What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Phục Túy
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1268
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1374 / 14
Cập nhật: 2017-09-25 08:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 266: Đánh Người Phải Tát Mặt.
rong lòng thầm quyết định, Diệp Dương Thành tăng tốc độ Đại Ca ruồi trâu lên đến cực hạn, vèo một tiếng biến mất giữa không trung. Bốn con con ong vàng cường hóa chung cực so với ruồi trâu chỉ mạnh chứ không yếu hơn, không cần lo chúng nó bị tụt lại đằng sau.
Thật ra từ khi Diệp Dương Thành rời khỏi khu vực quản lý đã chú ý thấy một vấn đề nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Đó là nếu Diệp Dương Thành không bám xác vật gì dẫn đội, chỉ phái côn trùng cường hóa chung cực ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rất có thể tạo thành cục diện lạc đường không biết đường về.
Triệu Hợp Đức thở hắt ra:
- Phù.
Triệu Hợp Đức ngồi trên xe, đặt di động xuống. Sau khi rời khỏi viện điều dưỡng Triệu Hợp Đức chạy hướng tỉnh chính phủ.
Mặc dù bàn việc xong nhưng Triệu Hợp Đức không yên tưởng. Tưởng tượng dị nhân Ôn Nhạc huyện có thể điều tra ra thân phận bí thư, cắn ngược lại một miếng suýt tiễn Triệu Hợp Đức lên đường trong văn phòng là cảm xúc bất an càng đậm đặc hơn.
Khi xe cách tỉnh chính phủ khoảng mấy chục km, Triệu Hợp Đức không kiềm được lại cầm di động lên bấm một chuỗi dãy số, xin quân đội điều siêu chiến sĩ đóng quanh tỉnh chính phủ đến văn phòng của lão.
Nói chuyện xong tâm tình căng thẳng hơi dịu bớt, đúng hơn là Triệu Hợp Đức thấy an toàn được chút ít.
Tưởng tượng Triệu Hợp Đức đường đường là phó tỉnh trưởng thường vụ lại bị một đám dị nhân buộc phải chạy trối chết, lão cực kỳ bứt rứt. Lại liên tưởng đến tôn tử Triệu Dật Phong mất tích, tập đoàn Hoành Hải gặp chuyên trên Tiền Đường giang...
Mặt Triệu Hợp Đức lộ vẻ âm hiểm:
- Tiên sinh đến là ta sẽ khiến các ngươi nợ máu trả bằng máu!
Triệu Hợp Đức nhỏ giọng nói:
- Thà giết sai ba ngàn không thể bỏ qua một. Ân oán giữa chúng ta nên đến lúc kết thúc.
Mặt Triệu Hợp Đức đầy sát khí, không biết trong lòng lão dang suy nghĩ cái gì.
Xe ngừng lại trước trụ sở văn phòng tỉnh chính phủ, Triệu Hợp Đức nhìn kiến trúc cổ kính, lão điều chỉnh tâm tình rối loạn cầm cặp công tác đẩy cửa bước xuống xe.
Triệu Hợp Đức không chú ý thấy khi lão nhấc chân bước qua cánh cửa lớn, năm đốm đen từ trên trời giáng xuống bay lướt qua đầu lão.
Diệp Dương Thành ngồi trên mép giường khách sạn hơi nhướng mày lên, khẽ kêu:
- A?
Đại Ca ruồi trâu lao nhanh như tia chớp xoay một vòng giữa không trung, nằm sấp trên trần nhà.
Nhìn theo tầm mắt Đại Ca ruồi trâu thì lão già mới bước vào đúng là Triệu Hợp Đức. Diệp Dương Thành nhìn rõ mặt mũi Triệu Hợp Đức, hắn ngồi trong phòng khách sạn, cười khễ, cười rất tươi. Tuyệt, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại cứ vào.
Triệu Hợp Đức chưa đi được mười bước thì một nam nhân trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi trông thấy lão.
- Lão gia tử, vừa rồi có bốn vị lính đến tìm người, ta đã mời bọn họ vào văn phòng của người.
Nam nhân hơn bốn mươi tuổi vội vàng nghênh đón:
- Là người kêu bọn họ đến đúng không?
Nghe nam nhân trung niên nói, vẻ tối tăm trên mặt Triệu Hợp Đức dịu bớt:
- Bốn người?
Triệu Hợp Đức nhẹ gật đầu, nói:
- Ừm!
Triệu Hợp Đức không giải thích nhiều, cũng không cần, một tiếng ừ đã quá đủ.
Người quân đội rất nể tình, Triệu Hợp Đức đòi hai cao thủ bảo vệ mình hai ngày, không ngờ người phụ trách ngành mới quân đội đóng giữ tỉnh Chiết Giang một hơi điều động bốn.
Vậy là Triệu Hợp Đức cảm thấy mình an tròn, hai ngày tiếp theo lão chỉ cần chờ đợi trong trụ sở văn phòng, đợi tiên sinh đến đón lão cũng là lúc Triệu gia dốc sức phản kích.
Nghĩ đến đây Triệu Hợp Đức cười ra tiếng, bước chân mạnh mẽ hơn.
Triệu Hợp Đức cười, Diệp Dương Thành cũng cười, nhưng hắn cười lạnh lẽo, có chút sát khí.
- Đánh người phải tát mặt, chích người... Càng cần chích mặt. Hành động!
Diệp Dương Thành dứt lời, Đại Ca ruồi trâu dẫn đầu bay một vòng giữa không trung, bốn con ong vàng cường hóa chung cực rời khỏi trần nhà. Chúng nó như năm máy bay ém bom lao xuống, mục tiêu là mặt già của Triệu Hợp Đức.
Lúc này trong đầu Triệu Hợp Đức suy nghĩ chờ cứu viện bên mình đến sẽ xử đám dị nhân Ôn Nhạc huyện ra sao. Triệu Hợp Đức không bao giờ ngờ phe Diệp Dương Thành đã hành động.
Năm đốm đen cách mặt đất một thước bảy mươi mấy lao tới chỗ Triệu Hợp Đức.
Triệu Hợp Đức nhìn thấy năm dốm đen nhỏ, khi lão xem rõ ràng hình dạng thì...
- A!
Tiếng rú kinh thiên động địa vang lên, thanh âm thê lương làm người nghe biến sắc mặt.
Một con ruồi trâu cường hóa chung cực, bốn con ong vàng cường hóa chung cực chia nhau chích Triệu Hợp Đức một phát rồi đập cánh bay đi. Toàn quá trình chỉ kéo dài hai giây đã hoàn thành viên mãn.
Rầm!
Vị trí trán, chóp mũi, hai gò má, cằm nhanh chóng sưng năm cục u màu đỏ thật to. Mặt Triệu Hợp Đức đen thui, môi tím lịm. Người trong trụ sở văn phòng chưa kịp lấy lại tinh thần thì Triệu Hợp Đức té cái rầm, nằm bất động.
Nam nhân hơn bốn mươi tuổi mới báo cáo với Triệu Hợp Đức xong, chưa đi ra ngoài năm thướ đã nghe tiếng rú của Triệu Hợp Đức. Nam nhân trung niên ngây người, vụt xoay người chạy tới gần Triệu Hợp Đức nằm dưới đất.
- Người... Người đâu!
Nam nhân trung niên kêu gào:
- Lão gia tử, lão gia tử té xỉu!!!
Không ai đoán được Triệu Hợp Đức xỉu là vì bị sâu độc tấn công.
Mãi khi nam nhân trung niên xông đến bên cạnh Triệu Hợp Đức, lật lão nằm ngửa thì rùng mình một cái. Bởi vì Triệu Hợp Đức đã tắt thở.
Triệu Hợp Đức biểu tình nghiêm nghị từ bên ngoài đi vào trụ sở bỗng tắt thở.
Mặt Triệu Hợp Đức sưng không thành hình, không phải sưng đỏ mà là sưng tím bầm.
Nam nhân trung niên thấy vậy dù ngốc mấy cũng biết Triệu Hợp Đức bị trúng độc, là thứ gì có độc cắn lão. Nhưng dù nam nhân trung niên biết thì gã làm được gì?
Triệu Hợp Đức đã mất mạng. Phó tỉnh trưởng thường vụ giết bí thư diệt khẩu, điều động tổ chức sát thủ Cửu U tàn hại vô tội chết thật đột ngột, chết trong trụ sở làm việc của tỉnh chính phủ, trạng thái chết rất thảm.
Dù thấy Triệu Hợp Đức đã cứng người nhưng vẫn có kẻ bấm điện thoại cấp cứu, có người báo tin cho Triệu gia. Nỗi khủng hoảng vô hình từ trên trời giáng xuống, người Triệu gia rơi vào nỗi kinh hoàng.
Triệu Hợp Đức chết không khác gì cây cột chống trời sụp đổ đối với Triệu gia.
Khi Triệu Nguyên Đằng còn trong văn phòng cao ốc Hoành Hải biêt tin này, gã cảm thấy tiếng sét giữa trời xanh, làm gã suýt xỉu.
Lão gia tử chết rồi, Triệu gia sẽ đi về đâu? Khác với đám người trong trụ sở làm việc tỉnh chính phủ suy đoán lung tung, khi Triệu Nguyên Đằng biết tin liền khẳng định cái chết của Triệu Hợp Đức liên quan đến dị nhân.
Triệu Nguyên Đằng đứng trước bàn làm việc, hai nắm tay siết chặt, mắt trắng bệch.
- Khốn kiếp!
Triệu Nguyên Đằng tựa dã thú bị thương khào khào gào thét:
- Khốn kiếp!!!
Đêm hôm đó, kênh tin tức đài truyền hình tỉnh Chiết Giang phát tin Triệu Hợp Đức chết, trong tin tức có nội dung đại khái như sau:
Phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Chiết Giang, ủy viên tỉnh ủy tỉnh Chiết Giang, Triệu Hợp Đức đồng chí vì bệnh tim đột ngột không kịp cấp cứu, buổi chiều một giờ ba mươi bảy phút hôm nay chết trong trụ sở làm việc của tỉnh chính phủ, hưởng thọ năm mươi bốn tuổi.
Triệu Hợp Đức chết không chỉ bị truyền hình tân trang thành phát bệnh tim dẫn đến chết bất ngờ, những người chính mắt thấy quá trình lão chết cũng bị kêu vào văn phòng ra lệnh cấm khẩu, hoàn toàn phong tỏa và đơm đặt.
Nhưng người nên biết chuyện đều biết.
Thư ký tỉnh ủy tỉnh Chiết Giang Diêm La Viễn đang nổi giận trong văn phòng.
- Trong mắt không có pháp luật, coi thường pháp luật!
Diêm La Viễn tức giận dến người run rẩy, hai tay chống mép bàn, mặt xanh mét.
Diêm La Viễn lẩm bẩm:
- Phó tỉnh trưởng, đây là phó tỉnh trưởng! Chẳng lẽ ở trong mắt các ngươi thì phó tỉnh trưởng có thể tùy tiện muốn làm gì cũng được? Có thể tùy ý giết phó tỉnh trưởng sao?
Hai tay Diêm La Viễn co chặt lại, trái tim đập rất nhanh.
Cái chết của Triệu Hợp Đức vượt qua giới hạn tha thứ của Diêm La Viễn, nhưng tức giận qua đi là cảm giác bất lực khó tả.
Đối với đám dị nhân coi thường pháp luật và ẩn núp trong bóng tối, dù Diêm La Viễn là thư ký tỉnh ủy thì làm được gì?
Nhưng kêu Diêm La Viễn chấp nhận tha thứ sẽ làm gã khó chịu hơn là giết gã.
Trong khi Diêm La Viễn đứng một mình trong phòng làm việc, chìm vào cảm giác bất lực thì di động nhẹ rung trong túi quần.
Diêm La Viễn cảm giác chiếc điện thoại di động rung, gã giật mình.
Chín giờ sáng hôm sau khi Triệu Hợp Đức chết, Diệp Dương Thành thoải mái ngru một buổi tối mơ màng tỉnh dậy. Diệp Dương Thành dụi mắt, ngáp dài.
Thấy Diệp Dương Thành tỉnh, Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên sớm chờ trong phòng vội đứng lên khom lưng:
- Chủ nhân.
Đường Thái Nguyên cung kính nói:
- Thứ chủ nhân muốn đã sưu tập đầy đủ.
- A?
Nghe Đường Thái Nguyên nói, cơn buồn ngủ biến mất ngay, Diệp Dương Thành phấn chấn tinh thần hỏi:
- Ở đâu?
Vương Minh Kỳ xoay người lấy một cái thùng đen đặt trên bàn trà lên:
- Tất cả ở đây.
Vương Minh Kỳ mở hòm ngay trước mặt Diệp Dương Thành, nói:
- Chứng cứ Triệu Hợp Đức lấy việc công làm việc tư giành ích lợi cho tập đoàn Hoành Hải, chứng cứ phạm tội tập đoàn Hoành Hải buôn lậu, chứng cứ người Triệu gia trái pháp luật nhưng Triệu Hợp Đức lợi dụng quyền lực dàn xếp, vân vân và vân vân. Ngoài ra tiểu phó có tìm được hung thủ nhận lệnh Triệu Hợp Đức giết bí thư kia.
Vương Minh Kỳ nói mỗi một câu là Diệp Dương Thành cười càng tươi thêm. Vương Minh Kỳ nói xong, Diệp Dương Thành cười toe toét.
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, nói:
- Triệu Nguyên Đằng có làm chuyện gì ác không?
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, biểu tình Vương Minh Kỳ kỳ lạ:
- Triệu Nguyên Đằng sao?
Vương Minh Kỳ khom lưng nói:
- Chủ nhân, nếu bảo đầu sỏ tội ác Triệu gia thì chính là Triệu Nguyên Đằng.
Diệp Dương Thành nổi hứng hỏi:
- Như thế nào?
- Hàng Châu thị có một bang phái thế lực hắc ác tên là Độc Gia bang, xếp hàng đầu trong Hàng Châu thị. Bang chủ có biệt danh là Độc Nhãn Xà.
Vương Minh Kỳ khom lưng trả lời:
- Độc Giao bang là bang phái lớn nhất Hàng Châu thị, chuyên môn buôn lậu. Có khoảng bảy trăm thành viên, hơn bảy trăm người toàn là cao thủ một địch bốn, thành viên bang phái bình thường khác không thể sánh bằng.
Vương Minh Kỳ tạm dừng giây lát, thấy Diệp Dương Thành vẫn hào hứng lắng nghe thì nói tiếp:
- Mặt ngoài Độc Giao bang là thế lực hắc ám buôn lậu phạm tội, nhưng thật ra Triệu Nguyên Đằng khống chế Độc Giao bang, nó thường hay ra tay làm những chuyện Triệu Nguyên Đằng không tiện ra mặt. Ví dụ như giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích, uy hiếp hăm dọa vân vân. Từ ngày Độc Giao bang thành lập, Triệu Nguyên Đằng là đại ca sau màn.
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, hắn không hề bất ngờ. Chuyện trong tối ngoài sáng có ai nói rõ ràng, hiểu rõ được? Triệu gia quyền thế ngập trời, nhưng có lúc quyền lực ngoài sáng không thể xử lý. Độc Giao bang là thế lực hắc ám, hành động không cần kiêng dè hay đắn đo. Diệp Dương Thành tỏ vẻ hiểu được vì sao Triệu gia khống chế một thế lực hắc ám.
Diệp Dương Thành nhẹ giọng hỏi:
- Độc Giao bang buôn lậu cái gì?
Vương Minh Kỳ hít sâu:
-...
Vương Minh Kỳ chậm rãi phun ra sáu chữ:
- Ma túy, súng ống, nữ nhân.
Diệp Dương Thành nhíu mày, nữ nhân?
Thấy Diệp Dương Thành nhíu mày, tim Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên rớt cái bịch. Rõ ràng Diệp Dương Thành đang tức giận.
Nếu kêu Diệp Dương Thành tìm thứ hắn ghét nhất trong các vụ phạm tội, khiến hắn tức giận nhất đó là lừa bán người.
Làn trước ở Diên Đãng Trấn, Bảo Kinh Trấn xảy ra vụ lừa bán nhi đồng, Diệp Dương Thành nóng giận giết hết bọn buôn người, xua con chuột cắn chúng đến chết. Từ đó thấy được Diệp Dương Thành ghét hai chữ lừa bán nhiều cỡ nào.
Diệp Dương Thành nheo mắt nói:
- Độc Giao bang... Ha ha, hay cho Độc Giao bang.
Tuy Diệp Dương Thành nói như khen nhưng thanh âm lạnh băng, làm người ta sợ hãi. Nhìn phản ứng của Diệp Dương Thành, Vương Minh Kỳ và Đường Thái Nguyên nín thở, ngoan ngoãn đứng im chờ lệnh.
Một phút sau, quả nhiên Diệp Dương Thành quay sang nhìn Vương Minh Kỳ.
Diệp Dương Thành mở miệng hỏi:
- Độc Giao bang buôn lậu như thế nào? Những nữ nhân bị bọn họ bắt cóc... Bị bán đi làm gì?
- Tập đoàn Hoành Hải cây to đón gió, nhưng còn một câu khác là núp dưới bóng râm cây to.
Vương Minh Kỳ tìm ngôn ngữ giải thích:
- Tấm biển tập đoàn Hoành Hải là công cụ buôn lậu tốt nhất. Thiết kế vài hốc tối dưới khoang thuyền giấu mấy thứ như ma túy, nữ nhân sẽ không bị ai phát hiện. Cho dù có bị phát hiện thì chuyện không liên quan gì tập đoàn Hoành Hải. Có Triệu Hợp Đức ở tầng trên dàn xếp, tùy tiện tìm người chịu tội thay, sự việc sẽ bị qua loa cho có.
Vương Minh Kỳ cẩn thận đánh giá Diệp Dương Thành, thấy mặt hắn không biểu tình thì nói tiếp:
- Những nữ nhân bị lừa bán chỉ có hai điểm, hoặc là bán sang Thái Lan, Lào, Việt Nam vân vân đẻ thuê cho người ta, hoặc thành giá đứng đường, nữ tiếp viên. Từ buôn bán lấy lời to, nhưng là một nghề... Cực kỳ không thích hợp.
Diệp Dương Thành gật gù:
- Người Độc Giao bang bây giờ đang ở đâu?
Vẻ mặt Diệp Dương Thành cực kỳ dữ tợn. Đối với bọn buôn người bụng dạ hiểm độc lừa bán nhi đồng lấy tiền, tiêu chuẩn của Diệp Dương Thành rất đơn giản: Giết.
Dù Độc Giao bang, Triệu gia không dính líu đến nhau, chỉ bằng vào những chuyện bọn họ làm đủ để Diệp Dương Thành tiễn đám khốn kiếp xuống địa ngục. Cho bọn cặn bã này sống trên đời một ngày là sẽ có thêm một số người vô tội gặp nạn, Diệp Dương Thành sẽ không nương tay với thứ người như bọn chúng.
- Không xá định chỗ trú của Độc Giao bang, bình thường hay rải rác các nơi, ít khi nào tụ tập một chỗ, nhưng bây giờ...
Vương Minh Kỳ nhếch mép như đang châm biếm hoặc trào phúng:
- Có lẽ vì chủ nhân giết Triệu Hợp Đức hù Triệu Nguyên Đằng sợ chết khiếp, mấy trăm thành viên Độc Giao bang đang trú trong tầng hầm cao ốc Hoành Hải.
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, mặt nổi lên sát khí lạnh băng, khóe môi nhếch cao.
Diệp Dương Thành hừ lạnh một tiếng:
- Vậy rất tốt, đỡ cho ta khỏi chạy hai đầu.
Trong tầng hầm rộng rãi cao ốc Hoành Hải tụ tập hơn bốn trăm người. Tầng hầm bình thường im lặng lúc này ồn ào tiếng người. Có kẻ ngồi dưới đất đánh bài, có người tựa vào tường hút thuốc. Bốn người đứng ở cửa tầng hầm, thoạt trông không giống người tốt.
Chấp Chưởng Thần Quyền Chấp Chưởng Thần Quyền - Phục Túy