại bảo cô đưa bánh bao đến văn phòng, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên, vậy mà bữa trưa gặm bánh bao, tạo hình này thật quá chói mắt, cô không dám nhìn.
Đang nghĩ ngợi lung tung, Tiểu long nữ âm thầm lại gần.
“Không sao chứ?”
“Không sao cả.” Tống Dao lắc đầu, trong lòng còn sợ hãi.
“Quý tổng không làm khó dễ cậu ư?” Tiểu long nữ ngược lại kinh ngạc.
“Không có.” Tống Dao tiếp tục lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi.” Tiểu long nữ thở dài, “Cậu đi vào lâu như vậy, hại tớ lo lắng gần chết, xem ra mấy bữa nay Quý tổng tâm trạng thật tốt, nếu đổi lại là trước kia…”
“Trước kia thế nào?” Tống Dao dựng lỗ tai lên nghe.
Tiểu long nữ làm động tác cắt cổ.
Sau đó là một trận mồ hôi úa ra khắp người.
Gần vua như gần cọp, đại boss thật giống mãnh hổ! Tống Dao lặng lẽ cảm thán, đồng thời khi đến giờ tan tầm, tin nhắn đúng lúc đó vang lên trong tay mỗi nhân viên.
5 giờ, ngày 15, tháng 4, đã chuyển vào: 5000.00, số dư sau khi chuyển khoản: 5000.22 [ngân hàng ***]
Tiền lương!
Là tiền lương!!
Ôi chao, là tiền lương!!!
Tâm trạng vui sướng khi được phát lương bao trùm cả người Tống Dao, khiến cô quăng hết những chuyện không vui ra sau đầu.
Phát tiền lương, hoàn tất hạng mục, ngày mai còn là ngày nghỉ, tam hỉ lâm môn, ngay cả người lạnh lùng, chí công vô tư như nữ vương đại nhân khó thân thiện cũng tuyên bố sau khi tan sở sẽ đãi tiệc mời cô, hoan nghênh Tống Dao gia nhập công ty.
Chạy Tình Chạy Tình - Ức Cẩm