Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 44 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 448 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:50:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35 - 36
àng năm, thời gian ở bên Nga của Chu Cánh nhiều hơn là ở Trung Quốc, chuyện kinh doanh trong nước chủ yếu đều giao cho Phó tổng xử lý, còn ông lo khai thác thị trường ở nước ngoài. Tuy Lương Hoà phỏng vấn Chu Cánh đã một thời gian nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô gặp mặt ông ở bên ngoài. Nhìn người này cô không kìm được sự kinh ngạc, dựa theo tư liệu cô biết Chu Cánh ít nhất cũng đã năm mươi tuổi, nhưng người đàn ông đứng trước mặt cô bây giờ lại trẻ hơn tuổi rất rất nhiều, trừ khoé mắt có vài nếp nhăn, còn lại nhìn dáng vẻ không thể đoán ra tuổi thật của ông.
Lương Hoà hơi cúi đầu chào Chu Cánh rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Lục Thừa Vấn. Khoé mắt cô khẽ liếc sếp mình một cái, hôm nay anh mặc âu phục màu đen, khuôn mặt bình thản không bộc lộ thái độ gì khiến Lương Hoà đoán không ra chuyện gì khác thường.
Lục Thừa Vấn nói: “Cô giải thích với ông Chu về bài đăng ở Tập san vừa rồi đi.”
Bài đăng nào nhỉ? Lương Hoà tròn mắt nhìn Chu Cánh.
Chu Cánh cười nhẹ, cầm Tập san Pioneer ở trên bàn đẩy về phía Lương Hoà, cô cầm lên liền thấy ngay tiêu đề lớn ở trang bìa tạp chí, đọc xong Lương Hoà kinh ngạc muốn ngất xỉu.
“Công ty Khoa học Kỹ thuật Húc Dương lại có nhân viên nhảy lầu tự sát!”
Chẳng những đặt dấu chấm than ở cuối câu, bài còn được in bằng màu mực đỏ rực, nhìn vô cùng chói mắt, thế này khác gì ngang nhiên khiêu khích Húc Dương? Nhưng mà có điều là, bài này cô viết vào lúc nào? Bình thường cô cũng viết không ít bài về tình hình xã hội – chính trị hàng ngày, nhưng không bao giờ viết một cách gay gắt phê phán như thế này, càng không đặt một tiêu đề bắt mắt như vậy. Lương Hoà lướt nhanh qua nội dung, người viết bài này có ngòi bút sắc bén, văn phong lưu loát, giữa bài viết còn trích dẫn một vài bình luận của những đối tượng quan tâm, đa phần là những người có mâu thuẫn hoặc thất vọng về Húc Dương, cuối bài viết còn ngang nhiên công bố, nếu Húc Dương không thay đổi chế độ đãi ngộ với nhân viên và công nhân thì chắc chắn sẽ bị kiện.
“Công nhận là ngòi bút của cô Lương thật sắc bén, đưa một lễ vật nổi bật như thế vào đúng lúc chúng tôi kỷ niệm hai mươi năm ngày thành lập Húc Dương.”
Chu Cánh dựa lưng vào nệm ghế nhìn Lương Hoà, trong đôi mắt ông hình như thấp thoáng một nụ cười.
Lương Hoà khẽ nói, “Ông Chu, ông cũng biết tạp chí chúng tôi đăng mỗi một bài báo đều căn cứ vào tài liệu thực tế, mà vấn đề này ở Húc Dương quả thật cũng có tồn tại. Hơn nữa..” cô hơi ngừng lại nhìn Lục Thừa Vấn, thấy anh không tỏ ý ngăn cản lời mình liền tiếp tục nói, “Hơn nữa, bài báo này không phải do tôi viết, do vậy tôi sẽ không nói xin lỗi.”
Nghe vậy Chu Cánh bật cười lên, “Cô Lương chắc là đang nói đùa, dưới bài báo rõ ràng có tên của cô, vậy mà tôi vừa hỏi thì cô lại nói là không biết. Tổng biên tập Lục, chuyện này giải thích thế nào đây?”
Lương Hoà cúi đầu yên lặng, nghe giọng nói từ bên cạnh vang lên, thanh âm có vẻ hơi đè nén, “Ông Chu, về vấn đề này tôi sẽ tự tay xử lý. Hôm nay chúng tôi đến là muốn nói tới chuyện phỏng vấn tự truyện của ông. Theo ý kiến cá nhân tôi thì bài báo này không ảnh hưởng gì tới việc viết tự truyện, nghiệp vụ của quý công ty chủ yếu đều đặt ở nước ngoài, vì thế bài viết vừa rồi của có vẻ không cấu thành ảnh hưởng gì đối với ông.”
Chu Cánh vừa nghe vừa gõ ngón tay lên mặt bàn. Lương Hoà biết lúc có thái độ này là khi ông đang cân nhắc vấn đề. Một lát sau ông nói: “Theo như tiêu đề bài viết này thì đây không phải lần đầu tiên Húc Dương xảy ra chuyện này. Trước đây cho dù giới báo chí đưa tin tôi cũng sẽ không quan tâm tới làm gì, bao nhiêu năm qua nếu cứ mỗi bài viết, tin đưa nói chúng tôi là bảo thủ, cố chấp hoặc cái gì đó, nếu việc gì tôi cũng quan tâm truy cứu đến cùng, thì cũng không thể hết được, mà còn rất mệt mỏi nữa. Có điều tình huống hiện tại không giống như thế.”
Không giống như thế. Lương Hoà thầm ngẫm nghĩ những lời nói này, cô nhớ rõ lúc phỏng vấn Chu Cánh ông đã từng nói, hiện tại thời gian này Khoa học Kỹ thuật Húc Dương đang chuẩn bị ra mắt thị trường chứng khoán ở Mỹ, bây giờ lại xảy ra chuyện này sẽ khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến uy tín của công ty, nếu tin này lan ra thị trường quốc tế, hậu quả sẽ không nhỏ.
Lục Thừa Vấn cười nhẹ, “Vậy ý của ông Chu là..?”
“Tôi hi vọng quý Toà soạn có thể đưa ra một chút thành ý, thật ra chuyện này chỉ cần đăng một trang báo là có thể, nếu không thì chuyện phỏng vấn dừng ở đây. Anh cũng biết đấy, công ty vừa ra mắt thị trường tài chính, chúng tôi cần có uy tín ổn định.”
o———————o
Thành phố C hôm nay thời tiết rất lạnh, Lương Hoà đi bên cạnh Lục Thừa Vấn lại càng cảm thấy lạnh lẽo, bước chân anh rất dài, đi rất nhanh, cô đi giày cao gót không còn cách nào khác phải chạy theo, lúc sắp đuổi kịp anh thì xoạch một cái, giày gãy gót.
Lương Hoà thở dài vuốt vuốt trán, hôm nay chắc chắn là bước chân trái ra đường rồi, ngay cả gót giày cũng muốn đối đầu mình. Cô chán nản thảo giày ra, định nhìn xem sếp đi đến đâu rồi, nhấc đầu lên liền thấy Lục Thừa Vấn đã đứng lù lù trước mặt.
“À, giày tôi bị..”
“Giày số bao nhiêu?”
Lương Hoà ngẩn ra, máy móc đáp, “Số ba mươi bảy.”
Sếp Lục xoay người, bước chân vững vàng đi về phía trung tâm thương mại gần đó, lát sau quay về tay xách theo một hộp giày. Lúc đưa giày ra trước mặt cô thấy cô còn chưa phản ứng kịp, anh nhíu mày, “Sao nữa nào, cần tôi đi hộ cho cô không?”
Lương Hoà vội vàng cầm lấy hộp giày.
Lục Thừa Vấn nhìn dáng vẻ luống cuống cầm giày, hai bên tai đỏ bừng lên của cô, thở dài nói: “Tôi sang kia lấy xe, đi giày xong rồi lại nhé.”
“Vâng.”
Lương Hoà đáp nhẹ, chờ anh đi rồi mới mở hộp lấy giày ra thay. Đôi giày da báo hiệu Fendi, chỉ có điều là đế bằng. Lương Hoà há miệng lật lại mặt sau của hộp nhìn giá tiền, chưa kịp nhìn mấy con số đã há hốc mồm khi thấy cái ký hiệu $.
537 đô la? Còn hơn cả tiền lương một tháng của cô.
Không hổ danh là sếp, ra tay vô cùng hào phóng. Lương Hoà thần người ra một lát, sợ sếp đợi lâu đành vội vàng thay giày.
o———————o
Đối với chuyện bài báo Lục Thừa Vấn phản ứng rất bình tĩnh, ít ra là đến giờ Lương Hoà cũng chưa thấy vẻ gì chứng tỏ anh tức giận như lời tiểu Hứa đã nói. Kể cả lúc nãy Chu Cánh đưa ra yêu cầu như vậy anh chỉ cười nhạt nói một câu: “Tôi hiểu rồi.”
Lương Hoà liếc nhìn anh, giải thích: “Tổng biên tập, bài báo đó quả thật không phải tôi viết.”
“Nhưng chuyện phỏng vấn Húc Dương cùng những bài viết liên quan là do cô phụ trách.”
“Tôi biết là thế.” Chính bởi vì thế nên mới khó nói, “Nhưng mà lúc đó tôi có việc, không thể không nghỉ phép, tôi đã đưa toàn bộ nhiệm vụ giao lại cho Lý Gia, cho nên..”
“Cô nghi ngờ chuyện này là do cô ấy làm sao?”
Câu hỏi này của anh làm Lương Hoà đột nhiên cả kinh, mới nhớ tới Lý Gia là do anh giới thiệu vào làm. Lương Hoà lúng túng nói, “Tôi.. tôi.. không phải là nghi ngờ, nhưng mà tôi cảm thấy chuyện này nên hỏi lại cô ấy cho rõ ràng.”
“Nếu cô đã đề cập đến cô ấy thì tất nhiên là phải hỏi rồi. Nhưng báo đều đã đăng lên, không thể thu hồi lại được. Vấn đề quan trọng bây giờ là bài phỏng vấn, cô hiểu ý tôi không?”
“Tôi hiểu.”
Lục Thừa Vấn thấy cô trả lời không hề do dự như vậy, tiếp tục nói, “Chu Cánh là người mà lâu nay dư luận trong và ngoài giới thương nhân đều xôn xao tò mò, ai cũng cảm thấy ông ta là người có tài. Thật ra ông ta cũng có khuyết điểm, đó là bảo thủ, độc tài chuyên chế. Theo tôi biết được, trước kia ông ta từng là bộ đội biên phòng ở tỉnh Quảng Tây, hơn nữa còn là cấp dưới của Cố Trường Chí Cố lão tướng quân.”
Cố Trường Chí? Ba chồng của cô? Lương Hoà thần người ra ngơ ngác.
“Cố lão tướng quân, không xa lạ gì đối với cô, phải không?” Lục Thừa Vấn nói một cách lạnh nhạt.
Tuyệt đối không xa lạ, bởi vì đó là ba của chồng cô. Lương Hoà cúi đầu xuống im lặng không trả lời. Cô ngạc nhiên không hiểu tại sao Lục Thừa Vấn lại biết rõ ràng như vậy, mà cũng đề cập đến chuyện này một cách tự nhiên như vậy.
Nghĩ một lát, Lương Hoà hỏi “Ý của anh là?”
“Chu Cánh sẽ không thể không nể mặt thủ trưởng cũ, huống hồ bọn họ còn từng cùng nhau tham gia chiến trường.”
Xe lượn một vòng nhẹ nhàng dừng ngay trước cổng Toà soạn, Lương Hoà nhìn chằm chằm vào mấy chữ PIONEER to trước mặt, không nói câu nào. Lục Thừa Vấn dường như biết hết mọi điều về cô, về Chu Cánh, ngay cả những điều về Cố Trường Chí anh ta cũng biết rõ như lòng bàn tay. Đột nhiên cô có cảm giác, hình như hôm nay anh ta đến Húc Dương không phải để giải quyết vấn đề, mà là đến để chờ con cá là cô mắc câu.
“Tôi hiểu rồi.” Lương Hoà nói rất khẽ.
o—————o
Lương Hoà mở cửa xuống xe, mắt liếc xuống nhìn đôi giày trên chân, cô quay lại nhìn qua cửa kính xe đã mở xuống một nửa, hỏi Lục Thừa Vấn.
“Tổng biên tập, tài khoản của anh là số bao nhiêu?”
Lục Thừa Vấn hơi sửng sốt, không hiểu hỏi lại: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Cô cười nhẹ nhàng, “Không có gì, tôi làm hư chuyện lớn như vậy, lại còn bắt anh phải mua đôi giày đắt tiền như thế này, cảm thấy không thoải mái lắm, nên muốn trả tiền lại cho anh.”
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhẹ giọng nói: “Tài khoản tôi nhiều số lắm, không nhớ được.”
Nghe vậy Lương Hoà bật cười, “Vậy hả, vậy thì trừ vào tiền lương của tôi đi nhé.”
Nói xong cô xoay người đi vào, Lục Thừa Vấn nhìn theo bóng lưng của cô, đột nhiên cơn giận từ đâu bùng lên. Nhìn một lát anh lại bật cười, người phụ nữ này có cách biểu hiện cơn giận thật là độc đáo.
Buổi chiều ở Cố Viên không có ai, tuyết trong vườn vẫn còn chưa tan, nhìn qua dễ dàng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Lương Hoà rời tầm mắt khỏi tầng tuyết đóng băng trên cành cây ngoài cửa sổ, nhìn về phía mẹ chồng, lưng thẳng lên.
“Ba không có ở nhà hả mẹ?”
Lý Uyển nhấp một ngụm trà nhỏ, nhăn mặt nói, “Từ lúc ở thành phố B về đến giờ thì đi Lạc Dương luôn, bảo Binh chủng Pháo binh hai sắp tập trận nên đi xem.”
Ồ, thật trùng hợp. Lương Hoà rũ mí mắt nhìn xuống, im lặng.
“Hôm qua con về muộn nên mẹ chưa kịp hỏi, Hoài Ninh thế nào rồi? Bị thương có nặng không?”
“Không bị thương nặng đâu mẹ đừng lo, chỉ bị một chút ở cánh tay, bác sĩ nói qua một vài ngày là sẽ bình thường như cũ.”
Lý Uyển có vẻ không đồng ý, “Người ta nói thương cân động cốt thì mất một trăm ngày. Vết thương như thế nếu cứ ở lại đơn vị thì chỉ được điều dưỡng qua loa thôi, làm sao mà chăm sóc chu đáo được như ở nhà.”
Ý của bà Lương Hoà đương nhiên hiểu rõ ràng, lại muốn cô khuyên Cố Hoài Ninh về. Đột nhiên cô nhớ hôm qua anh nói, sẽ không lâu nữa.
Không ngủ lại Cố Viên, Lương Hoà tranh thủ lúc trời còn chưa tối quay về nhà. Căn hộ mấy ngày không ai ở không khí đã đầy vẻ vắng lạnh, Lương Hoà vội vàng kéo mở rèm cửa, dọn dẹp vệ sinh. Đang loay hoay quét tước thì điện thoại vang lên.
“Em về nhà rồi à?”
Nghe giọng của anh Lương Hoà sửng sốt, tay cầm điện thoại bỗng nhiên siết chặt, trong lòng cảm thấy ấm áp lên, giọng cô mềm hẳn đi. “Vâng, em vừa mới về.”
“Công việc có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có việc gì cả.” Theo bản năng cô lại muốn giấu anh
Anh im lặng một lát, Lương Hoà cảm thấy là lạ, hỏi khẽ: “Có chuyện gì vậy anh?”
Cố Hoài Ninh thở dài, “Có lẽ anh hiểu em hơn cả chính bản thân em.”
“Làm sao có thể thế được.” Lương Hoà lập tức phản bác “Chúng ta ở gần nhau tính ra còn chưa được một tháng nữa mà.”
Cố Hoài Ninh hơi nhíu mày, ít như vậy sao? Anh cười khẽ, “Lúc nào giọng em uể oải chính là lúc em có chuyện buồn bực.”
Bị anh đoán trúng Lương Hoà lầm bầm nói: “Thủ trưởng, anh là lính trinh sát hả?”
Cố Hoài Ninh im lặng không trả lời, chờ cô kể. Lương Hoà vuốt tóc, nói khẽ:“Thật ra thì cũng không phải chuyện gì lớn cả, nhiệm vụ phỏng vấn của em xảy ra một chút vấn đề, bây giờ đang giải quyết.”
Cô nói gắn gọn, ý là không muốn nói rõ ràng. Cố Hoài Ninh hiểu vậy nên không hỏi thêm nữa, chỉ dặn: “Nếu buồn bực thì tìm việc gì đó mà làm cho khuây khoả, hoặc là học nấu cơm, không thì đi quét dọn nhà cửa.”
Lương Hoà kinh ngạc, cái chuyện vụn vặt như thế này anh cũng quan tâm hay sao. Cô mím môi hời dỗi: “Anh quản mấy việc này làm gì?”
Giọng nói như nũng nịu của cô làm anh sửng sốt, khẽ ho vài tiếng để trấn định tinh thần, nói: “Đây là mệnh lệnh của thủ trưởng, không được kháng nghị, lập tức đi chấp hành.” Nói xong liền cúp luôn điện thoại, để mặc kệ cô ở bên kia cầm điện thoại ngơ ngác không hiểu ra sao.
o—————–o
Chu Cánh lại bay đi Mỹ, bởi thế nên cuộc phỏng vấn lại bị gián đoạn, mà những bản thảo cùng bài viết lúc trước vì nghỉ phép mấy ngày cô cũng chưa làm xong, Lương Hoà bận đến nỗi vò đầu bứt tai. Nhưng ngược lại Lục Thừa Vấn thì rất bình tĩnh không thúc giục, giống như không có vấn đề gì xảy ra. Lý Gia vẫn do cô phụ trách hướng dẫn, hàng ngày đi qua đi lại trước mặt cô bao nhiêu lần, vậy mà một câu cô ta cũng không nhắc tới bài báo. Có mấy lần Lương Hoà muốn hỏi cô ta, nhưng rồi cũng không mở miệng hỏi. Đó là công việc của cô, cuối cùng vẫn tính lên đầu cô thôi.
Hạ An Mẫn thay Lương Hoà lĩnh lương cầm về cho cô. Lương Hoà rất ngạc nhiên khi thấy không hề thiếu một đồng. Chuyện mình đề cập trừ tiền lương vào tiền mua giày sếp Lục không thèm để ý đến hay sao? Lương Hoà cảm giác giống như mình đấm tay vào đệm bông, thật sự rất bực bội. Lương Hoà tức giận nhét đôi giày cùng hộp trâm cài xuống đáy tủ quần áo.
Trước khi tan làm Phùng Trạm gọi điện nói ba chồng cô chiều nay sẽ về nhà, có thể về trước bữa cơm chiều. Lương Hoà nghe tin này thì rất vui vẻ, mấy hôm nay vì chuyện bài viết này mà vẫn buồn bực không thôi, bây giờ cứu tinh của cô đã tới rồi. Lương Hoà hào hứng gõ bàn phím bùm bùm, nhanh chóng làm xong nốt việc trong ngày rồi cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng khẩn trương của cô thì buồn cười: “Lương Hoà, có chuyện gì vậy hả?”
Lương Hoà cười nhẹ nhàng, “Không có gì.” Chỉ là đại cứu tinh đến thôi.
Người đồng nghiệp thấy bộ dáng thần bí của cô cảm thấy hứng thú, định hỏi tiếp thì Lương Hoà đã chạy vụt đi, chị thở dài quay sang hỏi Lý Gia: “Lý Gia, “cô giáo” Lương của em có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Lý Gia hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy màu áo vàng nhạt của Lương Hoà thấp thoáng rồi biến mất ở góc hành lang, cười khẽ trả lời đồng nghiệp: “Em cũng không biết ạ.”
o—————-o
Khi Lương Hoà đến Cố Viên thím Trương đã bày ra một bàn đầy đồ ăn, toàn những món ngon và lạ đang bốc hơi thơm lừng. Cô nhớ tới lần đầu tiên ăn cơm ở đây, lúc đó Cố Hoài Ninh đã đề nghị cô lúc rảnh rỗi thì học nấu cơm với thím Trương. Hôm qua anh còn nhắc lại thêm lần nữa, cô cười khẽ, có lẽ cũng nên suy nghĩ đến vấn đề này.
Lý Uyển thấy Lương Hoà đứng lại ở cửa, vội vã vẫy tay bảo cô vào. Thấy cô con dâu mặc ít áo bà lại nói vài câu trách cứ, Lương Hoà nghe cũng đã quen, đi tới ngồi trên ghế đối diện với hai ông bà.
“Trước khi đến sao không gọi điện báo trước vậy con?”
Lương Hoà cười đáp: “Phùng Trạm vừa gọi điện nói ba đã về nên tan làm xong con đến đây luôn ạ.”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào khiến Cố lão gia nghe rất hài lòng, ông tháo kính mắt xuống nói: “Rảnh rỗi thì đến đây chơi với mẹ, mấy đứa con đứa nào cũng bận rộn sự nghiệp, không ai chịu ở nhà. Dạo này công việc của con có bận lắm không?”
Không ngờ ông lại hỏi tới việc này, Lương Hoà hơi ngạc nhiên một chút nhưng liền thành thật trả lời: “Cũng không bận lắm ba ạ, chỉ là gặp một ít phiền toái nhỏ.”
“Ồ, gặp phiền toái à?” Theo thói quen ông hơi nhăn mày lại.
Lương Hoà chần chừ một chút rồi nói: “Thật ra là con muốn nhờ ba giúp một việc.”
Ông nghe vậy thì nhíu mày sâu hơn: “Chuyện gì con nói đi.”
Lương Hoa đem chuyện Chu Cánh đơn giản nói lại cho ông biết, cuối cùng nói: “Chu Cánh là đối tượng phỏng vấn quan trọng của Toà soạn nhưng giờ ông ta lại định đem những công việc con làm từ trước đến giờ chuyển sang giao cho Nhà xuất bản khác, chuyện này nếu bị dừng lại thì rất nhiều kế hoạch cùng công việc khác đều bị trì hoãn.”
Cố lão gia nghe xong im lặng không nói gì, mẹ chồng cô lại hỏi: “Chu Cánh này có phải người trong binh đoàn ở biên giới năm đó với ông không?”
Ông gật đầu: “Ừm, anh ta lúc đó nổi tiếng về kỹ thuật bắn súng, để anh ta ở biên giới chính ra là không thích hợp lắm. Không ngờ bây giờ lại chuyển nghề, còn tạo dựng được sự nghiệp khá như vậy.”
Giá trị con người lên nên tính tình con người cũng thay đổi. Lương Hoà nói thầm trong bụng như vậy. Đây không phải lần đầu tiên cô gặp người khó như Chu Cánh, nhưng cao ngạo như ông ta đúng là lần đầu tiên cô thấy. Lương Hoà nhỏ giọng oán thầm.
Mẹ chồng vỗ tay cô cười: “Con đừng lo lắng quá, ba con nói với ông ta một câu là chuyện này sẽ giải quyết được ngay thôi mà.”
Lương Hoà vui mừng cười: “Vâng, vậy thì xin phiền ba, nếu không con sẽ bị Toà soạn kiểm điểm mất.”
Cố Trường Chí gật đầu với cô rồi tiếp tục đọc báo. Vừa lúc thím Trương gọi mọi người ra ăn cơm. Lương Hoà nhớ tới cả một bàn lớn đầy đồ ăn ngon đang chờ, cảm thấy bụng đói cồn cào thèm thuồng, vội vàng chạy vào phòng bếp.
Cố lão gia ngồi nhìn cô, mỉm cười: “Hoài Ninh tính tình trầm lặng như vậy mà lại lấy vợ hoạt bát đáng yêu. Tôi xem hai đứa có thể bổ trợ lẫn nhau rất khá.”
Lý Uyển nhíu mày trả lời ông: “Bổ trợ thì có thể bổ trợ, tôi thấy con bé tuy rằng tính ngoan ngoãn nhưng lúc gặp chuyện gì thì cũng cương quyết có chủ kiến lắm đấy. Phụ nữ khi đã lập gia đình thì nên ở nhà giúp chồng dạy con, chăm nom nhà cửa, còn việc kinh tế nuôi gia đình thì là chuyện của đàn ông. Con bé này suốt ngày cứ bôn ba bên ngoài, ngay cả chuyện chăm sóc cho bản thân mình cũng vụng về, tôi làm mẹ cũng không thấy yên tâm chút nào cả.”
Ông nghe bà than thở như vậy có vẻ hơi xúc động, nhưng vẫn nói: “Mấy đứa nó đều còn trẻ, có lý tưởng sự nghiệp cũng là chuyện bình thường, có xấu gì đâu.”
“Đành rằng có lý tưởng là tốt, nhưng nếu quá mức dã tâm thì không thể dễ dàng dạy bảo. Con bé này Hoài Ninh đưa về nhà, cưới xong thì lại ra ở riêng, ý tôi là vì Hoài Ninh không ở nhà, Hoà Hoà đến ở đây mới là thích hợp nhất. Bây giờ thì sao, ngay cả con dâu đến giờ tôi cũng chưa được dạy dỗ lần nào.”
“Vậy bà còn muốn dạy như thế nào?”
Lý Uyển cười khẽ, vỗ vỗ tay ông: “Ông đừng xen vào việc này, cứ giao cho tôi là được.”
o—————-o
Chuyện khó khăn suốt mấy ngày cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết, Lương Hoà mừng rỡ thở phào một hơi, vì thế hăng hái vui vẻ ăn uống. Thím Trương thấy vẻ tham ăn đáng yêu của Lương Hoà trong lòng cũng vui mừng, ngồi trên bàn cơm liên tục gắp món ăn cho cô. Lương Hoà ăn no ì ạch, Cố lão gia lại phái xe riêng đưa cô về nhà. Vừa về cô liền gọi điện thoại cho chồng, kể tin vui cho thủ trưởng nghe.
Thủ trưởng nghe thật kiên nhẫn, tới khi nghe thấy giọng dần dần nhỏ đi của cô, mới nói: “Được rồi, hôm nay em cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi.”
Đầu dây bên kia rầu rĩ ừm một tiếng, khi anh chuẩn bị cúp máy cô lại gọi: “Cố Hoài Ninh!”
“Gì em?”
“Không có việc gì, anh sớm trở về nhé!“
Nói xong liền ngắt máy luôn, lần này đến lượt Cố Hoài Ninh cầm điện thoại trố mắt mất một lúc, tới khi Tiểu Lý gọi anh mới bừng tỉnh.
“Đội trưởng, đây là điều lệnh của Chính uỷ Trương, anh xem đừng quên nhé.”
“Được rồi.” Anh xoè tay nhận lấy công văn, lại hỏi: “À, mai mấy giờ bay?”
Tiểu Lý đáp: “Bốn giờ chiều thủ trưởng ạ!”
Cố Hoài Ninh ừ nhẹ một tiếng, không còn việc gì nữa liền cho cậu ta về nghỉ ngơi. Anh đứng dậy mở tủ quần áo lấy bộ pyjama, ánh mắt vô tình nhìn đến chiếc áo choàng tắm màu xanh, ngón tay anh vươn ra khẽ vuốt một cái, xúc cảm mềm mại lập tức truyền qua đầu ngón tay, rung lên.
Chiếc áo cô từng mặc, dường như vẫn còn mùi hương vương vấn ở đâu đây. Anh không tự chủ được lại nhớ tới Lương Hoà, khoé miệng cong lên nhếch khẽ một nụ cười. Không biết cô có nghe theo “mệnh lệnh” của anh mà quét dọn nhà cửa – chuẩn bị sẵn sàng đón anh trở về hay không?
Chào anh, đồng chí trung tá! Chào anh, đồng chí trung tá! - Scotland Chiết Nhĩ Miêu