Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Phục Túy
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1268
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1374 / 14
Cập nhật: 2017-09-25 08:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 859: Không Phải Mãnh Long, Nhưng Mà...
hương 840: Không phải mãnh long, nhưng mà...
Tống Thần Thần nói nhỏ, những tin tức nàng biết rõ về Diệp Dương Thành đều nói rõ với Hồ Đình DIệu, nhìn thấy sắc mặt Hồ Đình Diệu từ từ buông lỏng, không biết vì cái gì, trong đầu của nàng có khoái cảm trả thù.
- Ngươi nói tiểu tử họ Diệp dùng thời gian không tới một năm, từ một tiểu nghiệp vụ viên bò lên tới mức bây giờ?
Hồ Đình Diệu nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Vâng!
Nghe được Hồ Đình Diệu hỏi thăm, Tống Thần Thần gật đầu nói:
- Hắn chỉ dùng thời gian chưa tới một năm, hơn nữa công ty ăn uống giải trí hữu hạn Cửu Châu vốn không phải họ Diệp, nhưng sau này không rõ xung đột vì sao mới khiến họ Diệp có lý do nổi bão, thành công nhét nó vào dưới trướng.
Hồ Đình Diệu suy nghĩ xong lại gât đầu, trong lòng phân tích thông tin của Tống Thần Thần nói ra, trong đầu của hắn cũng suy đoán rõ ràng, sau lưng của tập đoàn Diệp thị chắc chắn có người!
Đây là thế giới vật chất, một nghiệp vụ viên nho nhỏ không đáng tiền, trong thời gian chưa tới một năm đã leo lên độ cao bây giờ, cách giải thích duy nhất chính là sau lưng hắn có lão bản ở hậu trường không lộ mặt! Nếu không đánh chết Hồ Đình Diệu cũng không tin tưởng, Diệp Dương Thành có thể tự mình làm tới mức này!
Thế giới này có quá nhiều chuyện cần dùng tới nhân mạch, hắn là một tiểu nghiệp vụ viên có tài nguyên lớn như thế sao? Cách giải thích duy nhất là sau lưng Diệp Dương Thành còn có lão bản, mà lão bản này thân phận không thấp.
Nhưng mà cho dù người trong hội làm chuyện gì, không bao lâu sẽ có tin tức lọt vào trong tay người trong hội, xem như sớm chào hỏi, công ty nhà ai, sản nghiệp chỗ đó đã có cổ phần của hắn, miễn ngày sau có xung đột, người ta đánh nhau chết sống mới biết được lũ lụt xông miếu Long vương.
Hồ Đình Diệu tính toán cũng là thái tử đảng chân chính, trong phạm vi của hắn, chuyện làm khó đại thế gia như hắn rất có hạn, mà những đại thiếu gia khác có quan hệ không tệ với hắn. Dựa theo cách nói của Tống Thần Thần, Diệp Dương Thành bắt đầu phát đạt là một năm gần đây, nói cho đúng hơn, người đứng sau của hắn đã an bài chuyện này trong một năm.
Thời gian dài như thế, trong hội không có tin tức nào truyền ra ngoài, bằng không Hồ Đình Diệu làm sao không có khả năng không có chút ấn tượng với tập đoàn Diệp thị cơ chứ?
Muốn làm một gia tộc không có chỗ dựa rơi đài, cướp sản nghiệp của gia tộc này, căn bản không cần thái tử đảng như Hồ Đình Diệu làm, cho dù là con của quan chức cấp bộ cũng có thủ đoạn an bài thỏa đáng, cũng không cần đánh mà thắng cầm sản nghiệp của đối phương.
Nghĩ tới đây, Hồ Đình Diệu đã sờ rõ chi tiết của tập đoàn Diệp thị, trên mặt vui vẻ âm tàn, hắn cười điềm nhiên, nói:
- Không phải mãnh long quá giang, nhưng mà ta muốn xem một chút, tập đoàn Diệp thị ăn gan hùm mật gấu gì mà dám đùa nghịch với ta.
Tống Thần Thần ở bên cạnh đứng lên, nghe được Hồ Đình Diệu nói thế, nàng hiểu rõ Hồ Đình Diệu định ra tay, nhưng mà nàng cũng hiểu, Hồ Đình Diệu lúc trước trầm mặc thật ra là đang cân nhắc thực lực hai bên, nếu hắn cân nhắc xong còn quyết định động thủ, đã nói rõ hắn có thực lực ngăn chặn đối phương.
Đối với thái tử đảng như hắn mà nói, người nào dám trêu chọc hắn, chẳng khác nào làm hắn tức giận, tuy tập đoàn Diệp thị thành lập không lâu, nhưng mà giá trị cũng tiếp cận mười tỷ, nói không chừng chỉ cần lấy được bí phương ăn uống độc nhất vô nhị kia đã đủ làm người ta điên cuồng.
Hồ Đình Diệu một khi động thủ với tập đoàn Diệp thị, không chừng nàng cũng kéo được một miếng thịt a? Mà Hồ Đình Diệu cũng không có khả năng ở thành phố Khánh Châu quá lâu, một khi đắc thủ thì hắn sẽ tìm người hợp tác, suy nghĩ tới đây Tống Thần Thần nhanh chóng đưa ra quyết định, nàng nhìn Hồ Đình Diệu nói:
- Nếu Hồ thiếu có chỗ nào dùng được Tống gia, còn xin phân phó!
Tống Thần Thần là nữ nhân thông minh, nàng biết mình trong mắt Hồ Đình Diệu không có địa vị gì, cho nên nàng tránh nói bản thân mình ra, mà trực tiếp lôi Tống gia ra.
Nghe được Tống Thần THần nói thế, Hồ Đình Diệu nhìn nàng thật sâu, làm như mỉa mai, đùa cợt:
- Ngươi có thể đại biểu Tống gia sao?
Tươi cười trên mặt Tống Thần Thần cũng cứng đờ, đúng thế, Tống gia không phải là Tống gia của Tống Thần Thần, tuy nàng biết rõ đây là cơ hội tuyệt hảo trói lên thuyền của Hồ Đình Diệu, nhưng nếu như người nhà không gật đầu, nàng hiện tại đồng ý với Hồ Đình Diệu chính là nói láo.
Nhưng mà Tống Thần Thần nhanh chóng áp chế xấu hổ của mình, nàng hạ thấp người xuống, nói:
- Thần Thần sẽ quay về nhà, cụ thể ta sẽ mời cha ta bàn với Hồ thiếu gia!
- Lão đầu tử của ngươi cũng xứng bàn chuyện với ta?
Hồ Đình Diệu hừ nhẹ, nói:
- Đừng cho rằng trong đầu của ngươi suy nghĩ thứ gì ta không rõ ràng, trở về nói với lão dầu tử của ngươi một tiếng, bảo hắn làm tai say cho ta!
Tống Thần Thần ngơ ngác, nâng người lên, hỏi:
- Tay sai?
- Làm tay sai bên cạnh ta vài ngày, không được sao?
Hồ Đình Diệu nheo mắt nói một câu, câu này làm Tống Thần Thần suýt nữa bạo phá, Hồ Đình Diệu cười ha hả rời khỏi ghế, trước khi đi hắn vẫn không quên quay đầu lại nói:
- Hợp tác công bằng cũng phải có thực lực tương xứng, nếu không có thực lực thì đừng vọng tưởng hợp tác với người có thân phận như ta, làm tay sai của Hồ Đình Diệu ta, cũng không phải ai cũng có thể! Ha ha ha ha ha...
Trong tiếng cười to, Hồ Đình Diệu biến mất trong tầm mắt Tống Thần Thần.
Sau khi Hồ Đình Diệu rời đi, tươi cười trên mặt của nàng bị quét sạch, mà biến thành chán ghét thật sâu.
Hồ Đình Diệu tuyệt đối là hỗn đản coi trời bằng vung, nhưng đứng trên phương diện lợi ích gia tộc, lúc này động thủ với tập đoàn Diệp thị chưa chắc không phải là cơ hội tiến lên của Tống gia.
Tuy Hồ Đình Diệu làm người khó nhìn, nhưng dù sao hắn cũng có bối cảnh thâm hậu, nếu Tống gia thuận lợi đi theo hắn... Hồ Đình Diệu vừa rời đi, Tống Thần Thần đứng lên rời khỏi gian phòng đầy uế khí này, cuối cùng ánh mắt của nàng kiên định, khẽ cắn môi rời đi.
Nàng cảm thấy Hồ Đình Diệu là hỗn đản càn quấy dựa vào bối cảnh gia đình mà hung hăng, một nhị thế tổ tiêu chuẩn, chỉ cần dùng thủ đoạn thích hợp, chưa hẳn không thể đùa bỡn hắn trong tay.
Tống gia cần có Hồ Đình Diệu, chỉ cần có thể làm được điểm này, Tống gia sẽ nhân theo cơ hội này phát triển mạnh hơn.
Hồ Đình Diệu xem Tống gia là con chó, mà Tống gia không xem hắn là hài đồng ba tuổi sao? Bằng mặt không bằng lòng chẳng khó khăn gì, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đây là lựa chọn không tệ.
Tống Thần Thần đã đưa ra quyết đinh.
Chuyện xảy ra trong câu lạc bộ Cực Quang với Diệp Dương Thành chẳng là gì, lúc này hắn lái xe trên đường cao tốc, trong miệng còn hát tiểu khúc, hiển nhiên tâm tình không tệ.
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, tâm tư Diệp Dương Thành không nằm ở chuyện lái xem, hắn vẫn bảo trì tốc độ một trăm bốn mươi cây số giờ, ánh mắt nhìn qua hai bên đường không có mục đích, dường như đang tìm kiếm con mồi.
Chấp Chưởng Thần Quyền Chấp Chưởng Thần Quyền - Phục Túy