To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 44 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 448 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:50:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41 - 42
hi anh lái xe dừng trước cánh cổng lớn của Cố viên, Lương Hoà vẫn không yên tâm cẩn thận vuốt lại quần áo của mình, lúc ngẩng lên nhìn anh vẫn chưa hết khẩn trương. Cố Hoài Ninh vỗ nhẹ lên mái tóc cô, rồi nắm tay Lương Hoà đi vào trong.
Thím Trương đang quét sân, thấy Tam thiếu gia cùng vợ tới thì toét miệng cười, vội vàng mở rộng cửa phòng khách đón hai người đi vào.
Trên bàn phòng khách đang pha một ấm trà Long Tĩnh, đó là loại trà mà Cố lão gia yêu thích nhất. Lương Hoà nhìn theo ánh mắt của anh, thấy ba chồng đeo kính lão đang ngồi trên sô pha đọc báo. Ông thấy hai người đến thì gật đầu, nhấc cằm ý bảo hai người ngồi xuống ghế.
Tỏ vẻ vui mừng nhất vẫn là mẹ chồng, bà nắm tay Lương Hoà kéo cô ngồi xuống bên người mình, một câu cũng không nhắc tới chuyện ngày hôm qua. Bà đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, như thường lệ vẫn trách cứ cô mặc ít dễ cảm lạnh. Lương Hoà thiếu chút nữa là há miệng phản bác, hôm nay trước khi đi Cố Hoài Ninh đã cố tình chọn quần áo ấm cho cô mặc mà.
“Lâu rồi Hoài Ninh mới về nhà, để lát nữa mẹ nói đầu bếp làm thêm vài món con thích ăn, trưa nay hai đứa ở lại đây nhé!”
Anh tựa lưng vào ghế sô pha một cách nhàn nhã, hai tay đặt trên đùi, nghe mẹ nói thế thì khẽ cười tỏ vẻ đồng ý, quay đầu nhìn Lương Hoà vẫy vẫy tay, ý bảo cô đến bên anh ngồi.
Lương Hoà tròn hai mắt nhìn, tỏ vẻ ngượng ngiụ, mẹ chồng lại khẽ đẩy vai cô, nói: “Đây, vợ anh đấy, tự đi mà trông cho yên tâm.”
Khuôn mặt khuất sau tờ báo của Cố lão gia bật cười một tiếng, khiến Lương Hoà đỏ bừng mặt lên. Cô vụng trộm trừng mắt lườm Cố Hoài Ninh, anh lại chỉ thản nhiên mỉm cười.
Thấy hai người thân mật như vậy Lý Uyển cũng tỏ vẻ vui lòng, ít ra điều đó cũng chứng tỏ rằng cô con dâu này rất quan trọng đối với con trai mình. Bà rót ỗi người một ly trà nóng, nói: “Hoài Ninh về lần này ở lại mấy ngày hả con?”
“Ngày mai con đi.” Nói xong cầm ly trà lên uống một ngụm, vị đắng làm anh hơi nhíu mày, nhưng nuốt xuống xong lại có mùi thơm lưu rất lâu trong miệng.
“Sao lại đi nhanh như thế? Sao không ở thêm vài ngày nữa hãy đi?” Nói xong bà nhìn nhìn về phía Lương Hoà, nhưng lúc này cô con dâu lại không ngẩng lên, đang cúi đầu vo tròn vạt áo.
“Sắp cuối năm mà mẹ, nếu con vắng mặt thì binh sĩ làm sao xin giấy phép về nghỉ Tết được.”
Anh tuỳ tiện lấy một lý do ra chống đỡ với mẹ, vừa dứt lời đã nghe ba mình hừ một tiếng, Cố Hoài Ninh mỉm cười nhìn sang ông. Ông nói: “Chuyện đó không phải cứ có anh mới làm được, không lẽ mọi năm các chiến sĩ đều phải tìm anh để xin phép hết hả?”
Lý Uyển thấy chồng về phe mình thì chậm rãi nói thêm vào: “Ba con nói phải đó, hơn nữa Hoà Hoà vẫn còn ở đây mà. Theo ý con là con sẽ ở lại đơn vị đón Tết sao? Vậy Hoà Hoà làm sao bây giờ? đừng quên hai đứa mới kết hôn nhé, còn chưa được một năm đâu.”
Cố Hoài Ninh trầm ngâm một lát nói: “Mẹ nói đúng.” Quay đầu nhìn Lương Hoà, anh cầm tay cô: “Trước kia anh quen một mình rồi, nên mấy chuyện này không để ý tới, em đừng buồn anh.”
Trời ạ! Đột nhiên anh nói mấy lời này khiến Lương Hoà mờ mịt không hiểu ra làm sao. Nhưng thấy vẻ mặt anh tỏ vẻ khẩn thiết không như là đang giả vờ, Lương Hoà đành phải nói khẽ: “Em không sao đâu.”
“Hoà Hoà.”
Lý Uyển đột nhiên lớn tiếng gọi làm cô kinh ngạc, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà Lương Hoà cảm thấy khẩn trương lên, theo bản năng cô níu chặt lấy tay Cố Hoài Ninh. Anh lập tức cầm lấy.
“Mẹ, con có cách giải quyết vấn đề này, hi vọng ba và mẹ cũng sẽ đồng ý.”
Ba anh nhìn anh một lát, “Nói đi.”
“Trước khi về con đã hỏi Khoa trưởng Đinh của đơn vị rồi, ông ấy nói vẫn còn phòng ở dành cho người nhà của viên chức trong Đoàn bộ. Cho nên con muốn lần này về đưa cả Lương Hoà đi luôn. Ý của mẹ con hiểu, hai vợ chồng không thể luôn luôn ở riêng được, công việc của Hoà Hoà thu xếp cũng dễ, không có vấn đề gì trở ngại cả.”
Trời, mẹ chồng cô có phải là ý này đâu? Lương Hoà rối bời hỗn độn.
“Lương Hoà.. theo con đi thành phố B?” Giọng bà Lý Uyển cao vút lên, không khống chế được.
“Vâng ạ, tạm thời con chưa về đây. Hơn nữa vợ và con gái của chú Trương cũng qua bên đó, cũng cần con phải quan tâm tới. Hoà Hoà tới đó cũng xem như có bạn.”
Lý Uyển định nói thì Cố lão gia đã chặn ngang, “Chú Trương? Có phải là Chính uỷ Trương ở bên chỗ con không?”
“Ba cũng biết chú ấy à?” Anh hơi kinh ngạc hỏi, “Đúng là ông ấy đấy, vốn là bệnh không nặng gì, nhưng sau lại bị nhiễm trùng đường tiểu, bây giờ cũng yếu lắm rồi. Chú Hai cũng từng đến thăm ông ấy mấy lần, còn dặn đơn vị tạo điều kiện quan tâm tới vợ con ông ấy, làm cho ông ấy yên tâm dưỡng bệnh.”
“Người này ba cũng đã nghe nhắc tới, nhập ngũ năm 79, lúc đó phân đến Đoàn của ba, từng tham gia chiến tranh biên giới Việt – Trung cùng ba nữa. Vết thương trên đùi của ông ta chính là bị ở trận đó, bây giờ nghiêm trọng tới mức như vậy sao?”
Chuyện này thi Cố Hoài Ninh chưa từng nghe, anh cười chậm rãi, “Ba vẫn còn nhớ rõ như vậy à, lúc đó chú ấy vẫn còn là lính mới nhập ngũ sao?”
Cố Trường Chí thở dài, “Ba đã từng phụ trách huấn luyện rất nhiều tân binh, nhưng ấn tượng về người này rõ nhất. Bởi vì vết thương trên chân ông ấy là vì cứu ba mới bị. Nói như vậy mới biết ba có lỗi với ông ấy nhiều, giao ông ấy cho chú Hai con rồi quên luôn. Ai ngờ bây giờ biến thành như thế.”
“Bị như vậy chẳng qua là tai nạn không may thôi, chẳng lẽ hoàn toàn do lỗi của chúng ta hay sao? Tôi thấy chú Hai và Hoài Ninh cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, cũng không cần thiết phải chăm sóc luôn cả vợ con ông ta.”
Lý Uyển mất hứng nói, vừa nói xong liền bị Cố lão gia trợn trừng mắt lên, vẻ bất mãn, “Cái gì mà nói không nợ không thiếu? Chúng ta thiếu người ta cả một mạng sống đó, biết chưa?“
Ông nổi giận lên nói hơi nặng lời. Lý Uyển bị ông quát như vậy lập tức sắc mặt khó coi hẳn, lại không dám nói gì.
Ông cũng mặc kệ bà, nói với Hoài Ninh: “Thôi đi, nếu mấy chuyện này con đã quyết định rồi thì cứ thế mà làm. Đơn vị mỗi tháng trợ cấp cho vợ goá con côi của cán bộ chỉ có hơn một000 tệ, con nghĩ cách xem, cố gắng quan tâm tới vợ con chú Trương, đừng để cho cuộc sống của họ gặp khó khăn.”
Cố Hoài Ninh lấy ngón tay xoa đầu lông mày, cười nhẹ “Vâng con biết rồi.”
Cố lão gia quay đầu nhìn thoáng qua Lý Uyển, mặt ông đầy vẻ mất hứng dậm chân đi lên lầu hai. Lý Uyển sốt ruột cũng đi theo ông, trước khi đi còn không quên dặn hai người ngồi đó chờ.
Cố Hoài Ninh cười cười nhìn theo bố mẹ.
Lương Hoà chứng kiến từ đầu đến cuối, cảm khái thở dài, ở trong nhà này, quả nhiên là đàn ông khí thế hoàn toàn áp đảo phụ nữ.
Đầu bị anh vỗ một chút, Lương Hoà ngẩng lên, nghe anh nói: “Bần thần gì nữa, đi nào.”
“Đi luôn bây giờ hả anh?” Mọi chuyện vẫn chưa xong mà?
Anh nhíu mày, “Chẳng lẽ em muốn ở đây ăn cơm?”
Lương Hoà do dự, cô nhớ tới mấy món ngon mà thím Trương đang chuẩn bị.
Cố Hoài Ninh hừ một tiếng, nắm tay cô đi ra ngoài. Anh đã sớm “giáo dục” rồi, bảo đi học nấu ăn với Thím Trương, tới lúc muốn ăn cũng có thể tự mình nấu được, bây giờ thì sao? Xem ra là phải huấn luyện mới được.
Xe đã lái đi thật xa Lương Hoà mới nhớ tới một vấn đề, bắt đầu nhấp nhổm đứng ngồi không yên, “Mẹ vẫn chưa đồng ý chuyện của chúng ta mà anh?”
Cố Hoài Ninh không thèm nhìn cô, chăm chú lái xe, “Chúng ta không cần mẹ đồng ý, chỉ cần thông báo qua là được.”
Ba đã đồng ý rồi, mẹ cũng đừng hòng phản đối được. Anh hiểu rõ điều này.
“Thế, chúng ta cứ như vậy đi luôn hả?”
Anh cười, nghiêng đầu nhìn cô, “Nói là bỏ trốn cũng được.”
Trời ạ! Lương Hoà kinh ngạc, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh lập tức liền hiểu là mình bị anh đùa giỡn, có điều cô không nổi giận lên được.
Bây giờ cô đã không kịp đổi ý nữa, ban sáng đã gửi đơn từ chức vào mail của Lục Thừa Vấn rồi, cũng đã gọi điện nói cho Hạ An Mẫn, bị cô cô rít gào oanh tạc một trận, cuối cùng cô bạn vẫn chúc phúc cho cô, hi vọng cô sớm có tin vui. Lương Hoà bị bạn trêu chọc cười vang một trận, nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Cô sống ở đây đã nhiều năm lắm rồi, mỗi một cành cây ngọn cỏ đều vô cùng quen thuộc, có những kỷ niệm đẹp đẽ, cũng có những ký ức đau xót không thể
nào quên. Nay phải rời đi khỏi nơi này, mặc dù tâm trạng có trống vắng quyến luyến, nhưng cô cũng ngập tràn chờ mong vào những điều tốt đẹp ở tương lai.
Lúc thu dọn hành lý Lương Hoà mới phát hiện ra là mình không có nhiều đồ để mang theo, loay hoay một hồi cô mới xếp được hai vali nho nhỏ.
Đợi khi anh mang hành lý đưa đi gửi Lương Hoà vẫn chưa hết bất an, băn khoăn với anh: “Chúng ta cứ thế đi luôn thôi sao?”
Cố Hoài Ninh nghiêng đầu nhìn cô trả lời “Chẳng lẽ còn phải xin chỉ thị của cấp trên nữa mới được? Ừm.. có lẽ anh nên gọi điện báo trước là mang theo người nhà thì tốt hơn.”
Lương Hoà rầu rĩ “Anh hiểu ý em muốn nói gì mà. Em nói là bên chỗ ba mẹ ấy, làm thế nào bây giờ?”
Chồng cô mỉm cười “Mặc kệ đi, cứ xem như là chúng ta đang bỏ trốn.”
Anh lại dùng câu này để đùa bỡn cô. Lương Hoà ngẩng đầu trừng mắt với anh, lại bị anh hôn nhẹ lên trán ngăn chặn hết mọi hành động suy nghĩ. Anh nói khẽ “Sẽ không sao cả, em đừng lo lắng quá.”
Cô nhìn chồng, đôi mắt anh sâu thẳm, ngập tràn vẻ tự tin. Lương Hoà mỉm cười, cô biết, cho dù tương lai thế nào, mình cũng sẽ luôn tin tưởng đi theo anh.
o————–o
Hôm sau lúc vừa xuống sân bay đã thấy Triệu Kiền Hoà đứng đợi sẵn ở bên ngoài. Trông thấy hai người, Triệu Kiền Hoà mỉm cười chào đón, còn nghiêm chỉnh chào Lương Hoà một tiếng “Chị dâu!”
Lương Hoà đưa mắt cầu cứu Cố Hoài Ninh, anh quay sang gõ đầu Triệu Kiền Hoà một cái “Cậu muốn gì?”
Triệu Kiền Hoà sờ đầu hú lên quái dị, phản bác nói: “Đây là mình tỏ lòng tôn kính đối với việc duy trì sự nghiệp quốc phòng nước nhà của Lương Hoà thôi mà, chẳng nhẽ chào Chị dâu rồi mà cậu vẫn còn cảm thấy thua thiệt hả?”
Không đợi anh lải nhải thêm Cố Hoài Ninh đã nhét ột vali to đùng vào tay,“Thay vì bày tỏ biểu đạt nhiệt liệt như vậy thì hãy hành động, xách hành lý đi.”
Triệu Kiền Hoà ngẩng đầu lên đã thấy bạn mình nắm tay vợ đi ra ngoài xe.
Lương Hoà ngồi ghế sau, im lặng nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ. Không phải lần đầu tiên cô đến, nhưng lại chưa bao giờ có điều kiện nhìn cảnh ở đây vào ban ngày. Bầu trời cao và rộng lớn mang lại cảm giác thoải mái và thư thái, dường như mới vừa dứt một trận tuyết rơi, cả không gian đầy sắc tuyết trắng, đây đó ở một vài cửa hàng hai bên đường những cành mai vàng bắt đầu hé nở. Lương Hoà thấy bừng lên một niềm vui rộn ràng.
Triệu Kiền Hoà nhìn Lương Hoà qua kính chiếu hậu, nói: “Lương Hoà ở thành phố C lâu như vậy rồi khi đến đây chắc chắn sẽ chưa kịp thích nghi, lúc nào rảnh anh sẽ đưa em đi dạo chung quanh mấy vòng.”
Vừa mới nãy còn chào Chị dâu, bây giờ ngoắt một cái đã xưng anh ngay được. Mồm mép thật trơn tru. Lương Hoà kinh ngạc vì anh vô cùng nhưng vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ cười cười gật đầu.
Cố Hoài Ninh thấy nụ cười của cô qua kính chiếu hậu, anh nhìn một lát rồi lặng yên rời mắt ra bên ngoài. Vừa xem tình hình giao thông ngoài đường anh vừa hỏi Triệu Kiền Hoà “Danh sách khen thưởng diễn tập đã báo xuống chưa?”
“Có rồi, đã gửi xuống từ sớm. Đoàn chúng ta có Cao Vịnh Quân được tặng ba lần huy chương chiến công. Cậu ta vốn là kỹ thuật viên, bây giờ có hi vọng thăng cấp cao hơn rồi.” Triệu Kiền Hoà liếc nhìn Cố Hoài Ninh, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường mới tiếp tục nói, “Nhưng mà Đoàn bộ vẫn có người không phục.”
Cố Hoài Ninh nhăn mặt nhíu mày hỏi “Là Trương Văn hả?”
Triệu Kiền Hoà gật đầu, “Thằng nhóc này ỷ vào người nhà, kiêu ngạo lắm, không coi ai ra gì cả.”
Cố Hoài Ninh cười khẽ, người như Trương Văn anh gặp cũng không ít. Từ đầu năm đến giờ con ông cháu cha được thăng chức càng ngày càng thường xuyên, chỉ cần là con cháu có dính dáng đến cán bộ cao cấp đều đã được nâng đỡ xem trọng. Kể cả ở Kinh Sơn này cũng có rất nhiều người là quý tử thiếu gia được“gửi” vào đơn vị, hoặc làm các chức quan nhàn tản rải rác ở các địa phương, làm việc thì ít mà ăn chơi thì nhiều. Trương Văn được ba anh ta trực tiếp đưa đến doanh trại đơn vị, Cố Hoài Ninh đoán ý của ông ấy là muốn Trương Văn rèn luyện tự lập thành tài, đừng chỉ mãi dựa vào thế lực gia đình. Có điều với các trường hợp như Trương Văn, thường hay bị người xung quanh che chở nịnh bợ, sinh ra thói kiêu ngạo vênh váo tự cho là mình có năng lực, chờ tới khi vấp váp mới biết thực tế đau đớn như thế nào.
Anh nói với Triệu Kiền Hoà “Phải chú ý tới thằng nhãi Trương Văn này.”
Triệu Kiền Hoà gật đầu, điều này anh cũng đồng ý với Cố Hoài Ninh.
Hai người tự nhiên nói chuyện công việc trước mặt Lương Hoà không hề kiêng dè, nhưng cô nghe mà như lọt vào trong sương mù không hiểu gì hết. Lương Hoà ngồi thẳng lưng lên nhìn về kính phía trước thì thấy xe đã vượt qua con đường rẽ vào Kinh Sơn, cô vỗ nhẹ vào ghế Triệu Kiền Hoà, nhắc anh đã đi lầm đường. Mặc dù chỉ mới đến nơi này vài lần nhưng cũng không đến mức quên đường, bởi vì bình thường các đường trên núi đều vòng vèo mấy lượt, chỉ riêng ở Kinh Sơn là cô thấy một đường đi thẳng tắp.
Triệu Kiền Hoà cười: “Anh không đi nhầm đâu, chúng ta đang đến nhà Diệp tướng quân mà.”
“Đến nhà Diệp lão sao?” Lương Hoà kinh ngạc hỏi.
Cố Hoài Ninh nói “Tạm thời em sẽ đến nhà Diệp lão gia ở hai ba ngày, trong thời gian này anh sẽ chuyển đồ đạc đến nhà mới, xong nhanh thôi.”
“Chuyển về Chúc Viện ở sao anh?”
“Ừm.” Bởi vì bình thường khi sống một mình anh ở trong ký túc xá Đoàn bộ, bây giờ có thêm cô, ở đó không tiện lắm, nên Đinh khoa trưởng của doanh trại đã cấp cho anh một căn hộ mới trong Chúc Viện – khu nhà dành cho thân nhân của các sĩ quan cao cấp trong Đoàn bộ.
“Nhưng.. ở nhà Diệp lão gia có phiền lắm không?” Cô nhíu mày buồn rầu hỏi.
“Không phiền gì cả.” Hơn nữa cũng đã đến nơi rồi.
o—————o
Diệp Vận Đồng đứng sẵn ở cửa đợi bọn họ, khi nhìn thấy Lương Hoà chị tỏ vẻ vui ra mặt, vội vã phân phó mỗi người một tay mang hành lý của cô vào trong nhà. Lương Hoà đứng bần thần một bên nhìn dáng vẻ bận rộn của chị, băn khoăn muốn giúp một tay liền bị chị ngăn lại. Chị ấn Lương Hoà ngồi xuống trên ghế sô pha bảo cô nghỉ ngơi, còn không quên dặn cậu em trai mình là Diệp Dĩ Trinh đi lấy trà nóng cho Lương Hoà.
Diệp Dĩ Trinh đẩy kính mắt trên sống mũi lên một chút, cười cười nhìn Cố Hoài Ninh, nói với Diệp Vận Đồng “Chính chủ còn ngồi ở đây, sao chị lại bảo em quan tâm chăm sóc, chờ cậu ta đi rồi tính sau.”
“Chính chủ” nghe vậy thì liếc mắt nhìn anh ta một cái, vẫn tác phong bất động ngồi im như cũ. Ngược lại Triệu Kiền Hoà ở bên cạnh thì vui vẻ hưng phấn, ba người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sau đến lúc tốt nghiệp Trung học chuẩn bị thi Đại học thì Cố Hoài Ninh nhập ngũ, Diệp Dĩ Trinh đi Canada, chỉ có anh vẫn ở lại trong nước. Diệp Dĩ Trinh về nước muộn hơn Cố Hoài Ninh mấy năm, điều làm cho người ta không hiểu được là đường đường một người có bằng Tiến sĩ kinh tế như Diệp Dĩ Trinh, sau khi về nước lại chọn công việc là dạy học.
“Dĩ Trinh, bây giờ cậu vẫn còn dạy học phải không?”
“Vẫn. Ở Đại học B.”
“A, trường đó nổi tiếng lắm đấy, lịch sử cả trăm năm chứ không ít đâu. Năm đó tôi thi Đại học không đủ điểm vào trường này, sau đó không còn cách nào khác nên đành phải vào Đại học Quân sự.” Hồi đó anh học không giỏi, đi học cũng thường xuyên nghịch ngợm quậy phá, mãi đến năm lớp 12 mới bớt quấy rối một chút, chỉ tập trung học hành có một năm cuối, sau cùng lúc thi vào Đại học tuy thành tích không phải nổi bật lắm nhưng cũng đủ để ứng phó với ông cụ thân sinh trong nhà. Học Đại học cũng không cần gia đình nhúng tay can thiệp, tốt nghiệp xong rồi cứ thế từng bước anh đi làm sĩ quan.
Diệp Dĩ Trinh khẽ cười.
Lương Hoà ngồi im chăm chú nghe bọn họ ba người nói chuyện, cô không ngờ công việc của Diệp Dĩ Trinh lại là dạy học, bây giờ mới nhìn lại thì với hình thức anh ta nho nhã tuấn tú như thế cũng thật có vài phần giống dáng dấp của một giáo viên. Vừa nghĩ tới đây Cố Hoài Ninh đột nhiên buông tờ báo trên tay xuống, đứng dậy nắm tay cô: “Lên trên xem đi, chắc chuẩn bị phòng cho em xong rồi.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy, cùng anh sóng vai nhau lên lầu, không biết rằng trên sô pha hai người đàn ông còn lại nhìn theo chằm chằm bằng ánh mắt thú vị.
Diệp Dĩ Trinh nói “Ngày xưa ai cũng nói Cố Tam là kẻ lạnh lùng không có tình cảm, xem đi, bây giờ cậu ta lại là người kết hôn sớm nhất.”
Triệu Kiền Hoà xoà cằm suy nghĩ một lúc rồi nói “Hắc hắc, bởi vì Lương Hoà là cô gái rất thú vị.”
Diệp Dĩ Trinh nghe vậy thì gật đầu đồng ý, điều này, anh đã sớm được biết.
Phòng của Lương Hoà ngay bên cạnh phòng ngủ của Diệp lão gia. Trong phòng rất nhiều ánh sáng, mở cửa sổ lập tức sáng bừng lên. Hôm nay Diệp lão không ở nhà, biết Lương Hoà đến đã sớm dặn phải thu dọn căn phòng này cho cô, cho dù là ở hai ngày ông cụ cũng thích được ở gần cô.
Diệp Vận Đồng cười nói với Cố Hoài Ninh: “Không biết một già một trẻ này như thế nào mà hợp nhau đến vậy, ông cụ rất yêu mến cô ấy, đến mức chị đây cũng cảm thấy hâm mộ.”
Lương Hoà ngượng ngiụ cười còn Cố Hoài Ninh lại hơi nhíu mày, xem ra cô vợ của anh thật là có duyên với cả nhà họ Diệp, ai cũng nhìn cô hợp mắt hết.
Ăn cơm tối xong Cố Hoài Ninh và Triệu Kiền Hoà cùng nhau ra về, còn có bao nhiêu việc đang chờ hai người giải quyết. Diệp lão gia về nhà thấy Lương Hoà đã đến thì vui mừng, hai người gặp nhau nói chuyện một lúc lâu, mãi tới khi Diệp Vận Đồng thúc giục ông cụ mới chịu đi nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay ông đi nhiều, lúc nói chuyện cũng không giấu được vẻ mệt mỏi.
Diệp Dĩ Trinh im lặng ngồi trên ghế xem tập tài liệu dày cộp, tới khi Diệp Vận Đồng đỡ ông cụ lên gác mới đặt tài liệu xuống bàn, đưa tay ấn lên thái dương khẽ xoa xoa.
Lương Hoà không quá quen thuộc với anh, ngồi cùng nhau như vậy cô cảm thấy không được tự nhiên, dợm đứng lên muốn về phòng ngủ, ghế đối diện người đàn ông đột nhiên duỗi tay ra, chăm chú nhìn thẳng về phía cô, nói một câu khiến Lương Hoà mờ mịt không hiểu:
“Cô rất giống người đó, chẳng trách là..”
Ôi chao?! Thế này là sao? Anh ta nói xong liền đứng dậy đi luôn lên gác, một câu như vậy khiến Lương Hoà cảm thấy mình hồ đồ luôn. Cô nhịn không được cảm thấy thật bực bội buồn rầu, phát hiện ra một điều là mấy người bên cạnh mình người nào người nấy đều có một đặc điểm giống nhau, đó là lâu lâu lại quăng cho cô một quả bom.
o—————–o
Đang bận rộn tíu tít đi làm hàng ngày, ở đây lại trở nên rảnh rỗi đến mức nhàm chán, Lương Hoà thật sự không quen. Bây giờ cô không phải mỗi ngày đi làm, Cố Hoài Ninh thì lại bận đến mức như rồng thấy đầu mà không thấy đuôi, cả ngày cũng không gặp anh. May mà còn có việc để cô làm đó là nói chuyện giải trí, chơi đùa cùng Diệp lão tướng quân. Trước khi đi cô đã gửi đơn từ chức cho Lục Thừa Vấn, dựa vào thói quen mỗi ngày đều kiểm tra hộp mail của anh thì giờ này chắc chắn anh đã đọc được thư của cô rồi. Nhưng hai hôm nay sáng nào Lương Hoà cũng đến thư phòng lên mạng xem mail, vậy mà vẫn không thấy có thư mới nào cả. Gọi điện cho Hạ An Mẫn muốn thăm dò tin tức cũng chẳng thấy cô cô nhắc gì tới, chỉ nói luyên thuyên oanh tạc buôn chuyện với cô một hồi lâu, cuối cùng trước khi gác điện thoại vẫn không quên chúc cô sống hạnh phúc và sớm sớm biến thành bà bầu bụng to.
Cúp điện thoại xong Lương Hoà đột nhiên cảm thấy hốt hoảng. Chuyện rời đi nhanh như vậy trong lòng cô vốn vẫn còn băn khoăn bất an, dù cố gắng che giấu nhưng với tính cách tinh tế của Cố Hoài Ninh, anh vẫn nhận ra, cho dù là anh không tỏ vẻ hay lộ ra một điều gì, nhưng Lương Hoà biết, cô không giấu được điều gì khỏi tầm mắt của anh.
Diệp Vận Đồng thấy cô rối rắm như vậy thì thở dài, nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tâm tư nhạy cảm là cũng tốt, nhưng nếu dùng không đúng chỗ thì chỉ thành tự ép buộc làm khổ chính mình. Nếu Hoài Ninh đã đưa em đi rồi chẳng lẽ lại không lo được cho em hay sao. Hơn nữa, trong chuyện này chính là bác gái hành động không đúng. Em còn băn khoăn cái gì nữa cho thêm mệt đầu óc.”
Tối hôm vừa mới tới, Diệp Vận Đồng sợ Lương Hoà ngủ một mình buồn nên đến trò chuyện cùng cô. Lương Hoà tắm rửa gội đầu xong, Diệp Vận Đồng ngồi một bên vừa lau tóc sấy tóc cho cô vừa ân cần nói như vậy, bàn tay chị vuốt trên mái đầu kèm theo tiếng máy sấy rì rì, ngọn gió thổi ấm áp, Lương Hoà lười biếng tựa vào giường, quyết định không thèm nghĩ nữa.
Cuộc sống như vậy trước kia cô từng mong muốn mà không thể có, nay điều đó thật sự đã đến, còn xảy ra ngay trước mặt, cô không thể lùi bước lại. Nếu đơn từ chức đã được phê chuẩn rồi thì đường lui cũng không còn nữa, có do dự cũng không giải quyết được điều gì.
Chào anh, đồng chí trung tá! Chào anh, đồng chí trung tá! - Scotland Chiết Nhĩ Miêu