Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Phục Túy
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1268
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1374 / 14
Cập nhật: 2017-09-25 08:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1168: Bắt Lấy Hắn!
hương 1081: Bắt lấy hắn!
Tám người nhanh chóng hành lễ bái sư, xem như chính thức trở thành đồ đệ của Diệp Dương Thành, quan hệ giữa đôi bên cũng bị buộc lại chặt chẽ cùng nhau.
Ngay sau khi họ chính thức bái sư xong xuôi, mới kinh ngạc phát hiện An Kỳ Lạp cùng Triệu Kiệt Thụy vẫn đứng yên một bên không nhúc nhích.
A Mễ Li Á có chút nghi hoặc hỏi:
- Sao…ngươi không quỳ xuống?
A Mễ Li Á hiểu thật rõ ràng, cơ hội trước mắt rất có thể là kỳ ngộ cả đời của họ, đừng nói Diệp Dương Thành có thực lực thần hoàng, cũng không nói hắn là nghị sĩ tối cao của nghị hội, chỉ riêng hắn chỉ dạy pháp thuật cho họ đủ làm vô số người điên cuồng!
Nhưng gặp được cơ hội trân quý như thế, An Kỳ Lạp vì sao…
- Ta…ta không thể làm như vậy.
Trên mặt An Kỳ Lạp lộ ra thần sắc khó xử, nhỏ giọng giải thích:
- Lão sư của ta còn sống…
- …
Mọi người nghe được không khỏi bật cười, nghe ngữ khí của nàng giống như trông đợi lão sư của mình nên chết sớm một chút đó sao?
Nhưng nếu như vậy Diệp Dương Thành cũng không tiện buộc nàng bái mình làm sư, chỉ cười gật đầu, nói:
- Một khi đã như vậy, ta thu ngươi làm đệ tử ký danh đi, trên danh nghĩa vẫn khác biệt với học sinh chân chính.
Đệ tử ký danh tương đương học sinh dự thính, thân phận không bằng học sinh chân chính nhưng lại gần hơn đệ tử học viện, thuộc loại nửa vời.
Nghe được lời của hắn, An Kỳ Lạp yên lòng, lễ độ cung kính quỳ xuống dập đầu hô:
- Lão sư.
Đệ tử ký danh cũng là đệ tử, chẳng qua thân phận của Diệp Dương Thành không bằng lão sư chính thức của An Kỳ Lạp, mà An Kỳ Lạp cũng sẽ không tùy tiện nói mình là đệ tử Diệp Dương Thành.
Cũng may Diệp Dương Thành không để ý chuyện này, hắn chỉ cần một lý do, một lý do buộc họ ở bên cạnh mình, sau đó mượn chuyện này kéo gần quan hệ, đợi sau khi hết thảy chuyện ở Vũ Không đại lục kết thúc, cần quay về bổn nguyên vũ trụ, cũng có thể tranh thủ thêm chút cảm tình…
- Ngươi sao? An Kỳ Lạp có lão sư, vì sao ngươi cũng…
Ngay lúc Diệp Dương Thành đang cân nhắc sau này có thể mang theo vài người, Á Bá Lạp Hãn đi tới bên cạnh Triệu Kiệt Thụy, đẩy đẩy hắn thấp giọng nói:
- Ngươi đừng hồ đồ ah!
- Ta…
Nghe được lời của hắn, vẻ mặt Triệu Kiệt Thụy có chút bi tráng, hít sâu một hơi, nói ra một câu làm Diệp Dương Thành đau đầu:
- Thời hạn của ta đã tới.
- …
Diệp Dương Thành kinh ngạc quay đầu nhìn Triệu Kiệt Thuy, không tự chủ được nghĩ tới Ma Nhĩ Khắc Thác, sau đó đưa tay chỉ Triệu Kiệt Thụy, quát:
- Bắt lấy hắn, mang về học viện!
Vì thế Triệu Kiệt Thụy liền bị chín người còn lại gục xuống, sau đó đưa về võ đường học viện.
Diệp Dương Thành nhốt hắn vào giáo quán số một, đóng cửa lại, bên trong chỉ còn lại Triệu Kiệt Thụy cùng Diệp Dương Thành.
- Lão…lão sư…
Triệu Kiệt Thụy chột dạ, theo bản năng lui ra sau mấy bước, lúng túng nói:
- Ngài…ngài muốn làm gì…
- Ta cũng không muốn làm gì.
Diệp Dương Thành nhún nhún vai, nói:
- Mấu chốt là ngươi muốn làm gì.
- Ta…ta muốn làm gì?
Triệu Kiệt Thụy có chút không yên, ấp úng cúi đầu nói:
- Ta…ta chỉ là muốn noi theo người khác.
- Đi thâm hải chấm dứt mạng nhỏ của mình?
Diệp Dương Thành đưa tay nhu nhu thái dương, không chút khách khí mắng:
- Ngươi có nghĩ tới ngươi làm như vậy sẽ mang tới bao nhiêu phiền phức cho Vũ Không đại lục?
- Ngươi có biết hành vi lỗ mãng như vậy, cuối cùng khiến thực lực kẻ thù gia tăng thế nào? Ngươi thật ngu xuẩn, ngươi…
Tiếng mắng đột nhiên ngừng lại, Diệp Dương Thành giật mình bừng tỉnh, Triệu Kiệt Thụy căn bản không biết âm mưu của dị thú, đương nhiên không biết hậu quả mình làm.
Trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Ngươi không cần nghĩ đi thâm hải, ta không thể nào thả ngươi rời đi.
- Nhưng mà ta…
- Ta biết, ngươi cảm giác đại nạn đã tới.
Diệp Dương Thành không chút khách khí ngắt lời hắn, sau đó tiến lên trực tiếp ném ra Cấm Cố thuật!
Thân hình Triệu Kiệt Thụy bất động tại chỗ, nhưng có thể khẳng định trước khi hắn bị cấm cố, cũng không hiểu vì sao Diệp Dương Thành có phản ứng lớn như vậy đối với chuyện này? Hắn chẳng qua muốn noi theo tổ tiên đi thâm hải oanh oanh liệt liệt tử vong mà thôi, chẳng lẽ làm vậy cũng sai sao? Chẳng lẽ quyết định của hắn là sai lầm? Diệp Dương Thành mặc kệ hắn đang suy nghĩ gì, Diệp Dương Thành chỉ biết phàm là những ai muốn đi thâm hải chấm dứt tính mạng, nếu bị hắn gặp được nhất định phải ngăn chặn, hoàn toàn chấm dứt âm mưu của dị thú muốn gia tăng thêm số lượng nô bộc!
Sau khi giam cầm Triệu Kiệt Thụy, ánh mắt Diệp Dương Thành vừa chuyển, liền xác định biện pháp giải quyết…
Tàn phách dị thú là một cỗ tàn hồn tiêu tán không trọn vẹn, nói nó là linh hồn còn là tôn trọng nó, nói khó nghe một chút chỉ là một cỗ tinh thần lực còn sót lại!
Định Hồn thuật cùng Cấm Cố thuật của hắn cũng chỉ có thể tạm thời ổn định chủ hồn, làm người bị tàn phách dị thú làm ảnh hưởng tạm thời khôi phục thanh tỉnh, nhưng vẫn không thể hoàn toàn trị tận gốc.
Hơn nữa tàn phách dị thú trốn trong chủ hồn của nạn nhân, cho dù Diệp Dương Thành có tinh thần lực cường đại cũng không thể xâm nhập chủ hồn nạn nhân truy giết tàn phách dị thú, bởi vì làm như vậy một khi xuất hiện ngoài ý muốn, sẽ trực tiếp tổn thương chủ hồn của nạn nhân, dù không chết cũng biến thành ngu ngốc.
Bởi vậy Diệp Dương Thành vẫn luôn mờ mịt không nghĩ ra phương pháp gì hoàn toàn trị tận gốc ảnh hưởng của tàn phách dị thú đối với chủ hồn nạn nhân.
Mãi về sau hắn mới nghĩ ra được một biện pháp hữu hiệu, đó là dạy cho nạn nhân phương pháp sử dụng tinh thần lực, làm cho chính họ vận dụng tinh thần lực đi mạt sát tàn phách dị thú ký sinh trong chủ hồn của chính họ.
Kể từ đó vấn đề tàn phách dị thú cũng được giải quyết từ căn bản, mà việc hắn cần làm chính là thúc đẩy quá trình tu luyện tinh thần lực cho người bị hại.
Mãi cho tới nay Ma Nhĩ Khắc Thác vẫn chưa nhận được huấn luyện tinh thần lực, mà tinh thần lực của hắn còn nằm trong trạng thời chờ phát triển, cho dù Diệp Dương Thành muốn dùng hắn làm thí nghiệm, hắn cũng không đạt đủ tiêu chuẩn.
Nhưng Triệu Kiệt Thụy tuy chỉ là thần vương bình thường, nhưng đã biết cách vận dụng tinh thần lực, thậm chí còn làm được tinh thần lực ly thể!
Nói cách khác hắn đã trở thành đối tượng thí nghiệm tốt nhất hiện giờ, nếu biện pháp của Diệp Dương Thành đạt được hiệu quả trên người hắn, như vậy vấn đề đại nạn quấy nhiếu thần vương cùng thần hoàng Vũ Không đại lục suốt mấy vạn năm đã được hoàn toàn giải quyết.
Trọng yếu nhất chính là bàn tính của dị thú cũng sẽ thất bại, không còn thần vương hay thần hoàng nào ngu ngốc chủ động tiến vào thâm hải, đưa dê vào miệng cọp!
Nâng tay giải trừ Cấm Cố thuật, khi Triệu Kiệt Thụy còn chưa phục hồi lại tinh thần, Diệp Dương Thành đã đặt tay lên vai hắn nói:
- Ngươi hãy tập trung nghe ta nói.
Ngoài cửa giáo quán số một, nhóm người A Mễ Li Á đang lo âu chờ đợi Diệp Dương Thành xuất hiện.
Đại nạn cơ hồ là ác mộng của toàn bộ thần vương cùng thần hoàng trên Vũ Không đại lục, từ xưa tới nay không biết có bao nhiêu người lựa chọn lừng lẫy hi sinh, mỗi thời kỳ đều truyền lưu chuyện xưa về những thần hoàng cùng thần vương xông vào thâm hải.
Nhưng trên thực tế lại có ai cam tâm tình nguyện đi vào thâm hải chịu chết? Đây không phải vì không có biện pháp sao? Thay vì uất ức yên lặng mà chết, chẳng thà chết oanh oanh liệt liệt, tên tuổi của họ còn được ghi chép lại trong lịch sử Vũ Không đại lục!
Triệu Kiệt Thụy đã cảm nhận được đại nạn sắp đến, hắn có thể tránh thoát sao? Diệp Dương Thành cứu được hắn sao? Hiện tại họ đang làm gì bên trong?
Đây cũng không phải nói bọn họ phi thường quan tâm an nguy của Triệu Kiệt Thụy, mà là họ hiểu được, nếu Diệp Dương Thành cứu được Triệu Kiệt Thụy, liền chứng minh…hắn cũng có thể cứu bọn họ!
Chuyện này quan hệ đến an nguy sinh tử của chính mình, ai mà không khẩn trương!
Chấp Chưởng Thần Quyền Chấp Chưởng Thần Quyền - Phục Túy