Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Phục Túy
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1268
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1374 / 14
Cập nhật: 2017-09-25 08:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 468-1: Đến Cù Hằng Thị (Thượng)
iệp Dương Thành cầm bao lớn bao nhỏ đứng trước một cái quầy, giơ hai tay nhìn sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe đã chọn.
- Chọn mấy thứ này đi.
Diệp Dương Thành nói với Lâm Mạn Ny:
- Đừng chọn nữa.
- Nhưng mà...
Lâm Mạn Ny nhìn sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe trong tay Diệp Dương Thành, nhìn tới nhìn lui chúng nó.
Vương Tuệ Tuệ do dự hỏi:
- Có khi nào nhiều quá không?
Diệp Dương Thành nhìn Lâm Mạn Ny định bỏ bớt mấy món trong sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe, cười gian nói:
- Dù sao là mẫu thân ruột của nàng, lễ nhiều người không trách.
- Dẫu sao cũng là con rể tới cửa, long trọng một chút có sao?
Lâm Mạn Ny dở khóc dở cười:
- Ngươi thật là...
Lòng Lâm Mạn Ny rất ngọt ngào.
Diệp Dương Thành đã quyết định thì Lâm Mạn Ny không nói gì thêm, nàng gật đầu, nói:
- Vậy... Mau chúng đi.
- Được rồi.
Diệp Dương Thành cười nói:
- Giờ chúng ta đi trả tiền, tối nay ngủ một giấc, chín giờ sáng mai xuất phát đi Cù Hằng thị. Đêm nay nàng không gọi điện ẫu thân mình sao?
Lâm Mạn Ny do dự nói:
- Ta... Ta gửi tin nhắn vậy.
Diệp Dương Thành hiểu tâm tình của Lâm Mạn Ny, gọi Điện thoại giao lưu trực tiếp đúng là hơi khó xử nàng, gửi tin anhứn cũng được, dù sao ngày mai sẽ gặp người thật, khi đó có lời gì nói chuyện mặt đối mặt vẫn hơn.
Món quà không tốn bao nhiêu tiền của Diệp Dương Thành, sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe cộng lại hơn ba ngàn nguyên. Cái gọi là lễ nhẹ nặng tình, huống chi là nữ nhi, con rể tặng quà?
Diệp Dương Thành thanh toán tiền trước quầy thu ngân, trước khi ra cửa hắn mới biết mưa bùn từ khi nào biến thành mưa rào đổ như trút nước.
Lâm Mạn Ny đi tới cửa thương xá, kinh ngạc nói:
- A! Mưa lớn quá.
Lâm Mạn Ny nhìn Diệp Dương Thành:
- Chúng ta làm sao đi đây?
Diệp Dương Thành nheo mắt liếc một vòng trời đêm tối đen, cười nói với Lâm Mạn Ny:
- Chờ đi, có lẽ chút nữa mưa sẽ tạnh.
Diệp Dương Thành âm thầm điều động lực lượng Cửu Tiêu trong cơ thể.
Diệp Dương Thành đẩy ra tầng mây dày, nhiều nguyên tố thủy lan tràn ra vùng ngoại thành Ôn Nhạc huyện. Mưa to đổ rào rào không ngừng ngay nhưng nhỏ bớt.
Lượng nước mưa giảm rõ rệt, Diệp Dương Thành xách sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe chạy xuống bậc thang ngay.
Diệp Dương Thành không quên ngoái đầu kêu Lâm Mạn Ny:
- Mưa nhỏ rồi, mau lên xe!
Lâm Mạn Ny đang nhìn nam nhân trung niên ăn xin ở gần đó, nghe Diệp Dương Thành kêu thì lấy lại tinh thần, vội trả lời:
- A!
Lâm Mạn Ny đội mưa bụi chạy hướng xe Diệp Dương Thành đậu gần đó.
Rất nhanh sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe bị cất vào cốp xe, Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny lên xe. Đoàn mây bị Diệp Dương Thành vạch một lỗ hổng nhanh chóng bị mây mưa xung quanh lấp đầy, mưa phùn lại trở nên tầm tã.
Lâm Mạn Ny nhìn mưa to cỡ hột đậu đánh vào cửa xe, may mắn cười nói:
- Phù, may mắn thật.
Diệp Dương Thành nghe Lâm Mạn Ny nói cũng cười, tay vén tóc mái ướt dính trên trán nàng.
Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Thật may mắn.
Năm xưa Tạ Hiểu Di là một đại mỹ nhân, phụ nữ cổ điển nét phương đông nhu mì. Lâm Đông Mai là bạn tốt của Tạ Hiểu Di giới thiệu, khi đó rất nhiều nam giới theo đuổi Tạ Hiểu Di, có thể xếp thành hàng dài. Nhưng thời gian quá xa xôi, bây giờ khó thể tra rõ tình hình cụ thể.
Nhìn khuôn mặt Lâm Mạn Ny thì không khó đoán ra lúc trẻ Tạ Hiểu Di không đến nỗi bình thường, ít ra là mỹ nữ.
Tạ Hiểu Di trẻ tuổi xinh đẹp lại thờ ơ với những người say mê theo đuổi nàng điên cuồng. Tạ Hiểu Di ngẫu nhiên gặp tình phu của Lâm Đông Mai một lần để rồi yêu điên cuồng, tức là phụ thân ruột của Lâm Mạn Ny, rơi vào nghiệt duyên vốn không nên có và không thoát ra được.
Mãi khi Lâm Mạn Ny sinh ra, giấc mơ của Tạ Hiểu Di vỡ nát. Phụ thân ruột của Lâm Mạn Ny không chút tình cảm cắt đứt quan hệ với Tạ Hiểu Di, lấy một số tiền ra yêu cầu nàng ôm Lâm Mạn Ny đi thật xa, mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt gã nữa.
Tạ Hiểu Di không lấy số tiền đó, trái tim nàng tan nát bỏ lại Lâm Mạn Ny, một mình rời khỏi Ôn Nhạc huyện. Tạ Hiểu Di lưu lạc nửa năm sau đi tới Long Hóa huyện, Cù Hằng thị chỗ cư trú hiện tại, làm quen với Diêu Tông Mộc, cán sự ngành lâm nghiệp. Diêu Tông Mộc theo đuổi Tạ Hiểu Di dự dội, trái tim nàng đầy vết thương rốt cuộc mở rộng ra chấp nhận nam nhân chân chất này. Năm thứ hai, Tạ Hiểu Di và Diêu Tông Mộc kết hôn, rất nhanh Diêu gia có thêm một thành viên mới.
Tám giờ sáng, Tạ Hiểu Di hốt hoảng dọn dẹp các mòn đồ trong tủ tạp hóa quầy hàng nhỏ, bỗng nghe than lầu có tiếng vang. Tạ Hiểu Di ngước lên nhìn, thấy chồng mặc đồ ngủ bước xuống.
- Lão Diêu, sao còn chưa đi làm?
Tạ Hiểu Di năm nay hơn bốn mươi tuổi nhưng phong vạn do tồn nhướng mày, khó hiểu nhìn Diêu Tông Mộc.
Tạ Hiểu Di nói:
- Đã tám giờ rồi, đừng để đi làm muộn.
Diêu Tông Mộc là nam nhân mày rậm mắt to, cho cảm giác chân chất, rộng rãi. Sự thật thì Diêu Tông Mộc đúng là như vậy, cứng đầu nhưng rất hiền hòa, thân thiện, gã không làm chuyện nịnh nọt được. Lúc trước tặng quà cho lãnh đạo Diêu Tông Mộc thỏa luận suốt buổi tối với Tạ Hiểu Di, cuối cùng cầm hai bình rượu bình thường đi.
Lãnh đạo nhận hai bình rượu nhạt đó nhưng chuyện Diêu Tông Mộc muốn làm cũng không thành công. Chớp mắt hai mươi mấy năm qua, gã từ Diêu cán sự biến thành Diêu khoa trưởng, trong tay có chút quyền lực nhỏ xíu nhưng chỉ là chức suông, thậm chí không được cấp hành chính, một khoa trưởng nhỏ không chút bắt mắt.
Diêu Tông Mộc làm ngành lâm nghiệp, hơn hai mươi năm qua đồn nghiệp đến đi không biết bao nhiêu người, đa số lên chức hoặc bị điều đi làm chỗ khác. Có mỗi mình Diêu Tông Mộc cứng cổ không được các đời cục trưởng thích, nếu không nghĩ tình gã làm việc trong cục lâm nghiệp hơn hai mươi năm thì đừng hòng làm chức khoa trưởng nhỏ lâu dài.
Tạ Hiểu Di hiểu những đạo lý đó, bản thân Diêu Tông Mộc cũng hiểu. Về kinh nghiệm, năng lực thì Diêu Tông Mộc có cơ sở lên chức, nhưng gã thiếu đối nhân xử thế, đó lại là điều quan trọng nhất. Tính cách cứng nhắc ghiêm túc của Diêu Tông Mộc rất khó được người thích.
May mắn Diêu Tông Mộc làm việc thành thật, nhưng trong nhà thì không đến nỗi như thế, nếu không chắc chẳng mấy ai sống chung với gã nổi.
Diêu Tông Mộc nghe thê tử nói, khuôn mặt chân chất cời tủm tỉm. Diêu Tông Mộc vung tay phải, Di động của Tạ Hiểu Di lộ ra trong không khí.
Diêu Tông Mộc đứng trên bậc thang nói:
- Nàng để trong phòng vệ sinh. Vừa rồi có người gửi tin nhắc cho nàng, ta nhìn thấy...
Tạ Hiểu Di ngây người:
- Lão Diêu, ngươi...
Khăn lau từ trên tay rơi xuống đất, Tạ Hiểu Di không tức giận vì Diêu Tông Mộc nhìn lén nội dung tin nhắn mà lo lắng cảm nghĩ của gã.
Tạ Hiểu Di hỏi:
- Ngươi đã thấy những gì?
- Điều nên thấy thì đã thấy, không nên xem cũng xem.
Diêu Tông Mộc không hề kiêng dè, gã mặc đồ ngủ, cầm Di động lê dép lẹp xẹp xuống bậc thang.
Chấp Chưởng Thần Quyền Chấp Chưởng Thần Quyền - Phục Túy