There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Phục Túy
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1268
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1374 / 14
Cập nhật: 2017-09-25 08:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 388-2: Ta Còn Có Chút Việc... (Hạ)
hương 388: Ta còn có chút việc... (Hạ)
Thiếu nữ lấy di động ra xem giờ giấc, nói:
- Nhưng bây giờ phải mau đi nhà xưởng, nếu chút đến muộn không chừng Khu Đông Qua lại trừ một mớ tiền.
Nhắc đến Khu Đông Qua là nụ cười đông trên mặt nữ nhân, nàng cực kỳ bất đắc dĩ thở dài.
- Ài... Đi đi đi đi."
Nữ nhân thuc giục nam nhân nhàm ình đi nhanh hơn.
Mười chiếc xe bus đơn giản không thể gây ra tác dụng lớn, nhưng cộng thêm hai mươi biểu ngữ mười tám chữ đơn giản, tổng hợp lại nâng cao tác dụng rất nhiều.
Đơn giản nhất là dấy lên lòng bất mãn của cá công nhân đối với hoàn cảnh công tác hiện tại, đặc biệt là so sánh hai bên, tăng thêm cảm xúc bất mãn của bọn họ. Mười chiếc xe bus đi xa, trên đường tràn ngập tiếng thảo luận.
Trong các đoạn đối thoại, nổi bật nhất là đám công nhân bất mãn lão bản, bất mãn tiền lương, nhiều hơn là bất mãn đãi ngộ chung.
Con người luôn không biết đủ, trước kia không có tiêu chuẩn đối chiếu thì ráng nhịn. Bây giờ lại khác, nhìn xem Dương Thành công ty điện tử người ta đãi ngộ thế nào? Lại nhìn bản thân ngươi.
Dựa vào cái gì lão tử ( lão nương ) phải bán sức cho ngươi? Công tác ngàn tám trăm khối một tháng ở đâu không có?
Một khi cảm xúc bất mãn dấy lên thì tựa như bão vỡ đê.
Từ khi Diệp Dương Thành ra lệnh thì đã đoán biết được kết quả, e không để bụng. Dù làm như vậy tình nghi đào góc tường người, nhưng công nhân cũng là con người, bọn họ có quyền lựa chọn chỗ công tác đúng không?
Tổng kết đơn giản là lần này Diệp Dương Thành không chỉ dùng mười chiếc xe bus lôi kéo công nhân có lòng trung thành với công ty, càng dùng mười chiếc xe bus tuyên tuyền miễn phí. Tin tưởng không lâu sau tin tức Dương Thành công ty điện tử dưa mười chiếc xe bus đón công nhân về đi làm sẽ truyền khắp bốn khu công nghiệp Tây Giao, rải rác trong mấy nhà xưởng nhỏ giữa bốn khu công nghiệp.
Một hòn đá ném hai chim, đây mới là kết quả Diệp Dương Thành muốn thấy. Chờ bận xong chuyện trước mắt, Diệp Dương Thành phỏng chừng hắn phải tìm ra con đường kiếm tiền khác. Khi đó dù là mở công ty hay làm xí nghiệp, công nhân vĩnh viễn sức xản xuất cần thiết nhất.
Lần này tuyên truyền không chỉ giải quyết vấn đề đợt khuếch trương tiếp theo cho Dương Thành công ty điện tử, càng ảnh hưởng đến vấn đề thông báo tuyển dụng cho công ty hoặc xí nghiệp mới.
Làm từ thiện không khó, quan trọng là ngươi lấy tiền ở đâu ra? Có tiền thì chuyện gì cũng dễ làm, không tiền nói nhiều cũng như không.
Đỗ Nhuận Sinh đứng trước cửa công ty nghênh đón công nhân về làm lại, mang theo công nhân mới vào phân xưởng quen thuộc hoàn cảnh công tác sau này. Chín giờ sáng Đỗ Nhuận Sinh gọi điện thoại cho Diệp Dương Thành đã đến Động Thương huyện.
-... Diệp tổng, bây giờ ta rất muốn ôm hôn ngươi thật chặt!
Đỗ Nhuận Sinh hưng phấn nói:
- Lần này quá tuyệt, ngày mai tất cả máy móc có thể thuận lợi vận chuyển. Đơn đặt hàng vốn định chờ một thời gian bây giờ có thể bắt tay vào sản xuất.
Trong phòng khách sạn ven biển Động Thương huyện.
Diệp Dương Thành đứng ở ban công nhìn xuống mặt biển sóng vỗ.
- Ha ha, tóm lại vấn đề sản xuất do ngươi phụ trách, tùy ngươi làm gì thì làm.
Diệp Dương Thành hỏi Đỗ Nhuận Sinh:
- Kêu ngươi chuẩn bị công chuyện đã làm xong chưa?
- Xong hết rồi.
Đỗ Nhuận Sinh gật đầu, nói:
- Ở nhà hàng lớn Đấu Kim xéo qua khu công nghiệp Đồng Sang đặt năm mươi lăm bàn, Diệp tổng...
- Đêm nay ta không rảnh đi qua.
Diệp Dương Thành cầm tài liệu văn kiện Phó Diệc Chi giao cho, hắn vừa xem lướt qua vừa nói với Đỗ Nhuận Sinh:
- Ngươi cùng các công nhân ăn uống đi, ngày mai chính thức làm việc.
- A?
Đỗ Nhuận Sinh kinh ngạc hỏi:
- Diệp tổng không đi sao?
Diệp Dương Thành lật xem văn kiện, mặt nở nụ cười bí hiểm:
- Ta? Ha ha...
Diệp Dương Thành lắc đầu, nói:
- Ta còn có chút việc, các ngươi ăn đi.
Hoành Tu Hạ thị là một tòa thành thị ở bán đảo Độ Tam Phổ nam đông bộ huyện Thần Nại Xuyên, Nhật Bản, lối vào eo Tokyo. Vì bắc gần Yokohama, chặn ngay eo Tokyo nên trở thành một thành phố cửa ngõ Tokyo thủ đô Nhật Bản, khiến Hoành Tu Hạ thị trở thành đô thị quân cảng phồn hoa. Bộ tư lệnh đội tự vệ trên biển Nhật Bản và bộ tư lệnh hạm đội thứ bảy hải quân nước Mỹ đều đặt ở đây. Hoành Tu Hạ thị là một trong mấy thành phố trụ cột Nhật Bản, có giá trị chiến lược rất cao.
Đầu thế kỷ trước Hoành Tu Hạ thị có hình dạng sơ bộ căn cứ hải quân, thở ấy gọi là công xưởng hải quân Hoành Tu Hạ, không phải căn cứ hải quân đúng nghĩa.
Đến năm một ngàn chín lẻ bốn chiến tranh Nga Nhật và đại chiến lần thứ nhất, năng lực sản xuất của công xưởng hải quân Hoành Tu Hạ nhanh chón nâng cao, có khả năng đóng hạm thuyền chiến đấu thời bấy giờ như tuần dương hạm, tàu chiến đấu. Sau này nó trở thành đại bản doanh binh lực hải quân, từ một tòa công xưởng chuyển biến thành căn cứ hải quân đúng tiêu chuẩn.
Nhưng đến năm một ngàn chín trăm bốn mươi lăm, bắt đầu từ Nhật Bản đầu hàng, vào ngày hai mươi sáu tháng tám cùng năm, nước Mỹ đổ bộ lên Hoành Tu Hạ thị, trước tiên nhận căn cứ hải quân. Năm một ngàn chín trăm bốn mươi bảy, nước Mỹ lục tục thành lập bộ sửa hạm thuyền, trạm tiếp tế và bộ cảng vụ, chính thức trở thành một trong những căn cứ hải quân của nước Mỹ tại Châu Á.
Qua nhiều năm xây dựng và phát triển, trú quốc nước Mỹ đã hoàn toàn hòa nhập vào Hoành Tu Hạ thị. Người Nhật Bản ở Hoành Tu Hạ thị thích nhạc và văn hóa nước Mỹ, có thể nói là đến độ tôn sùng. Dù thường hay có tiếng xấu như lính Mỹ say rượu đua xe vân vân vẫn không thể ngăn những người Nhật này tôn sùng nước Mỹ.
Nếu phải chọn thành phố nào thân Mỹ nhất của Nhật Bản thì Hoành Tu Hạ thị hoàn toàn xứng là số một. Nếu phải chọn thành phố nào bị lính Mỹ chà đạp nhiều nhất thì Hoành Tu Hạ thị cũng xếp số một.
Qua thời gian phát triển, xây dựng nhiều năm, Hoành Tu Hạ thị thành căn cứ hải quân lớn nhất, công năng đầy đủ nhất của nước Mỹ tại vùng Viễn Đông. Hoành Tu Hạ thị được đánh gái là 'căn cứ hải quân có quy mô lớn nhất, điều kiện tốt nhất ở nước ngoài của nước Mỹ', từ đó thấy được căn cứ hải quân tại Hoành Tu Hạ thị có tầm quan trọng thế nào với nước Mỹ.
Nguyên căn cứ hải quân Mỹ tại Hoành Tu Hạ thị chiếm hai trăm ba mươi vạn thước vuông, có toàn bộ sức chiến đấu hạm đội thứ bảy, bộ đội tàu ngầm hạm đội thứ năm, liên đội máy bay chiến đấu hàng không mẫu hạm thứ năm. Trừ căn cứ hải quân lớn nhất là Hoành Tu Hạ thị còn là căn cứ hàng không to nhất của nước Mỹ tại vùng tây Thái Bình Dương.
Tòa căn cứ hải quân hầu như tập hợp hải quân, không quân thành một thể, có mười tám bến cảng, tổng chiều dài hai ngàn rưỡi km chia thành mười chín nơi cập bến. Mười chiếc tàu chiến đấu hạm chỉ huy số hiệu Lam Lĩnh kỳ hạm của hạm đội thứ bảy, đội bộ thông tin hải quân, đội lục chiến hải quân, đội cảnh vệ ahỉ quân vân vân.
Trừ căn cứ hải quân ở Hoành Tu Hạ thị ra, lính Mỹ trú Nhật có bảy mươi lăm phần trăm công trình quân sự, các loại căn cứ hải quân tập trung tại Okinawa Nhật Bản.
Chấp Chưởng Thần Quyền Chấp Chưởng Thần Quyền - Phục Túy